Thiên Thu Tình Hận

Hồi 7

Docsach24.com
ọn Mã Siêu bốn người rời khỏi Khương gia băng mình đi trong bóng đêm. Xét về võ công chúng đều thuộc hạng kiếm sĩ nhất nhì nhưng đêm nay chạm phải kình địch khiến cả bốn tên ít nhiều đều bị đả thương.

Đang đi, bọn chúng bỗng giật mình, dừng lại khi thấy trước mặt có khoảng hơn chục tay kiếm áo đen dàn ra chặn đường. Mã Siêu trong mình tuy đã thọ thương nhưng vẫn tỏ ra một tay giang hồ bản lĩnh, hắn bước lên gằn giọng quát:

- Các ngươi muốn gì?

Bọn võ sĩ áo đen chính là đệ tử Hắc Kỳ đường. Tên Đường chủ cũng bước ra lạnh lùng hỏi:

- Phải chăng các ngươi là người của Thuận Thiên giáo?

- Nếu đúng thế thì đã sao!

- Ta thừa lệnh bắt các ngươi về tra xét, biết điều thì xuôi tay chịu trói sẽ bảo toàn tính mạng.

Mã Siêu ngửa cổ cười to:

- Ha ha... Bọn Ngũ Kiếm kỳ các ngươi thật ngông cuồng. Bổn giáo chưa tìm đến các ngươi thanh toán, các ngươi lại muốn sinh sự trước sao? Đã thế, ta bắt ngươi trước rồi sẽ thanh toán với Thuận Thiên giáo sau.

Dứt lời, tên Đường chủ rút kiếm nhắm Mã Siêu đánh tới. Mã Siêu xoay người tránh kiếm rồi trả lại một chiêu. Hai tên Đường chủ thi triển toàn lực đánh nhau kinh động cả một góc rừng. Bên này, Mã Siêu trong mình đã mang sẵn thương tích, nên dù chiêu pháp tinh xảo hơn nhưng hắn vẫn không sao thi thố hết được.

Tên Đường chủ Hắc Kỳ đường biết đối phương đang bị thương nên hắn cố tình ra chiêu thật nặng, chiêu nào cũng dùng hết nội gia công lực khiến Mã Siêu mỗi lần đỡ kiếm là toàn thân tê dại, động đến vết thương vô cùng đau đớn.

Tên Đường chủ Hắc Kỳ đường buông giọng cười nham hiểm:

- Ngươi còn không buông tay chịu trói?

- Ngươi lợi dụng lúc ta bị thương ra tay đâu phải anh hùng.

- Chung quy, ta cũng chả phải là anh hùng.

Mã Siêu cố đỡ một kiếm nữa rồi hét lên:

- Giáo chủ có lệnh hễ gặp người của Ngũ Kiếm kỳ là phải giết cho kỳ hết. Các ngươi cùng xông lên đi!

Ba tên võ sĩ áo vàng đồng loạt rút kiếm, cùng thét to lên:

- Giết sạch người của Ngũ Kiếm kỳ!

Bên này hơn chục tay kiếm áo đen cũng xông vào hỗn chiến. Trận đánh không cân sức chẳng mấy chốc đã kết thúc. Bọn Mã Siêu ít người hơn lại sẵn mang thương tích chẳng đời nào địch nổi đối phương. Mã Siêu trước khi bị bắt còn kịp cho tay vào áo lấy ra một ống trúc vàng huýt lên một tiếng thật to. Tiếng huýt chói tai xuyên qua màn đêm nghe lồng lộng cả núi rừng.

Tên Đường chủ Hắc Kỳ đường lộ vẻ hốt hoảng:

- Chúng ta đi thôi, nó gọi đồng bọn đến đấy.

Dứt lời, hắn cắp Mã Siêu cùng với thuộc hạ mang theo một tên kiếm sĩ áo vàng nữa lao mình đi. Hiện trường còn lại hai xác chết áo vàng và bốn thanh tiểu kiếm.

Một lúc sau cỗ kiệu hoa xuất hiện cùng với những tiếng leng keng quen thuộc. Cỗ kiệu được bốn thiếu nữ khiêng cùng với vợ chồng Lý thị đáp xuống hiện trường. Mụ Mộc Sát bước tới xem xét hai xác chết một lúc rồi quay lại nói với người trong kiệu.

- Thưa tiểu chủ, bọn chúng chết cả rồi. Thuộc hạ không thấy Mã Siêu.

Giọng trong kiệu phát ra:

- Vợ chồng ngươi đi xem có tung tích gì của Mã Siêu không.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Dứt lời, hai vợ chồng tung mình vào bóng đêm. Lát sau, cả hai lần lượt trở lại:

- Chúng ta đã đến trễ một bước rồi.

Người trong kiệu hỏi:

- Có biết kẻ nào ra tay không?

Mộc Sát bà bà đáp:

- Xét thương thế của hai tên kiếm sĩ thì đích thị là bọn người của Ngũ Kiếm kỳ môn...

- Hừ! Ta chưa kịp tìm tới chúng, chúng đã gây nợ máu với ta rồi.

Cự Hỏa Linh Vương bước tới hỏi:

- Thưa tiểu chủ nhân, kế tiếp chúng ta phải làm gì?

Người trong kiệu im lặng một lúc rồi hỏi lại:

- Cự Hỏa Linh Vương! Theo ông, nhân vật đã vén rèm kiệu của ta là ai? Phải chăng Bạch Bình chưa chết?

- Chính mắt thuộc hạ đã nhìn thấy Bạch Bình rơi xuống núi. Thuộc hạ cũng đã nhìn thấy cô cháu họ Tạ hỏa thiêu xác Bạch Bình mang hài cốt đi.

- Vậy thì nhân vật thần bí ấy là ai? Người đó thân pháp kỳ ảo, siêu phàm... đến ta còn chưa kịp trở tay. Huống chi hắn lại sử dụng ngựa Bạch Mao Huyết Hoa.

- Xin giao cho thuộc hạ điều tra.

Người trong kiệu lại im lặng, một lúc sau bỗng buông tiếng thở dài:

- Xem ra, võ lâm Trung Nguyên không ít nhân tài. Lời nói của Tạ Tam Cô không phải là không có lý.

Mộc Sát bà bà có vẻ hung hăng:

- Xin tiểu chủ nhân đừng đề cao thanh thế đối phương! Hắn chẳng qua chỉ học được chút thân pháp quái dị, chứ theo thuộc hạ, hắn chẳng có công lực gì ghê gớm. Nếu không phải thế thì hắn đã chẳng quất ngựa chạy đi.

- Ngươi nói cũng có lý.

Mụ lại nói tiếp:

- Tiểu chủ còn nhớ trước khi nhập quan, Giáo chủ dặn ba điều gì không?

- Thứ nhất: thống nhất võ lâm. Thứ hai: tiêu diệt Ngũ Kiếm kỳ môn.

- Còn điều thứ ba?

- Điều thứ ba: Mụ ta sẽ đích thân nhập quan mà hành sự.

- Theo ý thuộc hạ, giờ chúng ta nên tính sổ với bọn Ngũ Kiếm kỳ. Nhân lúc Công Tôn Ngạn còn đang tu luyện võ công trong cổ thành, ta phải chặt bớt vây cánh của lão đi.

- Ngươi nói phải lắm.

Cự Hỏa Linh Vương nói tiếp theo:

- Đồng thời cũng phải tính toán với họ Khương.

- Ý ngươi là sao?

- Nếu muốn thu phục võ lâm, không thể không giết Khương gia.

Người trong kiệu ngần ngừ một lúc rồi nói:

- Nhiều việc như vậy, mà Mã Siêu giờ lại không biết tung tích, ta làm sao gánh vác nổi? Không có Mã Siêu làm sao tập hợp đệ tử Ngoại Biên đường?

- Theo ý thuộc hạ, ta cứ tìm ra sào huyệt Ngũ Kiếm kỳ môn sẽ tìm thấy Mã Siêu. Chắc bọn Ngũ Kiếm kỳ nhân lúc Mã Siêu bị thương đã bắt đi rồi.

- Được! Ta giao việc ấy cho vợ chồng ngươi.

- Xin tuân lệnh thiếu chủ.

- Tiểu Loan! Tiểu Thúy! Hai ngươi trở về thông báo tình hình với mụ ta, đồng thời xin thêm người tăng viện. Hương Đào! Hương Cúc! Hai người theo dõi bọn người Tạ Tam Cô, Xú hòa thượng, đợi chúng đi khỏi Khương gia hãy báo với ta.

- Bọn nô tỳ đi cả rồi còn ai chăm sóc chủ nhân?

- Hừ! Ngươi tưởng ta còn con nít hay sao?

- Nhưng Giáo chủ đã dặn chúng nô tỳ phải ngày đêm chăm sóc, bảo vệ cho tiểu chủ nhân.

- Các ngươi quên là Giáo chủ cũng căn dặn mọi chuyện nhất nhất đều phải nghe lệnh ta đó sao? Thôi, các ngươi đi đi! Mang cả cỗ kiệu này đi, ta không dùng nữa.

Dứt lời, tấm rèm hoa từ từ vén lên, từ trong kiệu một bóng hồng thướt tha bước ra. Thiếu nữ hình dung mảnh mai như ngọn liễu, làn da trắng hồng, mái tóc dài đen tuyền óng ả. Nàng đeo trên cổ tay một chiếc vòng lục lạc phát ra âm thanh lanh canh nghe thật vui tai. Cả thân hình nàng toát lên vẻ yêu kiều thoát tục, chỉ tiếc rằng trên mặt nàng che tấm khăn lụa trắng khiến người đối diện có cảm giác khát khao muốn nhìn thấy dung nhan của nàng, hẳn đó phải là nhan sắc phi phàm diễm lệ.

Nàng phất cánh tay làm chiếc vòng lục lạc kêu lên:

- Các ngươi đi cả đi!

- Xin tiểu chủ nhân bảo trọng!

Dứt lời, cả bọn phóng đi mỗi người mỗi ngã, phút chốc chỉ còn lại một mình thiếu nữ áo hồng. Quả thật, không ai ngờ người đã một chưởng đánh lui Tạ Tam Cô, Xú hòa thượng lại là một thiếu nữ mảnh mai, trông chừng yếu đuối, nhu mì đến nhường nào.