Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 29

Docsach24.com
uộn thế này rồi cô ta còn định làm gì?

Lý Huyền sinh nghi, bèn lặng lẽ đi theo. Ồ, đôi Ngũ Vân chiến hài xơ mướp này tuy không đẹp mắt, nhưng xỏ rất êm chân, lại giúp gã di chuyển nhanh hơn hẳn bình thường. Tu vi của Thạch Tử Ngưng vượt trên Lý Huyền không chỉ gấp đôi hay gấp ba lần, nhưng Lý Huyền vẫn bắt kịp cô ta.

Chẳng hiểu Ngũ Vân chiến hài được đóng bằng chất liệu gì mà cực mềm, cực nhẹ, chạm đất gần như không phát ra âm thanh. Lý Huyền từ đằng xa nhìn tới, thấy Thạch Tử Ngưng nhăn mặt cau mày, tựa hồ đang có điều gì băn khoăn, tinh thần cũng lơ đễnh, không phát hiện ra mình đang bị bám theo.

Cuối cùng cũng cảm nhận được ích lợi của đôi giày ăn xin, Lý Huyền bèn duy trì khoảng cách xa xa sau lưng Thạch Tử Ngưng. Dần dần, lông mày gã cau lại, bởi gã nhận ra, nơi đến của Thạch Tử Ngưng rất quen thuộc.

Lẽ nào Thạch Tử Ngưng cũng muốn khám phá bí mật của Tam đại truyền thuyết? Nhưng xích trời đã bị Lý Huyền phá giải rồi còn đâu? Đó là nơi Định Viễn hầu phong ân tâm ma của mình, cũng chỉ có chuyển thế của Định Viễn hầu là Lý Huyền mới di được vào trong, còn người khác, dẫu đánh bại được Vân Hài tuyết thận và dẫu bản lĩnh cao cường đến đâu, cũng sẽ bị Phong Hoả đao kình do Định Viễn hầu để lại chém cho tan xác.

Thế thì, Thạch Tử Ngưng đến đây làm gì? Trong óc Lý Huyền bỗng vang lên một câu nói: “Nếu muốn tìm ta, hãy đến đầu bên kia xích trời”. Câu nói đó nghĩa là gì?

Thạch Tử Ngưng đã đứng sừng sững trên mỏm đá gắn xích trời. Sợi xích sắt dày nặng kéo thắng sang vách núi đối diện, biển mây cuồn cuộn, không nhìn rõ đầu bên kia của sợi dây dẫn đến chỗ nào, cũng không nhìn rõ vách bên ấy có những gì.

Tuy Vân Hài tuyết thận đã bị tiêu diệt, nhưng mây mù ở đây vẫn dày đặc, vẫn bưng kín xung quanh sợi xích trời. Bí mật thật sự của xích trời nằm dưới đáy vực, đó cũng là trung tâm mà Vân Hài tuyết thận bảo vệ, nhưng ở trên cao này, thì sợi xích có tác dụng gì?

Chẳng lẽ, chỉ vì che đậy bí mật dưới đáy vực mà cố ý bày ra nghi trận? Lý Huyền lắc đầu. Không thể nào. Trông sợi xích này đủ biết tồn tại đã lâu, thậm chí còn hơn tuổi Định Viễn hầu, hoàn toàn không chỉ là để đánh lạc hướng. Vậy Thạch Tử Ngưng đến đây làm gì?

Lý Huyền đang suy nghĩ, thì Thạch Tử Ngưng hình như đã đi đến quyết định, cắn răng giẫm lên xích trời. Lý Huyền sực nghĩ ra, buột miệng thét:

- Ngươi định đi tìm Tâm ma!

Thạch Tử Ngưng ngoảnh phắt lại, thân hình thon cao xoay tít lên không, phóng một luồng kiếm về phía Lý Huyền.

Lý Huyền cả sợ. Đường kiếm đã tới trước mặt. Theo bản năng gã vặn mình tránh, tức thi cảm thấy thân thể nhẹ như chim én, đã dịch ngang ra chừng một trượng.

Biến đổi này khiến gã phát hoảng, ngay cả Thạch Tử Ngưng cũng lộ vè kinh ngạc. Lý Huyền cúi đầu, thì thấy trên đôi giày rách nát đã mọc ra một đôi cánh đập nhè nhẹ. Gã thử nhích động thân hình thì cảm thấy vô cùng linh hoạt, hệt như được mấy nghìn phép Thần Hành lắp vào người. Thiên thư ló đầu ra khen:

- Giày tuyệt hảo!

Lý Huyền mừng rỡ. Thạch Tử Ngưng đâm chếch mũi kiếm lên, lạnh lùng hỏi:

- Các hạ là ai? Còn lén lút lẩn trốn thì chớ trách ta toàn lực xuất kiếm.

Ồ, ta chỉ mặc bộ quần áo rách rưới là ngươi không thèm nhận quen nữa à? Thật không ngờ Thạch đại tiểu thư lại là kẻ xem trọng vật chất như vậy. Thấy mắt cô ta lạnh dần đi, Lý Huyền hoang mang kêu lên:

- Đừng đánh! Ta đây mà.

Gã vừa cất tiếng, Thạch Tử Ngưng lập tức nhận ra. Nhưng tại sao Lý Huyền mà có võ công cao cường như vậy? Thạch Tử Ngưng sửng sốt quan sát gã. Lý Huyền cũng không giải thích, cứ nghiễm nhiên tận hướng sự bất ngờ của cô ta. Nhưng vẻ ngạc nhiên của Thạch Tử Ngưng chỉ thoáng chốc là tan biến, cô lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đến đây làm gì?

Lý Huyền cười nói:

- Câu này nên là ta hỏi ngươi mới phải - Nụ cười của gã dần tắt - Chẳng lẽ ngươi chưa cảm nhận được sự đáng sợ của Tâm ma hay sao mà chủ động đi tìm hắn?

Thạch Tử Ngưng định nói lại thôi, cô cắn chặt môi. Lý Huyền thở dài:

- Ta biết ngươi thiết tha muốn phục quốc, nhưng Tâm ma không phải kẻ đáng tin. Ngươi xem, hắn luôn muốn đảo lộn thế giới, đời nào thành tâm thành ý giúp ngươi? Chỉ e tiêu diệt sạch bách người trong thiên hạ mới là mục đích của hắn đấy.

Thạch Tử Ngưng máy môi mấy lần, cuối cùng mới nói:

- Ta không muốn mượn sức mạnh của hắn đâu… Ta đã nhận ra điều đó bất khá thi từ lâu rồi. Nhưng ta phát hiện ra, báu vật Long Định huyết hoa của Thạch quốc ta hình như nằm trong tay hắn.

- Long Định huyết hoa? - Lý Huyền ngờ vực - Đấy là cái gì?

- Long Đỉnh huyết hoa do máu của rồng thần ứng Long thời thượng cổ hoá thành, có khả năng thuần hoá rồng. Tổ tiên ta Tứ Cực long thần Thạch Tinh Ngự đã mượn sức mạnh của nó để hàng phục bốn con rồng thần đất, nước, lửa, gió, tạo nên uy danh vô địch. Chỉ cần có Long Định huyết hoa là ta sẽ đủ sức bắt rồng, tái kiến thiết Thạch quốc.

Lý Huyền hỏi:

- Làm sao ngươi xác định được Long Đỉnh huyết hoa đang ở trong tay Tâm ma?

Thạch Tử Ngưng nói:

- Ta luôn cảm thấy, tuy Tâm ma rất mạnh, nhưng muốn tạo ra được ảo ảnh đánh lừa nổi Tuyết Ẩn thượng nhân thì hơi quá sức với hắn. Trên đời này không có ảo ảnh nào sở hữu được sức mạnh ghê gớm như vậy. Sức mạnh ấy nhất định có một nguồn gốc khác. Tinh Ngự long thần cả đời chỉ dùng ba báu vật là Tử Cực Tiêu Dao kiếm, Long Đỉnh huyết hoa và Cứu Mệnh thạch. Ba báu vật này hấp thụ được sức rồng của người, chứa đựng một uy năng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng Tử Cực Tiêu Dao kiếm sớm đã giao hoà với tâm linh của Tinh Ngự long thần, Cứu Mệnh thạch thì đang trong tay ta. Bởi vậy Tâm ma chỉ có thể hấp hút sức mạnh ở Long Định huyết hoa nữa thôi. Long Đỉnh huyết hoa là thứ giúp Tinh Ngự long thần thuần hoá rống, huyền diệu vô cùng, Tâm ma lấy về luyện tâm, nhất định có thể tạo ra được ảo ảnh giống thực.

Lý Huyền chậm rãi gật đầu:

- Ngươi nói cũng có lý, ảo ảnh ấy giống thật quá… Nhưng ngươi có từng nghĩ rằng, biết đâu, Tâm ma chính là Thạch Tinh Ngự?

Thạch Tử Ngưng lắc đầu quả quyết:

- Không thể nào! Tinh Ngự long thần mà phục sinh thì việc đầu tiên người làm sẽ là trùng hung Thạch quốc.

Lý Huyền trầm ngâm:

- Vì sao ngươi muốn trùng hưng đất nước? Như hiện tại chẳng phải đã rất tuyệt rồi ư?

Thạch Tử Ngưng lạnh lùng đáp:

- Bây giờ chỉ có các ngươi tuyệt, ta không tuyệt chút nào hêt.

Lý Huyền không nhịn được cười. Cô ta không tuyệt! Nhưng gã cảm thấy cô ta rất tuyệt mà. Cặp chân, tuyệt… Thân hình, cũng tuyệt… Chỉ hiềm mặt hơi lạnh lùng…

Thạch Tử Ngưng thấy ánh mắt Lý Huyền dần đổi ra đều giả thì không kìm được tức giận, vụt tuốt kiếm đâm. Lý Huyền rú lên, liền choàng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Gã hét:

- Được! Ta đi với ngươi. Ta cũng muốn xem xem rốt cục Tâm ma còn giở được những trò gì - Gã vừa định cất bước, chợt lại nghĩ đêin một điều, bèn ngoái đầu ngó Thạch Tử Ngưng - Tuy ngươi toàn bắt nạt ta, muốn cướp danh hiệu đại sư huynh của ta, nhưng dẫu sao ta đối xử với ngươi cũng không tệ, thậm chí đã từng cứu mạng ngươi nữa. Ngươi nhận lời giúp ta một việc này được không?

Thạch Tử Ngưng lạnh lùng nhìn gã:

- Việc gì? Nói mau!

Lý Huyền gãi đầu, vẻ lúng túng:

- Việc này nói ra thật xấu hồ quá, nhưng bạn học như thể tay chân, giúp người là tích đức, ngươi sẽ đồng ý chứ?

Thạch Tử Ngưng lộ vẻ sốt ruột, Lý Huyền vội giải thích:

- Trong giờ đạo pháp, ngươi có thể thua Phong Thường Thanh được không? Ngươi biết đây, nếu nó không thể chen vào hàng bảy người đứng đầu trong một môn nào đó thì nhái định sẽ bị tống cổ khỏi trường. Ngươi không muốn trông thấy đời nó bị huỷ hoại từ đây chứ?

Thạch Tử Ngưng không biểu lộ gì, Lý Huyền đâm ra bất an, hồi hộp đợi câu trả lời. Thạch Tử Ngưng lạnh lùng bảo:

- Nếu ngươi bằng lòng để ta nện cho một trận nhừ từ, thì ta đồng ý.

Lý Huyền nhảy dựng lên:

- Ta cùng ngươi đi thám thính xích trời, nguy hiểm như vậy mà không buồn cau mày, ngươi còn tính toán với ta ư?

Thạch Tử Ngưng lãnh đạm nhắc lại:

- Nện cho một trận nhừ từ, mà lại là trước mặt Huyền Minh thường phó nữa. Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ đồng ý.

Lý Huyền ngạt thở. Trước mặt Huyền Minh thường phó? Nện một trận nhừ tử? Thế chẳng phải tuyên bố là mình từ bỏ danh hiệu đại sư huynh rồi ư? Vì huynh đệ mà từ bò danh hiệu này kế cũng đáng. Nhưng huynh đệ ấy lại là Phong Thường Thanh xấu xí thì đúng là hơi tiếc.

Thạch Tử Ngưng không buồn ngó ngàng đến Lý Huyền nữa, xoay mình đi về phía xích sắt. Lý Huyền cũng không dám nài ni nữa.

Thạch Tử Ngưng đi đôi giày mềm nhẹ, nhưng bước chân rất vững vàng, cô giẫm lên xích một cách chắc chắn, không hề làm dây xích đung đưa. Đó là đo nội công của cô vô cùng thâm hậu, người thường khó lòng sánh bằng. Cô ngoảnh lại, muốn túm Lý Huyền theo, vì cô biết tu vi của gã cực kỳ non kém, nếu không có cô giúp, chỉ e gã sẽ lăn tòm xuống cái vực bên dưới.

Nhưng cô túm hụt, vì Lý Huyền đã nổi lên không trung rồi. Đôi giày của gã mọc ra bốn chiếc cánh, mỗi chiếc hai cánh, đỡ gã lơ lửng trên cao, tư thái vẫn ung dung như thường. Mấy chiếc cánh tròn xoe, không giống cánh chim, cũng không giống vây cả, càng không giống cánh xương của bọn quái thú. Thạch Tử Ngưng học nhiều hiểu rộng, mà cũng chưa từng nhìn thấy mẫu cánh như thế, kiểu giày như thế bao giờ.

Song biết Lý Huyền xưa nay chuyên hành động bất ngờ bí hiểm, Thạch Tử Ngưng cũng chẳng lấy làm lạ, bèn ngoảnh mặt chậm rãi đi liếp trên xích. Lý Huyền hết sức thất vọng, gọi với theo:

- Ngươi không ngạc nhiên à?

Thạch Tử Ngưng lạnh lùng im lặng.

- Ngươi không tò mò ư?

Thạch Tử Ngưng lạnh lùng im lặng.

- Ngươi không bận tâm hả?

Thạch Tử Ngưng chém một nhát kiếm tới. Lý Huyền vội vàng đạt ra, chỉ nháy mắt, hai người đã chìm vào biển mây.

Bí mật nào trong xích trời đang chờ đợi họ đây?

Sợi xích rất dài, người đi, người bay, đến một khắc đồng hồ mà vẫn chưa tới tận cùng. Biển mây mịt mù, không thấy đâu là bến là bờ. Nếu không tính sợi xích, thì hai người như đang nối trên mù sa. Tinh tú rớt lả tả, phết một lớp sáng nhạt như ngọc lên mặt mấy, xung quanh là một vùng mênh mang yên tĩnh.

Lý Huyền rất đắc ý, gã thực không ngờ được rằng, đôi Ngũ Vân chiến hài khó coi mà lão quỷ tướng mạo lúi xùi cho mình lại diệu kỳ đến thế, giúp người ta nối được trong không trung. Gã lại nhớ tới đường kiếm vừa tránh được. Xem ra lời khen ngợi đây là báu vật tâm đắc nhất đời của lão quỷ không hẳn không có lý.

Sau này nếu gã còn đánh nhau với kẻ khác, cho dù không đánh lại, thì chí ít cũng có thể bò chạy được.

Ngũ Vân chiến hài đã ghê gớm như thế, Hạo Hãn chiến giáp còn thần kì đến mức nào?

Lý Huyền vuốt ve lượt vải rách nát trên người, càng cảm thấy phấn khởi. Đây là thứ bảo giáp mà đao kiếm chém không thủng ư? Tức là dù Thạch Tử Ngưng chém trúng, cũng không thể làm tổn thương da thịt gã? Ha ha, thế thì chẳng phải mình đã trở thành kẻ vô địch rỗi ư? Đã mấy lần, gã suýt bảo Thạch Tử Ngưng chém thử minh một nhát, nhưng cuối cùng kìm lại được.

Nếu gã đưa ra yêu cầu đó, chưa chừng Thạch Tử Ngưng sẽ tướng gã biến thái, dốc hết sức mà chém, nhỡ Hạo Hãn chiến giáp không thần thông như gã tướng, thì coi như gã vùi xác dưới xích trời. Một việc thiếu chắc chắn như vậy, không thí nghiệm là hơn.

Lý Huyền lơ lửng trên không, theo sau Thạch Tử Ngưng, chẳng mất chút công sức nào, rất tự nhiên thoải mái. Thạch Tử Ngưng đi nhanh thì đôi giày của gã vỗ cánh nhanh, Thạch Tử Ngưng đi chậm thì đôi giày của gã vỗ cánh chậm.

Thạch Tử Ngưng bỗng dừng phắt lại.

Hình như dây xích đã hết.

Lý Huyền giật mình, chỉ thấy mây mù cuồn cuộn che kín phía trước, khí mấy hệt như chất rắn, Thạch Tử Ngưng phóng kình khí tới mà mây mù vẫn không suy suyển.

Thạch Tử Ngưng vung kiếm lên, bất ngờ chém ra một nhát.

Kiếm quang lao bật ra như dài lụa, chém phập lên khối mấy đông kết, tự dưng trong không trung rền lên một tiếng thở dài, vầng mây lấp lóe sáng, đường kiếm của Thạch Tử Ngưng chìm lịm đi như đá ném ao bèo. Khối mây vẫn lầm lì đứng đó, không mảy may phản ứng.

Thạch Tử Ngưng giật mình, cuối dây xích bất thần hiện ra một đốm đen. Đốm đen dần dần to ra, ngưng thành một bệ đá khổng lồ lơ lửng trên không.

Một nam tử nhợt nhạt co quắp trên bệ, thân hình gã hết sức gầy yếu, mình vận tấm áo trắng mỏng răn rúm. Dường như đến tấm áo gã cũng không còn sức mà mang, sắc mặt gã xanh xao, làn da gần như trong suốt, lờ mờ có thể trông thấy những mạch máu chằng chịt bên trong. Gã ho khẽ, hệt như không chịu đựng nổi cơn lạnh trong biển mây này. Nhưng đôi mắt gã thì lóe lên sáng rực. Đó là cặp trùng đồng, mỗi bên có hai con ngươi nằm chổng lên nhau, một vàng một đen, một tròng nhìn dương, một tròng nhìn âm, một tròng khiếp sợ, một tròng khát vọng. Khát vọng và khiếp sợ hoà trộn vào nhau, tạo thành một vòng âm dương nguyên so nhất ẩn sâu trong đáy mắt.

Gã hệt như đấng vương chủ ở nơi tăm tối này, lạnh lùng quan sát con người. Trong tim mỗi người đều có nỗi sợ hãi, niềm khát vọng, bởi vậy, gã vốn dĩ là bất khả chiến bại. Qua đôi mắt này, người ta mới nhận ra sự tôn nghiêm và ngạo mạn của gã. Sức mạnh của gã là vô biên, không ai đối diện với đôi mắt ấy mà không e dè, nhưng gã lại là con người yếu đuối nhất trên đời, bởi vì thân thể gã thậm chí không chịu đựng nổi sức nặng của một ngọn cỏ khô. Song gã là ma, tâm ma, một tâm ma suýt nữa đánh sập Ma Vân thư viện.

Việc Sâm Oa Oa lòng không sợ hãi phá tan ảo ảnh mà gã tạo ra từ trái tim Tứ Cực long thần hiển nhiên đã giáng cho gã một đòn ghê gớm, sức lực gã gần như kiệt quệ. Song, đối mặt vái Lý Huyền và Thạch Tử Ngưng, gã vẫn chắc chắn về chiến thắng của mình. Gã ho khẽ, điềm tĩnh hỏi:

- Các ngươi đến đây làm gì?

Thạch Tử Ngưng nhìn trùng trừng vào mắt gã:

- Long Đỉnh huyết hoa ở tay ngươi phải không?

Sắc mặt tối đi, Tâm ma chăm chú nhìn Thạch Tử Ngưng, chậm rãi nói:

- Ngươi không gánh nổi báu vật ấy đâu, nó chỉ mang lại tai ương cho ngươi thôi.

Thạch Tử Ngưng lạnh lùng yêu cầu:

- Bảo bối của Thạch quốc thì nên để người Thạch quốc thu hồi. Tâm ma, ngươi trả lại cho ta đi!

- Rất tốt - Tâm ma lãnh đạm - Chỉ cần ngươi có bản lĩnh thu hồi, ta sẽ trả Long Định huyết hoa cho ngươi, được không?

Thạch Tử Ngưng thét vang, trường kiếm xé gió, xẹt ra một luồng sáng màu biếc. Cứu Mệnh thạch, không hiểu tự lúc nào đã lấy lại được màu xanh lục nhàn nhạt trước đây. Hạt ngọc trong suốt long lanh, ở giữa là một khe sáng loáng động, hẹp và dọc như mắt mèo. Kiếm quang của Thạch Tử Ngưng tung hoành trong biển mây, lại như lấp lánh trong khe mắt mèo nọ. Kiếm quang trong và ngoài viên đá đan lấy nhau, ánh kiếm lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, như dần động cả những sấm sét, những lằn chớp đang ăn trong đám mây.

Sức mạnh ẩn trong trường kiếm của Thạch Tử Ngưng bùng nổ, biến thành mấy chục thanh tiểu kiếm bằng ánh sáng bay lượn quanh trường kiếm, tạo thành một lớp vỏ sáng màu biếc, lao vun vút tới đâm Tâm ma theo sự điều động của Thạch Tử Ngưng.

Đây là kiếm vũ!

Cảnh giới thứ nhất trong môn Kiếm thuật là kiếm khí, tức là dùng kiếm tạo ra khí, chỉ cần có hiểu biết nhất định về kiếm là luyện được.

Cảnh giới thứ hai là kiếm hoa, tức là lấy kiếm khí dung hoà với bốn nguồn lực cơ bản là đất, nước, lửa gió, tạo ra vầng kiếm hoa bọc quanh thân kiếm; kiếm hoa có thể dài tới một trượng, thoát li được phạm vi của kiếm, cất tay là có thể lấy mạng người.

Thạch Tử Ngưng tu luyện đến cấp độ hiện nay là dùng kiếm hoa sinh ra một thứ ánh sáng li ti tựa kiếm mà không phải kiếm, chính là đã đạt tới cảnh giới thứ ba, kiếm vũ. Đừng nên xem thường những thanh tiểu kiếm chỉ bé như lông vũ này. Tuy chúng nhỏ, nhưng uy lực hoàn toàn không thua kém những kiếm hoa quanh thân kiếm. Nếu bị chúng đâm trúng, thì cũng bị thương nặng như bị chính bản thân kiếm đâm trúng vậy. Chưa kể tu đến mức cao, hễ một nhát kiếm đâm ra, thì có thể điều động được muôn vàn thanh kiếm vũ, rớt rào rào như mưa khiến người ta trở tay không kịp. Thạch Tử Ngưng mới nắm được kỹ năng về kiếm vũ, mà đã có thể bắn ra một lúc mấy chục thanh kể cũng đã không tầm thường, nhìn khắp đệ tử khoá này của Ma Vân thư viện thì có thể xếp vào hạng nhất rồi.

Đến khi công lực tăng lên nữa, kiếm vũ có thể biến hoá thêm, mỗi thanh tiểu kiếm đều hệt như kiếm thật. Đừng tường đây chỉ là một biến hoá đơn gián về mặt hình dáng, vì một khi kiếm lông vũ ngưng thành kiếm thật, thì uy lực tăng lên gấp đôi, mỗi một thanh kiếm thật hoá ra, uy lực tăng gap đôi trước, tu đến cuối cùng có thể hoá ra ngàn thanh, vạn thanh kiếm, lúc ấy thì hệt như sấm sét giáng phàm, thần linh làm phép, mạnh đến mức không thể tưởng tượng được. Đến cảnh giới ấy, thì được gọi là kiếm thần.

Đợi đến khi thi triển được kiếm thần rồi biến hoá thêm lần nữa, thân và kiếm hoà hợp với nhau, người có thể cưỡi kiếm phi hành, hoá thành kiếm đá thương người khác, kiếm và trời tương thông, hệt như tiên như linh, thì gọi là kiếm tiên. Qua mức kiếm tiên thi tâm linh toả ra ngoài, trong tay đã không còn kiếm nữa, mà dùng tâm linh làm kiếm, kiếm quét khắp thiên hạ, gọi là kiếm thánh.

Mức kiếm khí thì ai cũng có thể đạt được. Người nào đại đến mức kiếm hoa thì có thể gọi là cao thủ. Tới mức kiếm vũ là đã thuộc dạng hiếm hơi. Nếu có thể luyện thành kiếm thần thì đủ để tung hoành một đời. Còn kiếm tiên, kiếm thánh thì nhiều thế hệ cũng khó xuất hiện được một người. Sáu cảnh giới này, càng tu về sau càng hao tổn nhiều tinh thần sức lực, vào được cảnh giới mới nào cũng là một sự nhảy vọt về chất.

Chứng kiến Thạch Tử Ngưng thi triển kiếm vũ, Lý Huyền thấy kinh hãi trong lòng, bất giác toát mồ hôi. Đều cùng một thầy dạy ra, sao người ta lại xuất sắc thế?

Như Quân Thiên Thương, thì chắc hẳn đáng xưng tụng là kiếm thánh. Còn Tạ Vân Thạch, cố gắng lắm có thể gọi là kiếm tiên. Mà dù không phải kiếm tiên, thì cũng thừa sức là kiếm thần. Mấy vị thường phó tinh thông kiếm thuật ắt đều ở mức kiếm thần. Thạch Tử Ngưng giác ngộ được kiếm vũ, quả thực là cực kỳ hiếm có khó tìm.

Bây giờ, Thạch Tử Ngưng xoay lòng bàn tay, kiếm hoa của một thanh kiếm rực sáng, biến hoá ra một lưỡi kiếm trong suốt màu xanh biếc dài chừng tám thước, kéo theo hai mươi tám thanh kiếm vũ đồng màu đồng chất, bay vù vù về phía Tâm ma.

Màu xanh dày đặc lập tức chiêu sáng sắc mặc nhợt nhạt của Tâm ma, chỉ có điều đôi mắt gã lại vẫn cứ tối tăm, trống rỗng như cũ. Gã lãnh đạm nói:

- Nếu ngươi chém ta, thì đi đâu để tìm Long Định huyết hoa đây?

Thạch Tử Ngưng liền dừng tay, sắc mặt trắng bợt di. Đôi mắt của Tâm ma ánh lên ngạo mạn, hệt như hai viên bảo thạch cao quý và tinh khiết:

- Ta đã bảo rồi, ngươi không thắng được khát vọng trong tim đâu.

Thạch Tử Ngưng rùng mình, gần như không nắm được trường kiếm. Đúng, nhược điểm của cô chính là khát vọng. Nhưng cô làm sao từ bỏ nó được? Ngày nào còn sống, cô nhất định phải xây dựng lại đất nước, dùng sự huy hoàng đó để rửa sạch oan khuất và tội nghiệt của tiền nhân. Khát vọng ấy đã trở thành sinh mệnh của cô, chỗ dựa của cô. Nếu không có khát vọng ấy, cô đã chết từ lâu rồi. Nhưng trước mặt Tâm ma, khát vọng ấy lại biến thành yếu điểm chí mạng của cô. Chỉ một câu nhẹ nhàng của Tâm ma mà khiến cô dao động, gần như suy sụp.

Sức mạnh của Tâm ma chính là ở chỗ gã có thể nhìn thắng vào trái tim khối óc người ta. Trước mặt gã, không ai che giấu được suy nghĩ thật của mình. Không ai chối bò được nỗi sợ và khát vọng của bản thân. Thạch Tử Ngưng cũng không phải ngoại lệ. Bởi thế, cô thu ngay kiếm về, và chém phải bản thân.

Mặt cô tái nhợt, suýt chút nữa không đứng vững nổi trên xích trời. Gió bỗng nổi lên ào ạt.

Gió trời.

Tâm ma nở một nụ cười ngạo mạn. Gã vĩnh viễn là kẻ chiến thắng.

Bỗng, một đôi mắt tinh quái nhìn gã, trùng đồng của Tâm ma rời khỏi Thạch Tử Ngưng, thì nhận ra Lý Huyền đang cười hi hi nhìn minh. Tâm ma bất giác cau mày. Lý Huyền cười nói:

- Hai chúng ta thực là có duyên, đã gặp dưới vực, đã gặp ở học viện, bây giờ lại gặp. Ngươi bảo đây là duyên hay là nghiệt?

- Nghiệt duyên - Tâm ma đáp.

Lý Huyền cười nói:

- Nhưng vì sao lần nào ta gặp ngươi, cũng đều cảm thấy ngươi khác đi một chút thế nhỉ?

Tâm ma lạnh lùng nói:

- Đó chỉ là vì không ai có thể nhìn thấu trái tim thật sự của mình.

- Ý ngươi là, ngươi là trái tim của ta?

- Trong tim mỗi người đều có một con ma, ta chính là tâm ma của tất cả các ngươi. Chỉ cần trong tim ngươi còn khát vọng và sợ hãi, thì không thể nào chiến thắng nổi ta.

- Điều đó ta biết, ngươi lải nhải không biết bao lần rồi. Lần này ta muốn hỏi ngươi một điều mới mẻ - Lý Huyền trỏ ra sau Tâm ma - Ta muốn hỏi, trong này là gì?

Thứ mà Lý Huyền trỏ chính là đám mây mù ở cuổì sợi xích. Đám mây đó ngưng thành chất rắn, đến cả kiếm vũ mới lĩnh ngộ của Thạch Tử Ngưng cũng không thể nào chém vỡ ra được.

Tâm ma bỗng biến sắc mặt. Lý Huyền rất tinh mắt, cố nhiên không bỏ qua sự thay đổi nhỏ nhoi này. Gã biết mình đã chạm đến yếu điểm của Tâm ma rồi, bèn ung dung nói:

- Phía sau đám mây, phải chẳng có một thứ khiến ta và Thạch Tử Ngưng thích thú, mà ngươi hết sức không thích thú không?

Ánh mắt Thạch Tử Ngưng trở lại sắc bén, hiển nhiên cô cũng đã nhận ra sự thay đổi của Tâm ma. Sau khi bị thương nặng, vì sao Tâm ma không bò trốn mà lại chạy đến cuối xích trời? Vì sao cuổì xích trời lại có một đám mây mà kiếm quang của cô không chém tan được? Vì sao Tâm ma lại ngồi trước đám mây, vì sao phải dùng thân thể mình che chắn cho nó? Rốt cuộc, trong đám mây này chứa thứ gì? Có phải là thứ mà Tâm ma sợ không?

Mắt Lý Huyền lấp lánh, bảo kiếm trong tay Thạch Tử Ngưng cũng rít lên lanh lảnh. Bất kể là thứ gì, thì đều đáng đểhọ gắng sức thử xem. Thạch Tử Ngưng quát:

- Ngươi tránh ra đi!

Lý Huyền vội tụt ra sau, cũng may Ngũ Vân chiến hài rất tiện lợi, gã vừa nghĩ đến chuyện di chuyện thì nó đã bay vút đi đến mười mấy trượng. Biển mây ngùn ngụt càn trở tầm nhìn, gã chỉ trông thấy Thạch Tử Ngưng đang hít sâu một hơi.

Hào quang xanh biếc từ trong người cô toả bùng ra, từ từ nổi lên không, kết thành một khối sáng cực lớn, bên trong nứt ra một khe mắt mèo. Thạch Tử Ngưng lơ lửng đứng giữa cái khe ấy.

Kiếm quang khuấy động gió lạnh, một âm thanh lép bép nổi lên, thanh kiếm trong tay cô bỗng biến hoá, toả bùng ra xung quanh vô số mảnh vụn. Mỗi mảnh vụn hoá thành một thanh kiếm vũ, ngàn ngạt cuốn trở lại Thạch Tử Ngưng. Cô hất tay phải. Một luồng sáng xanh biếc lạnh băng từ tay áo cô bay ra, khuấy đảo màn kiếm vũ kia, bắn tuốt chúng về phía Tâm ma.

Chiêu này đã vận dụng toàn bộ tu vi của Thạch Tử Ngưng, đây là một chiêu liều mạng. Tâm ma lộ vẻ sửng sốt. Kiếm hoa kiếm vũ cùng xuyên suốt qua người gã.

Kiếm hoa vỡ bùng trong đám mây, kiếm vũ bay tung tóe, kế đó là một tiếng nổ đùng như sấm. Cuối cùng, không chịu đựng nổi sức mạnh ghê gớm nhường ấy, đám mây từ từ tan loãng. Lý Huyền vội mở to mắt, muốn nhìn thật rõ bên trong ấy chứa thứ gì. Nhưng gã không nhìn rõ được, bởi vì lúc ấy Tâm ma đã đứng lên, lịch sự cúi mình trước Thạch Tử Ngưng, mỉm miệng cười:

- Đa tạ ngươi! - Rồi thân hình gã mờ dần, tan biến trong đám mây - Cuối cùng, ta cũng có thể về được nhà.

Lý Huyền nhảy xổ đến. Tâm ma và cả cái bệ đá khổng lồ đều đã biến mất. Trong đám mây là một vùng tối mù, không nhìn rõ lòng ruột thế nào, bỗng một luồng sáng vàng từ trên trời quất xuống, ruột đám mây liền rực lên lấp loá, rồi một cánh cửa lớn xuất hiện. Cánh cửa đó toả ánh kim lóng lánh, hào quang lung linh, trên cửa không trang hoàng gì cả, nhưng chính vì thế trông nó lại nhuốm đẩy vẻ đe doạ.

Thạch Tử Ngưng có thể cảm nhận được Tâm ma đã tan biến vào cánh cửa đó rồi. Về nhà ư? Cánh cửa này là sao đây?

Kiếm quang bay lượn, cùng Thạch Tử Ngưng lao vào cánh cửa. Hào quang của cánh cửa bỗng tụ thành một vị thần, một ác thần hung tợn. đầu đội khôi mình mặc giáp, hùng dũng oai phong. Trong tay hắn là một thanh kiếm rực rỡ, hắn vung kiếm chém Thạch Tử Ngưng.

Cùng một tiếng nổ rền vang, Thạch Tử Ngưng bị đánh văng ra. Đường kiếm ấy làm cô ngạt thở. Đôi mắt dài mảnh của cô mở to sững sờ, không hiểu chuyện gì xảy ra nữa.

Lý Huyền cũng kinh ngạc khó tả, nhưng gã không choáng váng như Thạch Tử Ngưng. Gã ngẩng đầu, nhìn lên cánh cửa. Trên đó là một tấm biển, một tấm biển khắc đầy những phù chú và hình vẽ thần linh. Lý Huyền nhấm đọc:

“Hoa Âm các”.

Hoa Âm các? Thạch Tử Ngưng cau rúm mày.

Đúng lúc đó, khí tím bao phủ Ma Vân thu viện bỗng ùn ùn cuộn lên. Lý Huyền Thạch Tử Ngưng cùng rùng mình, cảm giác trong trường vừa xảy ra một biến cố long trời lở đất.

Họ đưa mắt nhìn nhau. Đệ tứ thư viện đều hứng đòn độc của Tâm ma, phần lớn đang bị thương nặng. Đám quái nhân thường phó kia thi trốn biệt sống không thấy mặt chết không thấy xác, nếu có sự việc ngoài ý muốn nào xảy ra, thì chỉ e không ai chống đỡ nổi.

Thạch Tử Ngưng chăm chú nhìn cánh cửa lần nữa, rồi cùng Lý Huyền chạy hộc tốc về trường.

Cánh cửa toả sáng rực rỡ vẫn đứng lặng, núi non sông hổ tựa hồ đều bị lấn át vì vẻ huy hoàng của nó.

Nó chính là đấng tôn giả duy nhất trên đời này, tám cực của vũ trụ, vạn vật trong trời đất đều là thần tử của nó. Nó là vị vua giáng lâm thiên hạ.

Mây mù kính cẩn vây quanh nó, bao bọc nó. Nó hệt như để vương, đưa mắt lướt qua lãnh thổ của mình rồi lại chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Nhưng Ma Vân thư viện, hiển nhiên không còn êm đềm nữa.