Thiên Tống

Chương 302-1: Ơn không giết (1)

Qua một hồi, đợt hỏa thuyền bền chắc đầu tiên đụng vào trên cầu nổi người trên cầu giống như con vịt đạp nước, đều rối rít rơi vào trong sông. Âu Dương không có té xuống, mà là nhảy xuống. Sau khi nhảy xuống, khẽ choàng lấy sau lưng Triệu Ngọc, dùng tư thế bơi ngửa kéo Triệu Ngọc thuận dòng bơi xuống. Lại nhìn kẻ rớt nước phụ cận, Âu Dương xấu hổ, không ngờ không có mấy người biết bơi. Cho dù mấy người biết bơi, tự bảo vệ mình cũng khó khăn, lại càng không cần phải nói cứu người. Có một người biết bơi vừa mới lại gần ngươi ngâm trong nước, đã bị người ngâm nước kéo lấy, hai người dây dưa một hồi, đều chìm xuống hết với nhau.

Triệu Ngọc cũng rất khẩn trương, túm loạn khắp nơi. Âu Dương có kinh nghiệm, đã trở tay nắm chặt, Triệu Ngọc chỉ có thể bắt lấy cánh tay hắn. Âu Dương vội nói:

" Bệ hạ, không cần phải kinh hoảng."

" Ừm."

Triệu Ngọc nghe ra là thanh âm Âu Dương, tâm tình khẩn trương lập tức trở nên thả lỏng. Đầu khẽ dựa ở trên lồng ngực của Âu Dương, giống như sắp hôn mê đến nơi. Âu Dương nhìn tình huống mặt nước, chuẩn bị bơi vào bờ.

Nếu như chuyện vừa rồi gặp phải không xem là hỏng bét, thuyền bè Nữ Chân đụng hỏng cầu nổi kia sẽ truy sát xuống hạ du, đó chính là vô cùng không xong. Mặc dù cấm quân và nội vệ liều chết chặn lại, nhưng vẫn có hai thuyền người Nữ Chân lao xuống hạ du.

" Ở đó."

Một người Nữ Chân cao giọng quát lên, tất cả mọi người nhìn thấy Triệu Ngọc ở ngoài trăm mét.

Triệu Ngọc vừa khẩn trương:

" Làm sao bây giờ?"

" Bệ hạ yên tâm, người Nữ Chân xuống nước vẫn không phải đối thủ của thần."

Triệu Ngọc nói:

" Tay của ngươi ở vị trí không nên ở."

" Bệ hạ, vị trí này là vị trí duy nhất."

Ba bộ phận, đầu tiên là bụng, thứ hai là ngực, thứ ba là cổ. Không thể phủ nhận, bởi vì lúc ấy còn chưa có chuyện gì, xúc cảm là tương đối không tồi. Âu Dương khẩn trương hỏi một câu:

" Chuyện sau này, ngươi sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?"

Triệu Ngọc thở dài:

" Người Nữ Chân tới rồi."

Muốn diệt khẩu đã sớm diệt rồi.

Thuyền nhỏ Nữ Chân càng ngày càng gần, trên thuyền nhân thủ chưa chết nắm chặt trường mâu nhìn Triệu Ngọc lạnh nhạt nhìn ngược lại bọn họ. Âu Dương nói:

" Bệ hạ, hít sâu vào."

" Ừm."

Triệu Ngọc hít vào một hơi, rồi sau đó bị Âu Dương kéo xuống, hai người lặn sâu vào trong nước.

Tốc độ thuyền mặc dù nhanh hơn người, nhưng là không mau được bao nhiêu, Triệu Ngọc căn bản không có kinh nghiệm lặn xuống nước, chưa đến mười giây đã nhả ra bọt khí. Âu Dương quay người lại, mặt đối mặt ôm lấy Triệu Ngọc miệng đối miệng truyền hơi sang. Triệu Ngọc mở to mắt nhìn Âu Dương. Âu Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, khẽ gật đầu. Ở trên đầu bọn họ, một chiếc thuyền đã chạy qua.

Sau một hơi, Triệu Ngọc vẫn không thể nào kiên trì bao lâu, phun ra vài bong bóng nước, uống hai ngụm nước. Hai tay ôm lấy Âu Dương, đầu tựa vào trên lồng ngực Âu Dương, nhắm mắt lại nốc thêm một ngụm nước nữa.

Âu Dương cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy Triệu Ngọc, lúc này trồi lên, căn bản chính là thiếu đường chết. Âu Dương sửa sang lại lọn tóc Triệu Ngọc, vẽ chữ thập tạm thời ôm chân Jesus, cầu nguyện thần linh phù hộ.

Rốt cuộc chiếc thuyền Nữ Chân thứ hai cũng đi qua, Âu Dương cấp tốc trồi trên mặt nước, vừa thấy người Nữ Chân trên thuyền bè vẫn là ba mặt tìm kiếm tung tích của mình và Triệu Ngọc, chỉ riêng phía sau lại không có thuyền bè tìm kiếm. Âu Dương kéo Triệu Ngọc hôn mê bơi về phía bờ, Âu Dương thể lực cũng không đủ, rất khó tiến hành cứu Triệu Ngọc ở trong nước được.

Ngâm nước hai phút, sẽ mất đi ý thức, ngâm nước sáu phút sẽ tạo thành thương tổn cực lớn với thân thể con người. Âu Dương không có tính toán mấy phút đồng hồ, vừa đến trên bờ liền bắt đầu cấp cứu. Có lẽ thật sự là Triệu Ngọc có long khí, chưa được một lúc đã nôn hết nước tắc trong miệng ra, khôi phục hô hấp. Âu Dương thấy tình huống như vậy cơ thể thả lỏng nằm lỳ trên đất không động đậy được nữa, hắn mệt đến ngất ngư, nếu không phải là mỗi ngày kiên trì rèn luyện thể lực, chỉ sợ hắn chỉ có thể vứt bỏ Triệu Ngọc.

Chờ Triệu Ngọc tỉnh táo lại, trước mặt đã có một đống lửa nhỏ. Y phục của nàng đã bị lột sạch, vắt trên dây mây hong khô. Trong lòng Triệu Ngọc thầm mắng Âu Dương gan lớn, nhưng áp chế xúc động cho Âu Dương một cái tát, khẽ nhắm mắt quan sát Âu Dương cũng đang lõa thể. Nhưng không ngờ Âu Dương không có làm gì mình, mà lại nhảy xuống sông, chưa được một lúc thì từ trong khe đá móc ra con cá không lớn đi lên. Sau khi rửa sạch sẽ, Âu Dương đem cá xuyên qua gỗ cứng, bắt đầu chậm rãi nướng cá.

Âu Dương đưa ánh mắt nhìn thân thể Triệu Ngọc, không nhịn được đưa tay qua, vuốt ve phần ngực, rồi sau đó tự cho mình một cái tát. Lại sờ y phục hong khô, tâm tình tương đối phức tạp. Cảm giác không sai biệt lắm, cầm y phục mặc vào trước. Rồi sau đó sẽ giúp Triệu Ngọc mặc quần áo vào.

Trong lòng Triệu Ngọc có hơi thất vọng, chờ sau khi Âu Dương mặc quần áo tử tế, liền mở mắt:

" Trẫm không đủ mị lực?"

" Hả?"

Âu Dương bị dọa sợ nhảy dựng lên:

" Bệ hạ ngươi đã tỉnh?"

" Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của trẫm."

" Vấn đề này..."

Âu Dương mồ hôi nói:

" Bệ hạ nếu nguyện ý, đương nhiên là có mị lực. Bệ hạ mới vừa hôn mê, thần nếu làm loạn, đó chính là vấn đề đạo đức."

" Ngươi cũng không phải là chưa làm qua."

Triệu Ngọc lạnh nhạt nói một câu, nhìn bốn phía, sau lưng là một mảnh rừng rậm, vị trí của mình chính là bãi cỏ bên bờ sông.

Âu Dương cười một tiếng cũng không nói lời nào, lấy ra cá nướng, xé một miếng thịt cá, đưa đến bên miệng Triệu Ngọc. Triệu Ngọc do dự một hồi, rồi sau đó vẫn há miệng ăn hết thịt cá. Âu Dương róc thịt cá thở dài nói:

" Nếu ngươi không phải là hoàng đế thì tốt rồi."

" Tốt như thế nào?"

Triệu Ngọc hỏi ngược lại.

Vấn đề này... Âu Dương duỗi tay ra, cởi y phục Triệu Ngọc nói:

" Chính là tốt như vậy."

Triệu Ngọc không có phản kháng, lẳng lặng nhìn Âu Dương. Quần áo ngoài cởi ra, Âu Dương nhìn thấy nội y Triệu Ngọc. Tay lại đưa tới, Triệu Ngọc vuốt ve tay Âu Dương. Nhẹ nhàng cười một tiếng, bản thân đem nội y cởi xuống.

...

" Thanh âm gì vậy?"

Trương Tam hỏi.

" Không phải là Dạ Tiêu sao?"

(Tiêu: Ma núi, loài yêu quái mặt xanh nói trong truyền thuyết)