Thiên Toán (Thiên Tính)

Quyển 4 - Chương 39

Giữa đêm xuân lành lạnh, một cơn mưa rào tí tách rơi xuống, tiếng mưa tạt vào mái ngói, khiến người ta cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.

Trầm Dung Dương đỡ trán, cánh tay úp sấp trên bàn, đầu có chút nặng trĩu.

Y hiếm khi uống nhiều như vậy, nhưng cũng không thể từ chối tân khách mời rượu.

Rượu đã qua ba tuần, nhưng vẫn còn rất nhiều người đến kính rượu, vừa nghe nói hai người là khách của chủ nhà, thì lại càng ân cần niềm nở thêm vài phần.

Mọi người uống rượu, thuần túy đều xuất phát từ vui sướng và chúc phúc, cử chỉ chân thành và mộc mạc như vậy, khiến Trầm Dung Dương thật không có cách nào cự tuyệt.

Ngoài cửa sổ, mưa cũng đã ngừng, chỉ còn thưa thớt vài giọt rơi trên mái ngói cùng hiên nhà, tựa như tiếng đồng hồ nước, lộ vẻ yên tĩnh an hòa.

Thần trí dần dần mơ hồ, đầu óc mệt mỏi và buồn ngủ. Bên tai tựa hồ còn nghe thấy tiếng Lục Đình Tiêu đang nói chuyện, thế nhưng bản thân lại không nghe được rõ ràng lắm.

Trầm Dung Dương say.

Lúc Lục Đình Tiêu rửa mặt đi ra, tóc đen ẩm ướt rối tung xõa xuống áo choàng bạch sắc, cũng không thèm lau khô. Hắn như vậy càng tăng thêm vài phần nhu hòa, giảm đi vài phần lạnh lùng nghiêm nghị.

Chỉ là một màn trước mắt này, Trầm lâu chủ không có cơ hội nhìn thấy.


Bởi vì y lúc nào cũng cười cười nói nói, cho nên bị không ít người tới chuốc rượu, y cũng không từ chối. Nếu ngược lại là Lục Đình Tiêu, cho dù trời có sụp xuống đất, sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ. Ngay cả tiệc cưới của Tiết ngũ nương cũng không thể khiến tính tình hắn thay đổi, thế cho nên người đến kính rượu hắn cũng không nhiều.

Lục Đình Tiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang nằm ngủ trên bàn.

Người có võ công đạt tới cảnh giới như bọn họ, chỉ cần một chút biến động nho nhỏ, sẽ cảm giác được mà tỉnh dậy ngay tức khắc, nhưng đêm nay đối với Trầm Dung Dương mà nói là một ngoại lệ. Thứ nhất, Tiết ngũ nương và y có duyên gặp mặt vài lần, nữ nhân hào sảng phóng khoáng này, khiến y rất có thiện cảm. Thứ hai, có Lục Đình Tiêu ở bên cạnh, hiển nhiên không cần thiết phải phòng bị.

Hơi cồn tác động lên khuôn mặt, da thịt tiêm nhiễm một màu hồng nhạt, áo trắng, tóc đen, trong trẻo mà nho nhã.

Trầm Dung Dương lúc ngủ, phong thái cũng không hề giống như ngày thường nói nói cười cười, chỉ lẳng lặng nằm úp sấp ở đó, tựa như một bức tranh bất động. Dung mạo Trầm Dung Dương không tính là xuất chúng, ngược lại chỉ có thể xem như ngũ quan đoan chính, nhưng hấp dẫn ánh mắt người khác, chính là sự tự tin bình tĩnh của y, tựa như cho dù trời có sụp xuống, y cũng không hề cảm thấy ngoài dự đoán. Hơn nữa, con người y tiến thoái có chừng mực, phong thái cử chỉ không kiêu ngạo không hấp tấp, khí chất như vậy, so với vẻ bề ngoài còn muốn xuất chúng hơn rất nhiều, thế cho nên diện mạo bên ngoài chỉ có thể đóng vai trò làm nền mà thôi.

Không giống Lục Đình Tiêu dửng dưng không màng thế sự, Mạnh Huyền Tình phong lưu phóng khoáng, Lục Khinh Tỳ quyết tuyệt nhưng lại mang theo lo lắng bồn chồn, thậm chí không giống Mạc Vấn Thùy tùy ý ngổ ngược. Trầm Dung Dương thế này, Như Ý lâu chủ như thế này, hiển nhiên là độc nhất vô nhị.

Lục Đình Tiêu yên lặng nhìn y, không biết đã đứng bao lâu, ngay cả tóc cũng đã muốn khô hơn phân nửa.

Trầm Dung Dương khẽ cử động, mi mắt nửa mở.

“Hiện tại là lúc nào rồi?” Y thì thào nói mớ vài câu, thân thể muốn ngồi dậy, thế nhưng đầu vẫn mơ mơ màng màng như cũ, rốt cuộc đành phải bỏ cuộc.

Lục Đình Tiêu đột nhiên thấy rất thú vị: “Đã qua giờ tý rồi, ngươi lên trên giường ngủ đi.”

“Ngô…” Y mơ hồ trả lời một tiếng.

Trầm lâu chủ như vậy thật là hiếm thấy, Lục Đình Tiêu bước qua, định ôm y lên giường ngủ, thế nhưng đối phương lại phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt tay đã chế trụ mạch môn của hắn. Người nọ cau mày, khó khăn mở mắt ra nhìn hắn hồi lâu, mới bừng tỉnh: “Hóa ra là Đình Tiêu huynh…” Vừa nói dứt lời, hai mắt lại chậm rãi nhắm lại, tay cũng buông xuống, thân thể khôi phục trạng thái thả lỏng như cũ.

Hành động này khiến Lục Đình Tiêu vốn lãnh đạm cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, hắn ôm người đang ngủ về phía giường.

Một nam tử trưởng thành, trọng lượng so với hắn cũng không thua kém bao nhiêu, thế nhưng Lục Đình Tiêu ôm y cũng không hề vất vả. Đặt người lên trên giường, đắp chăn, hắn còn chưa cảm thấy buồn ngủ, liền lôi cái ghế đặt sát bên cạnh giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn y.

Đem tình cảnh hai người ở chung, từng chút từng chút nhớ lại một lần, hắn bắt đầu chậm rãi hiểu được suy nghĩ trong lòng mình.

“Nếu sau này, người muốn cùng ngươi tư thủ là nam tử, ngươi có để ý hay không?”

Vì sao lại hỏi câu này, lúc đó hắn cũng không quá rõ ràng, chỉ là vừa vặn nói tới chuyện như vậy, trong đầu xuất hiện nghi vấn này, thế là hỏi.

Nhưng hắn không ngờ Trầm Dung Dương lại phản ứng như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng nhàn nhạt hiện lên cảm giác lo lắng.

Đáp án kia cứ mơ hồ trong đầu, mãi cho đến khi hắn thấy vợ chồng Tiết ngũ nương bái đường thành thân mới chậm rãi thành hình.

Hắn muốn hỏi, là bởi vì hắn muốn biết, người có thể làm bạn với Trầm Dung Dương suốt đời, rốt cuộc sẽ là người như thế nào.

Hắn muốn biết, là bởi vì Trầm Dung Dương bất tri bất giác đối với hắn mà nói, đã không chỉ là đối thủ, hoặc bằng hữu.

Như vậy còn có khả năng là cái gì?

Nếu như người này có vợ con, còn có thể giống như trước, cùng ngươi uống trà luận kiếm, đàm tiếu chuyện giang hồ sao?

Nếu như người này có thể giống như bây giờ, cả đời cùng ngươi ngắm hoa ngắm tuyết, nói chuyện luận võ, ngươi có bằng lòng hay không?

Bản thân mình vốn muốn theo đuổi võ học đến cảnh giới cao nhất, nếu trong lòng có thêm một người, còn có thể chuyên tâm hay không?

Thêm một người, giống như người đang leo núi mà còn vác thêm một bao quần áo, cũng giống như trên thuyền nhỏ có thêm một hòn đá.

Thế nhưng tất cả mọi thứ vốn đều là hư vô, tự nhiên xuất hiện thêm một chuyện, cần gì phải cự tuyệt, chỉ cần trong lòng cảm thấy thích, cho dù là đối thủ, bằng hữu, hoặc cái gì đó, thì có gì khác nhau?

Hai mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, tầm nhìn chuyển về hướng người đang nằm ngủ say trước mắt, tâm tình dần dần bình ổn trở lại, cho đến khi không còn dậy sóng.

Trầm Dung Dương…

Trong lòng đọc thầm cái tên này, hắn bước đến bên cạnh giường, dùng tay chống xuống mép giường, chậm rãi cúi người xuống.

Môi của đối phương mềm mại mà ấm áp, còn mang theo hương rượu nhàn nhạt, hành động gần sát như thế này là vô cùng thất lễ, thế nhưng dưới tình huống đối phương đang ngủ say, thì chỉ có trời biết đất biết.

Hắn cũng không làm thêm hành động nào, chỉ dừng lại ngắn ngủi vài giây, liền đứng thẳng dậy, lẳng lặng suy nghĩ thêm một hồi.

Không biết qua bao lâu, ngọn đèn bị thổi tắt.

Lục Đình Tiêu nằm xuống bên cạnh Trầm Dung Dương, chỉ chốc lát liền chập chờn rơi vào giấc ngủ.

Trong bóng tối, một đôi mắt khác hơi hơi mở ra, mang theo một tia phức tạp.

Đêm xuân yên tĩnh, nhưng lòng người lại không bình tĩnh.