Thiên Tống

Chương 133-2: Khuếch trương (2)

". . ."

Âu Dương nhìn khế ước, khế ước mười năm, nói hai người tự nguyện đến Âu phủ làm nữ sử, sau đó tất cả đều là quyền lợi của chủ nhân, chủ nhân cơ bản không có nghĩa vụ, mà các nàng cơ bản không có quyền lợi. Ngay cả kéo dài khế ước hay không đều là do chủ nhân cả.

"Quan nhân có phải là không hài lòng không?"

Lương Hồng Ngọc nói.

"Bảo các nàng đi ăn cơm trước đã, ta tới văn phòng."

Âu Dương sao không muốn, chẳng qua hiện nay mình là tấm gương ở Dương Bình này, mà Dương Bình thì lại là tấm gương của người khác. Lương Hồng Ngọc sau khi căn dặn một tiếng liền tìm tới Âu Dương, khoát khoát tay với nha dịch thường trực, đi vào thư phòng. Hai tay đặt ở trên vai Âu Dương bóp nhẹ nói:

"Quan nhân, không muốn thì thôi. Hồng Ngọc cũng không phải chưa từng nếm khổ, còn có Âu Bình giúp nữa, nhà này vẫn quản được."

"Phu nhân nhà ta sao có thể là một kẻ làm việc nhà chứ."

Âu Dương vỗ vỗ tay Lương Hồng Ngọc nói:

"Ta đang ghi khế ước, khế ước như vậy không được. Viết xong, ngày mai khế ước này sẽ trên báo hoàng gia. Bộ luật pháp này, cách làm dân gian này nên sửa lại rồi."

"Quan nhân, vậy. . . Chỉ sợ có chỗ không ổn ấy?"

Âu Dương đây là khiêu chiến dân tộc còn cả sĩ tộc.

"Chồng ngươi có sách lược. Báo hoàng gia mỗi kỳ đều có phổ cập luật pháp, khi nhắc tới luật pháp này, sẽ để khế ước lên làm mẫu. Đương nhiên, khế ước này vẫn không thể sửa nhiều, chỉ có thể bảo đảm quyền lợi cơ bản của các nàng trước."

"Quyền lợi cơ bản?"

"Ừm"

Âu Dương gật đầu:

"Ăn cơm, nghỉ ngơi và * phòng. Dựa theo hiệp ước xưa mà nói, trong lúc thuê ngay cả thân thể cũng là của chủ nhân, vậy có hơi quá đáng. Điểm cuối này ta còn đang suy nghĩ, có phải là đến kỳ hạn, hai bên đều có quyền lợi giải khế ước không."

"Đại nhân, muội muội"

Lương Hồng Ngọc vẫn còn đang suy tư, Lưu Huệ Lan ở cửa gọi một tiếng rồi đi vào:

"Triển Minh còn có chút việc, có thể tối nay mới tới được."

"Ngươi tới vừa đúng lúc."

Âu Dương đem khế ước cũ cùng mấy khế ước mình đã sửa lại một ít để cùng một chỗ nói:

"Người xem thử"

Sau khi Lưu Huệ Lan nhìn sơ qua liền nói:

"Đại nhân, cái này chỉ sợ cho dù đăng báo, hiệu quả cũng không lớn. Luật pháp quy định rất hàm hồ, chỉ quy định kỹ càng với mấy việc như bức ép, lừa gạt, cướp giật, ba loại này đều là tử tội. Mà đối với khế ước mua bán triều đình lại không cấm. Hơn nữa đại nhân có chỗ không biết, thân phần tá điền cũng giống như vậy, chính thức khác nhau duy nhất chính là có thêm quyền có thể giải ước. Cho nên địa chủ cường hào phần lớn dùng hình thức mượn tiền cùng vay nặng lãi để giữ người. Mở tiền trang Dương Bình thật ra đã khiến bọn địa chủ rất bất mãn, nếu không bọn họ sẽ không tấu lên triều đình, yêu cầu triều đình cưỡng chế tiền trang tăng khoản vay, đồng thời tăng lãi suất cho vay. Lúc này lại cầm khế ước nói chuyện, chỉ sợ không chỉ không thay đổi được, còn có thể thủy hỏa bất dung."

"Ừm"

Âu Dương gật đầu:

"Khá có đạo lý, vậy ngươi xem khế ước này?"

"Ăn cơm, nghỉ ngơi đại nhân viết mặt trước đúng là rất công bằng, hai điểm này cho dù là ai cũng không dám moi móc. Nhưng cường đoạt thân thể này. . . Đại nhân, nói thật, tuy rằng có mấy người không muốn, nhưng phần lớn vẫn nguyện ý. Một số nô tỳ ảo tưởng hiến thân liền có thể biến thành tiểu thiếp, thậm chí là phu nhân. Ta không nói vậy không tốt, chỉ có điều khoản này trong khế ước, tương lai kiện cáo sẽ càng nhiều. Cũng không phải cứ nô tỳ thì là người thiện lương, kẻ gian xảo dùng mánh lới cũng nhiều. Ví dụ như nữ sử của đại nhân tố cáo đại nhân có hành vi phi lễ, sau đó lại tạo chút chứng cớ. . . Đại nhân, luật pháp bản triều là yêu cầu ngươi nói rõ ngươi không có hành vi phi lễ, nhưng làm sao nghiệm xét được? Mà khó nhất là điều cuối, giải ước, chỉ sợ không cách nào thi hành."

"Vậy không phải ta chết tế bào não vô ích à."

"Huệ Lan ngược lại có một suy nghĩ. Quy định khế ước này phải viết rõ có kể cả thân thể hay không. Nói thật, việc cường đoạt này bình thường ít có chủ nhân tính trăm phương ngàn kế, phần lớn là nhất thời cao hứng. Nếu thêm điều này vào, ít nhất sẽ có tác dụng nhất định. Đại nhân còn có thể tấu lên triều đình, chứng tỏ ngọn nguồn, quy định ở trong khế ước cưỡng chế thêm điều này với triều đình."

Lương Hồng Ngọc hỏi:

"Tỷ tỷ, nếu người ta nói không đồng ý liền không mua, vậy quy định chẳng phải có cũng như không?"

Âu Dương tán thưởng, Lương Hồng Ngọc rất có tư tưởng tổng cục truyền điện Trung Quốc, vì phòng ngừa bạo lực, game online pk phải được người trong cuộc đồng ý. Đương nhiên, ngươi không đồng ý sẽ không đăng nhập trò chơi được. Chỉ số thông minh của tư tưởng kia quả thực không cao.

Huệ Lan trả lời:

"Vậy ít nhất có chuẩn bị tâm lý phương diện này. Cũng sẽ không xuất hiện việc tìm chết. Đại nhân thường nói, không thể một ngụm ăn thành mập, thế đạo này có quá nhiều bất bình, sao có thể mọi chuyện đều viên mãn."

"Được rồi, cứ định như vậy đi. Hồng Ngọc ngươi ngồi với Huệ Lan, ta đi làm ít đồ nướng."

Âu Dương ra cửa, Lương Hồng Ngọc kéo tay Huệ Lan nói:

"Tỷ tỷ thật có năng lực."

"Có năng lực không còn không phải vì công việc ở tòa soạn báo sao? Vẫn muốn giúp tỷ tỷ chứ, hay là chuyên tâm làm tiểu thiếp để chồng thích?"

"Ừm, mai liền tới. Nếu không, sau này quan nhân liền xem thường ta."

Từ một câu đường đột lúc vừa trở về Dương Bình, sau đó biến thành việc nhỏ, từ nhỏ hóa lớn. Lương Hồng Ngọc căn bản cũng không biết suy nghĩ trong đầu Âu Dương. Vậy tính ra, mình ngay cả nha dịch cũng không bằng, ít nhất nha dịch người ta còn biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, cái gì là điểm mấu chốt của Âu Dương, chuyện gì cho dù trái pháp luật cũng có thể làm.

. . .

"Để lại cho Triển Minh một con gà."

Âu Dương nói:

"Huệ Lan đừng lo lắng, ăn đồ nướng này dễ nóng này, nhưng phụ nữ có thai cũng chẳng sợ nóng nảy. Còn nữa, bảo Triển Minh đi đi lại lại nhiều với ngươi, không có việc gì trò chuyện với em bé."

Lương Hồng Ngọc cười nói:

"Chẳng lẽ em bé còn nghe được?"

"Có khả năng nhất định đó."

Âu Dương gọi:

"Âu Bình, lề mề cái gì đấy, tới đây."

"Tới rồi tới rồi."

Huệ Lan cười nói:

"Muội muội, hôm nào ngươi phải để đại nhân bộc lộ tài năng cho ngươi, tài nấu nướng của đại nhân rất tốt."

Lương Hồng Ngọc cười khổ:

"Ta cái gì cũng tệ."

Huệ Lan biết suy nghĩ của Lương Hồng Ngọc, liền nói sang chuyện khác:

"Đại nhân, hôm nay không phải chỉ mời ta ăn đồ nướng đơn giản như vậy chứ?"

"Đúng là có chút việc công."

Âu Dương nói:

"Bắt đầu từ kỳ sau, đẩy ra chuyên mục mới. Giới thiệu địa lý Đại Tống. Bắt đầu từ trạm phóng viên chúng ta phái trú trước, phong thổ các nơi, dựa núi ha dựa nước, có thiên tai hay không. . . Tốt nhất phỏng vấn quan viên địa phương, bỏ vào một hai câu."

Huệ Lan hỏi:

"Đại nhân tạm nói mục đích, ta dễ viết bản thảo."

"Kích động tâm tình dân tộc, đến lúc đó chuyển hướng ngòi bút, ghi đến hai nơi Linh Châu cùng Vĩnh Lạc bị Tây Hạ chiếm lĩnh. Phỏng chừng hai tháng là có thể xuất hiện."

Huệ Lan gật đầu:

"Hiểu rồi, là in thêm hay là loại bỏ nội dung khác."

"In thêm nhưng không đề cập tới giá tiền."

Âu Dương nói:

"Nhóm phóng viên đầu tiên đi ra rồi, nhóm thứ hai cũng phải huấn luyện chặt, bộ phận trong nhóm người này tương lai sẽ phái đến biên cảnh Tống Tây Hạ, Tống Liêu, Liêu Kim. Mặt khác Đại Tống gửi nhanh nhưng người vẫn quá ít, bảo Triển Minh từ sương quân rút ra ba trăm người. Chia làm tiểu đội phái trú địa phương có trạm phóng viên, do xã trưởng thống nhất quản lý."

"Ừm"

Kế hoạch khuếch trương đã thực hành bước đầu tiên, thành lập trạm in ấn ở bốn châu chung quanh. Như Đường Châu sau khi thu được báo nhanh của Dương Bình, tất ngày hôm sau in ra lại, yêu cầu trong vòng 3 ngày cung ứng đến Đường châu huyện cấp 1. Đường châu ở phía tây Thọ Châu, phải trong vòng 3 ngày đưa đến một châu quân châu đầu tiên, mà nội dung thì tăng thêm bộ phận Đường châu. Tạm thời cũng chỉ có thể đưa như thế, chờ phóng viên đào tạo ra mở trạm phóng viên cùng xưởng in ấn ở cùng châu, sau đó bốn lộ cùng phát, đem tất cả ranh giới Đại Tống bao trùm toàn bộ. Mặc dù chi tiêu gia tăng, nhưng lượng tiêu thụ báo cũng gia tăng. Như khuếch trương Đường Châu, Âu Dương chỉ cần giao chi tiêu một xưởng in ấn cùng trạm phóng viên liền có thể ăn sạch nhu cầu Đường Châu. Mà thấy hóa ra, tất cả chi tiêu như phái trú phóng viên quanh đó, gửi, in ấn của tổng trạm phụ trách Dương Bình. Trong lúc vô hình, chia sẻ lương trả cho phóng viên phỏng vấn chia sẻ đến địa phương khác, tương đương với giảm thấp thành phẩm, mà lượng tiêu thụ gia tăng. Tống có năm trăm ngàn người, cũng chỉ có một tòa soạn báo, nếu tỉ lệ biết chữ đạt tới ba thành, Âu Dương liền lời chết.

Khuếch trương còn một chỗ tốt, như truyền thông đầu tiên là nhắc tới nhãn hiệu, hai là nhân lực tư nguyên. Một khi cả nước hình thành internet, lúc đó Hoàng đế cho dù muốn thu hồi báo hoàng gia, chỉ sợ cũng phải suy nghĩ thật kĩ đến ảnh hưởng. Dù sao bọn lãnh chúa không thể nào vì người phẩm trật kém như phóng viên mà trả thù lao cao. Một điểm nữa, đây là một loại giá trị riêng, Lý Dật Phong sao liều mạng như vậy? Vì tiền chỉ là một bộ phận, xã hội các phóng viên nhận cảm giác vinh dự là do Âu Dương huấn luyện, Âu Dương cũng để bọn họ biết bọn họ và lão bách tính, bọn quan viên có cái gì khác nhau. Đạo đức phóng viên cao hay thấp trực tiếp ảnh hưởng đến mức đáng tin của dư luận cùng lượng tiêu thụ báo.

Mặc dù có không ít bản thảo tốt, nhưng Âu Dương đều tạm thời giữ lại. Trước mắt báo còn ở giai đoạn manh nha, không thể quá mẫn cảm, giống thăm hỏi tiêu điểm Cctv lúc đầu khiến gần như mọi người làm quan đều sợ hãi mà bị giết ngầm, ở xã hội phong kiến bị giết ngầm cũng chỉ là việc nhỏ. Ở Trung Quốc, người nói một câu lương tâm cũng có, nhưng thường đều ở tầng dưới cùng.