Thiên Vu

Chương 1209: Bà Sa tiểu thư

Nói đến thì danh tiếng của tứ công tử Phong gia không được tốt, con người tồi tệ vô sỉ, nham hiểm độc ác, lòng tham không đáy, khi nam bá nữ, không đến mức không chuyện ác nào không làm nhưng cũng không kém bao nhiêu. Chỉ vì mọi người ngại bối cảnh của Phong gia nên không dám nói gì, thấy Phong Ngọc La còn phải cười tươi đón chào.

Đương nhiên nếu ngươi nghĩ Phong Ngọc La là mẫu quý công tử ăn không ngồi rồi gây sự khắp nơi thì sai mười mươi. Tu vi, thực lực của Phong Ngọc La cường đại, thủ đoạn cao siêu. Không nói thứ khác, quý công tử trong Quảng Lăng thành có một phần ba nghe lời Phong Ngọc La như Thiên Lôi sai đâu đánh. Phong Ngọc Thiềm tuy cũng là người Phong gia nhưng thuộc bàng chi, được địa vị như hôm nay là nhờ theo đuôi Phong Ngọc La.

Trong tay Phong Ngọc La có rất nhiều người giống như Phong Ngọc Thiềm, còn con tốt thí như Hứa Phi thì nhiều vô số kể. Đây mới chỉ tính trong Quảng Lăng thành, các thế lực lớn nhỏ khu vực xung quanh bị Phong Ngọc La âm thầm lôi kéo hoặc đã thần phục.

Trong Quảng Lăng thành có một câu khá nổi là nếu muốn sống gần Quảng Lăng thành thì mãi mãi không tránh khỏi hai người, một là Phong Ngọc La, một người khác cũng nằm trong năm đại gia tộc, được tiếng là Quảng Lăng đệ nhất công tử, Lệ Đông Nhiễm.

Lệ Đông Nhiễm thân hình cao thẳng, đẹp trai tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, phong độ phiên phiên, khí chất nho nhã. Đáng quý là con người Lệ Đông Nhiễm chính phái, lòng hiệp nghĩa, thích giúp người, có thể nói là khiêm khiêm quân tử. Trên người Lệ Đông Nhiễm chẳng bao giờ có sự kiêu căng của quý công tử, dù chỉ một chút. Lệ Đông Nhiễm mãi mãi luôn thân thiện, nên gã rất nổi tiếng quanh khu Quảng Lăng thành, hê lên một tiếng là trăm người theo.

Phong Ngọc La nổi tiếng Quảng Lăng thành về sự độc ác, âm hiểm, thủ đoạn thu mua lòng người, lôi kéo quý công tử, nhiều thế lực khác.

Lệ Đông Nhiễm thì nổi tiếng Quảng Lăng thành với danh hiệp nghĩa, gã không chủ động thu mua lòng người, không lôi kéo thế lực nào nhưng rất nhiều người cam nguyện bán mạng vì gã.

Có một việc khiến người khen nhất là mấy chục năm trước năm đại gia tộc giành vị tí thành chủ, nhiều người xem trọng Lệ Đông Nhiễm, tất cả cho rằng nếu gã muốn làm thành chủ quảng Lăng thành thì chắc chắn sẽ được. Thực lực, tu vi, thân phận, địa vị, danh tiếng, Lệ Đông Nhiễm mạnh nhất trong năm người.

Nhưng mọi người không ngờ Lệ Đông Nhiễm rút khỏi vị trí tranh giành thành chủ.

Có người bảo giấc mơ của Lệ Đông Nhiễm không ở Quảng Lăng thành mà là Nhân Linh chi đô, nói cách khác, gã định nhảy ra nhân chi pháp tắc thành tựu Địa Vu, thậm chí Thiên Vu.

Mới rồi Phong Ngọc La đến nhiều người tiến lên chào hỏi gã. Khi Lệ Đông Nhiễm bước vào phủ thành chủ, rất nhiều người cũng tiến lên chào hỏi gã. Điều khác biệt là đối diện Phong Ngọc La, mọi người e ngại bối cảnh, thực lực của gã nên miễn cưỡng chào hỏi. Đối diện Lệ Đông Nhiễm, mọi người thật lòng thật dạ chào hỏi.

Lệ Đông Nhiễm tựa như ngôi sao bị mọi người vây quanh đi vào trong sân, gã khiêm tốn chào hỏi mọi người, không hề kiêu căng, đúng như lời đồn.

Trần Lạc bất ngờ là đám người Lý Trường Phong thấy Lệ Đông Nhiễm cũng rất kích động chào hỏi:

- Đông Nhiễm công tử!


- A? Trường Phong, là các người sao? Ha ha, đã lâu không gặp.

Lệ Đông Nhiễm nhận ra Lý Trường Phong, nhưng chỉ nhận ra, bên cạnh gã có nhiều người vây quanh, không rảnh rỗi trao đổi nhiều thêm.

Trần Lạc sờ cằm, hứng thú hỏi:

- Người này khá nổi tiếng.

- Trần... Trần... Trần công tử.

Mới rồi thấy Từ lão quản gia nào là kêu Trần công tử, nào là người, còn sắp xếp phòng riêng, tuy Lý Trường Phong không biết thân phận thật sự của Trần Lạc là gì nhưng cũng không dám gọi là Trần huynh đệ nữa, không dám nói năng tùy tiện.

Lý Trường Phong nói:

- Trần công tử còn nhớ ta nói với công tử chuyện chúng ta xông xáo bên ngoài kết bạn một vị quý công tử không? Là quý công tử đó định cho chúng ta một chức vụ trong Quảng Lăng thành, cuối cùng ta không đi mà giới thiệu Hứa Phi.

- Nói vậy quý công tử đó là Lệ Đông Nhiễm?

- Đúng vậy! Là Đông Nhiễm công tử.

- Lệ Đông Nhiễm trông oai hơn Phong Ngọc La nhiều, tại sao Hứa Phi không đi theo Lệ Đông Nhiễm mà cùng Phong Ngọc La?

Lý Trường Phong ngần ngừ:

- Cái này...


Cuối cùng Lý Trường Phong nói:

- Ban đầu ta cũng hỏi vấn đề này nhiều lần, tuy Hứa Phi không giải thích nhưng ta đoán được. Đông Nhiễm công tử làm người chính trực, sẽ không dùng quyền vào việc riêng. Có lẽ Hứa Phi cảm thấy đi theo Đông Nhiễm công tử không có cơ hội leo cao nên chuyển sang đầu vào Phong Ngọc La.

- Thì ra là vậy, Hứa Phi thông minh thật.

Sự lựa chọn của Hứa Phi không khó hiểu. Đi theo người chính nghĩa như Lệ Đông Nhiễm đừng nói trèo cao, sợ là không vớt vát được gì. Theo Phong Ngọc La dăm ba hôm thu phí bảo hộ, không chỉ nhiều cơ hội trèo cao, thịt mỡ cũng nhiều.

Quan sát hành động của Phong Ngọc La, Lệ Đông Nhiễm, một người tà ác, một chính nghĩa. Một người âm hiểm độc ác, một người tấm lòng hiệ nghĩa. Một người dùng các loại thủ đoạn lôi kéo lòng người, một người dùng danh chính nghĩa chinh phục lòng người, thật là đối lập rõ ràng.

Lệ Đông Nhiễm đến không lâu sau lại có khách quý hạng nặng đến phủ thành chủ. Không, vị này không đơn giản là hạng nặng, đó là khách quý mọi người chờ mong, vì đó là Bà Sa tiểu thư nổi tiếng vô tận hải.

Nói đến Bà Sa tiểu thư ra đời ngắn ngủi mấy chục năm nhưng hiện tại trong vô tận hải không ai không biết.

Một khúc hồn đoạn luân hồi khiến bao nhiêu người mộng về kiếp trước nhớ kiếp sau.

Một khúc nhân quả tình duyên làm bao người ruột gan đứt đoạn.

Dựa vào một thanh Đại Tàng Bàn Nhược Cầm trên chấn các thần, dưới nhniếp vạn ma. Bà Sa tiểu thư từng một mình đàn trong vô tận hải khiến cửu thiên cửu u, thiên đường địa ngục nở rộ vì nàng, khiến khắp vô tận hải rộ lên cầu vồng sinh mệnh.

Hành Giả sống ở tầng dưới chót vô tận hải như Lý Trường Phong cũng cuồng Bà Sa tiểu thư.

Quý công tử như Phong Ngọc La, Lệ Đông Nhiễm động lòng vì nàng.

Đám Ngọc Hoành lão gia tử lăn lộn trong vô tận hải vạn năm cũng vô cùng thích Bà Sa tiểu thư. Đừng nói người khác, trong vô tận hải dù là Hành Giả thấp hèn hay công tử cao quý, lão tiền bối kinh nghiệm dày dạn, trên từ các thần, dưới đến vạn ma đều động lòng vì Bà Sa tiểu thư.

Khi Bà Sa tiểu thư xuất hiện trong phủ thành chủ, mọi người ngây ra, sau đó sôi trào. Nam nữ già trẻ đều vô cùng kích động.

Lý Trường Phong siết chặt nắm tay, khuôn mặt kin cường tràn đầy kích động, gã lẩm bẩm:

- Bà Sa tiểu thư, thật sự là nàng, nàng đến thật!

Mấy huynh đệ khác phát cuồng. Lý Đông Tuyết chưa từng gặp Bà Sa tiểu thư cũng ngây người nhìn.

Trần Lạc nhìn đám người mê muội, hắn lắc đầu cười khổ. Cái gì một khúc hồn đoạn luân hồi, cái gì mộtt khúc hát sinh mệnh nói thẳng ra là đàn bài nhạc, có cần khoa trương vậy không? Trần Lạc sống lớn thế này đừng nói tôn sùng, hắn không có người ngưỡng mộ nào. Trần Lạc suy tư Bà Sa tiểu thư là thần thánh phương nào, đưa mắt nhìn sang thấy một nữ nhân áo vàng.