Thiên Vu

Chương 1133: Chung cực thẩm phán (2)

- Không biết tự lượng sức mình!

Thương Vô Tà đột nhiên dấm một đấm vào hư không. Phong vân tay đổi, sấm chớp đì đùng, lực lượng bao la nổ tung. Thiên uy cuồn cuộn, vang tiếng nổ điếc tai. Mười Trung Ương nhân kiệt vây công Thương Vô Tà bị chân rên rỉ bay ngược ra. Mười Trung Ương nhân kiệt cùng hét to, người tỏa ánh sáng vàng đứng lặng giữa trời. Khó tin là cú đấm chứ thiên uy hùng hồn của Thương Vô Tà không thể làm gì được mười Trung Ương nhân kiệt.

Bạch Kiếm rống to:

- Lực lượng thiên vương của ngươi cũng chỉ có thế!

Bạch Kiếm uy nghiêm hét to:

- Chúng ta đã thành tựu thân bất tử bất diệt bất hủ, dù ngươi được lực lượng thiên vương cũng không làm nên chuyện gì. Hừ! Hôm nay ta cho ngươi kiến thức nhân linh chân lực không gì phán ổi của chúng ta!

Vù vù vù vù vù!

Mười Trung Ương nhân kiệt cùng bùng nổ, lại xông lên. Bên Vân Đoan, Vân Đoan thái tử ngồi trên ngai vàng xoay nhẫn trên ngón cái.

Vân Đoan thái tử nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói:

- Không còn nhiều thời gian. Đại hoàng tử, các người hãy giúp Đại Thế Tử một tay, cho Mộ Vân Không kiến thức pháp tắc thế giới thật sự!

Vù vù vù vù vù!

Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, Vân Đoan tiểu vương gia tham gia vào chiến đoàn vây công Mộ Vân Không.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Đám người đại hoàng tử tham gia, sáu bá chủ ký kết khế ước với căn nguyên thế giới hợp sức vận dụng pháp tắc thế giới. Trong phút chốc thiên địa giao hợp, không gian thế giới vặn vẹo dữ dội nhốt Mộ Vân Không vào trong. Kim Đô, Bạch Kiếm tham gia, mười Trung Ương nhân kiệt dựa vào thân bất tử bất diệt bất hủ vận dụng nhân linh chân lực không gì phán ổi điên cuồng bao vây tiễu trừ. Thương Vô Tà không còn nhẹ nhàng như trước, bị đánh chỉ còn nước phòng ngự.

Ầm ầm đùng đùng!

Lực lượng pháp tắc thế giới hoàng tộc Vân Đoan va chạm với lực lượng đại địa của Mộ Vân Không. Nhân linh chân lực của Trung Ương nhân kiệt va chạm với lực lượng trời của Thương Vô Tà.

Giờ phút này, thế giới điên đảo, thiên địa giao hợp, không gian vặn vẹo, thiên nhiên dao động. Uy lực trời cuồn cuộn, uy lực đất đai hùng dũng đan xen với pháp tắc thế giới, nhân linh chân lực.


Lực lượng dao động khủng bố mà hỗn loạn khuếch tán. Song núi phương thế giới này bị san bằng, rừng cây bị nghiền, sông bị hút khô. Tu hành giả lúc trước ôm tâm lý may mắn có thể hấp thu ánh sáng sinh mệnh trong phương thế giới này, giờ không kịp rên một tiếng cơ thể đã tan tác, linh hồn hóa thành tro tàn.

Chỉ vài giây ngắn ngủi không biết bao nhiêu người vi bị chết vì vạ lây. Một ít Tiểu Linh giới cũng không thể may mắn thoát khỏi, liên tiếp run rẩy, vặn vẹo biến hóa, tùy thời tan nát.

Chiến đấu đẳng cấp cỡ này vượt tầm hiểu biết của tu hành giả bình thường. Lãnh Nhị gia thấy rộng biết nhiều cũng da đầu tê dại, tận đáy lòng run sợ.

Lãnh Cốc lau mồ hôi lạnh trên trán, cổ họng nghẹn lại:

- Má ơi, quá điên cuồng. Cứ tiếp tục thế này thì thế giới tiêu.

Tần Phấn không đáp lại, gã đứng yên cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu dữ dội trên bầu trời bên ngoài.

Mộ Vân Không bị sáu bá chủ Vân Đoan dùng lực lượng pháp tắc thế giới bao vây tiễu trừ tức giận quát:

- Vân Đoan không biết trời cao đất dày!

Ánh sáng vàng bừng lên quanh thân Mộ Vân Không. Cùng với tiếng rống là đất đaâi xới tung, uy lực bùng nổ. Một vật khổng lồ xuất hiện, quái vật như bò lên từ lòng đất, như ngưng tụ từ đất đai, đầu đội trời. Người khổng lồ tâm cầm búa đại địa, lúc xuất hiện thì phát ra tiếng rống đánh tan hết các pháp tắc thế giới. Sáu bá chủ Vân Đoan bị chấn miệng mũi trào máu bay ngược ra ngoài.

Cùng lúc đó, Thương Vô Tà bị mười Trung Ương nhân kiệt bao vây cũng hét chói tai, thiên uy cuồn cuộn giáng xuống. Trong phút chốc chân trời dậy sấm, mây đen ngưng tụ như thời gian trôi, như mây khói thoảng qua, nhanh chóng xẹt qua hình thành một vật khổng lồ.

Quái vật như từ trên trời giáng xuống, càng giống bầu trời ngưng tụ ra, chân đạp đất. Người khổng lồ cầm thương thiên chi nhẫn, khi xuất hiện thì chấn mười Trung Ương nhân kiệt ngã quỵ, miệng mùi trào máu bay ngược ra.

Giật mình!

Hết hồn!

Nơi đây, thế giới đã không phải thế giới, không gian đã không phải không gian, trời càng không giống trời. Người bao phủ Thương Vô Tà như trời. Đất không giống đất, người bao phủ Mộ Vân Không càng giống đất.

Lãnh Cốc núp trong Tiểu Tùng Lâm linh giới nhìn hai người khổng lồ đứng trên cao, đầu đội trời chân đạp đất.

Lãnh Cốc sợ hãi nín thở, run giọng hỏi:

- Đây là thứ gì?

Tần Phấn cũng lộ biểu tình cực kỳ nặng nề, gã trầm giọng nói:


- Thương Vô Tà vấn đỉnh thiên chi vương tọa, Mộ Vân Không vấn đỉnh địa chi vương tọa. Hai người cùng có vương tọa bảo vệ. Thương Vô Tà là thiên linh thủ hộ, Mộ Vân Không là địa linh thủ hộ.

- Thương thiên chi linh? Đại địa chi linh? Trời, thật là...

Lãnh Cốc liên tục hít sâu mấy lần vẫn không kiềm nén nỗi sự kinh khủng vàh oảng sợ.

Trên bầu trời.

Thương Vô Tà như hòa hợp cùng thương thiên chi linh, gã như ông trời, khiến người sợ hãi.

Khi Thương Vô Tà mở miệng thì thiên uy hùng hồn:

- Ta là vấn đỉnh thiên chi vương tọa chi Thiên Vương, có được trời bảo vệ. Nhân kiệt nho nhỏ cũng mơ tranh phong với ta, hôm nay cho các ngươi thấy cơn giận của trời!

Mộ Vân Không như hòa cùng đại địa chi linh, gã như mặt đất, khi mở miệng thì địa uy hùng hồn:

- Ta là vấn đỉnh địa chi vương tọa Địa Vương, có được mặt đất bảo vệ. Vân Đoan, chịu chết đi!

Rầm!

Thương thiên chi linh của Thương Vô Tà, đại địa chi linh của Mộ Vân Không một cầm thương thiên chi nhẫn, một cầm đại địa chi phủ chém xuống. Thiên địa biến ảo, lực lượng trời vô cùng vô tận, lực lượng đất mênh mông vô ngần bộc phát.

Vân Đoan thái tử ngồi trên ngai vàng chợt đứng dậy. Chân trời xuất hiện mười vạn tám ngàn Thẩm phán chi nguyên. Vân Đoan thái tử lắc mình biến mất, khi xuất hiện đã một tay chụp xuống đầu Mộ Vân Không.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai kinh thiên động địa. Từng cái Thẩm phán chi nguyên xuất hiện.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thẩm phán chi nguyên liên tục không dứt, trong khoảnh khắc Thẩm phán chi nguyên đầy trời, rậm rạp đếm hoài không hết. Các Thẩm phán chi nguyên bao phủ đại địa chi linh, liên miên giáng xuống thẩm phán.

- Đại địa chi nộ! Vân Đoan thái tử chịu chết đi!

Rầm! Rầm! Đùng đùng!!!

Đại địa chi linh bị các thẩm phán bao phủ vượt chướng ngại vật, huơ đại địa chi phủ chém vào Vân Đoan thái tử.

- Ta nói rồi, ta mới là chúa tể thật sự của phương thế giới này. Trong phương thế giới này, ta chính là trời, ta là đất!

Vân Đoan thái tử một tay chụp xuống đầu Mộ Vân Không. Thẩm phán chi nguyên chi chít nhiều không dếm xuể tách ra, hình thành nguyên mênh mông không giới hạn che lấp cả bầu trời.

- Thế giới của ta, ta là chúa tể!

- Mộ Vân Không, hãy nhận lấy chung cực thẩm phán của căn nguyên thế giới!