Thiên Tỏa

Chương 12

Tôi
vừa sợ hãi vừa rối trí, lập tức đứng phắt dậy, cầm tay Lão Ngũ lắc mạnh.

-
Lão Ngũ, làm thế nào bây giờ? Lão hãy nghĩ cách đi.

Đôi
ngươi Lão Ngũ không ngừng đảo ngược xuôi trông rất lung, kế lão chán nản và thất
vọng buông một câu:

-
Chẳng còn cách nào nữa.

Rồi
quay lưng bước tới hòn đá tảng phía trước lần xét thật kỹ. Chị Giai Tuệ cũng bước
tới cùng quan sát, hy vọng tìm ra manh mối để mở hòn đá.

Tôi
đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi dòng thủy ngân đang sôi ùng ục cách đấy không
xa, chỉ sợ chúng lan tới.

Bỗng
nhiên, Lão Ngũ quát to:

-
Nhanh nhanh nhanh, lùi ra đằng sau!

Chị
Giai Tuệ kéo tôi lùi ra sau vài bước, đứng chắn trước tôi. Lão Ngũ lại lôi chuỗi
vòng Ô Kim ra, hai tay kéo sang hai bên, sau một tràng tiếng lách cách vang
lên, chuỗi hạt đã biến thành một đoạn dây xích, sau đó dồn lực lên cánh tay phải
cầm sợi xích vừa hét lớn vừa vung mạnh cánh tay. Sợi xích vẽ nên một vệt sáng
đen rồi đập mạnh vào tảng đá, tạo ra một vệt nứt dài trên bề mặt. Rồi cứ thế
lão lại vung tay lần thứ hai, thức ba…. Tại khe giữa tảng đá dần dần tạo thành
một đường rãnh sâu. Lão Ngũ vẫn ra sức quất mạnh sợi xích vào như lão có mối hận
thù sâu đậm với nó. Lực mỗi lúc một lớn hơn, những mảnh đã dăm văng ra tứ phía.

Chị
Giai Tuệ thấy không an toàn liền quay người sang đưa tay lên bịt mắt tôi, nhưng
qua đường kẽ tay của chị tôi vẫn nhìn rõ lần cuối cùng Lão Ngũ vụt chuỗi dây
xích vào tảng đá, vết rãnh kia tách đôi ra, để lộ ra một đám lúc nhúc những cục
thịt nhỏ màu trắng muốt, còn ứa ra dịch mủ màu xanh lá cây đậm, nhỏ tí tách xuống
mặt sàn.

Lão
Ngũ lùi bước, tay xoa cằm, bật một nụ cười lạnh lùng.

-
Mẹ kiếp, đúng là bọn giòi bọ thối tha. Hay đấy, hay đấy!

Tôi
kinh hãi, nắm chặt tay chị Giai Tuệ bước tới gần để quan sát, nhìn thấy cảnh tượng
này tôi sợ đến sở da gà. Thì ra phía sau tảng đá kia không phải là những viên
thịt mà chính là những con sâu lớn màu trắng, chúng nhung nhúc trườn đè lên
nhau, nhiều vô kể, mỗi con to chừng ngón tay cái, dài gần bằng chiếc bút chì. Lớp
ngoài cùng có vài chục con bị chuỗi dây xích chém phải nên bị đứt đôi, dòng mủ
màu xanh lá cây kia chắc là dịch thể trong người chúng tiết ra.

Nhìn
kỹ lại, tôi thấy thân những con sâu kia giống như ống dẫn nước của máy giặt với
những đường gân xoắn xung quanh ống, phần thân lại mọc ra rất nhiều những cái
chân ngắn không ngừng cựa quậy, giống như chân rết, phần đầu có hai hạt màu đen
sáng long lanh, hơi nhô ra ngoài, chắc là hai mắt, cạnh đó là chiếc mồm dẹt xấu
xí đang nhả ra sợi tơ phóng thẳng vào trong tường.

Tiếng
nhả tơ lạo xạo của chúng khiến tôi nghe đến rợn người, vội quay sang hỏi Lão
Ngũ đây là con gì. Lão cười khùng khục và nói đây chính là tầm ngũ sắc, nó được
Hoàng Đạo bà bà nuôi nên người ta gọi nó là Trùng bà bà.

Tôi
không biết Hoàng Đạo bà bà là ai, liền hỏi chị Giai Tuệ. Chị Giai Tuệ kể rằng
bà là người gốc Thượng Hải, làm nghề dệt vải. Tôi lại thắc mắc là tại sao nghề
dệt vải lại có liên quan trong chuyện này?

Lão
Ngũ nhìn chằm chằm vào đám tằm ngũ sắc mà nói:

-
Nói về Hoàng Đạo bà bà này còn lưu truyền lại một câu chuyện nữa đó là, từ khi
còn là thiếu nữ bà ta đã tới miền Nam Phúc Kiến để học nghề, rồi mang theo loại
tằm của vùng đó về quê hương nuôi, qua nhiều lần lai tạo đã tạo ra một loại tằm
khác.

Đừng
chỉ có quan tâm tới vẻ ngoài xấu xí, mà hãy quan tâm đến loại tơ đặc biệt do loại
tằm này nhả ra, nó thậm chí còn có độ bền chắc không dễ gì cắt được, câu thành
ngữ tơ trời không đứt cũng chính từ đây mà ra… - Nói rồi lão liền nở nụ cười
khóa chí. – Tơ trời không đứt, loại hoạt bảo được lưu truyền qua nhiều đời nay,
vậy là chúng ta đã may mắn được tận mắt chứng kiến, hay đấy, hay đấy!

Lão

Ngũ còn nói với chúng tôi, giờ đây người ta hay nhắc đến từ “hoạt bảo”, nhưng
thực ra từ này đã được dùng từ thời cổ đại với ý nghĩa là bảo bối sống. Trong
truyền thuyết, miền Bắc và miền Nam mỗi nơi đều có một hoạt bảo. Miền Bắc là
cây Bất tử, gỗ của loại cây này có khả năng hồi sinh, nên không bao giờ diệt được
nó. Miền Nam chính là loại tằm ngũ sắc này, loại tơ chúng nhả ra cũng không thể
nào tiêu hủy nổi. Thế nhưng hai loại bảo bối này vốn chỉ được lưu danh trong giới
giang hồ vài trăn năm nay mà chưa có ai được tận mắt chứng kiến, hóa ra chúng ở
dưới lòng đất của Cố Cung, vậy thì loại cây bất tử kia chắc cũng là có thật,
coi như ba ông cháu chúng tôi đã được mở mang đầu óc.

Nghe
Lão Ngũ giải thích, trong lòng tôi chợt nhớ ra: Hoạt bảo, chẳng phải hồi nhỏ
ông nội hay gọi tôi là “hoạt bảo” hay sao, xem ra nó cũng có một ý nghĩa rất đặc
biệt.

Lão
Ngũ vỗ tay lên bức tường bên trái, cắn răng nói:

-
Mẹ kiếp, đúng là rơi vào động bàn tơ rồi, ta đoán rằng phía sau này cũng có
không ít loại tơ như thế. Thằng khốn độc địa nào tạo ra động này không những
nuôi bọn sâu bọ thối tha này ở sau bức tường mà còn dùng khóa Bá Vương để khóa
lại bên ngoài, rồi hút những dòng thủy ngân chạy tới, quả thật là quá cao tay.

Tôi
nghe mà thấy đầu óc mơ hồ như đang nghe truyện thần thoại vậy, tưởng chừng những
thứ này chỉ có thể xuất hiện trong Tây du kí mà thôi. Trong đầu tôi bỗng vụt ra
một câu hỏi, đã qua bao nhiêu năm rồi, vậy thì những con tằm này chúng ăn gì để
sống?

Nghe
câu hỏi của tôi, Lão Ngũ vừa lạnh lùng vừa đáp:

-
Chúng ăn thịt! – Nói rồi lão kéo tôi bước gần tới nhìn cho rõ.

Tôi
hoảng hốt phát hiện ra, những con tằm bị thương đang bị những con còn lại bâu tới
ăn thịt, chúng đau đớn kêu lên, cả thân quằn quại lăn trườn cố thoát ra, nhưng
chỉ một lúc sau chúng đã bị ăn sạch tới nỗi cả những sợi tơ chúng nhả ra cũng bị
nuốt trọn, nhìn thấy cảnh tượng trên, tôi dựng cả tóc gáy.

Chị
Giai Tuệ kéo tôi tới gần, rồi hỏi Lão Ngũ làm thế nào để thoát ra, liệu có phải
khoét lỗ trên tường không?

Lão
Ngũ suy nghĩ một lúc, rồi bảo chị Giai Tuệ lôi chiếc bật lửa ra, đốt nóng góc
tường bên phía tay trái. Những đám tơ ngũ sắc càng bị hơ nóng thì càng trắng bệch
ra, dần biến thành trong suốt và phát sáng, nhưng không thấy dấu hiệu bị đứt đoạn.
Khi ngọn lửa lan đến đám tằm ngũ sắc, lập tức phát ra âm thanh xì xèo như đang
xào nấu, một lúc sau tỏa ra mùi thịt nướng khét lẹt. Những con tằm phía ngoài vội
vàng bò vào trong, những con không kịp chạy đã bị lửa đốt cháy biến thành màu
vàng nhạt, rồi co thành một dúm rơi xuống mặt sàn, nhưng những sợi tơ trong bụng
chúng vẫn dính chặt trên tường.

Lão
Ngũ bật cười khoái chí, nói:

-
Ha ha, mẹ kiếp! Hoạt bảo thì cũng là sinh vật sống. Chúng sợ lửa, vậy thì cũng
dễ giải quyết thôi. – Nói rồi lão bảo tôi và chị Giai Tuệ đứng lùi ra xa, vung
mạnh chuỗi Ô Kim quật vào bức tường, tạo thành một khe nhỏ, giờ mới nhìn được hết
phía sau, những con tằm ngũ sắc chi chít dày đặc, cũng không đếm xuể là bao
nhiêu con, chỉ thấy đầu đuôi chúng chen chúc lên nhau, nhung nhúc cử động, nhìn
đã thấy buồn nôn.

Lão
Ngũ bảo chị Giai Tuệ lôi ra vài viên đạn, rồi dùng mũi dao tách vỏ đạn ra, lấy
thuốc nổ bên trong rắc lên trên chốc đám tằm ngũ sắc, dùng một nhúm vải cuộn chặt,
châm lửa ném vào trong.

Một
tiếng nổ vang lên, đám tằm ngũ sắc lập tức bị thiêu rụi bởi một ngọn lửa màu
xanh lam, chúng kêu lên rin rít, rồi tự co rúm lại thành một nhúm rơi xuống mặt
đất. Những con thoát được thì bò sát vào phía trong bám chặt lên tường, khi ngọn
lửa lụi tắt, tôi thấy miệng khe đang dần dần mở rộng ra. Mùi thịt nướng tỏa ra
thơm nức, khiến tôi phải bịt chặt mũi, vì cảm thấy mình đã bắt đầu đói.

Nhìn
một lúc, Lão Ngũ vỗ lên hai vai đứa chúng tôi, cười vang và nói:

-
Thế nào, hai nhóc, nếu không sợ bẩn thì đi vào trong đó với ta. – Nói rồi, lão
tiến thẳng vào bên trong.

Tôi
nhìn chị Giai Tuệ với ánh mắt sợ hãi, trong lòng không khỏi lo lắng vào trong
đó nhỡ bị lũ tằm ngũ sắc đó ăn thịt thì làm sao? Chị Giai Tuệ vẫn giữ vẻ điềm
nhiên, an ủi tôi vài câu rồi kéo tay tôi từ từ bước vào trong.

Phía
sau bức tường đá là khoảng không gian trống trải, nóng hừng hực giống như đang
đứng trong lò nướng vậy, khói trắng bay cuồn cuộn khắp nơi, dày đặc tới mức
không thể nào mở mắt ra. Tằm ngũ sắc bị cháy sẽ tiết ra chất dầu, khiến cho ngọn
lửa càng cháy mạnh, không thể nào dập được, những con tằm tránh lửa càng lùi về
phía sau, hang càng đi càng thấy sâu, chúng tôi tiến thẳng về phía trước chừng
hơn hai mươi mét, mà vẫn chưa tới được miệng hang.

Những
xác tằm cháy lép bép dưới chân khiến tôi vừa sợ hãi vừa cố liều mình bước tới
trước, Hoàng Đạo bà bà kia vốn là người miền Nam, còn Thẩm Dương lại ở miền Bắc,
vậy hàng ngàn con tằm ngũ sắc này từ đâu ra? Đang miên man suy nghĩ thì chợt
nghe Lão Ngũ hét dừng lại, tôi vội quay sang nhìn theo hướng tay lão chỉ.

Trước
mắt chúng tôi, ngọn lửa vẫn đang bùng bùng cháy, nhưng không biết vì sao, những
con tằm ngũ sắc kia biết là sẽ bị thiêu cháy mà vẫn không hề nhúc nhích, thậm
chí còn bám chặt vào ngọn lửa. Trên tường hang chi chít những lỗ nhỏ bằng đầu
ngón tay, một đám tằm ngũ sắc còn nhiều hơn lúc nãy bò ra, theo hàng tiến thẳng
tới ngọn lửa như con thiêu thân, dường như chúng đang muốn lấy thân mình lấn át
ngọn lửa kia.

Lão
Ngũ chửi thề vài câu rồi lập tức lôi mấy viên đạn khác ra, tách lấy thuốc nổ bọc
vào mảnh vải rồi ném về phía ngọn lửa, khiến ngọn lửa càng bùng lên dữ dội hơn.
Lũ tằm ngũ sắc bị thiêu cháy quằn quại không ngừng nổ lách tách, nghe mà thấy
inh tai.

Chúng
tôi từ từ ngồi xuống, vừa quan sát vừa thắc mắc không hiểu bọn tằm ngũ sắc kia
cuối cùng là bị điên hay do chúng quá ngốc nghếch. Không biết lửa đã cháy trong
bao lâu, chỉ thấy rằng xác lũ tằm phủ lên mặt đất một lớp dầy đen sì, những con
tằm bò ra ít dần đi. Đang lúc mơ hồ, tôi bỗng nhìn thấy hình như sau đống lửa
đang cháy kia có một cái gì đó màu đen.

Lão
Ngũ nhảy chồm lên, chửi thề một câu:

-
Mẹ kiếp, gặp phải con yêu tinh chúa rồi!

Lúc
đó, ngọn lửa đang yếu dần đi, chị Giai Tuệ cầm chiếc đèn soi vào đám lửa, tôi sợ
hãi đứng núp vào phía sau Lão Ngũ, thò đầu nhìn qua vai lão. Con vật phía sau
ngọn lửa kia màu nâu đậm, có hai đầu nhọn, phần giữa thô và to, hình như nó
chính là con tằm chúa, toàn thân nó kéo ra vô số những sợi tơ mảnh và din dít với
nhau, đầu còn lại của tằm chúa cắm vào thân tường. Con tằm chúa có vẻ cũng
không chịu được nóng nên toàn thân cũng đang run lên. Trên đầu nó chỉ có một
con mắt tròn xoe to chừng hai đầu ngón tay, thỉnh thoảng lại nhả ra một sợi tơ,
sợi tơ được nhả cũng nhanh chóng bị cháy rụi bởi ngọn lửa trong chốc lát.

Lão
Ngũ cười sang sảng, nói với chúng tôi đây chính là nhộng chúa. Con tằm ngũ sắc
sau khi nhả hết tơ sẽ chỉ biến thành nhộng chúa mà không biến thành ngài, cả
ngày không làm gì khác ngoài nhiệm vụ chính là sinh sản. Có thể là do nóng quá
không chịu nổi, nên lũ tằm con mới lao vào đống lửa hi sinh thân mình để cứu lấy
nhộng chúa! Lão còn nói thêm, lao vào đám lửa để dập lửa chính là bản năng của
loài ngài, bướm đêm, bản năng này được hình thành từ khi chúng còn nằm trong bụng
mẹ.

Tôi
ngẩn ngơ đứng nhìn lũ tằm con cứ thế lao vào đám lửa mà thấy thương xót cho
chúng, lúc trước, khi nhìn chúng ăn thịt đồng loại tôi thấy sao mà quá sức tàn
nhẫn, còn giờ đây khi chứng kiến cảnh chúng lao vào lửa hi sinh quên mình để bảo
vệ nhộng chúa, mới thấy rằng thì ra loài động vật cũng có tình cảm. Tôi chợt
nghĩ tới ông nội, nhớ hồi còn nhỏ ông nội đi đâu cũng ôm theo tôi, vì chỉ sợ
tôi sơ sẩy ngã vào đâu đấy, sau này khi tôi đã lớn, mỗi lần trước lúc đi ra khỏi
nhà ông đều dặn dò cẩn thận. Nghĩ đến đó, tôi không cầm được nước mắt, quay
sang phía chị Giai Tuệ, tôi cũng thấy chị nhíu đầu mày lại như đang có tâm trạng,
và không nỡ lòng nhìn sự việc đang diễn ra.

Khi
nghe Lão Ngũ nói:
-
Đợi đến khi lửa tắt, ta sẽ dùng chuỗi xích này giết chết con nhộng chúa kia, mở
đường cho hai đứa mi đi.

Trong
lòng tôi bỗng thấy áy náy vô cùng, kéo nhẹ tay áo lão, nói nhỏ:

-
Lão Ngũ, chúng ta không giết nó có được không, thôi, lão tha cho nó đi.

Lão
Ngũ trợn trừng mắt, đang định nói, thì nhìn thấy hai mắt tôi đỏ hoe giàn giụa
nước mắt nên lão suy nghĩ một lúc rồi nói:

-
Thôi được, để xem tình hình thế nào đã.

Chỉ
một lúc sau, ngọn lửa bị lũ tằm con kia dụi tắt dần đi, chỉ còn sót lại vài chục
con, nhưng cũng bị thương nghiêm tọng, nằm cạnh đống lửa quằn quại trong vô vọng.
Mùi thịt cháy khét nồng lên khiến tôi thấy buồn nôn.

Thấy
tôi mềm lòng, Lão Ngũ cũng không nhắc đến chuyện giết con nhộng chúa, mà chỉ
kéo chúng tôi đi vòng qua nó. Những sợi tơ nhả ra từ con nhộng chúa đan thành một
chiếc lưới lớn, ba chúng tôi phải khoét một lỗ ở giữa để chui qua. Con nhộng
chúa vẫn đứng yên không nhúc nhích, dường như cũng muốn cảm ơn chúng tôi vì đã
tha mạng.

Đi
chừng hai mươi mét, chúng tôi lại gặp một bức tường đá màu đen chặn lại, Lão
Ngũ tiến đến gần nhìn qua, rồi dùng chuỗi xích đập lên mặt tường vài cái thì thấy
có tiếng cộp cộp, có vẻ như bức tường này không dày lắm. Lão nói thêm đây chỉ
cánh cửa đá nhô từ dưới lên, chỉ cần tìm ra nơi ổ khóa được cất giấu, là có thể
đi qua.

Không
lâu sau, tôi phát hiện ra hai lỗ mắt cách nhau chừng vài centimet nằm ở phía dưới
chân cánh cửa đá, dùng chiếc kim dài chọc vào bên trong để thăm dò, tôi thấy rằng
kết cấu của chúng khá đơn giản, nó gồm hai chiếc bản lề có trục giữa, chúng
giao với nhau để đóng chặt cánh cửa lại. Tôi nhanh chóng mở chiếc bản lề, nhưng
cánh cửa vẫn nằm im lìm không nhúc nhích, đúng lúc đó con nhộng chúa phía sau
chúng tôi bỗng nhiên chuyển động, phát ra tiếng kêu ù ù rất lạ, giống như lũ tằm
kia đang cắn kén chui ra.

Lão
Ngũ giật nảy người lùi về phía sau vài bước, ngón tay vừa nắm những sợi tơ lập
tứ hét lớn:

-
Mẹ kiếp, đây chính là cỗ máy liên hợp!

Lão
nói thật nhanh về cỗ máy liên hợp vừa nhắc đến, từ căn phòng chứa dung dịch thủy
ngân cho đến cánh cửa đá trước mặt đều được nối bằng vô vàn sợi tơ tạo thành một
cỗ máy hoàn thiện, còn gọi là cỗ máy liên hợp. Mà mắt xích của chúng lại chính
là con nhộng chúa kia, xem ra không giết nó không xong.

Lão
Ngũ dùng mũi dao rạch lên thân con nhộng chúa tạo thành một đường dài, rồi cầm
hai mảnh da lớn của con nhộng chúa phanh ra. Tôi ngó vào phía trong bụng nhộng
chúa thì thấy có một con tằm lớn trắng nõn to chừng cánh tay đang cuộn tròn, bề
ngoài giống như củ sen, thế nhưng điều đáng sợ là ở chỗ, trên thân nó móc đầy
những vòng tròn bằng sắt màu bạc to bằng chiếc nhẫn, chúng móc lại với nhau, và
chỉ nhô ra ngoài một nửa. Những sợi tơ được giăng ra từ bên trong chiếc vòng sắt,
đâm xuyên qua thân nhộng chúa và bức tường đá.

Chứng
kiến cảnh tượng trên khiến tôi vô cùng choáng váng, đây chẳng phải chính là chiếc
khóa tơ vòng, là một loại khóa kết hợp giữa tơ và khóa vòng hay sao? Thế nhưng
thật không ngờ tới, nó lại được giấu trong bụng của con nhộng chúa này. Vậy là
bao nhiêu năm nay, con tằm này bị xích lại bằng những vòng sắt, phải nằm đây chịu
tội, thật quá dã man, không biết kẻ thất đức nào đã gây ra tội ác này. Trong đầu
đang chồng chất những suy nghĩ, thì tôi thấy con tằm trong bụng nhộng chúa ngẩng
đầu lên hướng về phía tôi, đầu không ngừng lắc qua lắc lại, đôi mắt to bằng hạt
lạc long lanh nhìn thẳng vào mắt tôi như van xin tôi hãy giải thoát cho nó khỏi
nỗi đau về thể xác.

Lão
Ngũ vỗ vai giục tôi nhanh chóng giải quyết. Tôi cau mày, dồn hết sức tập trung
của mình vào lưng con tằm, đưa tay lôi một vòng xích lên, con tằm dường như sợ
đau nên cũng rung mình. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve để trấn an nó. Quan sát một lúc
tôi phát hiện chiếc khoa tơ vòng này vô cùng phức tạp, vô số những sợi tơ xuyên
qua những chiếc vòng nối chúng lại, rồi móc chặt lên lưng con tằm, nếu để tháo
từng cái một thì không biết sẽ phải mất bao lâu, chỉ còn cách giết con tằm đi,
nhưng tôi nỡ lòng nào giết nó đây?

Đang
lúc còn do dự, chị Giai Tuệ bỗng hét lên bên tai tôi:

-
Thủy ngân! – Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Trời ơi! Không biết từ bao giờ
dung dịch thuỷ ngân đã lọt qua khe đá chảy vào trong này, chỉ còn cách chúng
tôi khoảng tám chín mét, mặt đất giờ đã phủ đầy dung dịch màu xám.

Tôi
sợ hãi tới mức tay run lên cầm cập, vô ý giật mạnh chiếc vòng sắt khiến con tằm
quằn quại đau đớn, dòng thủy ngân phút chốc đã tiến vào thêm vài mét. Con tằm
dường như cảm nhận được mối nguy hiểm nên lập tức nằm yên, dòng thủy ngân cũng
theo đó dừng lại.

Tôi
nuốt nước bọt, trong lòng rối như tơ vò, phải làm sao bây giờ? Nói thật tôi
không muốn giết con tằm kia chút nào, thế nhưng không giết nó thì chúng tôi sẽ
mãi bị nhốt ở đây không ra được.

Thấy
tay tôi lóng ngóng, Lão Ngũ rút chuỗi xích Ô Kim ra, vừa vung lên vừa nói:

-
Nhóc con, tránh ra. Không giết nó thì ra không thoát ra được đâu.

Chị
Giai Tuệ cũng nắm chặt hai vai tôi, an ủi:

-
Lan Lan, để Lão Ngũ xử lí đi, con tằm đó cũng đã phải chịu đau đớn hàng trăm
năm như thế là đủ rồi, giờ ta phải giải thoát cho nó thôi.


Trong
lòng tôi vô cùng đau xót, nước mắt chỉ chực trào ra, tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt
ve đầu con tằm rồi nói nhỏ với nó:

-
Tằm ơi, xin lỗi! – Nói rồi tôi mím chặt môi, từ từ quay đầu bước ra sau.

Lão
Ngũ lập tức vung chuỗi xích Ô Kim, trong nháy mắt đập mạnh lên đầu con tằm. Phựt
một tiếng, rồi từ vết thương trên thân con tằm tiết ra dung dịch màu xanh lá
cây, sợi xích hoàn toàn chìm sâu vào bên trong.

Tiếng
kêu của con tằm thét lên chói tai, toàn thân nó giãy giụa điên cuồng, có vẻ như
chưa thể chết được. Ngay lập tức, dung dịch thủy ngân trên bốn bức tường tràn
vào, có vẻ như sắp nhấn chìm chúng tôi chỉ trong giây lát.

Lão
Ngũ cũng không kịp vụt thêm một lần nữa, vội ném chuỗi xích đi, hét lên:

-
Chạy! – Rồi kéo mạnh hai đứa chúng tôi bỏ chạy, thế nhưng chúng tôi đang mắc kẹt
bên trong lớp lưới tơ dày đặc, thì chạy được đi đâu chứ?

Đúng
lúc đó, con tằm bỗng nhiên ngoi nửa thân người lên, phần đầu vị vụt nát bét vẫn
cố vươn về phía chúng tôi. Nhìn thấy chiếc đầu nhầy nhụa dịch xanh lè đang tiến
sát đến, tôi giật nảy mình, bất giác đưa tay lên che, sẵn trong tay có chiếc
kim dài, đầu mũi kim quay ra ngoài, trong lúc hoảng loạn, tôi nhìn thấy hai con
mắt của nó ánh lên tia sáng vàng.

A!...
Chiếc kim đã đâm sâu vào trán con tằm, thứ dịch nhơn nhớt xanh xanh bắn đầy lên
mặt và lên tay tôi, vị đắng chát, con tằm quay phắt đầu lại, run lẩy bẩy rồi
trườn về phía con nhộng chúa.

Mọi
việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không kịp
nghĩ đến điều gì, chỉ có cảm giác mọi thứ coi như đã chấm dứt, chỉ còn biết nhắm
chặt mắt đợi cho dòng thủy ngân kia tràn đến nhấn chìm mình. Thế nhưng, chỉ một
lúc sau, cảm thấy phía dưới chân tôi không có điều gì khác đặc biệt xảy ra, tôi
vội mở mắt ra, dung dịch thủy ngân đã đông đặc lại ngay bên dưới chân tôi và
càng ngày càng mỏng dần, cứ như dưới mặt đất có một lớp bông khổng lồ đã hút hết
đống thủy ngân này đi, tôi vội vàng ngó xung quanh, hai bên tường cũng xảy ra
tương tự. Chỉ một lúc sau dòng thủy ngân đã biến mất không để lại chút dấu vết
gì. Quay sang nhìn những sợi tơ trong suốt kia thì thấy chúng cũng nhanh chóng
biến thành màu đen và mềm oặt rơi xuống mặt đất.

Lão
Ngũ vội chạy ra đưa tay khua khoắng sờ soạng lên mọi chỗ trên bề mặt bức tường,
hai chân giẫm mạnh xuống đất, nói với vẻ hồ nghi:

-
Mẹ kiếp! Vẫn chưa chết. Hay đấy, hay đây!

Tự
tôi cũng thấy rất kỳ lạ, rồi nghĩ đến tia sáng vàng vừa nhìn thấy lúc này, vội
vàng ngó vào trong bụng nhộng chúa. Con tằm đang nằm cuộn tròn bất động, chết cừng,
giữa trán bị xỏ một vòng tròn màu vàng. Tôi đưa tay thận trọng rút chiếc vòng
ra, lấy tay áo lau chất dịch bám trên bề mặt, lập tức sửng sốt đến ngây người.
Đây thực chất chính là chiếc nhẫn vàng, một mặt rộng một mặt hẹp, bề ngoài nhẵn
thín nhưng mặt trong lại khắc chìm vài biểu tượng rất kỳ lạ, không biết nó có
nghĩa là gì.

Lão
Ngũ giật lấy, rồi lôi thêm mấy chiếc vòng khác trên thân con tằm, chúng thực ra
là những chiếc nhẫn bạc rất đỗi bình thường. Lão nghiên cứu một hồi lâu, mới
đưa ra kết luận rằng, đây thực ra chỉ là những chiếc nhẫn bình thường, chắc là
do người tạo ra cỗ máy này nhét vào đây.

Tôi
ngẩn ngơ nhìn xác con tằm đã chết, thấy thật tội nghiệp, nó khiến tôi nhớ ra
vài điều. Ông nội đã có lần kể rằng, kết cấu của khóa tơ vòng có rất nhiều dạng,
không chỉ có khóa Thiên Cương nối tơ mới có kết cấu kiểu này, mà cả khóa vòng
luồn tơ hay khóa xích đều có kết cấu dạng mạng, trong số đó nhất định phải có một
mắt xích chính đảm đương vai trò khống chế và điều khiển, còn gọi là điểm then
chốt, bình thường người ta hay nói “điểm then chốt” của vấn đề, chính là từ đây
mà ra. Phải chăng trước khi chết, con tằm kia đã gắng hết sức ra ám hiệu cho
tôi nhìn thấy chiếc nhẫn vàng trên trán, vừa đúng lúc tôi cầm chiếc kim trên
tay chọc thủng, nên đã may mắn vượt qua ải này. Nghĩ đến đây tôi lại xúc động
rơi nước mắt, cảm thấy con tằm kia quá đỗi cao thượng, nó thà hi sinh thân mình
còn hơn giết hại chúng tôi.

Nghe
tôi kể lại sự tình, Lão Ngũ và chị Giai Tuệ cũng cảm kích vô cùng, Lão Ngũ còn
thở dài nói:

-
Con vật cũng có linh hồn, có thể nó đã nhìn thấy mi là người lương thiện, nên
trước khi chết còn cố ra hiệu. Chiếc nhẫn này cũng thật cổ quái coi như là một
món quá, hãy giữ lấy làm kỉ niệm.

Tôi
từ từ nhận lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón trỏ, thế nhưng trong lòng lại vô cùng buồn
bã, cảm giác như mình vừa gây ra tội lớn. Tôi thành khẩn quỳ xuống, nhẹ nhàng
nói:

-
Tằm bà bà, cảm ơn người, cháu nhất định sẽ giữ cẩn thận món quà của người.

Lão
Ngũ nhìn vào bên trong con nhộng chúa, vừa thò tay vào lôi ra mấy hạt màu đen,
vừa giải thích với chúng tôi cái này gọi là phân tằm, thông thường người ta còn
có thể dùng chúng làm thuốc, phân của loại tằm ngũ sắc này thì càng quý hơn,
nghe nói còn có thể phòng độc.