Khi lực lượng pháp tắc Vân Đoan bao phủ Thiên Ngộ Nhân Quả Bi, lực lượng Trái Tim Nhân Quả bao phủ Thiên Ngộ Nhân Quả Bi, Trần Lạc không ngăn cản. Dù Trần Lạc cảm giác được cứ tiếp tục thế này Thiên Ngộ Nhân Quả Bi rất có thể không cách nào mở ra bình thường, Nhân Quả chi thư không thể hoàn thành tái tạo, hắn sẽ không được nhân quả. Trần Lạc biết, hắn cảm giác được, nhưng hắn không ngăn cản.
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên:
- Ngươi... Nên biết, ít ra cảm giác được, đúng không?
Một thanh niên xuất hiện, thanh niên đẹp trai vô cùng, thanh niên tóc bạc mặt trẻ trung. Trần Lạc nhớ rõ lần trước gặp thanh niên này trong không gian nhân quả, hình như tên là Vân Khởi.
Vân Khởi từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng tựa mảnh lá cây đáp xuống. Vân Khởi khoanh tay đứng trên bia gãy nhìn Trần Lạc, biểu tình thanh niên nghiêm túc, trầm trọng.
Trần Lạc nheo mắt nhìn thanh niên, mở miệng hỏi:
- Ngươi tồn tại vì nhân quả?
Trần Lạc và Vân Khởi thoạt trông rất bình tĩnh, nhưng không khí bình tĩnh chỉ đem lại cảm giác bất an. Trần Lạc tĩnh giống như yên lặng trước cơn bão. Vân Khởi tĩnh là không giơiú hạn, cao thâm khó dò
- Đúng, nhưng cũng sai.
Vân Khởi nhìn Trần Lạc, biểu tình không vui không buồn, ánh mắt hờ hững, thanh âm thản nhiên nói:
- Nhưng nói chính xác thì ta là nhân nhân quả, tồn tại vì ngươi.
- Nhân quả tạo nên ngươi là vì đối phó ta.
Trải qua nhiều chuyện, Trần Lạc không còn là Trần Lạc thoải mái phóng túng mười năm trước. Dù bây giờ Trần Lạc vẫn thản nhiên, hờ hững nhưng có một số việc không phải hắn không quan tâm thì nó không tồn tại.
Vân Khởi gật đầu, tiếp tục bảo:
- Ngươi... Nên biết, không chỉ là ta, Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên, Mộ Vân Không, Thương Vô Tà, Thiên Tà đều giống như ta. Trong bọn họ có do trời tạo nên, có do vận mệnh tạo nên, có do nguyên nhân khác tạo nên. Bọn họ tồn tại có lẽ khác với ta nhưng mục đích là giống nhau, đều vì đối phó với ngươi.
- Thế giới này náo nhiệt như thế là vì có ngươi, là nhân mà ngươi gieo từ lâu về trước nên mới tạo nhiều quả như thế. Đương nhiên những nhân quả này chưa chín muồi.
- Nếu Thiên Ngộ Nhân Quả Bi mở ra, Nhân Quả chi thư hoàn thành tái tạo, vậy tất cả chúng ta sẽ được nhân quả. Khi đó Thiên Tử sẽ trở thành thiên tử thật sự, Nhân Vương sẽ trở thành nhân vương thật. Mỗi người đều có lực lượng không gì sánh bằng, ít ra không thua kém thành tựu Bát Bộ Thiên Long của ngươi.
- Nhưng mà...
Vân Khởi bổ sung thêm:
- Nhưng ta biết đây không phải lý do ngươi do dự không ngăn cản. Sau khi chúng ta có được nhân quả có lẽ sở hữu lực lượng ngang ngửa ngươi, nhưng chắc chắn ngươi không thèm quan tâm. Điều khiến ngươi để bụng là bằng hữu, nữ nhân của ngươi.
- Ngươi biết sự tồn tại của ngươi không chỉ khiến chúng ta, còn có Ngạo Phong, Tần Phấn, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh...
- Nếu Nhân Quả chi thư tái tạo xong, tình nghĩa huynh đệ giữa ngươi và Ngạo Phong, Tần Phấn duyên tận tại đây, từ nay trở thành kẻ thù.
- Các nàng Tiết Thường Uyển, Lạc Anh buộc phải nhận nhân quả của mình, đây là một loại sứ mệnh, số mệnh. Dù bọn họ chống lại số mệnh của mình thì sẽ như Thiên Hạ Ngũ Y, rơi vào số mệnh nguyền rrua.
- Ta nghĩ mấy nguyên nhân này mới là lý do ngươi do dự đúng không?
Vân Khởi nói đúng. Khi pháp tắc chi nguyên Vân Đoan, Trái Tim Nhân Quả bao phủ Thiên Ngộ Nhân Quả Bi, Trần Lạc ngần ngừ vì hắn cảm giác được khi Nhân Quả chi thư tái tạo thì nhiều người buọc phải nhận nhân quả số mệnh của mình. Ngạo Phong, Tần Phấn, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh. Tất nhiên có thể làm trái số mệnh, nhưng không phải ai cũng chịu nổi hậu quả kèm theo.
Vân Khởi ngần ngừ giây lát:
- Hôm nay ta đến...
Vân Khởi tiếp tục bảo:
- Vì muốn cho ngươi một việc, nhân quả không muốn tiếp tục nữa. Nhân quả đã mệt, muốn rời khỏi trò chơi không biết lúc nào dừng của các ngươi. Hy vọng ngươi thành toàn cho nhân quả, đừng ngăn cản, hãy để Nhân Quả chi thư tiếp tục ngủ say.
- Nhân quả rút ra có lẽ khiến ngươi không thể có được nhân quả mình muốn, nhưng ít ra không làm sự việc trở nên tệ hại hơn. Đặc biệt giúp ngươi tránh cho một số ràng buộc tình cảm không cần thiết, đây là những thứ ngươi rất quan tâm, đúng không?
Vân Khởi bình thản nói, giống như khuyên nhủ, lại như phân tích lợi và hại cho Trần Lạc nghe, hoặc nên nói gã đại biểu nhân quả đàm phán với Trần Lạc.
Trần Lạc cười khẩy nói:
- Lúc các ngươi muốn chơi thi chơi, không muốn chơi thì nghỉ? Tất cả đều theo ý các ngươi sao?
- Trần Lạc, hy vọng ngươi nên hiểu trò chơi giữa ngươi và trời, vận mệnh, nhân quả là loại gì. Ta không biết trò chơi này bắt đầu như thế nào, kết thúc ra sao, ta càng không có quyền lên tiếng.
- Giờ này ngày này ta đứng đây chỉ vì nhân quả tạo ra ta, khiến ta truyền lời cho ngươi chứ không phải khuyên ngươi điều gì, không đàm phán cái gì với ngươi.
- Ta chỉ muốn chuyển lời cho ngươi, không hơn, hy vọng ngươi đừng hiểu lầm.
Trần Lạc cười nói, nụ cười khinh thường:
- Sợ rằng không chỉ như vậy đi?
Vân Khởi không hỏi tại sao Trần Lạc cười trào phúng, gã bình tĩnh nói:
- Ta chỉ chịu trách nhiệm truyền lời đến cho ngươi, ưlạ chọn như thế nào là việc của ngươi, ta tuyệt đối không can thiệp. Hơn nữa dù ngươi có ra tay ngăn cảnchuyện đang diễn ra thì ta sẽ không ngăn cản.
Trần Lạc cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc cười điên cuồng, cười điên dại, cười làm Vân Khởi nhíu mày.
Vân Khởi không kiềm được hỏi: Ngươi... Cười cái gì?
Trần Lạc hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy ta cười cái gì?
Vân Khởi đối diện Trần Lạc, im lặng thật lâu sau gã lắc đầu.
- Thiếu niên, ngươi không cần giả vờ giả vịt trước mặt ta. Nhân quả tạo nên ngươi thật sự là vì đối phó ta, hiện tại ngươi đứng đây tuyệt đối không chỉ vì có trách nhiệm truyền lời. Ngươi đến ngăn cản ta, ta tin ngươi hoàn toàn có bản lĩnh ngăn lại ta.
A?
Sắc mặt Vân Khởi không thay đổi nhưng mắt lóe qua ngạc nhiên, gã không lên tiếng.
Trần Lạc nói tiếp:
- Đây là ý nghĩa tồn tại của ngươi, là số mệnh, sứ mệnh của ngươi. Nhưng ta biết ngươi sẽ không ngăn cản ta.
Vân Khởi hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì Nhân Quả chi thư tái tạo thất bại thì ngươi không còn ý nghĩa tồn tại.
Vân Khởi không phủ nhận lời Trần Lạc:
- Ta công nhận, ngăn cản Nhân Quả chi thư tái tạo là vận mệnh của ta, là nhân quả ta tồn tại, cũng là ý nghĩa xác định ta tồn tại.
- Chính vì vậy ta mới không hết lòng hết sức bài bố tất cả. Dù Táng Cổ Phong xuất hiện hoàn toàn quấy rầy kế hoạch của ta nhưng cuối cùng ta vẫn cứu về được.
- Ngươi cảm thấy ta tốn nhiều công sức, thời gian sẽ mặc cho ngươi ngăn cản mọi thứ sao? Huống chi ngươi nói ta hoàn toàn có năng lực ngăn cản ngươi, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn?
Vân Khởi dừng một lúc, nói tiếp:
- Nói cách khác, nếu ta mặc kệ ngươi ngăn cản những điều này, mặc kệ ngươi để Nhân Quả chi thư tái tạo trọn vẹn, vậy những gì ta đã từng làm chẳng phải là uổng phí sao? Vì sao ta sẽ làm điều thừa đó?