Đó là linh mạch thứ mười ẩn chứa thiên hồn. Khi mười linh mạch kết nối, mệnh hồn tự do, địa hồn trở về đất mẹ, thiên hồn về với cha trời, làn người vẹn toàn. Người vẹn toàn mở ra thế giới, diễn sinh thiên địa, sáng tạo quá khứ, tương lai, đứng đầu chúng linh.
Trần Lạc không biết mình có mở ra Giới chi linh hải trong truyền thuyết được không, hắn không dư sức xem xét. Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi mười linh mạch rối loạn, đúng vậy, tán loạn hết. Linh lực cuồng bạo như núi lửa phun trào ra, Trần Lạc không biết nên làm sao. Trần Lạc cắn răng liều mạng, tu luyện bộ tâm pháp linh quyết cương mãnh nhất Úy Thiên Long đã tặng cho, Hỏa Giao Kình.
Linh hồn điều chỉnh biên độ sóng theo tâm pháp linh quyết yêu cầu, linh lực cuồng bạo sôi sục hình thành biển lửa. Khi Trần Lạc điên cuồng thúc giục linh hồn tu luyện Hỏa Giao Kình thì biển lửa dần hình thành vòng xoáy, linh lực sôi sục xoay tròn.
Nhất chuyển!
Lưỡng chuyển!
Tam chuyển!
Tứ chuyển!
Ngũ chuyển!
Sau năm chuyển thì biển lửa đã không phải là biển lửa, nó như con hỏa giao hung mãnh hoặc có lẽ thật sự là hỏa giao. Nó khoanh mình, cơ thể cao lớn vòng từng vòng, đầu ở trong nhất chuyển, đuôi nằm ngoài ngũ chuyển.
Ngũ chuyển?
Trần Lạc hít sâu, hắn không ngờ mới một lúc mình đã bước vào linh lực ngũ chuyển cảnh giới thứ nhất.
Đại nghiệp vu sư có bảy cảnh giới.
Cảnh giới thứ hai chính là linh lực thất chuyển, là vu sư sơ cấp. Cảnh giới này mở ra linh hải khiến linh lực tự động vận cuyển bên trong, một khi linh lực viên mãn thất chuyển là sẽ ngưng tụ Linh nguyên do đó trở thành nhất vu sư trung cấp.
Trần Lạc xem xét nhiều lần cuối cùng xác nhận tu vi hiện tại của hắn đã là linh lực ngũ chuyển. Vừa mở linh hải linh lực đã vọt lên ngũ chuyển, nếu không tự trải qua thì đánh chết Trần Lạc cũng không tin. Trần Lạc ngẫm nghĩ có lẽ vì nhờ mười linh mạch, hơn người ta ba cái và còn là linh mạch biến dị, chất lượng hay số lượng linh lực đều hơn người bình thường rất nhiều lần. Khi Trần Lạc mở linh hải thì linh lực trực tiếp vọt lên ngũ chuyển không có gì lạ.
Nghĩ vậy Trần Lạc không rối rắm nữa, nhưng rất nhanh hắn nghĩ đến vấn đề khác.
Linh hải!
Mới rồi Trần Lạc chỉ chăm chú vận chuyển Hỏa Giao Kình khiến linh lực vận động àm quên đi linh hải.
Nếu tinh thần hải là tượng trưng của một trận sư thì linh hải là đại biểu cho vu sư.
Linh hải được gọi là nguồn suối lực lượng của vu sư nên có người nói linh hải là căn nguyên của vu sư.
Học đồ vu sư sau khi bảy linh mạch kết nối có thể mở ra linh hải, trở thành vu sư thật sự. Linh hải không ở trong cơ thể, không ở linh hồn mà nằm giữa thân thể và linh hồn, thông qua ý nghĩ cảm ứng linh hải.
Giờ phút này, Trần Lạc đang cảm ứng linh hải của mình.
Một chữ.
To!
Đúng vậy, linh hải của Trần Lạc rất to, lớn đến không biên giới, to đến nỗi ý niệm của hắn không cảm ứng được tận cùng.
Cái này...
Trần Lạc từng mở linh hải, trước khi tu vi bị phế hắn đã mở ra linh hải. Trần Lạc nhớ rõ linh hải lúc đó, hắn cảm ứng một cái là thấy rõ tình huống bên trong linh hải. Bây giờ thì khác, ý niệm của Trần Lạc như cô hồn dã quỷ lang thang trong hư không vô tận.
Chẳng lẽ đây chính là Giới chi linh hải trong truyền thuyết?
Trần Lạc không hiểu nhiều về linh hải nhưng hắn biết trừ linh hải bình thường ra có linh hải biến dị, linh hải huyết mạch, mệnh chi linh hải, đại địa linh hải, Giới chi linh hải. Đương nhiên mây thứ này toàn hàng hiếm, một số sách cổ có ghi chép về linh hải biến dị, huyết mạch nhưng không nói đến mệnh chi linh hải, cũng không có đại địa linh hải, càng không có thông tin về Giới chi linh hải.
Vì vậy trong phút chốc Trần Lạc không biết linh hải của mình rốt cuộc là sao, cảm ứng lung tung. Không hiểu sao trong linh hải tràn ngập hơi thở trắng đen giao nhau, có lẽ là hơi thở đi. Trần Lạc không biết chúng là cái gì, có khắp mọi nơi, mơ hồ. Trần Lạc như đi trong hỗn độn.
Tuy không cảm ứng được tận cùng linh hải nhưng hắn cảm ứng đến linh lực.
Linh lực đỏ thẫm tựa như một đoàn biển lửa vòng xoáy từ từ quay, càng nhìn nó càng giống con giao lòng khoanh tròn tự cắn đuôi mình.
A?
Đây là cái gì?
Trần Lạc cảm ứng phía xa có thứ ký lạ, thứ đó rất giống tảng đá, yên lặng... Không, nó không yên lặng. Nó đang mấp máy, như nhịp đập trái tim.
Thình thịch thình thịch!
Trần Lạc cẩn thận cảm ứng, hắn có thể phát hiện thứ này đập nhanh, mỗi nhịp đập phút vào khí hỗn độn trắng đen giao nhau trong linh hải.
Cha nó thứ này là cái gì?
Trần Lạc không nghĩ ra mình mở linh hải trừ linh lực ra sao còn có thứ gì khác, một cục đá giống như trái tim.
Trong truyền thuyết Giới chi linh hải hay còn gọi là thiên chi Tiểu linh giới, giống như tiểu thiên địa, có thể dựng dục vạn vật.
Không lẽ cục đá trái tim chính là linh hải dựng dục ra sao?
Trần Lạc không biết, không hiểu nổi. Trần Lạc không suy nghĩ sâu hơn, vì lúc mở mười linh mạch hắn đã từng suy nghĩ về vấn đề này. Trần Lạc không biết, không dám chắc chắn minh có phải là người thứ nhất trong thiên địa mở ra Giới chi linh hải hay không, có điều chắc chắn là một khi mở ra Giới chi linh hải ý nghĩa không có kinh nghiệm người đi trước cho Trần Lạc tham khảo. Điều Trần Lạc có thể làm là tự mình lần mò, đi một bước tính một bước, nếu không thì làm sao bây giờ? Tìm lão sư dạy? Đừng đùa, sách cổ còn không ghi chép thì ai biết được mà dạy?
Trần Lạc lại cảm ứng một lúc, hắn đứng dậy, suy ngẫm bây giờ đã có linh lực ngũ chuyển không biết uy lực như thế nào.
Trần Lạc hít sâu một hơi, bắt đầu vận chuyển Hỏa Giao Kình. Linh lực ngũ chuyển bỗng nhiên bùng phát.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Toàn thân Trần Lạc tỏa ánh sáng đỏ rực, ánh sáng đốt cháy như lửa cháy hừng hực, cao hai thước khiến người sợ hãi đốt không khí xung quanh. Khí lưu chấn động, cỏ dại héo tàn ngay.
- Hỏa Giao Kình không uổng là tâm pháp cương mãnh nhất trong linh quyết huyền cấp, đúng là rất lợi hại.
Sau khi vận chuyển Hỏa Giao Kình, Trần Lạc cảm thấy cả người nóng bỏng, tràn đầy động lực, chiến ý dạt dào, loại cảm giác này như thể nhịn một hơi rấtm uốn hét to trút ra.
Trần Lạc hít sâu, nói:
- Hèn gì lúc trước lão Úy cảnh cáo ta bảo là Hỏa Giao Kình rất khó khống chế, sau khi vậ chuyển nó làm ngứa tay muốn đánh nhau.
Trần Lạc hùng dũng đánh ra oai vũ chi hồn.
ánh sáng lửa đỏ rực quanh thân Trần Lạc ngưng tụ ra một con cọp khổng lồ, cao bốn, ănm thước. Một con cọp lửa, nó hú dài, há to mồm máu vọt lên, một đường nghiền áp. Nơi con cọp lửa đi qua không một cọng cỏ, mặt đất nứt nẻ, đá vụn bay đầy, cây cối bị đập nát. Trong phút chốc bốn phía cuồn cuộn khói đặc, tiếng không khí nổ, tiếng xé gió khí lưu, tiếng nứt vù vù. Các loại thanh âm hỗn hợp lại vang không dứt bên tai Trần Lạc.
Khi các thanh âm ngừng lại, tro bụi rơi xuống, Trần Lạc giương mắt nhìn, biến sắc mặt. Trước mắt Trần Lạc có một cái khe, bề rộng khoảng năm thước, sau bảy thước, dài trăm thước. Trong khe gồ ghề, cây cối xung quanh bị nhổ bứt gốc, hoang tàn.