Mấy người Thiên Nhiên dẫn hội Lôi Kình Thiên đến Thánh Sơn.Thánh Sơn nằm ở phía đông Băng Xà Đảo, đỉnh cao vút tầng mây. Tuy không bằng Tam Tà Phong ở Ma Thần Chiến Trường nhưng cũng là một ngọn núi lớn rồi. Hơn nữa nhìn từ xa cũng thấy những tảng đá kỳ lạ, vách đá quái dị nhô cao, thêm phần hiểm yếu.Phía trước Thánh Sơn là một khu quảng trường khổng lồ, trong đó đã có không ít người.Có thế lực ở Băng Xà Đảo, cũng có thế lực ở đảo khác, Khương gia, Mạnh gia của Băng Xà Đảo, còn có cường giả của đại gia tộc khác là Trần gia cũng tới.Mấy người Lôi Kình Thiên tới, ba nhà kia không kìm được đều nhìn về phía hắn.- Người trẻ tuổi tóc đen bên cạnh Trâu Nhất Phàm là ai? Lẽ nào chính là tên Long Thần?- Chắc đúng. Nghe nói Trâu gia nhường cho hắn vào Thánh Sơn.- Thủ hạ của tên Long Tần này dám đánh trọng thương Khương Nguỵ, đến khi vào Thành Sơn, chỉ sợ không tìm được Thánh Quả mà còn chết trong đó.Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán.Mạnh Đình Đình cũng nhìn Lôi Kình Thiên, vẻ mặt kinh ngạc:- Chính là hắn!Hiển nhiên nàng còn nhớ Lôi Kình Thiên chính là người mà nàng đã thấy trên đảo hoang.- Tiểu thư, không ngờ lại là họ.Thị nữ Tiểu Lan cũng kinh ngạc nói.Lúc này Cửu Vĩ Thiên Miêu cũng nhìn thấy hai người, hắn mỉm cười với Tiểu Lan.- Đồ cợt nhả!Tiểu Lan trừng mắt.Cửu Vĩ Thiên Miêu sững người.Lục Dực Tử Phụng thì bật cười.Long Kình Thiên cũng nhìn ra hai người, khi chạm ánh mắt của Mạnh Đình Đình thì nàng ngoảnh đi.Khương Lạc dẫn cường giả Khương gia tiến lại.- Trâu Nhất Phàm, Trâu gia chủ, mấy tháng không gặp, thần sắc của ngài dường như tốt lên không ít.Khương Lạc lên tiếng trước.Trâu Nhất Phàm cười:- Cũng tàm tạm thôi.Khương Lạc nhìn sang Long Kình Thiên:- Người thanh niên này, ngươi là Long Thần?- Đúng vậy.Long Kình Thiên lạnh nhạt đáp.Khương Lạc cười:- Thanh niên à, đôi khi làm việc phải suy nghĩ một chút, nếu không làm sai thì hối hận không kịp đâu.- Ta nói này, chủ nhân ta làm việc còn phải nhờ tiểu tử ngươi chỉ điểm sao? Sao ngươi giống hệt như con trai ngươi, toàn thân bốc mùi xú uế.Cửu Vĩ Thiên Miêu đột nhiên nói.Bốn bề tĩnh lặng như tờ.Có người dám ở trước mặt bao nhiêu người nói Khương Lạc toàn mùi xú uế?!Dường như đây là việc chưa từng xảy ra!Sắc mặt Khương Lạc từ đỏ chuyển thành tím, sát khí dâng tràn trong mắt nhìn về Cửu Vĩ Thiên Miêu. Hai mắt ngưng tụ ra hai đạo băng kiếm trắng bắn về phía Cửu Vĩ Thiên Miêu..Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy thế hừ một tiếng, há mồm như ngáp, chỉ thấy hai đạo băng kiếm lập tức bốc hơi biến mất giữa không trung.Khương Lạc và cường giả Khương gia thấy thế, sắc mặt đều biến đổi.Khương Lạc nheo mắt, cười khảy:- Người trẻ tuổi, chính ngươi đã đánh trọng thương con trai ta? Quả nhiên có thực lực, nhưng ở Băng Xà Đảo này dù là Thần Cấp cường giả cũng không dám hỗn xược như vậy trước mặt ta!Cửu Vĩ Thiên Miêu hừ lạnh:- Nhóc con, có gì thì nói toạc ra, không thì tránh xa lão đại của ta ra. Cút xa một chút, nếu không làm thối hết chỗ này rồi.Mọi người xung quanh một lần nữa sững sờ nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu với ánh mắt không dám ti.Sắc mặt Khương Lạc tối sầm lại, nghe vậy bỗng cười lớn:- Được lắm, hậu sinh khả uý, tiểu tử, ta nhớ lời ngươi nói hôm nay! Chúng ta đi!Nói rồi hắn vẫy tay dẫn cường giả Khương gia bỏ đi.Trước khi đi, Khương Thần lạnh băng nhìn Long Kình Thiên và Cửu Vĩ Thiên Miêu.Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn bóng lưng Khương Lạc, cười khảy:- Miêu gia ngứa mắt nhất chính là những kẻ tự cho mình là giỏi.Nghe ngữ khí dạy bảo vẻ trưởng bối của Khương Lạc đối với Long Kình Thiên là Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy bực rồi.Gia chủ Khương gia? Hắn từng là vương thú của Dị Thú Tộc còn không để tâm.Khương Lạc và cường giả Khương gia rời đi, những người Trâu gia nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, ánh mắt trở nên quái dị.Trâu Nhất Phàm cũng không kìm được thầm bật ngón cái đối với Cửu Vĩ Thiên Miêu, cười với hắn:- Huynh đệ, cừ lắm!Dù là Trâu Nhất Phàm cũng không dám "khách khí" với Khương Lạc như vậy.Cửu Vĩ Thiên Miêu gật gù, cũng không nói gì, rồi quay sang Long Kình Thiên:- Chỉ sợ khi vào Thánh Sơn, Khương Lạc sẽ dùng thủ đoạn hạ tiện với lão đại.- Đúng vậy chủ nhân.Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng cũng nói.- Không phải lo.Long Kình Thiên nói, rồi nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu cười:- Ngươi phải cẩn thận hơn ấy.Cửu Vĩ Thiên Miêu biết Long Kình Thiên đang nói đến việc vừa rồi hắn đã làm mất mặt Khương Lạc, có chút ngại ngùng gật đầu.Ở phía xa, thị nữ Tiểu Lan bên cạnh Mạnh Đình Đình thấy Cửu Vĩ Thiên Miêu dám chửi thẳng vào mặt Khương Lạc như vậy thì trố mắt:- Tiểu thư, tiểu tư kia chắc là vừa đập đầu vào đâu.Mạnh Đình Đình cũng châm chọc:- Thủ hạ thế nào thì chủ nhân như vậy. Tên Long Thần kia không biết trời cao đất dày là gì.- Không biết trời cao đất dày?Sắc mặt Long Kình Thiên bình tĩnh, tuy giọng nói hai người Mạnh Đình Đình rất nhỏ nhưng không thể qua nổi tai Long Kình Thiên.Lúc này người đến Thánh Sơn ngày một nhiều.Quảng trường trước Thánh Sơn tuy rộng nhưng cũng đã đông nghịt, chật cứng người.Một giờ sau, đột nhiên trên Thánh Sơn có ánh sáng bắn lên trời, vài chục thân ảnh từ trong Thánh Sơn bay ra, toàn bộ đều là Thánh Cấp cường giả, người trẻ tuổi mặc kim bào dẫn đầu là Thần Cấp hậu kỳ. Long Kình Thiên nhận ra người đó thực lực không hề thua kém Lục Dực Tử Phụng.Thần Cấp thất trùng!Khi họ xuất hiện, quảng trường đột nhiên tĩnh lặng.- Kim Bào lão tổ!- Kim Bào lão tổ là lão tổ của Khương gia, không phải bế quan rồi sao? Lẽ nào lần này Thánh Sơn khai khởi ngài đích thân làm?Mọi người trên quảng trường thấy người trẻ tuổi mặc kim bào xuất hiện thì xôn xao ngạc nhiên.Lão tổ Khương gia? Long Kình Thiên nhìn về người đó.Mấy người Khương Lạc tiến lên hành lễ với người đó, vẻ mặt lộ sự đắc ý nhìn bốn người Long Kình Thiên, trong lòng cười khảy.- Các vị.Mấy người Khương Lạc lùi sang một bên, người trẻ tuổi kim bào nói. Một luồng áp lực vô hình toả ra khiến không khí như ngừng lại, mọi người cũng yên lặng.- Lần này do ta đích thân khai khởi Thánh Sơn, mời năm nghìn đệ tử vào Thánh Sơn lần này tiến lên phía trước.Người đỏ chỉ về tế đài khổng lồ phía trước.Nghe thế, đệ tử các gia tộc bước ra rồi bay lên tế đài.- Kim Bào lão tổ Khương gia lần này xuất hiện…Trâu Nhất Phàm nói với Long Kình Thiên. Nguồn tại http://Truyện FULL- E là không đơn giản. Long Thần huynh đệ phải cẩn thận.