Thiên Tống

Chương 172-2: Mật thám (2)

Mặc dù sẽ không bất ngờ làm phản, nhưng nếu như là Tống Huy Tông xử trí hắn thì còn đỡ, Triệu Ngọc xử trí hắn lại cũng có chút không ổn. Cho nên nói thuyết phục Đồng Quán tự mình từ chức là kết quả tốt nhất. Dù sao Đồng Quán vài chục năm nay cũng có công lớn với triều đình, điểm này thì không cách nào gạt bỏ được.

Đại Tống có vài đại thần có sức ảnh hưởng, Cao Cầu, người này vô công, hơn nữa bởi vì trở thành Thái úy, sức chiến đấu cấm quân Đông Kinh giảm xuống rõ ràng. Lương Sư Thành, người này có phá hư không có xây dựng, mắt không thấy pháp kỷ. Giả tạo thánh chỉ, bởi đó quyền thế ngày càng thịnh, tham ô nhận hối lộ, mua quan bán chức không việc ác nào không làm. Chu Miễn cái tên giựt giây xuất hiện hoa thạch cương này không có gì hay để nói. Còn lại như Thái Kinh mặc dù tham, nhưng vẫn là có cống hiến có điểm khí tiết. Hoạn quan Đồng Quán đi theo Thần Tông, giám quân ra vào tiền tuyến, có trụ cột quân sự. Hắn hơn mười lần xâm nhập Tây Bắc, đối với nơi này có hiểu biết rất sâu sắc. Mà Tây quân được vinh dự là cấm quân tinh nhuệ nhất của Đại Tống, không thể bỏ qua công lao của hắn. Nếu như thật lòng nói người này là phế vật, thì cấm quân của hắn càng là phế vật.

Đồng Quán trở về kinh, cũng không quá rêu rao. Mà không ít người đều đã nghe nói Đồng Quán làm chủ khảo võ cử lần này, đối với tin tức của hắn cũng rất để bụng. Có cơ hội được hoàng đế chọn lựa hay không, cũng chỉ thể xem người này. Âu Dương ở quán ăn nhỏ ven đường nhìn Đồng Quán trở về kinh, trước sau thêm không quá hai mươi người, với thân phận của hắn mà nói đã là vô cùng lặng lẽ.

" Trương Tam."

Âu Dương căn dặn:

" Buổi chiều giúp ta đi Đồng phủ đưa danh thiếp, hẹn một thời gian."

"Dạ!"

Trương Tam hỏi:

" Có điều đại nhân, dựa theo quy củ, hắn là chủ khảo võ cử, hắn vừa vào phủ, ngoài cửa tất cả đều là người của cấm quân Đông Kinh. Danh thiếp có thể đưa tới hay không vẫn không thể nói chắc được."

Đây gọi là phong viện của võ cử. Đề phòng xuất hiện làm rối kỉ cương, Đồng Quán trong khoảng thời gian này không được tiếp khách. Những nhu yếu phẩm cần thiết khác đều là cấm quân mua về. Giống như khoa cử, cấm quân phong viện toàn bộ do đại nội thống lĩnh. Cho dù là phóng viên, cũng không thể cùng giám khảo tiếp xúc."

" Có thể sẽ bởi vì ta lớn lên anh tuấn hơn."

Có lẽ Âu Dương xác thực là khá là anh tuấn. Trương Tam đến bên ngoài Đồng phủ đưa danh thiếp. Dựa theo quy định danh thiếp này sẽ lập hồ sơ, hơn nữa lại ngăn cản phỏng vấn. Có điều lập hồ sơ là lập hồ sơ, nhưng không cấm. Một tướng quân cầm danh thiếp vào trong Đồng phủ thương lượng một hồi lâu, cuối cùng trả lời Trương Tam:

" Giờ Thìn ngày mốt, Nghiễm Dương Quận Vương xin đợi Âu đại nhân."

...

Chuẩn bị một ít lễ vật, Âu Dương mang Trương Tam Lý Tứ đúng giờ phó ước. Người gác cổng sau khi thông báo, Đồng Quán ra sảnh đón chào ôm quyền nói:

" Nghe qua Âu đại nhân uy chấn Tây Bắc, hôm nay vừa thấy quả nhiên là thần thái phi dương, tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ bình thường."

" Hạ quan may mắn, ngược lại khiến cho Quận Vương chê cười rồi. Ai chẳng biết Quận Vương chính là rường cột Tây quân, ngày nay được tôn làm chủ khảo, có thể thấy được triều đình với Quận Vương không phải coi trọng bình thường."

" Khách khí, khách khí. Âu đại nhân, mời vào trong."

Âu Dương là lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn Đồng Quán, người này chừng năm mươi tuổi cao lớn khôi vĩ, xương cốt mạnh mẽ như sắt, hai mắt lấp lánh có thần, sắc mặt tối đen, dưới cằm là chòm râu, liếc nhìn lại, dương cương mười phần, một điểm không giống như là hoạn quan sau khi bị thiến. Ngược lại có điểm cổ phong của lão tướng.

Nhìn trà pha xong, Đồng Quán căn dặn:

" Các ngươi đều đi xuống đi."

Âu Dương bên này cũng gật đầu, Trương Tam Lý Tứ đều ra ngoài cửa chờ.

Trái phải không có người, Đồng Quán nói:

" Âu đại nhân, bổn vương là người hành võ. Lời khách sáo gì đó không thích nghe cũng không thích nói. Âu đại nhân đừng nói cho ta, là ngưỡng mộ bổn vương mà tới."

" Thật ra, hạ quan là đố kỵ với Quận Vương."

Âu Dương cười nói:

" Vốn tưởng rằng năm nay chủ khảo vẫn là hạ quan, kết quả không ngờ... Ha ha, Quận Vương đừng nhạy cảm. Hạ quan có tổ huấn, không thể đảm đương tiếp chức chủ khảo này rồi."

" Ha ha, kỳ lạ như thế."

Đồng Quán nói:

" Bổn vương còn lần đầu tiên nghe nói có tổ huấn như vậy."

" Quận Vương có chỗ không biết, tổ tiên hạ quan là phó tướng của Thạch Thủ Tín trong mãnh tướng Thái tổ hoàng đế. Về sau hồi hương, Thái tổ hoàng đế đặc biệt để Âu gia trang miễn thuế khóa trăm năm. Hạ quan có thể nói là vừa sinh ra đã được tắm trong hoàng ân."

Đồng Quán ôm quyền:

" Thất kính thất kính, không hề nghĩ Âu đại nhân còn là hậu thế của danh tướng."

" Quận Vương khách khí, ta năm sau hồi hương thăm nhà, đã bị tộc trưởng lên án mạnh mẽ. Về sau mới biết được Âu gia tổ huấn nói rằng: Con cháu đời sau làm quan không được cầm binh, cầm binh không được cầm quyền, cầm quyền không được phong vương."

"..."

Đồng Quán nghe ra chút ý vị, cũng không nói lời nào, lẳng lặng nghe.

" Hạ quan buồn bực, hỏi tộc trưởng tại sao?"

Âu Dương tiếp tục nói:

" Tộc trưởng liền hỏi lại hạ quan, Thái Tổ anh minh hay không? Hạ quan trả lời anh minh. Tộc trưởng còn nói, vậy đương kim hoàng thượng cùng Thái tổ hoàng đế thì thế nào? Hạ quan trả lời, mỗi người mỗi vẻ, đều là minh quân. Tộc trưởng còn nói, nếu như vậy ta hỏi ngươi, Thái Tổ tại sao phải dùng rượu tước binh quyền? Hạ quan lắc đầu. Tộc trưởng nói, các thần tử với quân thượng tự nhiên là trung thành và tận tâm, nhưng thân thuộc cùng cấp dưới của các thần tử? Bọn họ có thể suy nghĩ khác hay không? Hạ quan vừa nghĩ, có đạo lý lắm. Thái tổ hoàng đế tước bỏ binh quyền, loại trừ phiền não tương lai cho các thần tử, rồi sau đó các thần tử này phú quý cả đời, con cháu ba đời ấm no. Lại không cần chinh chiến cực khổ, lại có thể an hưởng tuổi già. Con cái sung túc, đất đai đầy đủ. Tộc trưởng lại giáo huấn hạ quan, nói hạ quan ở Tây Bắc cầm quyền lại cầm binh. Hoàng thượng thánh minh tất nhiên yên tâm, nhưng chưa chừng trong triều có người thấy hạ quan không vừa mắt, bới đông bới tây, tìm tòi không biết bao nhiêu tật xấu."

Đồng Quán trầm mặc một hồi nói:

" Bổn vương chinh chiến hai mươi năm, tây đánh Tây Hạ, bắc chống người Liêu. Nhưng trong triều thường có người tố cáo bổn vương, hoàng thượng tuệ nhãn đều dập tan hết. Nhưng bổn vương quả thật có chút tâm lực mệt mỏi."