Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 31

Docsach24.com
hạch Tinh Ngự? Thạch Tinh Ngự ư? Mọi người đều choáng váng, nhưng rồi ai nấy cùng phải thừa nhận, bụng bảo dạ: Quả nhiên là hắn!

Chỉ Thạch Tinh Ngự mới ngạo nghễ đến thế, và cũng chỉ Thạch Tinh Ngự mới đủ uy lực sai khiến bốn con rồng thần ghê gớm kia. Bản lĩnh của y thừa sức lật trời đạp đất, ảo ảnh do Tâm ma hoá ra lúc trước, so với y chẳng khác trẻ sơ sinh so với người trưởng thành.

Thạch Tinh Ngự cười buồn, khuôn mặt hiện lên nỗi ưu tư vô hạn:

- Ta sẵn lòng bị giam, nhưng mà, đã ra rồi thì phải làm vài việc vậy.

Tử Cực lão nhân lộ vẻ quà quyết:

- Ngươi chớ tưởng không có Quân Thiên Thương thì không còn ai khống chế nổi ngươi. Mấy năm nay ta khổ công luyện phép Luân Hồi, chính là dành cho ngày hôm nay đây.

Tử Cực vừa dứt lời, từ mình lão bùng lên muôn vàn hào quang, ba mươi sáu cảnh luân hồi cùng hiện hình quanh lão, hoá thành ba mươi sáu vầng ảo quang, rồi bùng rộng ra xa.

Cây to thần bí ki diệu nọ lại một lần nữa lắc lư xuất hiện, hoá thành một khôi màu biếc bọc lấy Tử Cực lão nhân. Ánh xanh từ thân cây liên tục bùng ra, bắn về bốn phía. Từ đó, những cánh rừng lớn theo nhau trồi lên khỏi mặt đất, đâm cành vươn nhánh. Núi sông, biển hồ, thành quách, đồng hoang lần lượt hiện hình như thật. Điều không giống thật duy nhất là nơi đây không có bất kì một sinh vật nào, ngoại trừ ba mươi sáu Tử Cực lão nhân đang chau mày suy nghĩ. Tử Cực lão nhân bên ngoài hú lên một tràng dài, ba mươi sáu Tử Cực kia cùng đồng thời hoạt động. Người thì gầm lên, người thì múa kiếm, người thì cầm trường thương tấn công, người lại hoá thành thú lớn chạy lồng lên. Ba mươi sáu Tử Cực lão nhân là ba mươi sáu đòn công kích kinh thiên động địa.

Mục tiêu họ nhắm đến chỉ có một, chính là Tứ Cực long thần Thạch Tinh Ngự.

Thạch Tinh Ngự không hề nhúc nhích, khuôn mặt vẫn nguyên nét cười điềm đạm, chỉ nhuốm thêm vẻ bối rối:

- Tử Cực gia gia, vì sao người luôn không chịu tin rằng ta không phải là ma?

Y cất tay, mọi người chỉ thấy mắt hoa lên, rồi cùng bàng hoàng sửng sốt. Động tác của y dơn giản là vậy, trông qua tưởng như không chứa đựng chút sức mạnh nào, nhưng sau động tác ấy, đêm đen vụt hoá ban ngày. Bầu trời sáng loá.

Mọi người cùng thảng thốt, bất giác ngẩng đầu nhìn. Họ chưa bao giờ thấy bầu trời nào thuần khiết đến thế, y như sắc trời diễm lệ xuất hiện lúc họ mới chào đời, trong trẻo, xanh ngắt, không hề vẩn đục, chỉ tồn tại trong cái nhìn đầu tiên của đứa trẻ so sinh vừa hé mắt.

Đó là bầu trời tinh tuý nhất lưu lại trong đáy tim mỗi người, không cho bất cứ một ngoại vật nào xâm nhiễm, chỉ khi đau lòng nhất, tuyệt vọng nhất người ta mới lấy ra ngắm nghía một chút. Xong có thể chết được rồi.

Đó là tình yêu chân chính sau cuối, là sự an ủi đầu tiên của mỗi người, thê thảm mà cũng lộng lẫy vô cùng. Khi bầu trời này xuất hiện trước mắt, mỗi người đều muốn khóc rống lên, khóc cho cạn cả máu trong tim.

Có tiếng thở dài thườn thượt, mọi người choàng tỉnh, thì thấy ba mươi sáu cảnh luân hồi đều đã tan thành cát bụi. Còn Tử Cực lão nhân thì loạng choạng giật lui, sắc mặt vừa hẫng hụt vừa kinh hãi, dưới chân lão, Chung Nam sơn rùng rung rung chuyển, tựa hồ mỗi bước lùi của lão đều chứa đựng sức chấn động ghê hồn.

Thạch Tinh Ngự thở dài:

- Tử Cực gia gia, ta không phải là ma.

Tử Cực lão nhân thét lên, bộ râu vểnh ngược:

- Ngươi chính là ma!

Nụ cười của Thạch Tinh Ngự chan chứa bi thương:

- Ta vốn dĩ đã định đi theo Cửu Linh, nhưng ta bỗng nghĩ ra, biết đâu việc ta tái xuầt có một ý nghĩa nào đó - Y ngẩng mặt nhìn trời - Chẳng hạn ta có thể chứng minh Cửu Linh không yêu lầm người. Kẻ mà nàng yêu không phải là ma quỷ.

Tử Cực lão nhân hơi tái mặt, Thạch Tinh Ngự vụt biến mất.

Tử Cực lão nhân cả kinh, tất cả mọi người nhìn theo hướng mắt lão, lên thẳng nơi cao nhất của dãy Chung Nam.

Ma Vân thư viện có hai vật báu trấn sơn, cũng chính là hai đầu nối khí tím bảo vệ cho núi Chung Nam và cả thiên hạ, chính là Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh ở Thái Thần viện và Cửu Cực Định Càn kỳ ở Tiêu Dao phong ngọn cao nhất trên dãy Chung Nam.

Khí tím bốc lên khỏi định, bay thẳng tới cột cờ, từ đó toả xuống bốn pho tượng rồng Thanh Long, Xích Long, Bạch Long và Huyền Long.

Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh chứa tinh tú trên trời, tạo ra chín tầng vũ trụ với bí mật vô hạn, còn Cửu Cực Định Càn kỳ tương truyền có khả năng dời núi chuyển sông, một khi phất nó lên thì có thể lật trời đẩy đất, uy lực lớn không thể tưởng tượng nổi. Hai vật báu này sinh ra từ thời thái cổ, tuy không lừng danh như Thái Sơ Tứ Bảo, nhưng cũng là những vật hiếm thấy, trân giữ núi Chung Nam, không để ma quỷ xâm phạm.

Thạch Tinh Ngự hiện thân trở lại ở chính chân cột cờ Cừu Cực Định Càn. Y ngẩng đầu nhìn lá cờ khổng lồ đang chấp chới trên cao mấy chục trượng, gió phần phật, thổi lay lá cờ không rõ được may bằng chất liệu gì. Trên mặt cờ vẽ chín vầng dương chói loà, ánh sáng loang loáng, nguyên khí dào dạt từ chúng ùn ùn toả ra, quả nhiên là đệ nhất bảo vật để tiễu trừ yêu ma.

Thạch Tinh Ngự cười nhạt, vụt giơ tay nắm lấy cột cờ. Chín vầng dương liền bật ra khỏi mặt cờ, hoá luôn thành chín mặt trời bỏng rẫy, bắn ngùn ngụt các luồng Tuyệt Diệt quang tuyên ánh vàng dài trái tới vạn trượng, đổ thẳng xuống đầu Thạch Tinh Ngự.

Mỗi luồng Tuyệt Diệt quang tuyên phải rộng tới một trượng, khiến Thạch Tinh Ngự thành ra bé nhỏ vô kể, tựa hồ bất kỳ luồng sáng nào chạm tới cũng đủ dồn y vào chỗ chết. Tuyệt Diệt quang tuyên vốn là Thái dương chân hoá rút tỉa từ lõi mặt trời, uy lực còn trên Tam muội chân hoả, đủ sức thiêu chảy cả huyền thiết vạn năm chôn sâu dưới đáy Bắc Hải, đừng nói gì đến da thịt người phàm.

Huống hồ, chín vầng dương trên Cửu Cực Định Càn là do thần tiên thời thượng cổ nhặt chín vầng Thiên Đế Thần Duệ do Hậu Nghệ bắn rơi về, dùng phép Đại La Kim Tiên để luyện thành. Tuy chín vầng dương này chỉ còn là phần xác của Thiên Đế thần Duệ, nguyên khí đã suy giảm nhiều, nhưng dẫu sao cũng là chân thân của mặt trời, uy lực vẫn hùng hậu vô chừng.

Lúc này, cảm nhận được áp lực toả ra từ Thạch Tinh Ngự, chín vầng dương cùng chuyển động, Tuyệt Diệt quang tuyến được phát huy tới cực điểm.

Thạch Tinh Ngự ngẩng đầu, thở dài:

- Ta uy vũ như trời!

Mọi người bỗng thấy choáng váng. Tuyệt Diệt quang tuyến vốn đã bắn tới gần đỉnh đầu Thạch Tinh Ngự, nhưng không hiểu vì sao, khoảng cách trong gang tấc ấy bỗng như kéo dài ra ngàn vạn dặm, Tuyệt Diệt quang tuyến cứ ùn ùn đổ xuống, song bất luận thế nào cũng không vượt qua được khoảng cách ngắn ngủi ấy.

Thạch Tinh Ngự lay mạnh hai tay, Cửu Cực Định Càn kỳ bị nhổ bật lên.

Hệt như sương đổ khói cay, cả Chung Nam sơn phát ra một tràng rào rào rầm rĩ, rồi một luồng khí đen phụt ra từ gốc cột cờ, xộc thẳng lên trời.

Cửu Cực Định Càn kỳ lung lay, khí đen cuồn cuộn đùn lên, hoá ra một hình dáng, rồi một hình dáng nữa… mỗi hình dáng đều thâm đẫm tà khí.

Khí đen ào ạt tuôn đến một khắc đồng hồ mới hoàn toàn tan hết. Đằng sau Thạch Tinh Ngự đã lố nhồ mấy chục cái bóng ẩn kín trong khí đen.

Bốn con rồng thần cùng thi triển phép hồn ngoài xác, tạo ra cây, lửa, biến, cát cuốn quyện với nhau, vây chặt lấy luồng khí đen. Bốn loại hồn ngưng tụ, khiến khí đen mù mịt phải chìm lịm vào trong. Trước khi biến hẳn, khí đen cố gắng bắn lên mấy luồng ánh sáng, cũng là một dạng hồn ngoài xác, nhưng làm sao địch nổi màn hợp công của bốn con rồng? Luồng khí đen tưởng chùng sắp xé được gió bay ra, cuối cùng đành yên lặng lại, rút vào bên trong vòng vây của hồn bốn con rồng thần.

Thạch Tinh Ngự trở tay, cắm phập cột cờ ra một chỗ xa hơn rồi tà tà đáp xuống. Tuyệt Diệt quang tuyên uy lực vô song bây giờ mới rớt lả tả, nhưng không còn mục tiêu nữa, bèn vùn vụt rút về Cửu Cực Định Càn kỳ. Biến đổi chỉ trong khoảnh khắc. Thạch Tinh Ngự dẫu bản lĩnh oai hùng gần như đè bẹp tất cả, mà cũng không nén được tái mặt, nụ cười đã kém ung dung đi nhiều.

Sắc mặt Tử Cực càng thêm tăm tối:

- Thạch Tinh Ngự! Ngươi phóng thích bọn ma quỷ này ra, còn dám nói mình không phải là ma?

Thạch Tinh Ngự ho khẽ, sắc mặt dần dần trở lại bình thường. Y cười nói:

- Tử Cực gia gia, năm xưa Quân Thiên Thương xách kiếm tung hoành thiên hạ, vì chúng sinh Thần Châu mà đùng Luân Hồi lực để cấm cố chín mươi chín tên yêu ma, phong ấn chúng dưới Cửu Cực Định Càn kỳ, lại lấy chân hoả của chín vầng dương để trừ bỏ tà khí của chúng. Ma Vân thư viện cũng vì thế mà được xưng tụng là đệ nhất học viện cứu nhân độ thế. Nhưng ta nghĩ, đánh giá người hay yêu không thể chỉ căn cứ vào xuất thân. Ta không thể chứng minh mình không phải là ma, nhưng ta nghĩ, ta có thể chứng minh bọn chúng không phải là yêu quái. Nếu nhờ các vị dùng Cừu Cực Định Càn kỳ trấn áp mà lũ yêu ma này cái tà quy chính, không gây hoạ cho nhân gian nữa, thì phải chăng ta cũng có thể không bị gọi là ma nữa?

Tử Cực tái mét mặt, thân hình khôi vĩ bất đổ run lên, lời lẽ của Thạch Tinh Ngự làm lão chấn động ghê gớm:

- Ta sẽ dẫn chín mươi chín tên yêu ma này lên băng dương cực bắc để lập quốc, chỉ bằng gọi luôn là Đại Ma quốc đi. Bọn chúng có phải là yêu quái hay không, chắc hẳn rồi thiên hạ sẽ có nhận định.

Y xá dài, nét cười trên mặt đã trở lại vẻ ấm áp ban đầu.

Bầu trời vẫn trắng loá, xanh đến trong vắt, cao đến vời vợi.

Tử Cực lão nhân im lặng. Đại Ma quốc! Đất nước gồm Thạch Tinh Ngự và chín mươi chín tên yêu ma khét tiếng, đáng sợ biết nhường nào? Bao nhiêu sức mạnh như thế tổng hợp lại, chỉ e không một đất nước nào trên đời có thể kháng cự nổi. Bọn yêu ma bị nhốt dưới cột cờ này vốn dĩ đều có quyển phép rất màu nhiệm, rất nhiều kẻ đã tu luyện được hồn ngoài xác, nếu không có Luân Hồi kiếm của Quân Thiên Thương thì việc đánh bại bọn chúng cũng đã là rất khó. Rồi may mà nhờ có báu vật từ thời thái cổ như Cửu Cực Định Càn kỳ mới cầm chân bọn chúng được. Thế mà bây giờ, bọn chúng còn tụ tập vào để tống hợp sức mạnh, dựng nên một đất nước.

Không còn nghi ngờ gì nữa, có sự trợ giúp của bốn con rồng thần, lại thêm quyền phép ghê gớm của bản thân, Thạch Tinh Ngự có thừa khả năng để xây dựng một đất nước yêu ma như thế. Nhưng sau khi xây dựng xong thì sao?

Liệu có đúng như y nói, dân cư của đất nước này sẽ cải tà quy chính, chứng minh được mặt tốt của yêu ma? Nhỡ không phải thì sao?

Tử Cực lão nhân không dám nghĩ tiếp nữa. Hiển nhiên, bọn yêu ma đang bị khí đen vây quanh kia cũng đã nghĩ tới khả năng này, vì thế chúng bật cười khẩy.

Tử Cực lão nhân sầm mặt. Năm xưa, lão đã chia Thạch Tinh Ngự thành năm phần thần, tâm, ý, hình, thế ra trấn áp riêng biệt, chính là để phân tán sức mạnh của y, ngăn cản y hợp hình xuất thế. Song nghiệt duyên trêu ngươi, năm cấm cố đó lần lượt bị phá giải, ma kiếp ngập ngụa cuối cùng cũng không thể tránh khỏi.

Tử Cực không nén được một tiếng thở dài. Đỗ nhi, nếu con đing bướng bỉnh, thì làm sao lại xảy ra cơ sự này?

Thạch Tinh Ngự thì vẫn bình tĩnh như không, nụ cười trên mặt chẳng hề thay đổi. Y ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Lý Huyền đang xỏ đôi Ngũ Vân chiến hài. Ánh mắt y rất ôn hoà, không hề lộ vè thù địch, nhưng vừa chạm phải ánh mắt ấy, Lý Huyền tưởng như đến linh hồn của mình cũng bị đâm thấu qua. Một cơn chấn động dữ dội từ bộ y phục rách rưới trên mình gã toát ra, chỉ trong chớp mắt, bộ y phục đã phụt lửa cháy bùng bùng khắp người gã. Nhận ra ngọn lửa không phải là để thiêu đốt, mà như một tấm giáp bảo vệ cho thân thể mình, Lý Huyền rất lấy làm sửng sốt. Phải chăng đây là tác dụng thật của Hạo Hãn chiến giáp? Nhưng Lý Huyền không vì thế mà mừng, bởi gã còn bận kinh hãi trước bản lĩnh của Tứ Cực long thần, khi mà một cái liếc mắt của y cũng đủ khiến Hạo Hãn chiến giáp phải biến hoá tự vệ.

Có tiếng keng ngân dài, Định Viễn đao tự động nhảy vọt lên tay Lý Huyền, lửa trận bùng phát, nhưng đây là lần đầu tiên Lý Huyền cảm thấy bàn tay cẩm đao của mình không được vững vàng. Định Viễn đao run nhè nhẹ, tựa hồ ánh mắt của Tứ Cực long thần khiến nó sợ hãi từ tận đáy lòng vậy.

Thạch Tinh Ngự bật cười khẽ:

- Thuật phân hình trấn áp của Tử Cực quà đúng là lợi hại - Trong lúc y mỉm cười, ánh lam thoắt ẩn thoắt hiện vờn quanh khuôn mặt y, khiến vẻ đẹp mê hồn của y nhuốm mấy phần tà dị - Đây chắc hẳn là Định Viễn hầu, người canh thần của ta hơn một trăm năm qua phải không?

Canh thần của y?

Lý Huyền vắt óc nghiền ngẫm câu nói ấy. Gã đã tùng gặp nam tử tóc xanh lam này. Không phải ảo ảnh của Tâm ma, mà là hình người đông cứng trong khối băng cổ mộ. Cuối cùng gã đã hiểu ra mục đích của Ngũ Hành Định Nguyên trận. Tâm ma lấy trái tim của Thạch Tinh Ngự. Huyền băng giam hình của y. Cửu Linh níu ý của y. Sâm Oa Oa là thế của y hoá thành loài khác khi đầu thai. Còn thứ mà Định Viễn hầu áp chế, chính là thần của y. Năm bộ phận này lần lượt bị kiềm chế tại các mật cảnh là Thuỵ Lư, cổ mộ, nhà ma, đại mạc và xích trời, do Tử Cực, Dược sư, Quân Thiên Thương, Nguyên tôn và Định Viễn trấn áp. Đây vốn là một trận pháp nguyên vẹn, nhưng Lý Huyền hoặc vô tình hoặc cố ý đã phá vỡ gần hết. Cuối cùng gã cũng hiểu ra vì sao Tuyết Ẩn quả quyết gã chính là kẻ khởi động ma kiếp. Gã cũng hiểu, vì sao khi Tâm ma ngang ngược làm càn, Tử Cực lão nhân không hề ra mặt.

Thạch Tinh Ngự lãnh đạm nói:

- Ta thực không thể ngờ ngoài Quân Thiên Thương vẫn còn một kẻ khác xứng mặt kỳ phùng địch thù. Định Viễn hầu, ta bội phục ngươi - Y nho nhã cúi mình hành lễ, biểu thị lòng tôn kính với kẻ thù của mình. Khi y ngước mắt lên trở lại, màu xanh lam thâm trầm đã ngập đầy hai tròng mắt y - Bây giờ, đã đến lúc ta lấy lại thần của mình rồi.

Ánh lam cuồn cuộn từ tròng mắt y bắn vọt lên trời. Giữa tiếng nổ bùng, cả bầu trời hệt như bị luồng sáng xanh lam ấy xuyên thấu, ánh lam hơi ngừng lại giữa không trung, rồi lập tức phủ chụp xuống Lý Huyền.

Lý Huyền tức thì luồng cuồng tay chân, thực không thể ngờ Thạch Tinh Ngự lại xuất thủ với mình. Con người y tôn nghiêm như thần linh, thực không nên đối phó với một nhân vật nhỏ nhoi như gã. Muốn đánh thì tìm Tử Cực lão nhân mà đánh. Lão già đó nhất định có rất nhiều pháp bảo, chưa chừng sẽ chế ngự được Tứ Cực long thần.

Lý Huyền còn đang nghĩ ngợi lung tung thì ánh lam đã bọc kín lấy gã, rồi đột ngột cháy bùng lên. Tử Cực lão nhân gầm vang, hai mắt rực ánh tím:

- Không được!

Đùng một tiếng, Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh bắn ra một luồng sáng biếc, chỉ tích tắc thân định khổng lồ đã biến thành trong suốt, cho thấy một lằn chớp bay loằng ngoằng bên trong, tràn lên cuồn cuộn. Mỗi gốc cây ngọn cỏ trên dãy Chung Nam đều bùng lên một luồng sáng biếc, mau chóng hội tụ về Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh. Đổng thời, chín vầng dương trên Cửu Cực Định Càn lại xuất hiện, bay xoay ra rực rỡ không gian.

Cùng một tiếng động rền vang thấu trời thấu đất, từ định bùng lên một dòng sáng, mang theo cả khí biếc do dãy núi hội tụ về bay vọt lên cao, rồi nhấp nháy lao về phía chín vầng dương.

Khí biếc và ánh mặt trời vừa chạm vào nhau, chín vầng dương đã bốc cháy rừng rực. Nguyên khí của cây cối hoà chung với uy thế của Thái dương chân hoà, đốt không trung cháy lên đỏ rực, chín vầng dương phóng đi vùn vụt, bắn thẳng xuống đầu Thạch Tinh Ngự.

Thạch Tinh Ngự cười nhạt, lại thốt ra mấy tiếng vừa rồi:

- Ta uy vũ như trời!

Thái dương chân hoả rừng rực xuyên phập qua mình y, rơi bộp vào trong ngùn ngụt khí đen. Lập tức những tiếng gào rú gầm thét vang lên inh ỏi. Thái dương chân hoả do chín vầng dương hợp lại mạnh mẽ biết nhường nào? Chín mươi chín con yêu ma kia đều hung tợn cả, nhưng chạm phải thì cũng bị thiêu đốt đến mức xẹp cả hung hăng. Thấy Thạch Tinh Ngự vẫn đứng yên, không hề tỏ vẻ muốn ra tay, bọn yêu ma đành cùng vận huyền công hợp sức chống lại Thái dương chân hoả.

Khí đen phun cao, vây quanh chín vầng dương rừng rực. Mấy tên yêu ma tu được hồn ngoài xác cùng hợp lực xuất thủ, biến ra xương trắng ởn đầm lia chia, thâu tóm hết tà khí của bọn yêu ma còn lại. Chúng vừa rùng rùng chuyển động vừa vây chặt lấy chín vầng dương.

Tử Cực lão nhân hừ mũi, thi triển huyền công. Chín vầng dương bỗng nổ bùng ra, Tuyệt Diệt quang tuyết ăm ắp bên trong cùng bắn ra tứ phía, đổ sầm sập xuống đầu bọn ma.

Thạch Tinh Ngự vốn vẫn mỉm cười đứng im, lúc này bỗng động đậy. Y khua nhẹ tay trái lên phía trước, Tuyệt Diệt quang tuyên liền tan biến, hệt như bị một sức mạnh ghê gớm đánh bạt đi.

Có tia đỏ loé lên trong lòng bàn tay Thạch Tinh Ngự, muôn vàn luồng Tuyệt Diệt quang tuyến cùng nổ bung. Y vung hai tay lên quá đầu, thân hình lao vọt tới không trung, tiếng gầm lồng lộng trời đất:

- Ta uy vũ như trời!

- Ta uy vũ như trời!

- Ta uy vũ như trời!

Muôn luồng Tuyệt Diệt quang tuyến hệt như bị một sức mạnh vô hình bóp lại, từ từ rút gọn vào tay Thạch Tinh Ngự, hệt như ánh sao bay lượn trong màn đêm cuốn dạt về phía chân trời.

Y ngẩng đầu, hai mắt gắn chặt vào Tuyệt Diệt quang tuyến, thân hình lừng lững bay lên. Y hệt như vị thần khai sông mở núi đang vần chuyển vũ trụ.

- Ta uy vũ như trời!

Âm thanh vang vọng xông phá đất trời, vạn vật cùng run lên bần bật. Tuyệt Diệt quang tuyên rít một tiếng nho nhỏ, dần dần bị sự uy nghiêm ghê gớm của Thạch Tinh Ngự khống chế co rút lại thành một quá cầu tím đường kính cõ mười trượng.

- Ta uy vũ như trời!

Vầng thái dương giữa định trời rực lên, một luồng sáng tím còn to gấp mười Tuyệt Diệt quang tuyến rừng rực chiếu xuống, đáp thẳng xuống giữa khôi cẩu do Tuyệt Diệt quang tuyến hoá thành. Tiếng rền long trời lở đất gần như chấn gãy cả dãy Chung Nam, Thạch Tinh Ngự rơi thẳng xuống.

Vừa chạm mặt đất, y liền trụ vững lại ngay, nhưng miệng phún ra một búng máu tươi. Trong lòng bàn tay y cầm một hạt châu tím dường kính cỡ ba tấc. Ai nhìn thấy hạt châu cũng sợ run, bởi hạt châu ấy chứa đụng tinh hoa của Cừu Cực Định Càn, uy lực đủ để trời nghiêng đất ngá.

Thạch Tinh Ngự ngoảnh mặt đi, lại ho ra một búng máu nữa. Mất Tuyệt Diệt quang tuyến, chín vầng dương dù vẫn mạnh mẽ, nhưng uy lực chân hoả đã tiêu giảm. Bọn ma quỷ bèn gắng sức đè chân hoả xuống, khiến luồng khí đen dày nặng mỏng đi vài phần. Thạch Tinh Ngự mỉm cười:

- Thái dương chân hoả này có khả năng làm tiêu tan khí dữ trên mình các ngươi, thật là thần diệu. Sau này, ngày nào ta cũng sẽ dùng chân hoả chiêu lên các ngươi, cho đến khi các ngươi cải tà quy chính mới thôi - Nói đoạn, y khua khua hạt châu tím trong tay. Bọn ma cùng biến sắc. Thạch Tinh Ngự cười bảo Tử Cực lão nhân - Đại Ma quốc vừa thành lập, phải mượn sức của chín vầng dương để lấy được báu vật trấn quốc này. Để rồi ta đền bù cho các người.

Y khua khua tay, hào quang rực rỡ khắp trời vụt biến mất, không gian trở lại đêm đen như cũ. Sao nhấp nháy đầy trời, nhưng có bốn ngôi đặc biệt sáng.

Ánh lam lại chói chang, hào quang của bốn ngôi sao kia đổ xuống, khảm vào bốn vị trí cũ của bốn pho tượng rồng, thay chúng vít giữ khí tím bảng lảng của Chung Nam sơn. Thạch Tinh Ngự cúi mình mỉm cười:

- Từ lúc này trở đi, Đại Ma quốc được thành lập, mong các vị làm chứng cho.

Khi y đứng thắng người lên, bầu trời mênh mang bắt đầu nhoà nhạt. Thạch Tinh Ngự, bốn con rồng Tử Cực và chín mươi chín tên yêu ma cùng tan biến.

Trời cao chỉ còn một khôi xanh lam đang ngùn ngụt cháy như cầu lửa.

Bên trong nó là, Lý Huyền.

*

Tứ Cực long thần đã bỏ đi, nhưng không ai cảm thấy nhẹ nhõm cả.

Chứng kiến Tứ Cực long thần tỏ rõ oai phong, họ mới hiểu, ảo ảnh lúc trước của Tâm ma thực sự không đáng kể gì hết, chí ít cũng thiếu thứ uy lực cài biến được cả trời đất chỉ trong một động tác cất tay nhấc chân.

Ta uy vũ như trời.

Thạch Tinh Ngự nói đúng, uy vũ của y mênh mang như trời đất, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng. Y còn nói muốn lập nên Đại Ma quốc cùng chín mươi chín tên yêu ma từng bị nhốt dưới chân cột cờ Cửu Cực Định Càn, nhất định là y sẽ lập. Nhưng dụng ý của y khi lập nên đất nước đó là gì? Phải chăng là muốn chứng minh yêu ma với người cũng không khác gì nhau, như lời y nói? Song nghe ra không phải là một lý do xác đáng để xây dựng hẳn một đất nước, lẽ nào, đằng sau câu nói này còn ẩn chứa một nguyên nhân khác? Ví dụ như, tranh hùng thiên hạ?

Đây có lẽ là nguyên nhân mà ai cũng tin chắc mười mươi, nhất là đối với một nước có cư dân toàn yêu ma. Vừa nghĩ đến đây, mọi người đều không nén được cảm giác nặng nề, không rét mà run.

Tranh hùng thiên hạ!

Một đất nước sở hữu quyền năng của bốn con rồng thần, cư dân là bầy yêu ma hùng mạnh mà trước kia phải đích thân Quân Thiên Thương mới trấn áp nối, thử hỏi trên đời có quốc gia nào đôí kháng được?

Đại Đường? Hay Thổ Phổn? Hay Đại Thực?

E rằng ở những quốc gia thế tục này, chẳng một ai đủ sức chống đỡ được sự tấn công của Đại Ma quốc. Lúc ấy, hẳn là đến ngày tận thế? Tử Cực lão nhân hít một hơi thật sâu, nhìn lên quầng lửa màu xanh lam chói chang, bỗng thấy mình bất lực.

Lão nhớ tới Quân Thiên Thương. Nếu Quân Thiên Thương chưa vứt bỏ sức mạnh luân hồi, thì bản lĩnh của Thạch Tinh Ngự dẫu ghê gớm hơn nữa cũng không đỡ nổi một nhát kiếm của y. Luân Hồi kiếm pháp là một thứ sức mạnh không thuộc về hạ giới, và là thứ sức mạnh mà không một người trần mắt thịt nào chống đỡ được. Thế nên, Quân Thiên Thương thừa đủ khả năng ngăn chặn bất cứ một biến loạn nào.

Sự thịnh trị hơn một trăm năm qua của Đại Đường, vốn dĩ là do Luân Hồi kiếm pháp gìn giữ. Nhưng bây giờ, chỉ vì một cơn từ bi bất chợt, Quân Thiên Thương đã buông bỏ kiếm pháp ấy, vậy là trên đời này chẳng còn ai địch nổi Thạch Tinh Ngự.

Bao chuyện đã qua lướt vùn vụt qua tâm trí Tử Cục, lão rất rõ quá khứ của Thạch Tinh Ngự, bài vậy lão tin chắc bất kể Thạch Tinh Ngự có biến ra hình dạng nào, dù trên mình y không còn hơi hướm ma quỷ nữa, dù trong sức mạnh y không còn mùi vị tà dị nữa, thì y vẫn là ma, ma từ đầu đến chân. Bởi vậy, Đại Ma quốc nhất định sẽ là vực sâu tội ác, là nguyên uỷ chấm dứt thời thịnh vượng của nhân gian.