Thiên Tống

Chương 84: Cưỡng ép

Sáng sớm vang tiếng kèn, hơn trăm quân Kim tụ lại, vây quanh Âu Dương, còn cả Hoàn Nhan Lan bị bẻ tay kê đao ở cổ. Âu Dương nói:

"Có người biết tiếng Hán không?"

"Ta!"

Phiên dịch đến:

"Lại gặp Âu công tử, có dũng có mưu, bội phục."

"Cẩn thận bọn họ nghe thấy."

"Bọn họ nghe không hiểu."

"Ừm, ngươi nói cho bọn họ, ta đây tên Phản Thủ Khấu Đao, cho dù bắn tên lén giết ta, lúc ta ngã xuống đất, dựa vào thể trọng cũng có thể cắt nửa cái cổ của nàng."

Sau lời phiên dịch này, hơn trăm binh sĩ cùng hò hét.

Phiên dịch nói:

"Bọn họ muốn ngươi thả cô gái này."

"Ha ha!"

Đúng là chẳng có gì mới mẻ, nhìn thời hiện đại, bảo kẻ bắt cóc thả con tin đều là xuất hiện trên TV. Chân chính gặp phải bắt cóc con tin, đầu tiên phải khống chế bố trí, thứ hai phái chuyên gia đàm phán, nắm rõ tội phạm bây giờ tâm lý có khẩn trương hay không, có dấu hiệu làm hại con tin hay không. Thứ ba phải nắm rõ, lôi toàn bộ những người có liên quan tới tội phạm ra. Ừm ừm, tội phạm bình thường đều trúng chiêu này, chỉ có điều một khi người thân ra mặt, tỉ lệ tội phạm tự sát khá cao. Nói với kẻ bắt cóc rằng ngươi đã bị bao vây, phản kháng chỉ còn con đường chết, chỉ càng khiến kẻ bắt cóc chó cùng rứt giậu.

"Bảo bọn nhường đường, nếu không ta cắt xuống một lỗ tai cho bọn họ nhìn trước."

Hoàn Nhan Lan sau khi nghe xong lời phiên dịch nói, giận dữ quay đầu lại trừng mắt nhìn Âu Dương, Âu Dương vội nói:

"Ngươi chớ lộn xộn."

Đao đã cứa vào da, máu chảy xuống. Dù vậy, tay Âu Dương vẫn không nới lỏng. Âu Dương nói:

"Lên ngựa, nếu không cắt lỗ mũi của ngươi. Nghe nói trong hình phạt của các ngươi có một loại như vậy. Thuận tiện nói một tiếng, đừng nghĩ đá hậu, những chiêu này không dùng được với ta."

Phiên dịch nói với Âu Dương:

"Nàng nói, nàng nhất định sẽ giết ngươi."

"Nói nhảm à, nàng không giết ta, một đám người bên này cũng đều muốn giết ta."

Âu Dương nói:

"Ngu ngốc, tâm lý tố chất bổn huyện tuyệt đối số 1, bảo nàng không nên uổng phí công phu đe dọa ta."

"Hừ!"

Hoàn Nhan Lan sau khi nghe xong phiên dịch lên ngựa, Âu Dương cũng xoay người mà lên. Ngựa là ngựa tốt, thoải mái chứa sức nặng của hai người, bắt đầu đi thong thả.

Âu Dương dặn dò:

"Đừng làm chuyện xấu để ta vứt xuống dưới nha, nếu không trả giá lớn sẽ là đầu của ngươi."

Phiên dịch cùng đánh ngựa đi theo ở một bên làm hết phận sự của phiên dịch.

Như vậy ép con tin đi tới vô cùng chậm, đến đêm, A Cốt Đả suất lĩnh vệ đội đến, đồng thời còn cả Tư Khám bị trói.

A Cốt Đả cản đường còn chưa mở miệng, đao Âu Dương vừa chuyển, đâm xuyên qua cánh tay Hoàn Nhan Lan, Hoàn Nhan Lan cũng kiên cường, cắn răng chịu đựng. Hai bên đối mặt một hồi, A Cốt Đả nói:

"Thả quận chúa Hoàn Nhan, ta bảo đảm an toàn của các ngươi."

"Bây giờ nàng cần cầm máu, nếu ngươi có thời gian múa bút."

Âu Dương không đề cập tới Tư Khám, lúc này ngàn vạn lần đừng học trên TV, tước vũ khí đầu hàng, vừa đầu hàng hai người liền xong đời. Âu Dương nói:

"Cái mạng nhỏ của nàng trong mắt ta còn rẻ hơn so với rơm rác, nhưng trong mắt ngươi lại quý hơn vàng. Không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta. Ta bảo đảm Tư huynh trúng một trăm đao, trên người nàng sẽ có một trăm lẻ một đao. Bắt con tin tới uy hiếp ta, ngươi tưởng ta là kẻ ngu à. Tiên đây nhắc nhở một tiếng, lỡ như Hoàn Nhan Lan chết, ca ca nàng ở tiền tuyến có thể sẽ có điểm hiểu lầm với Hoàng thượng ngài nha. Còn nữa, lỡ như Tư huynh chết thật, ngươi không chỉ không có chỗ tốt, còn chỗ xấu rất lớn đó."

". . ."

A Cốt Đả căm tức nhìn Âu Dương một hồi sau đó phất tay, bọn kỵ binh vọt sang một bên nhường đường.

"Ta muốn hai con gà, bốn cái chuông nhỏ, một bó dây, một chai rượu mạnh. Hôm nay ta muốn qua đêm ở ngoài núi hoang, phiền ngươi bảo người thanh lý tạm, thuận tiện lấy chút củi khô."

"Được!"

"Nửa đêm có người xông lên, ta liền giết người. Tin tưởng ta, có thể làm được. Ngàn vạn lần không nên thử tính cảnh giác của ta."

. . .

Nói núi hoang, thật ra chỉ là một sườn núi nhỏ, có vài lùm cây thưa thớt. Nhưng tầm mắt bao la, Âu Dương lên núi, cột chân Hoàn Nhan Lan lại, liền đi bố trí. Không có chuông, nhưng có miếng sắt nhỏ, cuộn dây lại. Chỉ cần không phải có dụng cụ nhìn ban đêm, bình thường không ai có thể mò lên mà không bị phát hiện.

Âu Dương xé mở áo phần cánh tay của Hoàn Nhan Lan, Hoàn Nhan Lan quẩy người mạnh một cái. Trong ánh mắt ngoại trừ lạnh lùng chính là phẫn nộ. Âu Dương giơ tay đánh ngất, sau đó vừa băng bó vừa nói:

"Ngươi cho ta một roi, ta cho ngươi một đao, mọi người xem như huề nhau. Nói sao với ngươi đây? Việc ép con tin này ta là lần đầu tiên làm, có rất nhiều chỗ không thuần thục, ngươi thông cảm thêm. . ."

Âu Dương cảm giác mình nói rất nhiều, đây không phải chứng tỏ mình chột dạ sao?

Chỉ chốc lát, Hoàn Nhan Lan tỉnh lại, nhìn thoáng qua miệng vết thương băng bó tốt, lại khôi phục sắc mặt lạnh tanh. Trong lòng Âu Dương có điểm buồn bực, nữ nhân này. . . Theo hắn biết, hiện tượng đồng tộc lấy nhau của bộ lạc Nữ Chân rất nghiêm trọng, chẳng lẽ mình gặp một kẻ dở hơi như vậy? Âu Dương giật một khối thịt gà nhét vào trong miệng Hoàn Nhan Lan.Phi! một tiếng, Hoàn Nhan Lan đem thịt gà nhổ ra.

"Ngươi vậy không đúng, thân thể là của bản thân ngươi. . . Được rồi, xem như ta sai rồi được không? Cái sau thứ nhất là không nên vào nửa đêm mò vào phòng nữ nhân. Nhưng ngươi cũng không thể hoàn toàn trách ta có đúng không? Ngươi nếu đổi là con trai của A Cốt Đả, ta chắc chắn không thể chọn ngươi. Cái sai thứ hai hẳn là một đao đâm ngươi kia, nhưng đó là do A Cốt Đả coi rẻ chỉ số thông minh của ta mà ra. Ta nói với ngươi, ta lớn như vậy chỉ từng cho chó ăn, ngươi thân là nhân loại nên cảm giác rất hạnh phúc mới đúng. . . Ta thực lắm chuyện, không nên chột dạ, không nên chột dạ. Ta là sứ giả chính nghĩa, vệ sĩ Trái Đất, nhận trách nhiệm cứu vớt toàn bộ vũ trụ."

Âu Dương lại xé miếng thịt gà đặt ở bên miệng nàng:

"Ăn một chút? Nhưng chúng ta phải nói trước, không cho ngươi cắn ngón tay ta."

Hoàn Nhan Lan không nhìn đồ ăn nhìn Âu Dương, Âu Dương đổ mồ hôi nói:

"Ngươi đừng nhìn ta như vậy chứ, đúng! Ta là cảnh sát, quả thật không thể làm chuyện như vậy. Nhưng đây không phải các ngươi bức à? Haizz. . . Ngươi cũng đừng cho rằng ta là người tốt, ta quả thật sẽ giết ngươi."

Đầu Hoàn Nhan Lan duỗi ra, cắn thịt gà trên tay Âu Dương. Âu Dương gật đầu:

"Thực ngoan!"

Tiếp tục xé thịt. Đầu Hoàn Nhan Lan chuyển hướng bầu rượu. Âu Dương hiểu ý, xoay người đi lấy rượu. Nhưng không ngờ Âu Dương lúc này quay người lại, Hoàn Nhan Lan nhào về phía hắn, một ngụm cắn tới.

Âu Dương tinh mắt vô cùng, nghe được tiếng gió chỉ biết không tốt, người đảo ngược, né qua đầu Hoàn Nhan Lan, tay không tự chủ mà thành quyền đánh lên mặt nàng. Một đấm xuất ra, Âu Dương nhảy dựng lên, đổ mồ hôi, giơ chân nói:

"Thân làm con tin ngươi không thể không phản kháng nhỉ?"

Kéo ra xem, máu ứ thành một khối, mặt đau đến vặn vẹo biến hình, nhưng vẫn cũ không kêu một tiếng. Đây còn may là mình đang ngồi dùng nắm đấm, nếu mà đứng, chẳng phải đánh văng não. .

Âu Dương vội đỡ Hoàn Nhan Lan, bôi chút rượu xoa da nàng:

"Ta cảnh cáo ngươi, ngàn vạn lần đừng nghĩ dùng đầu húc ta, nếu không nhất định là ngươi có hại."

". . ."

Hoàn Nhan Lan đột nhiên hô to vài tiếng xuống núi.

"Vô dụng, làm nhân chứng càng nói: Không cần lo cho ta, nổ sung đi. Cảnh sát bình thường lại càng không dám nổ súng. Việc con tin cần phải làm là phối hợp với kẻ bắt cóc. Bởi vì cảnh sát chuyên nghiệp sẽ ở thời cơ thỏa đáng nhất lựa chọn phương thức tốt nhất cứu viện ngươi. Đương nhiên, đầu tiên ngươi phải cầu nguyện, cảnh sát chỉ huy đủ chuyên nghiệp."

"Ta là phiên dịch, có thể đi lên không? Không mang bất kỳ vũ khí nào."

Hmm! Hóa ra là gọi phiên dịch. Âu Dương nói:

"Lên đây đi, nhấc chân cao chút. Đừng làm đứt dây của ta."