Mụ phát cánh tay áo truyền lệnh:
- Hồi cung!
Lập tức hai trong số bốn thị nữ áo xanh tiến tới cắp lấy thiếu nữ áo hồng, phi thân lao vút đi. Thoáng chốc, cục trường chỉ còn lại mười mấy xác chết nằm ngổn ngang.
Bọn chúng di hành trong đêm khoảng hơn một canh giờ thì về đến Tổng đàn Ngũ Kiếm kỳ môn. Đó là một căn cứ nguy nga đồ sộ nằm giữa một thung lũng bốn bề được che chắn bởi những vách núi cao chót vót.
Con đường độc đạo dẫn vào Tổng đàn cứ mỗi nửa dặm là có một tháp canh do hai tên kiếm sĩ Bạch Kỳ đường phụ trách.
Đi hết con đường độc đạo thì nhìn thấy một tòa nhà đồ sộ, phía trên treo một tấm biển sơn son thếp vàng với dòng chữ ngạo nghễ:
“Ngũ Kiếm kỳ môn - Thiên hạ đệ nhất”.
Đến đây, tốp người chia làm hai. Bọn võ sĩ dẫn đầu là Mông Khắc Điềm đi vào tòa đại điện. Tư Mã Quỳnh Dao cùng với đám tỳ nữ mang theo thiếu nữ áo hồng rẽ vào khu rừng trúc bên tả, đi hết rừng trúc thì nhìn thấy một tòa nhà khác, tuy không to lớn bằng chính điện nhưng thập phần nguy nga tráng lệ.
Trên cao cũng có một tấm biển sơn son thếp vàng với dòng chữ:
“Ngũ Kiếm kỳ môn - Bích Loan cung”.
Trong tòa Bích Loan cung ấy có rất nhiều thị nữ áo xanh, bọn chúng đều trẻ tuổi, xinh đẹp nhưng gương mặt thì lạnh lùng vô cảm.
Bọn thị nữ đi lại thoăn thoắt nhưng không hề phát ra một tiếng động nhỏ, chứng tỏ tất cả đều là những tay cao thủ bậc nhất.
Tư Mã Quỳnh Dao nhập cung lập tức có hai tỳ nữ bê ra một đĩnh hương trầm đặt trước đại điện. Mụ lên ngồi trên chiếc long kỷ chạm trổ rất tinh xảo, phía sau có hai tỳ nữ đứng hầu quạt.
Thiếu nữ áo hồng bị ném xuống giữa đại sảnh. Nàng tuy đã bị điểm huyệt phong tỏa nội lực nhưng vẫn còn có thể cử động, đi đứng được. Trên khóe miệng xinh đẹp của nàng chạy dài một vệt máu khô.
Nàng lồm cồm ngồi dậy, thân hình mảnh mai run rẩy nhưng đôi mắt vẫn quắc sáng nhìn thẳng vào đối phương.
Tư Mã Quỳnh Dao dõng dạc lên tiếng:
- Tiểu nha đầu! Bổn cung có vài điều muốn hỏi ngươi.
Thiếu nữ áo hồng lạnh lùng:
- E rằng ngươi không được toại nguyện.
Tư Mã Quỳnh Dao nở nụ cười nham hiểm:
- Bổn cung e rằng ngươi không làm chủ được.
- Để xem đã!
Bất giác, có một thoáng dao động trong đáy mắt hồ ly của Tư Mã Quỳnh Dao. Cách đây chẳng bao lâu mụ đã chứng kiến khí thế quật cường của một thiếu niên không hề biết chút võ công. Bây giờ, dường như có một cái gì đó cũng gần giống như thế trong thần thái hiên ngang của thiếu nữ áo hồng.
- Bổn cung có ba điều muốn hỏi ngươi.
Mụ lên tiếng sau một thoáng chần chừ:
- Nếu ngươi không đáp ứng, lập tức bổn cung sẽ hủy dung mạo xinh đẹp của ngươi.
Đó quả thật là thủ đoạn tàn khốc và nham hiểm khôn lường. Mụ bật lên tiếng cười đắc ý khi nhận thấy đối phương lộ vẻ kinh hãi. Rồi đó mụ gằn giọng:
- Thứ nhất, bổn cung muốn biết lai lịch của ngươi?
Lập tức tia mắt thiếu nữ áo hồng ánh lên tia lửa căm hờn ghê gớm khiến Tư Mã Quỳnh Dao bất giác cũng phải run người. Nàng mím môi rít lên:
- Bổn cô nương đã nói là ngươi sẽ không được toại nguyện.
Tư Mã Quỳnh Dao nhấp nhổm trên ghế, mụ không còn tự chủ được nữa. Giọng mụ lúc này như tiếng rít mãng xà:
- Thứ hai, vì sao Thuận Thiên giáo các ngươi xem bổn môn là kẻ thù số một.
- Điều đó ngươi sẽ được biết trước khi chết.
Mụ không hề đứng lên mà thân hình đã xẹt đến trước mặt thiếu nữ áo hồng:
- Thứ ba, ai là người đứng đầu Thuận Thiên giáo?
- Ngươi cũng sẽ được biết trước khi chết.
Cánh tay mụ cất lên, năm ngón tay cong cong với những móng dài nhọn hoắt đầy vẻ đe dọa:
- Ngươi cam lòng chịu hủy hoại dung nhan sao?
Thiếu nữ áo hồng nghiến răng nói:
- Bổn cô nương có chết cũng không sợ.
- Giỏi lắm!
Lời vừa dứt, mụ ra tay tức thì. Chỉ nghe một tiếng thét đau đớn của thiếu nữ áo hồng lập tức trên gò má mịn màng của nàng xuất hiện năm dấu tay máu tươi tuôn đầm đìa.
Tư Mã Quỳnh Dao bật lên tiếng cười man dại. Mụ có vẻ cực kỳ khoái trá khi nhìn thấy dấu tích ghê rợn trên dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ áo hồng.
Không phải ngẫu nhiên mà mụ nghĩ ra trò cực kỳ tàn độc này. Ngay từ khi lột tấm khăn che mặt của nàng, trong lòng mụ đã có sự ganh tỵ ghê gớm. Quả là lòng dạ ích kỷ, độc ác khôn lường của nữ nhân.
Mụ phất cánh tay ra lệnh:
- Mang gương!
Lập tức một nữ tỳ động thân, chẳng bao lâu đã mang đến một chiếc gương lớn.
Tư Mã Quỳnh Dao giật ngay lấy chiếc gương chìa ra trước mặt thiếu nữ áo hồng.
Mụ nói bằng giọng thỏa mãn:
- Ngươi xem, bây giờ ngươi đã xinh đẹp hơn gấp bội.
Thiếu nữ áo hồng nhắm mắt lại, bất giác hai dòng lệ long lanh tuôn trào trên má nàng. Nàng khóc không phải vì sự đau đớn xác thịt, một nỗi đau to lớn hơn gấp nhiều lần, hận thù hơn vạn lần đang âm ỉ trong trái tim nàng. Rồi đó, giọng nàng rên rỉ:
- Tư Mã Quỳnh Dao! Nếu ta còn sống thì sẽ làm cho ngươi đau đớn hơn gấp bội phần. Nếu có chết, bổn cô nương thề sẽ làm quỷ dạ xoa hiện hồn về rạch nát mặt ngươi.
Tư Mã Quỳnh Dao trừng trừng nhìn đối phương, trong đáy mắt mụ thoáng hiện lên vẻ kinh hãi. Lần thứ hai trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thủ đoạn của mụ không khuất phục được đối phương, dù đó chỉ là hai thiếu niên tuổi đời còn rất trẻ.
Mụ sợ, thật sự run sợ.
Nếu Âu Dương Ngạo Thiên làm cho mụ run sợ vì đoán biết chàng sẽ là mầm họa cho mưu đồ bá chủ của vợ chồng mụ thì bây giờ, khí tiết của thiếu nữ áo hồng khiến mụ lo rằng... rồi đây trên giang hồ nữ lưu, cái tên Tư Mã Quỳnh Dao sẽ không còn là đệ nhất nữa.
Một lần nữa mụ lại ra lệnh trong nỗi khiếp sợ:
- Ném nó xuống Độc Phong động!