Thiên Tống

Chương 255-2: Lại làm giám quân (2)

Lính quăng đạn dần dần trở thành chủ lực của hai quân, đồng thời cũng là con át chủ bài, đây là một tín hiệu của thời kì vũ khí lạnh quá độ. Giỡn bằng đao thì phải giỡn cho khéo, ăn thì phải ăn đến già. Hai quân đều rất xem trọng tình hình trang bị hỏa khí quả quân đội, nhưng tình hình kinh tế của Liêu quốc thì rất không lạc quan. Do tăng cường thu thuế mà ở châu Long Hóa đã xảy ra không ít vụ phản loạn của dân du mục. Dân du mục giết chết quan thu thuế, sau đó lẩn trốn ở trong núi, không ít người hưởng ứng tập trung ở núi rừng. Họ còn thiết lập quan hệ với cấm vệ quân Đại Tống. Tin tức này khiến triều đình Liêu quốc bất an. Dưới sự kiến nghị của mọi người, triều đình quyết định mượn binh từ các bộ tộc. Phần lớn các bộ tộc này đều sống trong xã hội nô lệ và trú ở Tây Liêu. Chiến sĩ của họ thiện kỵ thiện xạ, vô cùng dũng cảm, giữ vững uy phong của quân Khiết Đan có từ hai trăm năm trước.

Tống - Liêu đều đang điều chỉnh chiến lược, điều binh khiển tướng. Phía Kim quốc cũng không nhàn rỗi, cũng điều hoán một vị tướng lĩnh. Người này chính là Phó Nguyên Soái Hoàn Nhan Tông Bật phụ trách phía Nam Kim quốc. Hoàn Nhan Tông Bật bị bãi chức mới hiểu rõ trong âm mưu của Âu Dương có biết bao thủ đoạn nham hiểm. Vì bản thân thực sự đã làm theo những gì Âu Dương nói, giết người rồi gửi trả thi thể mà dẫn đến việc khai hỏa giữa hai nước Kim - Liêu. Hắn bị Tông Hàn, người trước nay chưa từng hài lòng về hắn kết tội, kết quả là mất đi binh quyền. Đương nhiên, nếu không làm theo những gì mà Âu Dương đã nói thì có thể còn phiền phức hơn. Ai biết được chứ? Sự thật chính là sự thật, Hoàn Nhan Tông Bật có lý do để hoài nghi người Tống muốn đổ bộ lên bờ từ hải phận ở phía Nam Kim quốc. Đệ đệ của hắn - người thay hắn đảm nhận chức vụ Phó Nguyên Soái - Hoàn Nhan Tông Cường rất bất mãn với cách nói này của hắn, lẽ nào ngươi phòng thủ được còn ta thì không sao?

Đồng Quán cũng không ngờ kế hoạch liên hoàn của Âu Dương lại có hiệu quả tốt như thế, đây không chỉ là âm mưu, mà là dương mưu, lợi dụng sự mâu thuẫn trong quan hệ của họ, công khai gây chia rẽ quan hệ giữa hai nước, hai nước đều biết trong này nhất định có vẫn để nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Đương nhiên, ngươi cũng có thể giải thích với dân chúng, nhưng so với chuyện giải thích trong vô vọng thì việc biết rõ nó là bẫy mà vẫn nhảy vào còn tốt hơn nhiều.

Giống như trong chiến tranh vậy, công khai nói cho ngươi biết là có mai phục, ngươi có thể bỏ qua, nhưng sẽ cần khoảng mấy ngày đường. Nếu muốn nắm bắt thời gian, ngươi chỉ có thể nhảy thẳng vào trong bẫy để phá vỡ mai phục và bao vây.

Đồng Quán nghe nói Hoàn Nhan Tông Bật bị bãi nhiệm thì rất vui mừng. Muốn tấn công Kim quốc, phải lấy lại được phủ Hoàng Long, nhưng phủ Hoàng Long vốn là trọng trấn quân sự của Liêu quốc, Hoàn Nhan A Cốt Đả phải dùng kể mới lấy được nó, người Nữ Chân kinh doanh đã nhiều năm, nên dễ thủ khó tấn công. Ở vùng biển, dân tộc Nữ Chân khá yếu kém, từ phía Nam của Nữ Chân đổ bộ lên bờ là chiến lược đối phó với Nữ Chân dễ dàng có được thành công nhất. Tuyệt đại đa số đều cho rằng quân Tống không dám khai chiến ở cả hai mặt, nhưng Đồng Quán ở Hà Bắc nhiều năm như vậy rồi, hiểu rất rõ ân oán Kim - Liêu. Đồng Quán cho rằng điểm mấu chốt nhất của hai nước này là cùng nhau không chịu khai chiến, chứ không thể liên kết với nhau để tác chiến.

........

Lúc Đồng Quán điều chỉnh chiến lược và báo xin phê chuẩn, cũng không biết là nội bộ Đại Tống đã xảy ra một rắc rối lớn. Nguyên lai của rắc rối này là một chuyện nhỏ trong miệng Triệu Ngọc. Chính là Chung Tương - người được phong là Thiên Đại Thánh. Trương Huyền Minh đi giải quyết chuyện này, đương nhiên là âm thầm giải quyết. Chỉ có điều ai cũng không ngờ được rằng phu nhân của tri châu Đỉnh Châu lại là tín đồ của hội Hỗ Trợ. Tin này lộ ra, Chung Tương liền khua gậy khởi nghĩa, nói đúng hơn là bạo loạn. Nhanh chóng lãnh đạo tín đồ chiếm lĩnh Vũ Lăng. Đồng thời đánh bại đội quân ở Đỉnh Châu do Trương Huyền Minh làm giám quân.

Đốt quan phủ, thành thị, tự quan, miều thần cũng nhà của các gia đình quý tộc, giết quan lại, nho sinh, thầy mo, thầy bói và những người có cừu oán. Bọn họ lấy chuyện giết quan là hành pháp, lất chuyện chia điều tài sản là quân phân. Chê pháp luật Tống quốc là tà pháp. Phàm là những người tham gia quân khởi nghĩa đều sẽ được miễn thuế sai khoa, không chịu sự trói buộc của pháp lệnh quan ty. Những chủ trương và hành động này nhận được rất nhiều sự ủng họ của nhân dân, cho rằng đây là "thiên lý dĩ nhiên."

Chiến hỏa nhanh chóng lan tới Đàm Châu, chia ruộng đất, đánh cường hào, chia gia sản giết cừu nhân, miễn thu thuế. Dưới sự thúc giục vô cùng có lợi như vậy, nhân dân ở tầng lớp thấp nhất vốn vì sự tồn tại của mâu thuẫn giai cấp mà bị chèn ép hưởng ứng mạnh mẽ. Trong vòng một tháng, cuộc khởi nghĩa đã lan đến mười mấy huyện, hồ Động Đình cũng trở thành căn cứ địa của họ. Thời gian này quân ở đường Hồ Bắc liên tục tiến hành vây quét quân khởi nghĩa, nhưng đều kết thúc trong thất bại.

"Chung Tương tự lập Sở vương, Chung Tử Ngang làm thái tử, còn phong quan từ nhất phẩm, nhị phẩm đến cửu phẩm."

Sau khi đọc xong tin tức, Âu Bình liền hỏi:

"Thiếu gia, Huệ Lan tỉ hỏi không có tin tức không, làm sao?"

"Không?."

Âu Dương đang bơi ngửa trong hồ, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Loại chuyện này khiến người ta chán ghét."

Hiệp hội thương nghiệp của Ký Châu bị tổn thất nặng nề, chúng trở thành mục tiêu của đợt công kích đầu tiên. Ngân hàng tư nhân vẫn ổn, vừa diễn ra bạo loạn thì ngân hàng tư nhân lập tức thiêu hủy toàn bộ ngân phiếu tồn kho. Kinh tế của Ký Châu không được phát triển cho lắm nên tiền bạc dự trữ cũng không nhiều. Nhưng các gia đình đại phú thì gặp nạn lớn rồi. Chợ búa không nói làm gì, gia sản cũng không kể làm chi. Rơi đầu rồi, vợ lớn vợ bé đều bị cướp hết. Đất bị phân chia, đến phòng ở, nhà cữa chùng bị chia đều. Trong đó còn có một thành viên ngồi ghế nghị sĩ, bị người ta ép phải nói ra mật mã của ngân hàng tư nhân, quân khởi nghĩa lại phát hiện toàn bộ ngân hàng tư nhân đều đã cháy cả. Cử người bí mật đến các ngân hàng tư nhân ở nơi khác hối đoái thì đến một đồng cũng không lấy được. Vì Đỉnh Châu đại loạn nên toàn bộ tài chính quá nghìn quan đều bị đóng băng. Sau cùng, cả nhà của thành viên ngồi ghế nghị sĩ này bị giết sạch.