Bởi vì có mặt mũi của đường ca Âu Dương, người của Tam nương không thèm để ý Âu Dương đi dạo trên đường. Màn đêm dần dần dày đặc, hai người đi hai khắc vẫn chưa tìm được chỗ tránh nạn. Âu Dương đang chuẩn bị cắn răng đi miếu sơn thần đánh cuộc vận khí, ánh mắt đột nhiên sáng lên chỉ một gian phòng lớn nói
"Có rồi!"
Âu Bình hỏi:
"Đây là địa phương nào?"
"Đây là quỷ phòng lúc ta vào thành thi, anh nói với ta. Nghe nói đã ba mươi năm không có người ở, thỉnh thoảng nửa đêm sẽ còn có đủ loại tiếng quái lạ. Có đạo sĩ vân du nói nơi đây chính là đất đại hung, vì vậy quan phủ liền niêm phong phòng."
Đạo sĩ vân du này sẽ không phải là cha của Thái Hư Tử chứ? Phong cách rất giống nha, đều là thuận Dân ý .
"Quỷ, quỷ. . . Phòng?"
Âu Bình vừa nghe mặt liền tái rồi, chân bắt đầu run. Mới vừa ở trước mặt nữ tặc, vẫn còn đứng nổi, bây giờ cơ hồ là trực tiếp dựa trên người Âu Dương.
"Sợ thì ngươi liền về nhà đại thiếu gia, sau đó ngày mai ngươi bị trói về, một mình thiếu gia ta ra khỏi thành tiêu diêu tự tại."
Âu Dương vung tay bước đi.
". . ."
Âu Bình cắn răng một cái vội hô:
"Thiếu gia, chờ ta."
. . .
Vào phòng quỷ không có chút khó khăn nào cả, chỉ có điều bầu không khí ở đây quả thật có điểm quỷ dị. Âu Dương nhìn hai bên thử cũng có chút chột dạ, phòng cũ nát, cỏ dại mọc đầy, ngổn ngang vô cùng. Khắp nơi là chuột, mạng nhện, bên khe nước còn du động một con rắn độc.
Đẩy cửa phòng chính ra, Két một tiếng, Âu Bình lập tức nhắm mắt lại túm chặt quần áo Âu Dương. Âu Dương an ủi:
"Sợ cái gì, mở cửa không phải luôn là thanh âm này à?"
Âu Dương nhìn hai bên một chút, hiển nhiên chủ nhân phòng này ban đầu khá có tiền, bàn đều là gỗ lim tạo thành. Bài trí bên trong coi như chỉnh tề. Âu Dương đứng trong phòng quan sát xong mới gọi:
"Âu Bình, ta phụ trách sửa sang lại một chỗ, đừng nhóm lửa trong phòng buổi tối mà đốt gia cụ người ta. Ngươi đi tìm một số tấm ván gỗ sạch sẽ trải trên đất, thuận tiện giết con rắn vừa thấy lúc nãy, còn cả chuột cũng xử mấy con luôn."
"Rắn ta không sợ."
Âu Bình run rẩy nói:
"Ta sợ. . ."
"Sợ quỷ? Ngươi từng gặp quỷ sao?"
"Không!"
Âu Bình lắc đầu.
"Vậy sao ngươi không nghĩ rằng quỷ thật ra là sợ người chứ?"
Âu Dương nói:
"Đi thôi đi thôi, tí nữa ta bắt nữ quỷ qua đêm với ngươi."
"Thiếu gia, ta đi liền ta đi, ngươi đừng nhắc chữ kia. Nếu thật muốn nói, liền nói thứ bẩn."
"Biết rồi, mau đi đi."
Âu Dương vuốt tay áo sửa sang lại phòng khách.
. . .
Bản thân động thủ, cơm no áo ấm. Âu Dương khép cửa sổ lại, dùng đá lửa tạo lửa nhỏ, Âu Bình tìm ra một đáy nồi vỡ, xếp gạch tốt, liền nấu thịt rắn. Ngoài ra còn mấy con chuột rút da, rửa sạch sẽ đang chờ súp rắn xong sẽ đặt lên khung để nướng.
"Đáng tiếc không có muối."
Âu Dương quấy súp rắn, từ trong nồi lấy ra một cây chùy đưa cho Âu Bình chiếu sáng, căn dặn:
"Ngươi đi tìm thêm thứ có thể đốt, xà trùng nơi này quá nhiều, buổi tối lửa không thể diệt."
"Được, thiếu gia."
Lá gan Âu Bình có tiến bộ rất lớn.
Âu Bình ra ngoài, một bóng đen từ trên lặng lẽ đáp xuống bên cạnh Âu Dương:
"Ta bỏ muối."
Một tay nàng đã chuẩn bị đặt ở ngoài miệng Âu Dương tựa hồ chuẩn bị hét lên.
"Ngươi rốt cuộc đáp xuống."
Âu Dương cười ha hả vượt quá ý liệu của nàng:
"Nữ hiệp, sao ngươi cứ thích bò xà nhà vậy."
"Ồ? Ngươi biết ta ở phía trên?"
Nữ tặc rất kinh ngạc.
"Không biết, nhưng ta biết ở đây khẳng định có người. Ta chỉ biết có người đã đói bụng."
Có cái gì kỳ quái, năng lực cơ bản nhất của một người cảnh sát chính là quan sát xung quanh. Cảnh sát giao thông có thể ở trong lúc xuyên qua cỗ xe phát hiện biển hiệu giả, tuần cảnh có thể ở trong lúc kiểm tra biểu lộ của người phát hiện khác thường, giám chứng có thể đem miếng thủy tinh hiện trường ghép thành một miếng thủy tinh đầy đủ. Sống ngành kia rất dễ, nhưng muốn nổi tiếng ở trong nghề chính liền không phải đơn giản như vậy. Không chỉ cần rèn luyện, còn cần thiên phú. Như danh nhân nói, nếu như không có 1% linh cảm, cho dù trả giá 99% cố gắng cũng là phí công.
"Ta là tặc, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Nữ tặc hung ác đe dọa.
Âu Dương lắc đầu: "
"Giết ta liền không có đồ ăn, thủ nghệ của ta không tệ. Muối."
Nữ tặc đưa một bọc giấy hiếu kỳ hỏi:
"Nhìn tuổi ngươi không lớn lắm, nhưng sao nhìn ngươi làm việc giống như người từng trải vậy?"
"Ngươi đoán coi
Âu Dương nhe răng cười với nữ hiệp:
"Ta nói, ngươi che mặt không khó chịu sao?"
"Hừ! Ta làm sao biết ngươi có phải là quan phủ phái tới lấy dung mạo ta."
Nữ tặc nói:
"Nói, ngươi không phải người nha môn chứ? Sao lưu lạc đến nhà quỷ để tá túc?"
"Ngươi đoán thử coi!"
Kiếm Nga Mi liền gác trên cổ họng Âu Dương. Nữ tặc không đoán, nàng làm!
"Ngươi sẽ không giết ta."
Âu Dương vãi muối ăn vào trong súp.
"Nói bậy, bà cô ta. . ."
Nữ tặc giậm chân:
"Sao ngươi không sợ chứ?"
"Sợ, ta rất sợ."
Âu Dương thử miếng súp, đem cái thìa đưa cho nữ tặc:
"Ta thử vị hợp rồi, ngươi tự thử vị đi."
"Ngươi đã dùng qua."
Nữ tặc cầm một thìa mới uống một ngụm vui vẻ nói:
"Dễ uống."
Âu Dương vội ngăn cản nữ tặc duỗi thìa thêm:
"Xà trùng bên ngoài phải nước sôi nấu nửa khắc đồng hồ mới có thể dùng ăn, nếu không sẽ nhiễm bệnh."
Nữ tặc nghi hoặc nhìn Âu Dương:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Sao cái gì cũng biết?"
"Ngươi đoán đi!"
"Thiếu gia, ta về rồi. . ."
Nói một nửa, Âu Bình ngã xuống đất ngất đi.
"Ngươi mặc kệ hắn?"
Nữ tặc kinh ngạc hỏi.
"Ngươi đoán đi!"
Chóng mặt là một loại trạng thái người từ bảo vệ mình, sau khi tuyến thần kinh chịu không được kích thích, một là té xỉu, hai là phát điên.
Âu Dương liên tục Ngươi đoán hiển nhiên chọc giận nữ tặc, nữ tặc chụp lấy Âu Dương nói:
"Tiểu tử, bà cô chưa giết người, nhưng không có nghĩa là bà cô đây sẽ không đánh người."
Cô! một tiếng, Âu Dương chỉ chỉ bụng nữ tặc:
"Ngươi đói bụng rồi."
"Trách ta à?"
Nữ tặc chỉ Âu Dương:
"Nếu không phải ngươi nhiều chuyện, lương khô của ta sẽ đặt ở trên xà nhà à?"
Âu Dương cho mình miếng súp:
"Có thể ăn rồi."
"Không nên không đếm xỉa mỗi một câu ta nói."
Nữ tặc giận dữ.
"Ngươi có ăn không?"
". . . Ăn!"
Nữ tặc lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo miếng vải che cái miệng nhỏ.
. . .
Âu Dương dùng một đống nước miếng, rốt cục khiến Âu Bình tin tưởng nữ tặc thở phì phì ăn canh trước mặt kia là người, chứ không phải nữ quỷ. Mặc dù chỉ thiếu một chữ, nhưng sự can đảm của Âu Bình nhưng lại từ Địa ngục về tới nhân gian.
"Cô nương, chẳng biết có thể thông báo phương danh không?"
Âu Bình rất văn nhã, dù sao cũng từng học vài năm tư thục.
"Ngươi đoán đi!"
Nữ tặc giận trả lời.
"Ha ha!"
Âu Dương cười nói:
"Ngươi thật đúng là vừa học liền bán. Âu Bình ăn đi, nàng vừa mua bán không thành, tâm tình không tốt, chớ chọc nàng."
"Còn không phải do ngươi?"
Nữ tặc cảm thấy hôm nay mình đặc biệt dễ tức giận, nàng rất tức giận kẻ tên Âu Dương một không úy kỵ, hai không tức giận, tựa hồ chuyện gì đều không sao cả kia. Mình dù gì cũng là tặc, là phi tặc che mặt, còn là một phi tặc che mặt biết võ công. Nàng sao biết, Âu Dương đang an bài nàng trên đường hoàng tuyền.
"Trộm đồ không tốt."
Âu Dương thấy nữ tặc sắp giận vội nói:
"Trộm không được đồ tức giận lại càng không tốt. Hơn nữa ngươi không phải cũng đã đắc thủ mấy lần sao?"
"Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta trộm quan ấn là vì tiền sao?"
"Ồ?"
Âu Dương lần đầu tiên có chút kinh ngạc:
"Không phải vì tiền?"
Nữ tặc rất hài lòng biểu lộ này của Âu Dương:
"Muốn biết nguyên nhân không?"
"Muốn."
"Tự đoán đi!"
Âu Dương: ". . ."