Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 38

Ân Thịnh giương mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của nam nhân nọ, lông mày khẽ cau.

Trên thân nam nhân phát ra một cỗ mùi hương rất lạ, tựa hồ mang theo rất nhiều âm khí, thường thì sở hữu âm khí nồng nặc chỉ có vài loại người: người trông coi nghĩa trang, thợ trang điểm xác chết, người làm dịch vụ tang lễ và minh sư.

Trái lại, rất nhiều người vì không biết nên cho rằng tử tù, pháp y cùng đao phủ cũng sẽ có âm khí nặng tựa như những loại người ở trên. Nhưng không, trên thực tế dương khí họ thập phần mạnh mẽ, thậm chí còn dồi dào hơn so với những người khác.

Ân Thịnh bị người này va phải, trong đầu bất giác thoáng qua điều gì, còn chưa kịp định hình đã quay sang nói với Tư Đồ: "Một kẻ giết nhiều người như vậy, trên thân hắn hẳn là sẽ thu được rất nhiều dương khí!"

"Thì sao?" Tư Đồ đưa tay xoa xoa bả vai đang nhói lên của Ân Thịnh, hỏi: "Cậu nghĩ ra cách để bắt được hắn rồi à?"

"Từ trước đến nay, những người nào làm việc mà đặc thù của công việc đó sẽ liên tục tiếp nhận được dương khí thì nguồn dương khí trên người họ mạnh mẽ là lẽ đương nhiên." Ân Thịnh nói: "Gần đây có bệnh viện, phòng khám nào không?...Hoặc là nghĩa địa công cộng hay nơi làm dịch vụ mai táng gì đó chẳng hạn?"

(Editor: Mình sẽ giải thích theo suy nghĩ của mình cho những bạn đọc đoạn trên này mà không hiểu gì, có thể không đọc nếu thấy không thích, nhưng một khi đã đọc thì xin đừng ném đá.

-Vì Ân Thịnh tự dưng cảm nhận được âm khí nồng nặc nên bất giác nhớ đến vấn đề âm khí dương khí bla bla bla...Và từ đó mới cho rằng dương khí trên người hung thủ hẳn sẽ rất dồi dào. Mà hung thủ cũng khá thông minh bằng chứng là việc hắn giấu nhẹm được dấu vết của các vong linh, nên Ân Thịnh nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ làm việc ở những nơi như bệnh viện và phòng khám để che giấu nguồn dương khí trên thân hắn. Còn tại sao Ân Thịnh lại hỏi về nghĩa địa công cộng và dịch vụ mai táng!? Do y có phần thắc mắc lý do vì sao mà âm khí trên thân của nam nhân vừa va phải mình lại nặng đến vậy nên mới hỏi để nhằm giải đáp được thắc mắc của bản thân, như kiểu: À, ra là do anh ta làm việc ở nơi đó nên âm khí toát ra mới mãnh liệt như thế.)

"Cái đó phải hỏi Hồ Diệp và Tiểu Nhị." Tư Đồ nói: "Dạo này bọn họ cứ phải chạy đi chạy lại ở vùng này suốt."

Hai người vừa dứt lời, Nhạc Chương đột nhiên nhíu mày.

"Mùi máu tanh!"

"Cái gì?" Ân Thịnh quay đầu, nhìn theo hướng ngón tay Nhạc Chương, cậu ta chỉ về phía ngã tư đầu phố đèn đỏ.

"Là hung thủ?" Tư Đồ không chần chứ rút súng đi tới, áo khoác tung bay trong gió, cơ thể săn chắc bên trong cũng vì thế mà hiện ra rõ rệt, hắn men theo vách tường, đến chỗ ngã rẽ thì thật nhanh lao ra, họng súng chĩa về trước nhưng ─── Không một bóng người.

Tư Đồ nhíu mày, ngón trỏ giữ lấy cò súng, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh. Trên con đường cái yên tĩnh, ánh đèn đường mờ ảo trông quỷ dị đến lạ thường, có mùi máu tanh thoang thoảng theo gió bay đến dưới cánh mũi, đích thị là phát ra từ con hẻm nhỏ cách đó khoảng 50 mét.

"Suỵt..." Tư Đồ dư quang vừa thấy Nhạc Chương cùng Ân Thịnh cũng muốn tiến lại gần liền dựng thẳng ngón tay đưa tay lên miệng ra hiệu chớ gây tiếng động, hai người họ lập tức gật đầu dừng chân.


Nam nhân cường tráng linh hoạt như một con báo săn, tấm lưng hơi cong xuống, phần tóc đen ở trước lông mày khẽ rung động để lộ đôi mắt đen vô cùng sắc bén.

Hắn nhẹ nhàng bước từng bước một, cho đến khi chỉ còn trong gang tấc nữa là đến trước con hẻm thì ngay tức khắc bổ nhào ra ───

"Cảnh sát! Đứng..."

Thanh âm mạnh mẽ giữa không gian yên tĩnh vang xa, Tư Đồ vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lời muốn nói ra hiển nhiên nghẹn lại trong cổ họng.

"Thế nào rồi?" Ân Thịnh và Nhạc Chương đi đến cạnh hắn, mùi máu tanh mỗi lúc một nồng, ghé đầu vào nhìn thử, sắc mặt cả hai đều không hẹn mà cùng biến đổi.

Trong ngõ hẻm nhỏ tối đen, chung quanh chất toàn là rác rưởi, có một cổ thi thể nữ khỏa thân ngồi tựa mình vào thùng rác, khuôn mặt cúi gầm. Máu tươi đỏ thẫm từ người cô ta không ngừng chảy ra, lan tỏa dần trên mặt đất, trong màn đêm tăm tối, sắc đỏ của máu trông chẳng khác gì những đóa tường vi đang nở rộ rực rỡ giữa tiết trời giá lạnh.

Ánh đèn màu da cam ngoài đường cái hắt vào ngõ hẻm, một bóng đen đứng ở cách đó không xa ẩn hiện dưới ánh đèn yếu ớt, hắn ta trông như thể đang dùng đôi mắt của mình xuyên thẳng qua người của bọn họ, thật quỷ dị làm sao, quỷ dị đến nỗi da đầu cũng phải run rẩy theo từng nhịp thổi của cơn gió đầu xuân.

Trong mắt Tư Đồ tức thì hiện lên tia sát khí, không nói lời nào lập tức cầm súng đuổi theo.

Hắn vươn tay vơ đại một bao rác quăng vào người nam nhân kia, nhưng không thu được kết quả gì, còn khiến bao rác rớt xuống tạo nên thanh âm thập phần chói tai.

Ân Thịnh nhìn thoáng qua bóng lưng của Tư Đồ, rồi lại đem ánh mắt thả xuống thi thể lạnh như băng nọ.

Khắp người cổ thi thể tràn ngập những vết thương gớm ghiếc do bạo hành mà nên, như thể có kẻ nào đó điên cuồng giận dữ phát tiết lên cơ thể trần truồng của nữ nhân này.

Thi thể bị hành hạ đến mức độ khi nhìn bằng mắt thường sẽ không thể nhận dạng được giới tính thật của nạn nhân, chỉ có thể dựa vào đôi giày cao gót lăn lóc bên cạnh cùng mái tóc dài rối bù xõa tung như rơm rạ để xác định đó là nữ.

Nhạc Chương che miệng chống tay vào tường, cảm thấy hết thảy rượu vừa uống lúc nãy bây giờ đều trào ngược lên tới cửa miệng.

Cậu lấy điện thoại ra báo cảnh sát, sau đó nghiêng đầu nhìn Ân Thịnh đang cau mày đứng bất động quan sát thi thể.

"Địa điểm giết người thay đổi."

"Bởi vì hắn biết hành động của chúng ta." Trên mặt Ân Thịnh ngập tràn lãnh khí, đối phương thế nhưng lại có thể động thủ ngay trước mắt bọn họ, đó là khiêu khích sao? Hay là khinh thường? Hơn nữa phương thức ra tay cũng thay đổi...Không phải là siết cổ nạn nhân đến chết mà là...

Hay vốn chỉ có Lục Phượng là bị siết cổ thôi?

Có lẽ thông tin bọn họ thu được còn quá ít...

Ân Thịnh có chút phiền não mím môi, vừa ngẩng đầu đã thấy Tư Đồ quay trở lại.

Nam nhân bị chọc giận, máu trong người dồn lên tận não, hắn nóng nảy châm một điếu thuốc rồi hung hăng hút một hơi.

"Lúc chúng ta tới hắn rõ ràng là còn đứng ngay đây!" Tư Đồ mắng: "Đừng để tôi bắt được hắn! Nếu tôi không đem hắn đánh đến tàn phế thì hai chữ Tư Đồ này viết ngược lại!"

Còi xe cảnh sát từ xa vọng tới, ngọn đèn đỏ hồng chớp tắt giữa màn đêm thoạt nhìn khiến con người ta cảm thấy phiền muộn vô cùng. Chưa đến mười phút sau, cả Hồ Diệp lẫn Tiểu Nhị cũng từ nhà bắt taxi đến hiện trường, vừa xuống khỏi xe Tiểu Nhị liền ồn ào: "Sếp, các người không phải là uống quá nhiều đó chứ? Như thế nào mà hung thủ ngay trước mắt cũng để chạy thoát?!"

Nghe vậy, mọi người đồng loạt quay lại u ám liếc cậu một cái

Hồ Diệp thở dài, kéo kéo cánh tay Tiểu Nhị: "Sếp đã đủ phiền rồi, cậu đừng nói thêm gì nữa."

"Tên kia quả thật rất đáng giận mà!" Tiểu Nhị nói nhỏ: "Dám phạm án trước mặt bọn họ một cách lộ liễu như vậy, rốt cục là do trùng hợp hay là hắn cố ý đây?"

"Không nên nói thế trước mặt sếp đâu đấy." Hồ Diệp lắc đầu, đoạn đưa tay kéo cảnh giới tuyến lên cúi người vào trong, đi thẳng đến con hẻm nhỏ nơi xảy ra án mạng, nhìn thoáng qua.

"Đây là..." Hồ Diệp cau mày thất kinh, Tiểu Nhị đứng bên ngoài thấy vậy cũng muốn đến xem một chút, liền bị Hồ Diệp dùng tay bịt mắt đẩy trở ra.

Hồ Diệp: "Hung thủ thoạt nhìn rất bạo lực."

"Có thể thấy nạn nhân bị đâm ít nhất năm nhát dao." Tư Đồ nói: "Còn những miệng vết thương khác vẫn chưa biết là do vật gì gây nên."

"Ý nghĩa của việc này là gì?" Hồ Diệp hỏi: "Có phải là hắn muốn cảnh cáo chúng ta?"

"Nhìn sơ qua thi thể thật giống như hắn muốn phát tiết, trút giận một điều gì đó." Ân Thịnh né người ra để nhân viên của đội pháp y tiến vào, họ dùng một mảnh vải trắng bao quanh thi thể, sau đó đặt vào túi da đen rồi chuyển lên băng ca đưa đi.

Sau đó, nhân viên của đội pháp chứng mới bắt đầu thu thập manh mối ở chung quanh hiện trường.

"Mới vừa bước qua năm mới...Không để cho con người ta sống yên ổn a..."

Lão pháp y đi lướt qua người Tư Đồ, chậc lưỡi nói: "Đúng là tạo nghiệt mà."

Tư Đồ dập tắt điếu thuốc, cáu gắt vò rối mái đầu, vừa muốn mở miệng nói chuyện bỗng nghe một tiếng hét dữ dội từ đầu hẻm vang lên ───

"Khúc Lệ!"

Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên ngoài cảnh giới tuyến xuất hiện một nữ nhân mặc áo gió dày hoảng sợ trừng to hai mắt: "Khúc Lệ? Là Khúc Lệ phải không? Các người... Người mà các người mang đi chính là Khúc Lệ phải không?!"

Ân Thịnh nhìn cô ta, xác định cô gái này vừa bước ra từ một cửa tiệm khác gần kề với tiệm làm tóc vào ban sáng, trong lòng y bỗng có dự cảm rồi cái gì tới cũng phải tới, tức thì ngẩng đầu trao đổi ánh mắt cùng Tư Đồ.

"Này cô." Tư Đồ nhấc chân lên hướng về phía cô ta: "Cô có quen biết với người chết à?"

"Chết..."Chân nữ nhân mềm nhũn, thiếu chút nữa là chết ngất tại chỗ: "Đã chết rồi sao?"

"Thật xin lỗi." Tư Đồ gật đầu: "Thời điểm chúng tôi phát hiện ra cô ấy thì đã quá muộn."

"Tôi đã nói trước rồi...tôi đã nói trước rồi mà!" Nước mắt của nữ nhân bắt đầu rơi, thanh âm thê lương cùng cực: "Tôi đã nói mấy ngày trước là đừng có đi khách nữa để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy mà cô ấy không nghe!"

"Cứ quả quyết muốn ra ngoài cùng khách, bây giờ tôi phải ăn nói sao với người cha già của cô ấy đây!"

Nữ nhân đau đớn khóc, cơ hồ như sắp ngất đi, cảnh sát bọn họ khó xử nhìn sang hướng khác, lòng ai cũng nặng trĩu, người trong quán bar ở đầu phố lúc này cũng hiếu kỳ vây lại xem.

"Lại xảy ra chuyện nữa?"

"Cái tên sát thủ này xem ra là muốn đem hết toàn bộ nữ nhân ở phố đèn đỏ chúng ta giết hết mới hả dạ a."


"Tên này nhất định là biến thái."

Thanh âm xì xào bán tán mơ hồ lọt vào tai Ân Thịnh, y chau mày, nhìn về phía nữ nhân đang run rẩy ngồi khóc kia.

"Này cô, xin cô hãy theo chúng tôi đến cảnh cục một chuyến, chúng tôi có mấy lời muốn hỏi cho ra lẽ."

Tiếng khóc của cô ta nhỏ dần, trên mặt vẫn vương vài giọt nước mắt, biểu tình có phần do dự khi nghe Ân Thịnh nói.

Ân Thịnh lại ngước mắt nhìn chung quanh: "Ở đây còn có ai biết nội tình, xin hãy theo chúng tôi đến cảnh cục."

Thanh âm xì xào bỗng chốc tiêu tan, đám người đứng bên ngoài cảnh giới tuyến cũng bắt đầu giải tán, như thể bọn họ đối với vụ án mạng này không chút hứng thú.

Nhạc Chương nhíu mày "Phi" một tiếng: "Chút tính người cũng không có."

Một người trẻ tuổi đứng gần đó nghe thấy, tức thì quay đầu lại nhìn cậu.

"Tôi đi với các người vậy." Cậu ta hình như là đầu bếp, trên thân vẫn còn đang mặc một bộ quần áo làm việc dành cho đầu bếp, hai tay vội lau vào tạp dề trước ngực: "Nhưng chuyện tôi biết cũng chẳng có bao nhiêu."

Tư Đồ cho người dìu nữ nhân đang khóc sướt mướt kia lên xe trước, sau đó hắn mới cùng người đầu bếp theo sau, đồng thời tất cả những người còn lại cũng đồng loạt quay về cảnh cục.

Xe của đội pháp y vừa về đến cảnh cục lập tức tiến vào bãi đỗ xe dưới hầm, nhân viên đội pháp y không chần chừ đẩy băng ca chứa xác nạn nhân vào trong thang máy, trực tiếp đi thẳng lên phòng khám nghiệm tử thi.

Cả bọn Tư Đồ đi vào cảnh cục bằng cửa chính, đêm khuya thanh vắng thế này, ánh đèn sợi tóc giữa văn phòng rộng lớn chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy mỏi mệt vô cùng.

"Có lẽ tôi đã lầm." Ân Thịnh vào đến văn phòng thì đột nhiên nói: "Chúng ta có lẽ đã đi lầm hướng."

Tư Đồ cũng nói: "Nếu cậu nói vậy chúng ta chắc là đã lầm rồi, ngay từ đầu đã đi lầm rồi."

"Nhắm vào Lục Phượng có thể không phải là cố ý, mà là ngộ sát, kẻ hung thủ thực sự muốn xuống tay... là đám phụ nữ ở khu phố đèn đỏ kia."

Ân Thịnh: "Còn nhớ người lúc nãy đã va vào tôi không?"

"Tôi ngay từ đầu cảm nhận được âm khí toát ra từ người hắn rất nặng, nhưng âm khí nặng vốn không liên quan gì vì bởi lẽ kẻ giết người thật sự thì dương khí sẽ mạnh hơn âm khí gấp bội, vậy nên cũng không quá để tâm, nhưng giờ phút này nghĩ kỹ lại..." Ân Thịnh nhíu mày: "Có lẽ lúc đó chúng ta thật sự đã bỏ qua hung thủ."