Thiên Vu

Chương 1180: Là tiền bối hay tay mơ

May mà trong tay Trần Lạc có tinh bàn được Thất Dạ tặng cho, rất nhanh hắn tìm ra vị trí Nhân Linh chi đô. Trong vô tận hải đầy rẫy nguy hiểm, ma chủ oai phong một cõi như Thất Dạ cũng không dám sử dụng không gian thuấn di, Trần Lạc càng không dám khinh thường. Vốn nghĩ khoảng cách không xa, nhưng khi hắn bước vào vô tận hải, bay theo tuyến đường mới phát hiện xa quá là xa. Với tốc độ súc địa thành thốn một ưbước mười vạn tám ngàn dặm của Trần Lạc bôn ba hơn nửa tháng mới đi được một phần ba vạn chặng đường trong vô tận hải.

Xa quá, cứ theo tốc độ này đi tám, mười năm mới đến Nhân Linh chi đô được.

Cô tận hải không uổng là vô tận hải, thật là mênh mông vô ngần, vô biên vô hạn.

Trần Lạc chạy trong vô tận hải mười ngày, nửa tháng, thầm nghĩ cứ tiếp tục thế này không phải là cách. Hơn một tháng qua đừng nói người, hắn thậm chí không gặp con hư không thú nào. Trần Lạc không biết có phải đi lầm đường không, Thất Dạ cho tinh bàn có nhiều dấu hiệu nhưng không có tuyến đường tỉ mỉ. Trong tinh bàn rậm rạp các dấu hiệu.

Ngước đầu không thấy trời sao, cúi đầu không có đất đai, nhìn biến mất là hắc ám vô biên vô tận. May mắn Trần Lạc lá gan to làm liều, nếu không vào chỗ này hoặc bị hư không thú ăn hoặc sợ chết người. Vì để phòng ngừa, Trần Lạc vừa đi vừa thả ra linh thức, phạm vi mười vạn dặm có gió thổi cỏ lay là hắn biết ngay.

Trần Lạc đang định đi tiếp chợt linh thức phát hiện Đằng trước có điều lạ.

Có lẽ một tháng cô đơn nên lúc phát hiện có điều lạ làm Trần Lạc hơi hưng phấn, hắn sải bước vọt tới.

Trần Lạc chạy đến nơi, nhìn kỹ thì hắn một con hư không thú to lớn đang rượt theo một người. Trong vô tận hải hư không thú nhỏ nhất hình thể cũng cỡ tám chục, trăm thước. Hư không thú này cỡ ba trăm thước, hình dạng như sư tử hổ báo, cực kỳ hung tàn. Thoạt trông hư không thú bị thương khá nặng, người đẫm máu, đầu máu me bầy nhầy, thế nhưng nó vẫn gầm rúng lao nhanh trong vô tận hải.

Người bị hư không thú rượt đuổi là một tiểu cô nương, khoảng hai mươi tuổi. Tiểu cô nương đã kiệt sức, mặt không chút máu, rất là yếu ớt, lực lượng căn nguyên đã tiêu hao hết. Mắt thấy hư không thú hung tàn há mồm sắp nuốt trọn tiểu cô nương. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Lạc lắc mình vọt tới ôm eo tiểu cô nương, giơ tay chỉ. Ánh sáng trắng đen bừng lên trên đầu ngón tay. Lực lượng nguyên thủy bộc phát, Trần Lạc chỉ một cái hư không thú tan biến.

Đây là lần đầu tiên Trần Lạc sử dụng lực lượng nguyên thủy trong khi còn tỉnh táo, lực lượng cường đại khiến hắn vô cùng rung động. Đây mới chỉ là lực lượng nguyên thủy, Trần Lạc không chỉ sở hữu nguyên thủy, hắn còn có lực lượng nguyên tội, có thể dung hợp nguyên thủy và nguyên tội hình thành lực lượng cường đại hỗn độn chi tức.

Trần Lạc vốn định lấy hư không thú làm bia thử sức, không ngờ nó yếu như bún. Trần Lạc không nghĩ nhiều, vì trong ngực hắn còn ôm một nữ nhân.

Thiếu nữ mềm nhũn thở hổn hển lắp bắp:

- Đa tạ... Đa tạ tiền bối ra tay... Cứu...

- Khoan nói chuyện!

Trần Lạc đang định dùng lực lượng nguyên thủy giúp thiếu nữ khỏe lại thì có thêm một con hư không thú loa nhanh đến. Khoan, không phải hư không thú mà là một chiếc thuyền rất to, nhưng bề ngoài chiếc thuyền quá giống hư không thú, còn toát ra hơi thở của hư không thú.


Vù vù vù vù vù!

Thuyền cách nơi này còn một khoảng có bảy, tám người bay ra, chớp mắt bao vây Trần Lạc. Những người này mặc giáp, người phát ra ánh sáng rực rỡ mạnh mẽ, tay cầm vũ khí, đầy sát khí trừng Trần Lạc. Đặc biệt nam nhân trung niên cao to mặc giáp đen đi đầu. Trần Lạc cảm ứng được nam nhân trung niên mạnh nhất trong đám người, sát khí cũng đậm nhất.

- Đại ca... Các ngươi... Các ngươi hiểu lầm... Là tiền bối cứu ta...

Thiếu nữ trong ngực Trần Lạc suy yếu nói xong, nam nhân trung niên biểu tình từ căng thẳng cứng lại, sát khí an biến.

Nam nhân trung niên nói:

- Ra là vậy.

Nam nhân trung niên chắp tay hướng Trần Lạc:

- Tiền bối, ngại quá, ta cứ tưởng là...

Trần Lạc xua tay nói:

- Không sao.

Trần Lạc giao tiểu cô nương cho nam nhân trung niên:

- Đây là chuyện bình thường, ta hiểu.

Nam nhân trung niên biết Trần Lạc cứu tiểu muội của mình thì rối rít cảm ơn:

- Đa tạ tiền bối ra tay cứu tiểu muội của ta, nếu không sợ là nàng đã...

Nam nhân trung niên quay sang nạt thiếu nữ:


- Đã nói với muội bao nhiêu lần ở yên trên thuyền mà không nghe, lần này biết nguy hiểm chưa? Nếu không nhờ vị huynh đài này cứu giúp thì muội đã chết!

Nam nhân trung niên quá tức giận chửi tới tấp, bắt thiếu nữ đứng ngay ngắn cảm ơn Trần Lạc.

Trần Lạc vội từ chối:

- Tiểu cô nương căn nguyên khô cạn, hãy để nàng phục hồi trước đi.

Tiểu cô nương không cảm ơn đàng hoàng được thì nam nhân trung niên thay nàng quỳ một gối trịnh trọng cảm ơn cứu mạng. Trần Lạc bất đắc dĩ nâng nam nhân trung niên dậy, khách sáo vài câu.

Nam nhân trung niên tự giới thiệu:

- Vãn bối tên Lý Trường Phong, tiểu muội là Lý Đông Tuyết, chúng vãn bối là Hành Giả đến từ đảo Trường Lạc. Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối.

Đảo Trường Lạc?

Đó là đâu?

Trần Lạc không biết, nghe Lý Trường Phong hỏi tên, hắn định trả lời chợt nhớ lúc trước Thất Dạ khuyên nhủ. Chuyện Trần Lạc ở trong thế giới Vân Đoan cướp Nhân Thư đã sớm truyền vào tai các đại nhân vật vô tận hải, chuyện Nhân Quả chi tâm cũng bị lộ. Thất Dạ nói hiện tại đại nhân vật vô tận hải đều đang tìm hắn. Trần Lạc nghĩ tới nghĩ lui, chỉ bảo mình họ Trần.

Thấy Trần Lạc chỉ nói dòng họ, đám người Lý Trường Phong thầm khó hiểu nhưng không dám lơ là, vội hỏi:

- Không biết tiền bối định đi đâu? Nếu tiền bối không chê thì vãn bối nguyện đưa tiền bối đi một chặng đường.

- Các người dự đính đi đâu?

- Chúng vãn bối sắp đi Quảng Lăng thành.

Thành?

Nơi khỉ ho cò gáy như vô tận hải cũng có thành?

Trần Lạc khó hiểu, lấy tinh bàn ra xem. Gần đó đúng là có nơi tên Quảng Lăng thành, khá nổi tiếng. Trần Lạc ngẫm nghĩ, đường đi Nhân Linh chi đô xa xôi, một mình đi thì buồn, vào Quảng Lăng thành trước cũng tốt. Thế là Trần Lạc lên thuyền to của Lý Trường Phong.

Lần đầu tiên Trần Lạc phiêu bạt trong vô tận hải nhưng trước kia hắn nghe nhiều chuyện về vô tận hải.

Đồn rằng thuyền to kiểu này rất bình thường trong vô tận hải, tên là hư không phi chu, giống như tinh bàn, là nhu yếu phẩm cho các Hành Giả. Dù sao bay trong vô tận hải càn tiêu hao lực lượng, ở nơi tùy thời gặp nguy hiểm thế này lãng phí một chút lực lượng là lãng phí mạng sống. Nếu cưỡi thuyền chẳng những tiết kiệm tiêu hao căn nguyên, có thể tu luyện ngay trên thuyền, không làm thì uổng.

Huống chi vô tận hải khắp nơi có hư không thú, lúc luyện chế hư không phi chu dùng một ít huyết mạch hư không thú hung dữ, thậm chí luyện chế căn nguyên của nó, khiến thuyền chứa hơi thở hư không thú ngụy trang không bị hư không thú tập kích.