Thiên Vu

Chương 1186: Lạc lõng

- Hì hì, Tiểu Nhị, nào, để ta giới thiệu Hứa Phi ca ca. Hứa Phi ca ca là truyền kỳ một thế hệ của thế giới Thanh Phong chúng ta, tất cả nam nữ già trẻ đều tôn sùng Hứa Phi ca ca, ta cũng nằm trong số đó. Cho ngươi biết, câu chuyện truyền kỳ của Hứa Phi ca ca có ekẻ ba ngày ba đêm cũng không hết, đợi khi nào rảntha sẽ kể cho.

- Vậy sao?

Trần Lạc nhướng mày đánh giá nam nhân tên Hứa Phi, hắn cảm nhận được lực lượng của gã không yếu, ít nhất mạnh hơn Lý Trường Phong nhiều. Cách ăn mặc, nói năng, dáng vẻ của của Hứa Phi, cộng thêm một đám tùy tùng theo sau lưng chắc sống không tệ trong vô tận hải.

- Nơi đây không phải chỗ nói chuyện. Trường Phong, Đông Tuyết, vị tiểu huynh đệ này, các người hãy theo ta về phủ đi.

Trần Lạc ngẫm nghĩ, dù sao hắn cũng rảnh, đường đi Nhân Linh chi đô xa xôi, đến Quảng Lăng thành làm quen hoàn cảnh cũng tốt. Thế là Trần Lạc cùng đám người Lý Trường Phong vào Quảng Lăng thành.

Thuyền mới cập bến Trần Lạc đã sốt ruột leo lên hòn đảo này. Liên tục bôn ba trong vô tận hải hai tháng làm Trần Lạc thấy lạc lõng, giờ đạp trên mặt đất, tâm tình hắn thoải mái hẳn ra. Trần Lạc thầm cảm thán chân đạp đất vẫn tốt hơn. Nhưng Trần Lạc đứng bên mép đảo nhìn vô tận hải vô biên vô tận đen như mực, cảm giác như đứng bên mép vực làm lòng người sợ hãi.

Đảo tràn ngập linh khí đậm đặc, cảm giác như quay về quê hương cũ. Lại cảm ứng, bên trong chứa chút khí sinh mệnh, dù rất yếu ớt, mỏng manh đến mức dễ dàng bỏ qua.

Nhiều người lên đảo, người đến người đi, những người này đa số tụm năm tụm ba mặc nhung trang mũ giáp. Bọn họ nói cười trò chuyện, trông không giống tông sư vấn đỉnh Hành Giả mà càng như người giang hồ phiêu bạt khắp nơi. Khuôn mặt bọn họ khác nhau, tu vi cũng khác, nhưng nét mặt mọi người đọng lại phong sương năm tháng.

Trần Lạc lại cảm thán tu hành không dễ dàng. Trần Lạc lắc đầu đưa mắt nhìn sang, thấy nguyên hòn đảo nhỏ do sơn mạch trập trùng như rồng nằm bao bọc lại. Nhiều người đang xếp hàng phía trước, Quảng Lăng thành không dễ đi vào, chỉ tính sơn mạch quay quanh hòn đảo không phải Hành Giả bình thường có thể vượt qua.

Trần Lạc nhìn đám người xếp hàng dài, hắn chưa nói gì Lý Đông Tuyết đã càu nhàu:

- Thật tình, phiêu bạt trong vô tận hải mấy tháng, khó khăn lắm mới leo lên đảo còn phải xếp hàng.

- Ha ha ha, Đông Tuyết mới đến vô tận hải, không biết quy định chỗ này.

Hứa Phi phẩy quạt, ung dung nói:

- Trong vô tận hải, đảo là thứ rất quý giá hiếm hoi. Mỗi hòn đảo trải qua vô số năm tháng ngưng tụ lại, sớm hình thành căn nguyên của riêng mình. Nói cách khác mỗi hòn đảo chứa sinh mệnh chi khí.

- A? Trên đỏa có sinh mệnh chi khí? Sao Tuyết nhi không cảm giác được?


- Đúng là có, nhưng sinh mệnh chi khí ở bến cảng rất mỏng manh, khi nào Tuyết nhi vào thành mới cảm ứng được sinh mệnh chi khí. Để vào thành thì mỗi người phải nộp lên số sinh mệnh chi thạch nhất định.

- Còn phải nộp sinh mệnh chi thạch? Bao nhiêu?

- Không nhiều, một người một ngày một sinh mệnh chi thạch.

- Trời! Một người một ngày một viên? Tuyết nhi nghe đại ca nói bọn họ một tháng tốt nhất kiếm được hai, ba viên sinh mệnh chi thạch, đôi khi mấy tháng không tìm được một viên. Giờ vào Quảng Lăng thành một người phải một viên? Và chỉ được một ngày? Khoa trương quá, thôi chúng ta đừng vào!

Trần Lạc nhíu mày nghe, điều này làm hắn nhớ trấn nhỏ do Mạn Đà La lớn nhỏ chúa tể trong thế giới Vân Đoan, vé vào cửa cũng cao khủng khiếp. Nhưng nơi đó là biên hoang, hiếm bóng người, trong phạm vi ngàn vạn dặm chỉ có một trấn nhỏ, Vinh Diệu Giả muốn nghỉ chân buộc lòng phải vào trấn nhỏ, không thì chẳng có chỗ nào để đi.

Ngẫm lại trấn nhỏ biên hoang còn mắc vậy, càng đừng nói tới nơi đây là vô tận hải. Đặc biệt nghe nói trong Quảng Lăng thành chứa sinh mệnh chi khí, giá cao cũng đáng.

Hành Giả tu vi đến hậu thiên hậu kỳ như Lý Trường Phong một tháng tốt nhất chỉ kiếm được mấy viên sinh mệnh chi thạch, nói ra Trần Lạc không tin. Nhưng Trần Lạc càng biết người như Lý Trường Phong đi ra ngoài tìm báu vật, lúc không tìm được bảo bối thì đúng là nghèo thật, chờ khi kiếm được bảo bối nào đáng giá thì vài năm không lo ăn uống.

Hứa Phi nghe Lý Đông Tuyết nói xong cười to bảo:

- Đó là đại ca của muội quá khiêm tốn, mấy năm nay hắn tích góp đủ để Tuyết nhi ở lại Quảng Lăng thành mấy chục năm.

- Oa! Đại ca! Thì ra đại ca giàu vậy!

Lý Trường Phong cười khổ nói:

- Tiểu muội cảm thấy đại ca ăn mặc kiểu này giống người có tiền sao?

Hứa Phi nói:

- A, Trường Phong, người ta không biết chẳng lẽ ta cũng vậy sao? Không nói thứ khác, đoạn thời gian trước nghe nói Trường Phong được một gốc Bích Viêm Hoa trong ma quật, nếu ta không đoán sai thì gốc Bích Viêm Hoa đó đáng giá hai ngàn sinh mệnh chi thạch.

Lý Đông Tuyết càng hưng phấn hơn, nàng kéo cánh tay Lý Trường Phong reo lên:


- Đại ca giàu vậy sao còn giả nghèo trước mặt ta? Hại người ta đến vô tận hải không dám ăn không dám uống.

- Muội đừng nghe Hứa Phi nói bậy, những cái này không phải tiền của ta, toàn là các huynh đệ liều mạng tìm đến.

- Hừ hừ, mặc kệ, đại ca phải bồi thường ta! Sau khi vào Quảng Lăng thành ta muốn ăn ngon nhất, uống ngon nhất, chơi tốt nhất, đại ca nghe không?

Khi Lý Đông Tuyết làm nũng sẽ chết người, cuối cùng Lý Trường Phong bất đắc dĩ miễn cưỡng đồng ý. Lý Đông Tuyết hưng phấn hoa tay múa chân, nhưng thấy đội xếp hàng dài như rắn thì ủ rũ như bong bóng xì hơi.

Lý Đông Tuyết rầu rĩ nói:

- Đội người dài quá, phải xếp đến khi nào mới vào thành được?

Hứa Phi mỉm cười nói:

- Ha ha ha, nếu Đông Tuyết muốn thì chúng ta có thể tùy thời vào thành.

- A? Chẳng phải cần xếph àng sao?

Hứa Phi cười cười.

Một tùy tùng Hành Giả đứng sau lưng Hứa Phi lên tiếng:

- Cô nương, những người khác cần xếp hàng nhưng Hứa đại nhân của chúng ta thì không cần.

Lý Đông Tuyết khó hiểu hỏi:

- Hứa đại nhân?

Đám người Lý Trường Phong cũng hoang mang.

- Chắc cô nương không biết người đứng bên cạnh là tiên phong đại nhân Quảng Lăng thành.

- Tiên phong đại nhân Quảng Lăng thành?

Lý Đông Tuyết không rõ khái niệm tiên phong đại nhân là gì, đám người Lý Trường Phong khi biết Hứa Phi là tiên phong đại nhân Quảng Lăng thành thì lộ vẻ giật mình. Bọn họ lăn lộn trong vô tận hải ngàn năm, mặc dù ngàn năm tính trong vô tận hải không được bao lâu nhưng quá đủ để họ hiểu biết vô tận hải.

Có người nói Hành Giả trong vô tận hải nhiều như trời sao, như lông trâu. Nhưng Hành Giả đứng vững gót chân trong vô tận hải thì vô cùng thưa thớt. Nói đứng vững gót chân ý là có chỗ nghỉ ngơi cho mình. Nói thì dễ nhưng làm rất khó khăn.

Đa số Hành Giả tỏkng vô tận hải sinh hoạt ở trên thuyền, nhiều Hành Giả từ lúc bước lên vô tận hải đến ngày chết đi đều ở trên thuyền, chưa từng có nhà thuộc về mình trong chỗ này. Đảo vô tận hải rất hiếm hoi, nhìn giá vào Quảng Lăng thành nho nhỏ là biết.