Thiên Vu

Chương 1240: Thân phận của Đại La Vương Tọa

Không chỉ bọn họ, đám người theo bên Đại La Vương Tọa cũng ôm một bụng nghi ngờ. Khi mọi người quay về thuyền mình, Đại La Vương Tọa đi chữa thường cho Xích Hỏa, mấy người tụm lại xì xầm.

- Các ngươi nói xem tại sao mới rồi đại ca cứ nhìn tiểu tử mặt trắng mãi?

- Đúng rồi, ta cũng thấy lạ. Dù tiểu tử mặt trắng mặt hơi đẹp chút nhưng đại ca không cần nhìn với ánh mắt đó đi.

- Chẳng lẽ là đại ca nhìn trúng tiểu tử mặt trắng? Nếu đại ca vừa mắt cũng không sao, huynh đệ chúng ta sẽ không cười nhạo đại ca. Chỉ cần đại ca nói một câu, các huynh đệ sẽ quay về cướp tiểu tử mặt trắng, để hắn hầu hạ đại ca!

- Các người đủ chưa vậy? Đại ca của chúng ta sao có thể thích nam nhân, đại ca không phải loại người đó!

- Lão cửu, đại ca đã nhiều năm không tìm tẩu tử cho chúng ta, ngươi không tò mò sao?

Lão cửu gãi đầu, đâm ra nghi ngờ:

- Cái này...

- Mấy người... Đừng quá đáng.

Một lão nhân bất đắc dĩ nói:

- Vương thượng chỉ cảm thấy Trần công tử hơi bí ẩn, nhìn lâu một chút, các người làm gì nói quá lên vậy?

- Ha, Vân lão nói tiểu tử đó có gì bí ẩn? Ta không tin, ta cũng cảm thấy hắn có điều lạ, rõ ràng bình thường thế mà lại là cao thủ điệu thấp. Nhưng người như vậy không có nhiều trong vô tận hải lại không ít, lão già trên thuyền cũng như thế. Tại sao đại ca không nhìn chằm chằm lão già đó mà chỉ nhìn tiểu tử mặt trắng?

- Cái này...

Lão nhân được gọi là Vân lão không biết nên trả lời sao. Lúc này Đại La Vương Tọa ra khỏi khoang thuyền, đám huynh đệ ùa lên lao nhao hỏi.

- Đại ca, tứ ca, ngũ ca nói đại ca nhìn trúng tiểu tử mặt trắng, có thật không vậy?

Tuy thân phận của Đại La Vương Tọa vô cùng cao quý nhưng những người đi theo gã toàn là huynh đệ đông chinh tây phạt, ra sống vào chết, nói chuyện không kiêng dè.


Phong Ngọc La sửng sốt, sau đó phản ứng lại, bất đắc dĩ nói:

- Các ngươi nói bậy bạ cái gì? Sao ta có thể... Suy nghĩ của các ngươi quá đen tối!

- Hắn chưa? Ta đã bảo đại ca sẽ không vừa ý tiểu tử mặt trắng kia.

Lão tứ, lão ngũ không tin, chất vấn:

- Vậy tại sao đại ca cứ nhìn người ta chằm chằm? Đừngg nói vì đại ca cảm thấy tiểu tử mặt trắng bí ẩn nên nhìn lâu chút, mấy huynh đệ chúng ta hiểu rõ đại ca, dù tiểu tử mặt trắng bí hiểm mấy đại ca cũng sẽ không nhìn người ta hiểu đó, chắc chắn có nguyên nhân khác.

- Các người thật là...

- Các người thật sự hiểu lầm.

Đại La Vương Tọa nhìn bọn họ, dở khóc dở cười, lắc đầu:

- Ta nhìn Trần công tử chằm chằm đúng là không chỉ vì hắn khiến ta tò mò, là vì...

- Vì cái gì?

Mấy huynh đệ vãnh tai lắng nghe, Vân lão cũng rất tòm ò.

- Vì ta cảm thấy Trần công tử rất giống một bằng hữu cũ của ta.

- Bằng hữu cũ?

Mấy huynh đệ của Đại La Vương Tọa giật mình, bọn họ theo Đại La Vương Tọa đông chinh tây phạt trong vô tận hải, hiểu rõ về nhau nên biết Đại La Vương Tọa nói bằng hữu cũ chắc chắn là trong thế giới quê hương khi gã còn trẻ.

- Các người còn nhớ ta có nhắc đến trong thế giới quê hương của ta có một bằng hữu họ Trần không?


- Nhớ nhớ, không nhớ sao được? Đại ca nói trong thế giới quê hương lúc tu hành trong học viện có quen một bằng hữu không tệ, đại ca nói bằng hữu kia rất lợi hại, dù là tư chất, ngộ tính đều hơn hẳn người bình thường, sau này thành tựu không nhỏ.

- Đúng rồi, ta cũng nhớ. Hình như thế giới quê hương của đại ca tu hành trong Tiểu Kim Câu học viện? Bằng hữu thiếu niên của đại ca tên là gì? Trần Lạc đúng không?

- Đúng rồi, tên bằng hữu cũ của ta là Trần Lạc.

- Đại ca nghi ngờ tiểu tử mặt trắng là bằng hữu cũ nên mới... Khoan, hình như tiểu tử mặt trắng cũng họ Trần, chẳng lẽ hắn là bằng hữu lúc đại ca còn trẻ?

- Ta chỉ nghi ngờ.

Đại La Vương Tọa đứng ở đầu thuyền:

- Dù sao lúc ta rời khỏi thế giới quê hương chúng ta còn nhỏ, lại qua rất nhiều năm, ấn tượng bằng hữu cũ đã mơ hồ. Mới rồi ta định hỏi kỹ nhưng sợ gây hiểu lầm nên thôi.

- Chắc không phải, lúc đại ca đi thế giới quê hương chưa giải phong, nhiều năm qua chúng ta hỏi thăm bốn phía không có tin tức thế giới quê hương của đại ca.

- Thế giới quê hương của đại ca chẳng phải đã biến mất từ lâu sao? Tiểu tử mặt trắng kia chắc chắn không phải bằng hữu cũ của đại ca.

- Lão ngũ, ngươi nói bậy bạ cái gì? Thế giới quê hương của đại ca sao có thể biến mất?

Lão ngũ nói:

- Chúng ta đừng lừa mình dối người nữa, nhiều năm qua chúng ta tìm bao nhiêu thế giới giải phong nhưng không thấy quê hương của đại ca, vậy rất có thể thế giới quê hương đã tan biến trong vô tận hải. Chuyện này không hiếm trong vô tận hải. Này, các người trừng ta làm chi? Đại ca không phải loại người cầm được không buông được.

Tuy mấy huynh đệ khác không nói nhưng trong lòng bọn họ chung ý tưởng với lão ngũ. Nhiều năm qua bọn họ vì tìm thế giới quê hương của Đại La Vương Tọa tốn nhiều công sức, lần lượt tìm thế giới chưa giải phong nhưng không ra. Như lão ngũ nói, chỉ có một khả năng, đó là thế giới quê hương của Đại La Vương Tọa rất có thể biến mất trong không gian loạn lưu, chuyện này không hiếm hoi trong vô tận hải.

Đương nhiên lòng nghĩ vậy bọn họ chưa bao giườ nói trước mặt Đại La Vương Tọa. Một vì ai biết thế giới quê hương của mình biến mất sẽ khó chịu, thứ hai bọn họ thường nghe Đại La Vương Tọa kể chuyện lý thú trong thế giới đó, khỏi nghĩ cũng biết gã rất nhớ mong về quê hương. Không ngờ cuối cùng bị lão ngũ nhanh mồm mau miệng nói huỵch toẹt ra. Các hunh đệ mắng lão ngũ té tádt.

- Được rồi, các người đừng trách lão ngũ, ngừng chuyện này tại đây đi.

- Nhưng đại ca đừng nghĩ nhiều, nếu thấy băn khoăn chờ sau này gặp Trần công tử kia chúng ta hỏi rõ ràng là được.

Đại La Vương Tọa nhắm mắt lại, khẽ thở dài:

- Đành vậy.

Tiểu tử mặt trắng gợi lên ký ức sâu trong lòng Đại La Vương Tọa, khiến gã nhớ lại những chuyện trong thế giới quê hương. Đại La Vương Tọa nhớ quê hương của gã là Kim Thủy vực, thuở nhỏ tu hành trong Tiểu Kim Câu học viện. Tuy hoàn cảnh tu hành trong Tiểu Kim Câu học viện rất tệ nhưng mọi người cố gắng vì ước mơ của mình.

Ngày xưa vì vài lý do Đại La Vương Tọa không thể mở ra linh hải, hay bị đệ tử trong Tiểu La Thiên học viện ăn hiếp. Sau đó Trần Lạc bỗng dưng bị Tiểu La thiên trục xuất, tham gia vào Tiểu Kim Câu học viện. Bắt đầu từ lúc đó đệ tử Tiểu Kim Câu học viện không còn bị ăn hiếp, mỗi khi có đệ tử bị người khi dễ là Trần Lạc sẽ đứng ra bênh bọn họ.

Đại La Vương Tọa nhớ vì bênh Tiểu Kim Câu học viện, Trần Lạc đánh gần hết đệ tử ngôi sao trong Kim Thủy vực. Đại La Vương Tọa phục sát đất là tu vi của Trần Lạc bị phến hưng trong mấy tháng ngắn ngủi hắn mở mang linh hải cường đại với tốc độ khủng khiếp. Đại La Vương Tọa nhớ nhất là đoạn thời gian kia cùng Trần Lạc tu hành trong Tiểu Tùng Lâm linh giới, cùng nhau nghiên cứu công pháp linh quyết.