Thiên Tống

Chương 121-3: Thỉnh cầu của Lưu Huệ Lan (3)

Cam Tín cầm lại công văn rồi nói vài lời an ủi:

"Đại nhân đừng nghĩ như vậy, mọi người ở dưới sẽ hiểu cho người thôi. Với lại chữ công bằng trong thiên hạ cũng chỉ có thể thấy ở địa bàn Dương Bình chúng ta. Ngoài Dương Bình ra, còn tìm thấy ở đâu có cách nói này nữa chứ?"

"Ừ, ngươi đi làm việc của mình đi."

Sáng ngày thứ ba vốn là buổi diễn ra vòng loại đấu võ, đồng thời tiến hành luôn vòng dự tuyển đá cầu. Hai nội dung thi đấu vòng loại này thu hút ánh mắt của mọi người nhiều nhất, ngay cả Triệu Ngọc cũng rất hào hứng. Bởi vậy, dưới sự can thiệp của nàng ấy, hai nội dung thi đấu vòng loại này liền diễn ra vào hai buổi: sáng, chiều. Do đó, chung kết bộ môn cử tạ sớm đã được định từ trước là sẽ diễn ra vào buổi chiều bị lùi lại vào buổi sáng ngày hôm sau.

Buổi sáng bắt đầu vòng loại đấu võ. Đừng nói đến từ gây sốc, phải nói Âu Dương đổi nó thành đấu võ tự do mới càng gây sốc hơn.

Đấu võ cũng có quy tắc của đấu võ. Quy tắc này chính là thắng thua sẽ do trọng tài làm chủ. Một võ đài cao nửa mét, diện tích ba mươi mét vuông, người rớt khỏi võ đài sẽ là người thua trận. Ngoài ra không được đánh tuyển thủ khi họ đã ngã xuống sàn. Bất kì tuyển thủ nào đứng dậy được sau khi đã bị ngã xuống sàn bắt buộc phải đợi phán quyết của trọng tài xem còn khả năng tái chiến hay không mới được tiếp tục trận đấu. Có tổng cộng hơn năm mươi tuyển thủ ghi danh ở nội dung này, trong đó có hơn mười người đến từ cấm vệ quân, sáu người đến từ Đại Nội, còn có các hảo thủ võ lâm giống như Triển Minh nữa, một nửa còn lại là đến từ dân gian.

Trận đầu tiên đúng là một màn kịch hay khi Tây quân giao đấu với Đại Nội.

Hai người cùng bước lên võ đài, hai người đều cao to, vạm vỡ, thân thể rắn chắc không ai sánh bằng. Trọng tài Âu Dương nhìn cuộc đấu đang diễn ra ở trung tâm và nói:

"Không cần nói nhiều lời vô nghĩa, người vi phạm quy tắc sẽ ném cho tổ khán giả xử lí. Người dám ẩu đả với trọng tài sẽ ném cho các tuyển thủ xử lí. Định thắng bại trong một nén hương, nếu bất phân thắng bại, thì cả hai sẽ cùng bị loại. Chuẩn bị, bắt đầu!"

Âu Dương cũng là bất đắc dĩ, quy tắc của các cuộc thi đấu khác có thể không linh động, nhưng vòng thi đấu này còn phải bận tâm đến sự an toàn và sự trôi chảy của cuộc thi, mà mọi người đều chẳng có kinh nghiệm gì cả. Nói thật lòng thì Âu Dưỡng cũng chẳng có kinh nghiệm, nhưng dù sao thì hắn cũng đã ăn qua thịt lợn, nên đại khái cũng biết được lợn nó lớn lên có bộ dạng như thế nào.

Lời "Bắt đầu" vừa dứt, hai tuyển thủ với thân thể cường trang cũng bắt đầu lao vào nhau. Nội thị vệ là bắt chước võ thuật ghi trong sách vở, còn cấm vệ quân lại là võ thuật đã qua thực chiến. Quả đấm của nội thị vệ sẽ xuất hiện ở phía không ai ngờ nhất, còn chiêu thức của cấm vệ quân thì đều đã được dùng trong thực tế nên tuyệt đối không bao giờ gặp phải trở ngại. Hơn nữa còn chào hỏi với người sắp chết. Trận đánh này, hai bên ngang sức ngang tài, do toàn tấn công chứ không phòng thủ, nên chưa đầy một phút, hai bên đã bầm dập mặt mũi. Nhưng xem tinh thần thiện chiến của hai người bọn họ thì biết, họ rõ ràng chẳng xem những vết thương kia là gì cả.

Bất thình lình cấm vệ quân hét lên một tiếng, như muốn ăn tươi nuốt sống nội thị vệ vậy, sau đó bế nội thị vệ lên như bế một người đã chết. Hắn lợi dụng lực quán tính dưới chân cố sức chạy mấy bước, hai người cùng nhau ngã ra khỏi võ đài. Âu Dương hô lớn:

"Dừng, trận này Tây quân cấm vệ quân thắng."

Nội thị vệ hỏi với vẻ bất mãn:

"Hắn không phải cũng rớt khỏi đài sao?"

"Ngươi rớt khỏi đài trước hắn, giây phút ngươi rớt khỏi đài cũng đại biểu cho việc trận đấu này đã kết thúc. Cho nên hắn là người dành chiến thắng."

"Tây quân muôn năm."

Không ít tuyển thủ Tây quân đồng loạt hô vang.

"Mẹ kiếp."

Nội thị vệ hậm hực mắng, cái này không thể trách hắn được, đánh nhau trên chiến trường là phải không từ thủ đoạn nào, chỉ vì một chữ thắng. Còn đám nội thị vệ bọn hắn đa phần đều là luận bàn chứ chưa bao giờ thực chiến.

Âu Dương nhìn danh sách và đọc:

"Trận tiếp theo, Triệu Tiểu Thanh của Đông Kinh."

Tiểu Thanh ghi danh thi đấu không phải với tư cách là người của Đại Nội, mà dùng thân phận bách tính Đông Kinh để ghi danh thi đấu.

Tiểu Thanh mượn lực dưới chân, sau đó bay lên võ đài, ôm quyền chào hỏi xung quanh, mọi người xung quanh không ngừng hò reo:

"Hay!"

"Người giao đấu với Tiểu Thanh là Triển Minh của Thượng Cốc."

"Hay!"

Một trận thanh âm như sấm vang lên, một tràng pháo tay giòn giã, khán giả ào ào đứng dậy.

Triển Minh men theo bậc thang bước lên võ đài, không nói lời nào, chắp tay làm lễ tỏ ý chào hỏi với mọi người xung quanh, tiếng trầm trồ khen ngợi cũng không ngừng vang lên ở đâu đó dưới khán đài. Âu Dương nói:

"Quy tắc thì hai người cũng đã biết rồi, ta cũng không nhiều lời nữa. Chuẩn bị, bắt đầu.!"

Sau lời "bắt đầu", chân trái của Tiểu Thanh liền lùi về sau một bước, cả người bay vút lên không tấn công Triển Minh. Người có hiểu biết ở hiện trường liền hô lớn:

"Hay, nhất chiêu Uyên Ương Thoái."

Triển Minh nhìn động tác của Tiểu Thanh, không tấn công mà quay qua phòng thủ, hai tay chặn lấy đường chiêu đang tới. Người hiểu biết kia khẽ thở dài:

"Lần này Triển đại nhân gặp phiền phức rồi."

Người bên cạnh hỏi:

"Vì sao?"

"Uyên Ương Thoái biến hóa không nhiều, nhưng chiêu thức mà vị cô nương này đang dùng lại là Uyên Ương Liên Hoàn Thoái, điều kiêng kị nhất khi đối phó với chiêu thức này là để cho người thi triển chiêu thức rơi xuống."

Trong lúc hai người kia đang nói chuyện, Tiểu Thanh đã hạ xuống sàn thi đấu, nhưng một tay nàng lại chống ở trên mặt đất, tay làm chân, chân trở thành tay liên tục tấn công vào từng bộ vị của Triển Minh. Triển Minh thấy vậy cả kinh, vội chuyên tâm phong thủ. Người phòng thủ đương nhiên sẽ chịu thiệt thòi. Mặc dù phần lớn các đòn tấn công đều đã được chặn lại, nhưng Triển Minh cũng bị dính mấy cước. Tiểu Thanh được đà liền quyết không bỏ qua, từng bước từng bước áp sát Triển Minh."

Âu Dương thấy vậy liền giận dữ, ngươi ngốc sao, sao không té xuống đất giả chết. Như vậy đối phương chỉ có thể ngừng tấn công, còn mình không phải là có cơ hội nghỉ xả hơi, điều chỉnh lại hơi thở rồi sao? Bất luận nhìn từ góc độ nào, hắn cũng hi vọng Triển Minh có thể giải quyết được Tiểu Thanh một cách triệt để, nha đầu này từ lúc quen biết đến nay toàn mang lại cho mình bao nhiêu là phiền phức. Trước đó là việc trộm quan ấn, sau là soán vị, sáu nữa là bức hôn, giờ thì lại không ngừng gây rối. Đương nhiên quan ấn Tiểu Thanh trộm mình đã mua về rồi, soán ngôi thì mình cũng chẳng có tổn hại gì. Bức hôn khiến mình có hành vi bất kính với Hoàng Thượng, còn về phần gây rối thì hiện giờ nàng ấy vẫn đang là người mang tội, nhưng được Hoàng Đế đặc xá cho tham gia thi đấu.

Người hiểu biết về võ thuật lắc đầu:

"Cứ tiếp tục như vậy, Triển đại nhân sẽ thua chắc."

Chiêu thức biến hóa khôn lường, phủ kín toàn thân, Triển Minh sớm hay muộn gì cũng sẽ bị bức tới mức rớt đài. Hiện giờ Triển Minh vẫn đang ở trong thế phòng ngự chứ không phải là chống đỡ, căn bản không có cơ hội hồi phục thể lực. Hắn cố tình khiến cả hai lưỡng bại câu thương, nhưng cước pháp tấn công của Tiểu Thanh quá xảo quyệt, cứ nằm vào điểm yếu của mình mà đá, mà đạp, dính một cước là chịu không thấu. Vả lại, dù sức lực của Tiểu Thanh không bằng hắn, nhưng khinh thân thuật lại tốt hơn hắn rất nhiều, thân thể cũng vô cùng linh hoạt.