Đồ lão đầu nhi tức giận quát:
- Nói nhảm, gia gia tìm trong tiểu tùng lâm hai ngày nhưng không phát hiện một cọng lông của ngươi! Còn nữa, sao tiểu tử cứ chạy đi tiểu tùng lâm làm gì? Lần này đi chỗ đó làm chi?
- Thì tu luyện.
Trần Lạc cắn trái cây, hắn ở trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới bảy ngày, vì đi vội vàng nên không mang theo thức ăn, cả ngày nhai thịt ma thú.
Trần Lạc không nói đến tu luyện thì thôi, nhắc tới là Đồ lão đầu nhi nổi khùng.
- Tiểu tử thối, chuyện lớn như vậy mà giấu gia gia? Sao, mở linh mạch thứ tám thì ghê gớm lắm sao? Sợ trộm của ngươi sao?
- Lúc thi đấu ta ngẫu nhiên mở nên không kịp nói cho lão nhân gia ngài biết.
Lý do Trần Lạc giấu Đồ lão đầu nhi không phải vì không tin tưởng, Đồ Khai Nguyên là ngươi hắn tin nhất trên thế giới này. Có lẽ vì tính cách nên Trần Lạc không thích chia sẻ những gì không xác nhận cho người khác, đặc biệt là thứ dễ khiến người ảo tưởng. Ví dụ mười linh mạch, nếu khi đó Trần Lạc nói cho Đồ lão đầu nhi thì chắc chắn lão sẽ rất hưng phấn, lỡ như hắn không mở ra linh hải thì khi đó Đồ Khai Nguyên còn lo thay hắn. Bây giờ Trần Lạc đã mở Giới chi linh hải nhưng không nói với Đồ lão đầu nhi, vì thứ này tràn ngập ẩn số, hắn không muốn làm người khác lo lắng cho mình.
Khó khăn lắm vượt qua cửa Đồ lão đầu nhi, Trần Lạc suốt đêm chạy hướng Thiên Khải trang viên.
Quả nhiên, vừa thấy mặt Úy Thiên Long đã răn dạy Trần Lạc một trận, sau đó nói mở linh mạch thứ tám là chuyện lớn mà không thèm nói với gã một tiếng. Trần Lạc mặt ngoài cười cợt nhưng trong lòng rất cảm đông. Đồ lão đầu nhi, Úy Thiên Long răn dạy Trần Lạc là bởi vì lo cho hắn.
Úy Thiên Long luôn cho người niềm vui bất ngờ khó tin, lần này cũng vậy. Khi Trần Lạc trở về, Úy Thiên Long kéo một cái rương từ trong phòng ra. Trần Lạc nghĩ trong rương lại là các loại linh đan, diệu dược. Khi Trần Lạc mở rương ra xem, phát hiện bên trong đặt nhiều sách cổ. Trần Lạc giở ra xem thử thấy toàn là sách cổ về linh mạch thứ tám, linh hải biến dị, mệnh chi linh hải. Giá trị những quyển sách này đã không thể dùng kim tiền để tính toán, bởi vì trong chợ không có. Úy Thiên Long chỉ nhẹ nhàng nói là nhờ nhờ bằng hữu tìm đến. Trần Lạc biết loại sách cổ này nhờ bằng hữu tìm cũng không ra, dù cho có thì sẽ thiếu nhân tình rất lớn. Sách cổ, linh quyết các loại phẩm chất huyền cấp khoảng mười bộ, toàn ẩn chúa tinh tủy cao.
Lời cảm ơn không sao tả hết, Trần Lạc vĩnh viễn khắc ghi ân tình của Úy Thiên Long trong lòng.
Ngày hôm sau, Trần Lạc trong Thiên Khải trang viên đọc sách cổ, vực chủ Kim Thủy Vực Tiết Vân Sơn lại đến. Không chỉ có vực chủ đại nhân, Dung hội triển lãm Kim Thủy Vực cũng đến. Qua giới thiệu Trần Lạc mới biết Dung hội trưởng là phu nhân của vực chủ đại nhân, làm hắn rất ngạc nhiên, thầm kinh thán Tiết Thường Uyển có gia thế lớn mạnh.
Tiết Vân Sơn không ra vẻ ta đây, ít nhất gã không làm thế trước mặt Trần Lạc. Vực chủ đại nhân đối xử với Trần Lạc như điệt nhi, cũng như Đồ lão đầu nhi, Tiết Vân Sơn răn dạy hắn chơi trò mất tích, cười mắng hắn rút khỏi cuộc thi. Nhưng rất nhanh Dung hội trưởng đánh gãy lời vực chủ đại nhân. Dung hội trưởng là một thiếu phụ xinh đẹp, khí chất cao quý mà lại trang nhã. Dung hội trưởng kéo tay Trần Lạc hỏi đông hỏi tây, bắt đầu từ một tuổi đến mười bảy tuổi. Mỗi lần gặp tình huống này là Trần Lạc lại nhức đầu, đặc biệt Dung hội trưởng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn báo hại hắn thấy rởn tóc gáy.
Phu phụ Tiết Vân Sơn, Dung hội trưởng rất quan tâm Trần Lạc, tặng cho một số sách cổ, bút ký. Nghe nói những bút ký này là ghi chép của Tiết Thường Uyển khi mở mệnh chi linh hải. Sau đó Dung hội trưởng mời Trần Lạc có rảnh đến nhà chơi, hắn không từ chối cũng không đồng ý. Có vẻ Dung hội trưởng không trưng cầu ý kiến của Trần Lạc, quyết định ngay thời gian cụ thể. Trần Lạc rất bất đắc dĩ, tiễn phu phụ Tiết Vân Sơn, Dung hội trưởng đi xong hắn như trái bóng xì hơi năm trên ghế, mệt còn hơn chiến đấu sống chết.
Trên đường về Tiết Vân Sơn hỏi:
- Phu nhân thấy tiểu Lạc thế nào?
- Mở linh mạch thứ tám mà không kiêu, làm các chủ ẩn của Thiên Khải các mà không ngạo. Không kiêu không ngạo, làm người điệu thấp, tiêu sái tự nhiên, có tình có nghĩa. Hắn hơi cực đoan, tĩnh thì như nước, động thì như lửa, tâm tính trưởng thành, không có sự nhiệt huyết của thiếu niên. Tiểu tử này không hề đơn giản.
Ánh mắt Dung hội trưởng sắc bén luôn làm Tiết Vân Sơn khâm phục.
Vực chủ đại nhân kinh ngạc hỏi:
- Chỉ gặp một lần mà nàng nhìn thấu nhiều mặt như vậy?
- Không chỉ có thế, ta dám chắc tiểu tử này từng trải qua kinh nghiệm phi phàm.
- A? Tại sao nói vậy?
Tiết Vân Sơn cũng nhìn ra Trần Lạc trải qua nhiều chuyện, nhưng gã càng muốn tìm hiểu phu nhân nói kinh nghiệm phi phàm đại biểu ý nghĩa gì.
- Chẳng qua là trực giác của nữ nhân.
Dung hội trưởng suy tư, một lúc sau hỏi:
- Ngươi có quan hệ khá tốt với Úy Thiên Long sao không thử hỏi xem tiểu tử đó từ khi nào trở thành các chủ của Thiên Khải các?
- Ta cũng muốn biết, nhưng nàng hiểu lão Úy rất kín miệng, làm việc có nguyên tắc của mình. Hắn không muốn nói thì nàng sẽ vĩnh viễn không biết được.
Dung hội trưởng chỉ cười.
Tiết Vân Sơn lại hỏi:
- Phu nhân, sau này có thể đừng hỏi gia thế của người ta được không? Nàng hỏi thì tohio, cần gì hỏi kỹ càng như muốn đào móc tổ tông ba đời của người ta ra? Nàng có biết làm vậy khiến người ta xấu hổ lắm không?
- Ta tìm nữ tế nên đương nhiên cần hỏi rõ.
- Nữ tế? Có phải là hơi sớm không?
Tuy Tiết Vân Sơn rất thích Trần Lạc, lúc say có nói muốn hắn làm nữ tế nhưng đó là khi say.
Tiết Vân Sơn nói:
- Ta cảm thấy để hắn và nữ nhi của chúng ta quen biết trước đã.
- Ngươi thì biết gì. Có tiềm lực cao như Trần Lạc một khi bước vào Trung Ương học phủ không biết có bao nhiêu gia tộc, Vinh Diệu đoàn nhìn trúng hắn, khi đó ra tay thì đã muộn.
Dung hội trưởng liếc Tiết Vân Sơn, nói:
- Ngươi đừng quên tiểu tử này bây giờ là các chủ của Thiên Khải các. Tuy ta ghét thủ đoạn kinh doanh của Úy Thiên Long nhưng phải công nhận hắn cao minh trong lĩnh vực thương nghiệp. Úy Thiên Long nói muốn Thiên Khải các trở thành thiên các số một thiên hạ trong thời gian ngắn nhất, ta chưa từng ghi ngờ lời nói đó.
- Nghe phu nhân nói ta cũng công nhận, nhưng nữ nhi bảo bối của chúng ta trước mắt chưa có ý này.
- Đợi nha đầu đó có ý thì nguội đồ ăn rồi! Chuyện này không thể theo nàng làm chủ, ta làm mẫu thân, có ta sắp xếp cho nàng là được.
- Vậy cũng phải hỏi ý của tiểu Lạc đi.
- Ngươi nghĩ ta kêu tiểu tử Trần Lạc mấy ngày nữa tới nhà chơi là vì cái gì? Là muốn sắp xếp cho hắn và nha đầu gặp mặt!