Lý do rất đơn giản, thời gian dần trôi tâm tình cũng thay đổi, khi tâm tình thay đổi thì suy nghĩ, tư duy cũng khác đi, tự nhiên sinh ra tâm ma do đó dẫn đến tinh thần tan vỡ. Nghĩ đến đây Trần Lạc thầm quyết định rút ra thời gian trở về hỏi ý Lãnh Cốc.
- Trần huynh đệ, ta không có ý gì với những lời huynh đệ nói, ta chỉ muốn nói rằng đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì cứ đối xử như bình thường là được. Mọi người sống sao thì chúng ta sống vậy, không cần phải truy cầu cái gì. Trần lão đệ đừng thấy những người vương tọa rất ghê gớm, có lẽ bọn họ không lo về tu hành nhưng ta dám chắc bọn họ cũng có chuyện nhức đầu, không vui vẻ gì hơn chúng ta.
Trần Lạc rất đồng ý câu này. Tuy Trần Lạc không phải người vương tọa gì đó, chưa từng lo lắng về việc tu hành nhưng hắn có vui không? Đáp án là không, không vui vẻ gì.
Nói chuyện với Lý Trường Phonga làm nỗi lòng buồn bực của Trần Lạc thoải mái hơn nhiều, oán niệm với Hư Vọng chi linh cũng tan biến. Dù sao đều phải sống, sống sao chẳng phải sống, không cần oán trời trách đất.
Mấy ngày nay Trần Lạc luôn ở trên thuyền bay, dần quen thân với đám người Lý Trường Phong, chẳng những khiến hắn có nhận biết mới về vô tận hải, cũng hiểu biết về tu luyện căn nguyên.
Tu luyện căn nguyên có bốn cảnh giới, hậu thiên, tiên thiên, bản thủy, bản sơ.
Mỗi cảnh giới chia ra sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Bốn cảnh giới là quá trình căn nguyên trở lại nguyên trạng, chỉ khi tu bốn cảnh giới mới có cơ hội siêu thoát nhân chi pháp tắc, thành tựu Địa Vu.
- Hiện tại Lý đại ca tu đến cảnh giới thứ mấy?
- Ta sao? Mới tới cảnh giới hậu thiên hậu kỳ.
Trần Lạc khá bất ngờ. Trần Lạc nhớ Lý Trường Phong nói gã lăn lộn trong vô tận hải đã mấy trăm năm, thời gian dài như vậy chỉ mới tu đến cảnh giới hậu thiên hậu kỳ, dở thật. Tu ra căn nguyên toàn là kỳ tài ngút trời trong thế giới của mình, hiện giờ mấy trăm năm lại chỉ là hậu thiên hậu kỳ.
Có lẽ đoán ra suy nghĩ trong lòng Trần Lạc, Lý Trường Phong lắc đầu thở dài nói:
- Tu luyện căn nguyên khác với tu luyện linh tướng. Tu luyện linh tướng nói trắng ra chỉ cần ngươi không ngu độn, không vội vã tiến bộ, chăm chỉ khổ luyện từng bước thì sẽ có ngày tu đến viên mãn.
- Căn nguyên thì khác, tu luyện căn nguyên là quá trình trở lại nguyên trạng, cũng là quá trình thăm dò chân lý sinh mệnh. Vấn đề không phải tư chất, ngộ tính mà là tạo hóa.
Lý Trường Phong lại nói với Trần Lạc:
- Không giấu gì Trần lão đệ, ta vào hậu thiên hậu kỳ trong vòng mấy trăm năm đã rất thỏa mãn. Có rất nhiều Hành Giả tu luyện mấy ngàn năm còn kẹt lại ở bước đầu hậu thiên sơ kỳ, cuối cùng chết già căn nguyên không tiến bộ thêm một tầng. So với bọn họ thì ta đã rất may mắn.
- Tu hành không dễ, không có năm tháng. Mấy trăm năm nghe thì dài lâu nhưng đối với Hành Giả chúng ta là rất ngắn ngủi, ít ai trải qua một ngày đầy đủ, đa phần tĩnh tu bế quan qua mất. Đặc biệt là vô tận hải không có trời đất, không có trời trăng này, trăm năm chỉ trong chớp mắt.
Trần Lạc câm nín, hắn không biết nên nói cái gì, nỗi lòng phức tạp, không phải tu luyện căn nguyên khó khăn làm Trần Lạc sợ.
Nói thật là hắn không cảm thấy tu luyện căn nguyên gian khó gì. Có thể nói căn nguyên của Trần Lạc không cần tu luyện, đơn giản vì tu luyện căn nguyên là quá trình cá trở lại nguyên trạng truy cầu chân lý sinh mệnh. Trần Lạc thành tựu nguyên thủy là chân lý sinh mệnh, khởi nguồn sự sống, hắn còn cần tu luyện gì nữa? Hắn không cần.
Không khoa trương khi nói Hành Giả tu luyện đến cảnh giới bản sơ cuối cùng cũng không thể đánh đồng với căn nguyên nguyên thủy của Trần Lạc, dù sao căn nguyên nguyên thủy là chân lý sinh mệnh Nữ Oa lĩnh ngộ ra từ đại hỗn độn.
Lòng Trần Lạc phức tạp vì thấy tội nghiệp đám người Lý Trường Phong. Lý Trường Phong lăn lộn trong vô tận hải mấy trăm năm mới tu luyện căn nguyên tới hậu thiên hậu kỳ, còn Trần Lạc trực tiếp thành tựu căn nguyên nguyên thủy là chân lý sinh mệnh mà bọn họ vất vả truy cầu, ngẫm lại ông trời thật không công bằng.
Không phải Trần Lạc giả từ bi, hắn thật sự cảm thấy tạo hóa rất vớ vẩn. Đương nhiên Trần Lạc sẽ không thấy đắc ý vì mình trực tiếp tu ra nguyên thủy là chân lý sinh mệnh. Nếu được, Trần Lạc thà tu ra căn nguyên bình thường, vì hắn biết tu ra căn nguyên nguyên thủy là phải trả ghía, phải đánh nhauvới ông trời.
Có một điều làm Trần Lạc khó hiểu là rõ ràng chân lý sinh mệnh là nguyên thủy, tại sao nó không có trong bốn cảnh giới?
Giờ này ngày này Trần Lạc lĩnh ngộ nguyên thủy, lại tham ngộ Nhân Thư chi tâm, hắn chắc chắn nguyên thủy là chân lý chân mệnh. Bốn cảnh giới chỉ có hậu thiên, tiên thiên, bản thủy, bản sơ.
Trần Lạc đang khó hiểu chợt nhớ lời Thất Dạ nói. Ma Quân Thất Dạ bảo ngày xưa Nữ Oa dạy nhân tộc tu luyện nguyên thủy, kết quả suýt làm hai tộc thần và ma diệt vong. Cuối cùng hai tộc thần và ma trên trời dưới đất xếp nguyên thủy vào cấm kỵ.
Chẳng lẽ vì nguyên nhân này?
Không biết.
Trần Lạc định bụng khi nào có rảnh sẽ nghiên cứu kỹ hơn.
Lý Đông Tuyết hao hết căn nguyên, vô cùng suy yếu đã tỉnh lại khỏi tỉnh tu. Tiểu cô nương phục hồi không tệ. Lúc trước vội vàng cứu người cộng thêm mặt Lý Đông Tuyết trắng bệch nên Trần Lạc không nhìn kỹ, giờ thấy tiểu cô nương đã phục hồi lại thật là mỹ nữ nhan như ngọc, đặc biệt vóc dáng cao kiều gợi cảm mặc áo bó sát rất là gợi cảm.
Tiểu cô nương tỉnh dậy chuyện thứ nhất là bái lạy ơn cứu mạng của Trần Lạc, vô cùng tôn kính gọi là tiền bối. Lý Đông Tuyết gọi tiền bối, mấy Hành Giả trên thuyền cười phá lên. Lý Đông Tuyết hoang mang khó hiểu.
Một Hành Giả đứng ra giải thích rằng:
- Đông Tuyết hiểu lầm, Trần huynh đệ không phải tiền bối gì, hắn cũng giống như Đông Tuyết vừa vào vô tận hải, ha ha ha ha ha ha! Mới rồi chúng ta xem hắn như tiền bối, còn hầu hạ này nọ.
Biết Trần Lạc không phải cao nhân tiền bối mà giống như nàng là chim non mới vào vô tận hải, Lý Đông Tuyết ngạc nhiên há hốc mồm. Lý Đông Tuyết hỏi ra hàng loạt thắc mắc, ví dụ tại sao Trần Lạc xuất hiện ở đó. Hành Giả khác giải đáp cho Lý Đông Tuyết nghe. Hiểu rõ ràng đầu đuôi, Lý Đông Tuyết không còn làg cô nương đằm thắm dịu dàng, không cẩn trọng nữa, giọng điệu nói chuyện cũng cứng rắn hơn.
Lý Đông Tuyết chỉ vào Trần Lạc, quát:
- Hay thật, ngươi dám ăn bớt ta?
Trần Lạc nhún vai cười:
- Ta không hề ăn bớt gì, là tự nàng xem ta là tiền bối.
- Làm gì có... Rõ ràng là ngươi...
Lý Trường Phong tức giận ngắt ngang:
- Tiểu muội không được càn rỡ! Tuy Trần lão đện không phải tiền bối nhưng dù sao đã cứu mạng của muội, cho một giọt nước báo lại cả thùng, sao muội lại vô lễ với ân nhân cứu mạng như vậy? Xin lỗi mau!
Lý Đông Tuyết chu môi, cười toe xin lỗi Trần Lạc, trịnh trọng cảm ơn phục hồi, còn nói đùa hắn có cần lấy thân báo đáp không.