Hồng Ngọc cuối cùng cũng thoát ra khỏi bông mạn đà la băng khổng lồ, khiến Biên Lệnh Thành suýt chết vì vui sướng. Nó ôm Hồng Ngọc, vừa khóc vừa cười, vội vã dẫn con ma đi về cổ mộ. Lý Huyền không làm thế nào mà tìm chúng được. Vụ vừa qua cũng khiến gã táng đởm kinh hồn, trong lòng đã hình thành một thứ chướng ngại tâm lý, để chẳng bao giờ dám nhờ Hồng Ngọc ra đối địch ai nữa.
Còn tên Phong Thường Thanh hèn nhát, sau khi thảm bại đã trịnh trọng thề độc, nhất định sẽ tu luyện được một môn bí thuật hòng phát huy uy lực của trận pháp và phép thuật của nó. Nó bảo mình đã chiêm nghiệm được một điều tâm đắc rồi, bèn bế quan tu luyện.
Sau sự kiện hôm ấy, Thạch Tử Ngưng không thấy ló mặt ra. Chắc vì lương tâm hổ thẹn?
Long Vi cũng mất dạng, nhưng trăm phần trăm là do đang chăm sóc vết thương cho Tạ Vân Thạch. Hễ nghĩ đến điều này, Lý Huyền lại khó chịu trong lòng, chỉ muốn bê cái hũ thuốc nện lên đầu Trịnh Bá Niên.
Định Viễn hầu là kiếp trước của Lý Huyền, nhưng Lý Huyền có phải là Định Viễn hầu?
Thừa Hương là kiếp trước của Long Vi, nhưng Long Vi có phải là Thừa Hương?
Hễ nghĩ đến những điều này, đầu Lý Huyền lại ong ong. Cảm giác thê lương trong luân hồi tràn ngập trái tim gã, khiến gã nếm trải một nỗi hoang mang nặng nề. Người gã yêu, người gã mang ơn mắc nợ, đến kiếp lại ngong ngóng bóng dáng một người đàn ông khác.
Gã có thể làm được gì đây?
Lý Huyền thở dài đánh sượt, vẫn câu nói cũ, đã không lý giải nổi thì tạm gác một bên không nghĩ nữa. Nhưng gã nhớ như in lời thề của mình, dứt khoát phải mang lại hạnh phúc lớn lao nhất cho Long Vi.
Ba chị em họ Thôi đi cầu viện binh vẫn chưa quay trở về. Những kẻ khác thì viện đủ mọi lý do để không thểgiúp được, vì vậy, trách nhiệm chăm sóc những người bị thương và bị bệnh đổ cả lên vai Lý Huyền.
Năm kẻ bị thương là Trịnh Bá Niên và Lư gia huynh đệ. Người bị bệnh chỉ có một thôi, là Dung Tiểu Ý.
Mấy kẻ bị thương còn đỡ, đằng nào bọn họ cũng có căn cơ luyện võ tu hành, chịu khổ một chút cũng không sao, huống hồ lại còn là nam tứ hán đại trượng phu, đương nhiên không sợ ốm sợ mệt, vì vậy Lý Huyền về cơ bản là không buồn bận tâm xem thuốc sôi hay chưa, thậm chí cũng không buồn phân biệt là thuốc của Trịnh Bá Niên hay của Lư gia huynh đệ, cứ đổ lẫn lộn nháo nhào vào nhau.
Vết thương của bọn họ gần như tương tự, phân biệt này kia làm gì chứ?
Nhưng người bị bệnh thì rắc rối hơn nhiều. Dung Tiểu Ý ẻo là mong manh, gió thổi là bay, bình thường đã yếu ớt, sau ngày bị vầng mặt trời màu lam thiêu đốt, nàng càng tàn tạ như hoa, Lý Huyền trông thấy mà xót xa lòng.
Tiểu Ngọc đem tất cả những tai vạ ấy trút xuống đầu Lý Huyền. Nếu Lý Huyền không mời đến Vạn Hoa bình, làm gì Dung Tiểu Ý gặp phải hoạ lớn như thế? Nếu Lý Huyền không dẫn dụ Tâm ma, làm gì Ma Vân thư viện gặp phải hoạ lớn như thế? Nếu Lý Huyền không khăng khăng quyết đấu với Tâm ma, làm gì thiên hạ gặp phải hoạ lớn như thế? Tóm lại một câu, tất cả đều là tội lỗi của Lý Huyền. Con chim cứ lải nhải kết án, kết án lúc Lý Huyền hái thuốc, kết án lúc Lý Huyền đun thuốc, kết án lúc Lý Huyền bón thuốc. Lý Huyền không chịu nổi nữa, bèn tóm lấy nó, gầm lên:
- Chủ nhân ngươi bệnh tật thế này, ngươi còn không lại giúp ư?
Tiểu Ngọc lạnh lùng đáp:
- Ngươi đừng quên, khi ngươi bị Tâm ma giam hãm, chính ta đã cứu ngươi. Đồ vong ân bội nghĩa, lấy oán báo ơn thì sẽ bị trời đày.
Lý Huyền không nói năng gì được, đành lầm lũi hái thuốc, đun thuốc, bón thuốc…
Tiểu Ngọc bắt đầu nhiệt liệt ca tụng bản thân, nào là miệng Iưỡi nhanh nhảu, khí thế hơn người, lâm nguy không sợ, ăn nói tài ba… Nếu không phải nó dùng câu chuyện lay động Dao Nhi, thì làm sao tổ chức được cả một quân đoàn vật cung để cứu một tên vô dụng? Nó phải mất bao nhiêu công sức mới nghĩ ra câu chuyện tuyệt diệu đến thế, đối với Dao Nhi chắc đây là câu chuyện rung cảm nhất trong đời…
Lý Huyền bỗng cảm thấy có điều không ổn, bèn hỏi:
- Rốt cục ngươi kế chuyện gì mà thuyết phục được Dao nhỉ?
Tiểu Ngọc bất thần ngậm miệng, chớp cánh bay vù đi.
Ồ? Sao nó lại có vẻ sợ câu hỏi này? Lý Huyền ngờ vực ngập lòng. Khả nghi quá, hết sức khả nghi! Gã dám khẳng định, con vẹt này lại gây ra hành động tồi bại gì nên sợ bị gã phát hiện đây. Hành động đó chắc hẳn gây bất lợi cho bản thân Lý Huyền, vì thế Tiểu Ngọc mới hoang mang như vậy.
Nhưng tồi bại đến đâu nhì? Chẳng phải chỉ là một câu chuyện thôi ư, có thể gây hại tới mức nào được chứ? Lý Huyền nghĩ vậy, cũng thấy hơi yên dạ.
Gã liên tục gắng gỏi bên hũ thuốc suốt bảy ngày trời, cuối cùng sắc mặt Tiểu Ý cũng dần dần hồng hào trở lại. Thân hình nàng càng ẻo lả, ngồi nghiêng trong cánh hoa, hệt như một chiếc nhuỵ thấm đẫm sương. Nàng thở dài, hơi thở như hương thơm toả ra từ nhuỵ.
- Mấy hôm nay, đã làm công tử vất vả nhiều.
Bao nhiêu ngày qua, cuối cùng cũng được nghe một câu tử tế, Lý Huyền cảm kích đến rơi lệ:
- Nếu cô thật lòng muốn cảm ơn ta, liệu có thể giúp ta một việc được không?
- Công tử cứ nói.
Lý Huyền nói:
- Ta thấy cô trồng được đủ thứ hoa cỏ, liệu có thể giúp ta trồng một cây rung tiền, rung ra được mười vạn lượng vàng không?
Dung Tiểu Ý gật đầu:
- Được.
Lý Huyền cả mừng:
- Được thật à? Thế thì còn chờ gì?
Dung Tiểu Ý điểm đạm nói:
- Cây rung tiền được tưới bón bằng phúc đức, vì vậy phải chôn công tử xuống đất, trồng hạt vào trái tim công tử. Ngày nào cũng tưới một đâu nước vàng, dần dần cây sẽ lớn. Nếu công tử đã muốn trồng, thì mời đào cái huyệt tự chôn mình xuống.
Lý Huyền phát hoảng:
- Lôi thôi thế ư?
Dung Tiểu Ý đáp:
- Không lôi thôi, sau chín mươi chín năm, cây rung tiền sẽ lớn.
Chín mươi chín năm? Lý Huyền kinh hãi há hốc miệng, gã lập túc bỏ ngay ý tưởng đó. Cặp mắt long lanh của Dung Tiểu Ý đăm đăm nhìn gã, như chờ gã ra quyết định. Lý Huyền vội nói lảng sang chuyện khác:
- Sao bỗng nhiên cô mắc bệnh lạ này vậy?
Dung Tiểu Ý nhắm mắt, cánh hoa cụp lại bọc nàng vào trong, hệt như đứa trẻ sợ hãi náu mình vào lòng mẹ vậy.
Cũng giống Tiểu Ngọc, khi không muốn trả lời, không thể trả lời, nàng chọn cách trốn tránh. Nhưng đằng sau sự trốn tránh ấy nhất định có một nguyên do sâu xa khiến nàng sợ hãi, thậm chí không dám nhắc đến. Đây là nguyên do gì?
Bón xong hũ thuốc cuối cùng, Lý Huyền thề rằng không bao giờ đeo lạp dề nữa. Không bao giờ bưng trà pha nước cho Trịnh Bá Niên và anh em họ Lư như một nàng dâu thế này nữa. Gã phải bắt đầu học tập. Trận chiến này khiến gã vỡ vạc rất nhiều, tri thức là sức mạnh! Nếu gã biết trước A La thần lôi của A Ám Na là đất màu, nếu gã biết trước Tham Hợp ngọc phượng chỉ dùng được một lần, nếu gã…
Ôi, có lẽ tất cả đều đã khác. Bởi vậy, nhất định gã phải học hành chăm chỉ, mỗi ngày một tẳh tới. Bởi vậy, tuy phải kéo lê tấm thân mệt nhọc, nhưng gã vẫn tiến đến Thuỵ Lư với tinh thần phấn chấn. Gã muốn gặp Tử Cực lão nhân, gã phải tăng cường độ khó của bài học, phải thu được những kiến thức thật sâu thật rộng. Dù không thể trở thành một võ sĩ, chí ít gã cũng có thể trở thành một trí giả.
Khi vượt qua đường núi, Lý Huyền ngẩng mặt nhìn trời, bỗng nhớ đến Cửu Linh. Nữ nhân bất chấp tất cả vì tình ấy khiến gã xót xa, nàng đã chịu khổ sở suốt trăm năm, mà vẫn không thể quên được người tình bội bạc của mình. Tinh yêu, rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh?
Lý Huyền cũng hơi hổ thẹn, bới thi thể của Cửu Linh đã bị Tâm ma biến thành vầng trăng tan nhoà trong không trung, không còn gì lưu lại, khiến gã thậm chí không thể mai táng cho nàng. Gã biết dùng thứ gì để tường nhớ nữ nhân tình nghĩa này đây?
Gã thở dài sườn sượt.
Tử Cực lão nhân vẫn nằm trên Tiên Du duệ, sắc mặt không nhợt nhạt nữa, nhưng Lý Huyền cảm thấy có điều bất thường. Gã đứng ở ngưỡng cửa, ngẫm nghĩ thật kỹ, cuối cùng hiểu ra, nguyên nhân khiến gã cảm thấy bất thường là sự vắng mặt của ba mươi sáu luân hồi. Tử Cực lão nhân có vẻ chỉ đang nghỉ ngơi một cách đơn thuần chứ không phải tu luyện. Điều này thực kỳ cục.
Tâm ma đã bị đánh bại, vì sao Tử Cực lão nhân lại như chim sâu vào một mối âu lo nặng nể hơn? Lý Huyền bỗng nhớ tới khoảnh khắc Tâm ma thất bại lúc cuổi, lòng tràn đầy thắc mắc. Lúc ấy, một Tử Cực lão nhân không bao giờ màng thế sự, luôn kiên quyết cố thủ trong Thuỵ Lư lại cùng liên thù với Tuyết Ẩn thượng nhân để tấn công. Hình như kẻ lão sợ không phải là Tâm ma với màn đại náo Chung Nam sơn. Kẻ lão sợ rốt cục là ai đây?
Lý Huyền định hỏi, Tử Cực lão nhân bỗng mở bừng mắt:
- Có việc này ngươi nhất định phải giúp ta làm.
Lý Huyền la lối:
- Việc gì tôi cũng không làm nữa. Tôi chỉ muốn học hành tứ tế thôi.
- Thì việc này chính là học hành tử tế đây. Ta không thể rời khỏi Thuỵ Lư. Ngươi giúp ta đi kiểm tra bốn nơi. Bốn nơi này có liên quan đến sự tổn vong của Ma Vân thư viện.
Tim Lý Huyền bất giác đập nhanh, chuyện gì mà quan trọng như vậy, lại còn ghê gớm hơn cả Tâm ma?
Tử Cực lão nhân rút ra bốn tấm lệnh bài, đó là bốn lệnh bài đen xì, mỗi tấm phát sáng một màu xanh, đỏ, vàng, đen, chất liệu tựa ngọc mà không phải ngọc, trông rất lạ mắt. Mặt phải vẽ nhiều hình quái lạ, không biết là thần hay là thú, mặt trái vẽ chi chít những bùa chú rối rắm, trông như một bụi cây cỏ xen lẫn nhau vậy. Lý Huyền đón lấy:
- Cái này dùng làm gì đây?
Tử Cực lão nhân giải thích:
- Năm xưa ta giăng ra Ngũ Hành Định Nguyên trận, chia làm năm ngực để trấn giữ năm vật tà quái nhất, thần bí nhất trên đời, trong đó có một ngực do ta đích thân canh giữ, bốn ngục kia, ta uỷ thác Vệ Công, Định Viễn, Cửu Linh và Thiên Thương trấn áp. Bốn tâm lệnh bài Thương Thiên, Quân Thiên, Hạo Thiên, Huyền Thiên này chính là chìa khoá vào bốn ngục. Một trong năm ngục đó đã hư hại, các ngục còn lại cũng thất điên bát đảo lên vì những trò càn rỡ của ngươi rồi, ngươi cầm bốn tấm lệnh bài này đến kiểm tra một lượt, hễ còn dù một chút tơ nhện hay dâu vó ngựa thi vẫn có hy vọng cứu được thiên hạ.
Lý Huyền càng nghe càng hoảng, có hy vọng cứu được thiên hạ? Chẳng lẽ lại có tên ma đầu ghê gớm hơn Tâm ma xuất hiện ư? Gã mang máng cảm thấy năm ngục mà Tử Cực nhắc đến có liên quan mật thiết với lời nói của Tâm ma. Phải chăng năm ngục này đang trấn áp thần, tâm, ý, hình, thể của Thạch Tinh Ngự?
Nếu quả như vậy, thì cái ngục mà Tử Cực lão nhân đích thân trông coi chắc chắn là nơi giam cầm trái tim của Thạch Tinh Ngự, nhưng mới đây đã bị Tâm ma lấy ra mất rồi. Còn bốn ngục kia? Liệu Tâm ma đã phá hoại hay chưa?
Không đợi gã thắc mắc thành lời, Tử Cực lão nhân đã thở dài:
- Ngươi đừng hỏi han nhiều nữa, ta dạy ngươi một câu khẩu quyết. Ngươi vừa bắt quyết vừa khua bài, chúng sẽ đưa ngươi đến nơi giam cầm. Sau đó ngươi lại đợc khẩu quyết, thì sẽ khiến ngục thất hiện ra. Ngươi đi lần lượt bốn nơi, cuối cùng về báo cho ta biết.
Lý Huyền nhìn vẻ mặt nghiêm trang của sư phụ, biết việc này rất quan trọng, không dám lần lữa hỏi han nữa, bèn tập trung tinh thần, học thật nhuần nhuyễn khẩu quyết rồi theo lời dặn khua Thương Thiên lệnh, tấm lệnh bài thứ nhất. Quả nhiên, một luồng sáng xanh bùng lên từ lệnh bài, trước mặt gã bỗng xẹt qua một con yêu quái tựa rồng mà không phải rồng, lượn quanh mình gã, rồi thình lình nuốt chừng gã vào bụng.
Lý Huyền la hoảng, nhưng mau chóng nhận ra mình đã xuất hiện ở một chỗ khác. Con quái vật tựa rồng mà không phải rồng nọ đã biến mất tăm mất tích. Lý Huyền hơi hơi trấn tĩnh, bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Thì ra đây là một ngôi mộ cổ.
Nơi gã vừa đáp xuống chính là cái hang mà Lục Khục quắp gã vào bữa trước, cũng chính là cái hang chứa khối băng. Lý Huyền lại bắt quyết, một luồng sáng xanh bùng lên khỏi Thương Thiên lệnh, từ khôi băng cũng toả ra một quầng sáng xanh, hoá thành một hình rồng, từ từ chui vào trong tâm lệnh bài.
Khôi băng tan biến, Thương Thiên lệnh không còn màu đen trùi trũi nữa, mà biến thành một miếng ngọc đẹp màu xanh mướt. Những hình vẽ kỳ quái và hoa văn bùa chú trên mặt lệnh bài bắt đầu sống đậy, chầm chậm lưu chuyển, chạm vào thấy ấm.
Đây có phải dấu hiệu cho thấy vòng cấm cố chưa bị phá không? Nhưng Lý Huyền không vui vẻ chút nào, bởi vì hình người trong khôi băng cũng đã biến mất.
Lý Huyền trầm tư suy nghĩ, rồi vừa bắt quyết vừa khua tấm lệnh bài thứ hai, Quân Thiên lệnh. Lập tức một vầng hào quang chớp động, một con chim khổng lồ gần giống Tham Hợp ngọc phượng vùng bay lên, chui tọt vào trong người Lý Huyền, khiến gã chóng hết cả mặt, trước mắt tối sầm đi. Khi gã tỉnh lại thì nhận ra mình đã đến một nơi quen thuộc khác.
Dưới chân xích trời.
Tâm Định tự Viễn, duy Hương thị Thừa.
Tám chữ lớn màu đó bay bướm trên vách đá, hệt như lời thổ lộ ngàn năm. Tuy khắc lên ấy đã lâu, nhưng nét chữ vẫn còn tươi mới, tưởng chừng lời thệ ước vẫn hiển hiện trước mắt. Bởi tám chữ này là khắc vào trái tim. Trái tim chưa thay đổi, chữ sẽ còn như mới.
Lẽ nào xích trời, nơi bắt nhốt tâm ma của Định Viễn lại cũng là nơi Tử Cực lão nhân đặt ngục thất?
Ngục thất ấy đang trấn áp thứ gì? Lý Huyền càng thêm bổn chốn trong dạ, gã lẩm nhẩm đọc khẩu quyết của Tử Cực lão nhân, tay khua Quân Thiên lệnh, một luồng sáng đỏ bùng lên khỏi lệnh bài, chiếu rọi vào tám chữ lớn trên vách đá. Dần dần, tám chữ bay bướm biến thành tám ngọn lửa trận rừng rực, rầm rầm cuốn vào Quân Thiên lệnh.
Một sức nóng mãnh liệt toả ra từ tay Lý Huyền, chỉ tích tắc, tấm lệnh bài bỏng rãy lên như lửa, suýt chút nữa thiêu cháy cả linh hồn Lý Huyền. Gã gân như ném Quân Thiên lệnh đi, nhưng đúng lúc ấy, Thương Thiên lệnh lại “keng” một tiếng, một làn khí lành lạnh tù trên mặt lệnh bài bay ra, mau chóng bao bọc toàn thân Lý Huyền. Quân Thiên lệnh cũng ngân nga một hồi lánh lót, hơi nóng từ từ giảm bớt.
Còn tám chữ lớn kia, trong khoảnh khắc Lý Huyền nắm miếng ngọc, đã thừa cơ phản chiếu vào đáy tim gã. Gã bỗng thấy lòng đau nhói. Hệt như nỗi tuyệt vọng ngàn đời. Lý Huyền nắm chặt lệnh bài một lúc lâu rồi thở đài, bây giờ chợt phát hiện ra hai má mình đã đẫm nước mắt.
Gã khởi động tấm lệnh bài thứ ba, Hạo Thiên lệnh, hào quang vàng kim xẹt qua, một con yêu quái hình rồng khổng lồ chờ gã bay vọt lên chín tầng trời, đến một nơi gã cũng từng đi qua.
Đó là sa mạc hoang vu, là sơn cõc đỏ rực, thành trì nghi chân của hàng ngàn loài chim thú.
Nơi gã đến chính là sơn cốc Cửu Linh Ngự Ma, nơi gã từng cùng Thạch Tử Ngưng đánh bại Tam Sát Quỷ Độc Đại Ma Thiên. Đây cũng là một trong các ngục thất ư? Lý Huyền nghi hoặc, đứng trên đài cao, nhấm đọc khẩu quyết thứ ba. Một tiếng hú vang lên, trên đám thạch nhũ bổng nổi lên nhiều đốm lửa đỏ, trong mỗi đổín là hình một con mãnh thú. Chúng gầm rống dữ tợn, tiếng gầm rống vọng thấu trời đất. Đột ngột, toàn bộ bầy thú hoá thành những chấm sáng chui cả vào Hạo Thiên lệnh. Lệnh bài bắt đầu biến đổi, chấm vàng kim ở giữa nó trở nên sáng loá, chỉ nháng khẽ mà tưởng như chiêu rọi cả thế gian. Thứ Lý Huyền nắm không còn là lệnh bài nữa, mà là một vầng mặt trời nhỏ, chói chang vô cùng.
Lý Huyền hãi hùng tái mặt, sự cuồng bạo phẫn nộ của đàn thú bùng lên khỏi lòng bàn tay gã, ùa vào tấn công tim gã như một đợt sóng. Ánh lửa từ Quân Thiên lệnh bắn vọt sang, thấm vào Hạo Thiên lệnh, muốn thú cùng gầm rít, rồi dần dần yên lặng lại. Lý Huyền đầm đìa mồ hôi, không dám nân ná ở đây nữa, vội vàng khởi động lệnh bài cuối cùng.
Sau đó, gã sửng sốt nhận ra mình vừa trở lại Ảo hải trong mình A Ám Na. Gã đang đứng trong ngôi nhà Tam sinh Mật cảnh, chỉ có điều không thấy Quân Thiên Thương đâu cả.
Tảng đá tam sinh khổng lồ nọ nằm chính giữa nhà, từ khi Cửu Linh phá đá chui ra, nó đã mất đi hào quang vốn có. Nhưng khi Lý Huyền niệm khẩu quyết thứ tư, Tam sinh thạch dần dần trở nên trong suốt, ở giữa lờ mờ hiện ra vô số hình ảnh, muôn vàn cái bóng cứ nhúc nhích bên trong, không hề ngơi nghi, vô tận vô cùng.
Huyền Thiên lệnh trên tay Lý Huyền nháng lên một luồng sáng đen, những cái bóng liền dịch chuyển về phía Huyền Thiên lệnh, tấm lệnh bài càng lúc càng đen đặc, không một luồng sáng nào lọt ra ngoài được nữa.
Màu đen ấy vô cùng quái dị, vô cùng bí ẩn, Lý Huyền thậm chí còn tưởng ánh nhìn của mình bị hút chặt vào đó rồi, không thể nào dứi ra được. Đúng lúc ấy, tiếng hú hét của đàn thú vang lên, cùng tiếng lửa cháy rần rật, tiếng sóng xô ổn ào. Bốn tấm lệnh bài toả hào quang xanh, đỏ, vàng, đen, cuốn lấy nhau trong không trung, tiếng động vang to hơn, hệt như bạn bè lâu năm không gặp đang kể lể nồi biệt ly.
Lý Huyền thấy lòng ngập tràn bi thương.
Lâu lắm, tiếng đống vọng của bốn tấm lệnh bài dần dần lịm tắt, chúng yên lặng nằm trên tay Lý Huyền, trông như bốn mảnh ngọc thạch long lanh. Nhưng mỗi mảnh lại có riêng một thế giới, một cung điện, một quái vật khổng lồ lừng lững. Lý Huyền chắc chắn rằng nếu thả những con quái vật này ra, mỗi con sẽ chứa một sức mạnh huỷ diệt không kém gì Tâm ma cả.
Điều khiến gã thắc mắc là, sau khi kiểm tra, những vòng cấm cố đều tỏ ra nguyên vẹn, vậy Tử Cực lão nhân băn khoăn điều gì? Các khẩu quyết rõ ràng là để chấm đứt các vòng cấm côý vì sao đúng lúc quan trọng thế này Tử Cực lão nhân lại mở cấm cố ra?
Kẻ bị bắt nhốt, rốt cục là ai?
Lý Huyền ngờ vực đầy một bụng, đột nhiên dải sáng màu do bốn tấm lệnh bài kết thành dần dần đổ xuống, nuốt chửng lấy gã.
Sau đó, gã nghe thấy tiếng thở dài của Tử Cực lão nhân, và biết mình đã quay trở về Thuỵ Lư.
Quả nhiên, Tử Cực lão nhân dán chặt mắt vào bốn tấm lệnh bài, ánh nhìn chất chứa đây nghi hoặc. Lão lẩm bẩm:
- Hào quang của cả bốn tấm lệnh bài này không hề suy suyển, vì sao hắn lại thoát ra được?