Thiên Vu

Chương 1289: Đi ngược lẽ thường

Ninh Văn Phong cứ nghĩ Vân tỷ Nhất Phẩm trang trông thấy Trần Lạc, Từ Đức Tài sẽ không cho vào. Vì đột nhiên chui ra nhiều Trần Lạc, dù mỗi Trần Lạc có lực lượng kỳ dị, thần thông quảng đại nhưng bọn họ đắc tội người không nên đắc tội, giết người không nên giết.

Nghe nói công tử quý tộc chết trong tay các Trần Lạc không dưới vạn người. Trong đó không thiếu tử tự vương tọa, như công tử Nhân Vương Mộ gia, tiểu vương gia Như Ý Phong gia Phong Hiên Vũ, Lý Thừa Thiên được ogị là đứng đầu mười tiểu vương tọa. Đây mới chỉ là số quý công tử chết trong tay Trần Lạc, còn về quý công tử bị ăn đòn thì nhiều không đếm xuể.

Một đám lão vu yêu, hơn một trăm thống lĩnh, mười tiểu vương tọa của Vĩnh Hằng Quốc Độ, hậu duệ thần ma như Ma Nham Túc vương tước hậu duệ huyết tộc, có người vấn đỉnh Diệp Vô Trần như ma hạt tinh thần vương tọa Diệp Vô Trần vân vân.

Không chút khoa trương khi nói cái tên Trần Lạc không khác gì người chết. Ở trong mắt nhiều người thì Trần Lạc đại biểu cho người chết, vì mọi người biết rõ đắc tội nhiều gia tộc vương tọa trong vô tận hải, đắc tội 87ki các gia tộc đó là Vĩnh Hằng Quốc Độ thì Trần Lạc chết chắc. Không cần biết trong đám Trần Lạc có hàng thật không, dù có một người là Trần Lạc thật cũng không thể thay đổi kết quả.

Đơn giản vì bốn chữ Vĩnh Hằng Quốc Độ.

Cho nên thất công tử Ninh Văn Phong đảo Trường Lạc khinh thường người giả mạo Trần Lạc. Nhưng Ninh Văn Phong không ngờ Vân tỷ thấy hai Trần Lạc chẳng những không ngăn lại còn tươi cười đón chào, thậm chí cung nghênh như khách quý.

- A, hai vị Lạc gia đại giá quang lâm thật là nhượng khiến tiểu nữ tử vô cùng vinh hạnh.

Vân tỷ nhiệt tình không chỉ làm đám người Ninh Văn Phong bất ngờ, Từ Đức Tài cũng ngạc nhiên. Bề ngoài Từ Đức Tài không lộ vẻ gì, giả bộ cao sâu khó dò.

Từ Đức Tài nói:

- Biết thì tốt, Vân tỷ đúng không? Nghe đây, hôm nay Trần Lạc ta và vị Lạc gia này vừa đến Thiên Khải chi đô, đi đường bụi trần vất vả, muốn tắm kiểu hoa trước.

Vân tỷ kinh ngạc nói:

- Tắm kiểu hoa? A.

Vân tỷ cười bí hiểm:

- Hai vị Lạc gia phong lưu phóng khoáng giống như trong truyền thuyết.

- Đương nhiên, nếu không thì sao lúc ở quê hương Nữ Oa nương nương luân hồi chuyển thế sẽ nhìn trúng Trần Lạc ta?

Từ Đức Tài không hề thấy xấu hổ, da mặt dày hơn cái mo. Nếu một mình Từ Đức Tài nói câu này cũng không sao, nhưng có đến hai Trần Lạc đi tới. Người có chỉ số thông minh nhìn là biết ngay hàng giả, Từ Đức Tài vẫn cứng miệng tự xưng là Trần Lạc.

Nếu chỉ có bấy nhiêu chưa đến mức làm Trần Lạc dở khóc dở cười. Từ Đức Tài vừa tự xưng Trần Lạc vừa kêu hắn là Lạc gia, không thấy kỳ cục sao? Có trò này sao?

Kỳ lạ là Vân tỷ không vạch mặt, khó tin hơn là nàng vẫn gọi hai vị Lạc gia. Đám người Ninh Văn Phong rất khó hiểu, nhìn chằm chằm hai hàng giả rời đi.

Ninh Văn Phong không kiềm được cười khẩy nói:

- Ha ha ha, ta luôn nghĩ Nhất Phẩm trang có ánh mắt, phẩm vị, hôm nay mới biết là một đám lừa đảo không biết gì.


Tâm tình Ninh Văn Phong rất tệ, cực kỳ tệ.

Ninh Văn Phong xòe quạt, phẩy quạt nói:

- Mới rồi người kia tự xưng Trần Lạc, còn gọi người đi bên cạnh là Trần Lạc. Ha ha ha, vậy mà Vân tỷ còn hùa theo bọn họ, thật làm Ninh Văn Phong ta mở rộng tầm mắt.

Vân tỷ không giải thích:

- Mời Ninh thất công tử vào trong.

Ninh Văn Phong định châm chọc thêm nhưng Vân tỷ nhấn mạnh mời vào, gã đành hừ lạnh cùng đám người Lý Trường Phong vào trong.

Có tiểu tư hỏi:

- Vân tỷ, đây là Trần Lạc thứ mấy?

Vân tỷ nhìn bóng lưng Trần Lạc, Từ Đức Tài đi xa, nói:

- Ba vị đã đến cộng thêm hai vị này tổng cộng là năm Trần Lạc.

Tiểu tư gãi đầu:

- Đã năm người.

Tiểu tư nhìn hướng Từ Đức Tài, Trần Lạc đi xa, nhíu mày hỏi:

- Tuy gia không biết trong mấy Trần Lạc này ai là Lạc gia thật nhưng hai vị này giả mạo quá rõ ràng. Giả mạo thì giả đi, cố tình hai hàng giả đi chung với nhau, đi chung thì thôi, bên này tự xưng Trần Lạc, bên kia kêu đồng bạn là Lạc gia, quá là... Mặt dày.

Một tiểu tư khác nói:

- Đúng vậy! Lúc ta thấy hai người đó cũng hết hồn, thật kỳ lạ, hai Trần Lạc kết bạn đi chung, rõ ràng nói cho tất cả mọi người biết bọn họ là hàng giả. Hơn nữa cái người tự xưng Trần Lạc cách nói năng chỉ còn thiếu khắc ba chữ Trần Lạc giả lên mặt, quá kiêu ngạo.

Vân tỷ lẩm bẩm:

- Có lẽ đây là hiệu quả bọn họ muốn, thật thật giả giả, giả giả thật thật, khiến người khó thể phân biệt.

- Nếu vậy thì sao Vân tỷ còn cho bọn họ vào? Khách sáo với bọn họ như thế? Vân tỷ cũng thấy người tự xưng Trần Lạc kiêu ngạo cỡ nào, thật là sỉ nhục chỉ số thông minh của chúng ta.

- Đây đều là Ngự Nương dặn dò. Ngự Nương nói người nào tự xưng là Trần Lạc thì cho vào hết, dù không chịu vào cũng phải tìm cách mời vào.


Các tiểu tư nghe nói là Ngự Nương ra lệnh thì giật mình kêu lên:

- Ngự Nương?

- Tại sao Ngự Nương ra lệnh kỳ lạ vậy?

Vân tỷ lắc đầu, nàng cũng không biết câu trả lời.

Nhất Phẩm trang, Trần Lạc và Từ Đức Tài đi theo ba thị nữ dẫn vào phòng tắm kiểu hoa trong truyền thuyết. Dọc đường đi Từ Đức Tài cứ cười nham nhở, còn đá lông nheo khen ngợi nhìn Trần Lạc.

- Ngươi cười dâm vậy làm gì?

Vai Từ Đức Tài run run lại bật cươi:

- Hì hì.

Từ Đức Tài nhỏ giọng nói:

- Trần huynh, bây giờ tiểu đệ đã hiểu tại sao Trần huynh giả mạo Trần Lạc.

Trần Lạc hoang mang:

- Vì sao?

- Còn sao trăng gì? Trần huynh không thấy Vân tỷ dâm đãng có thái độ gì với chúng ta sao? Rất nhiệt tình. Tên Lạc gia đúng là không tầm thường, quá oách, biết rõ chúng ta là giả vẫn khách sáo như vậy. Hàng giả như chúng ta còn oai thế, không thể tưởng tượng Trần Lạc thật còn ghê gớm cỡ nào, chắc Vân tỷ kia thấy sẽ quỳ liếm ngay.

Trần Lạc lắc đầu câm nín:

-...

Từ Đức Tài choàng vai Trần Lạc:

- Nhưng Trần huynh đừng sợ.

Từ Đức Tài thì thầm bên tai Trần Lạc:

- Hai chúng ta đi chung với nhau hiệu quả lớn hơn một hàng giả nhiều.

- Là đi ngược lẽ thường phải không?

Từ Đức Tài cười gian:

- Ui chà, Trần huynh không đơn giản, quả nhiên chúng ta là đồng nghiệp, hèn gì tiểu đệ vừa thấy Trần huynh đã cảm giác chúng ta rất có duyên.

- Trần huynh nói đúng, hiện tại bên ngoài có nhiều Trần Lạc, mỗi người bản lĩnh cao siêu, dù là giả cũng không ai dám đụng. Đây là thứ nhất.

- Thứ hai, có nhiều Trần Lạc, đa số đơn độc một mình, bây giờ chui ra hai chúng ta đi chung. Trần huynh nghĩ xem? Làm gì có tên lừa gạt nào kết bạn đi chung? Mới đầu mọi người sẽ cảm thấy chúng ta là giả nhưng nghĩ lại hai tên lừa gạt không thể nào đi chung được, suy nghĩ phải chăng trong chúng ta có một là thật?

- Đây gọi là đi ngược lẽ thường.

Chính xác, mới rồi trước cửa Nhất Phẩm trang Từ Đức Tài tự xưng Trần Lạc, gọi hắn là Lạc gia, Trần Lạc đoán ngay tên này tính bày trò gì. Phải nói Từ Đức Tài xài chiêu giả giả thật thật có thể lừa người.