Thiên Thần

Chương 518: Tẫn diệt

"Chủ nhân." Lãnh Nhai hô một tiếng, thân thể hoạt động, giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị Diệp Vô Thần lấy tay ấn xuống, nói: "Trước mất không được cử động." Hiện nay lực lượng của hắn có thể dễ dàng làm khép lại miệng vết thương cho người bị trọng thương nhân, nhưng không thể giúp khôi phục sức khỏe. Hắn chuyển hướng về phía Sở Kinh Thiên, thấy hắn cũng đang ngơ ngác nhìn mình, giống nhau nhìn thấy tình cảnh không thể tường tượng ra được.

"Sở đại ca, Lãnh Nhai, ta đã biết rồi.... Ta đã tới chậm." Diệp Vô Thần than nhẹ một tiếng. Phải Hắn đã tới chậm, hôm nay chính là ngày Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm trở thành tế phẩm, lúc nghe thấy tin tức này, hắn hầu như nổi cơn điên rồi chạy như điên đến nơi đây, trên đường vẫn luôn sợ hãi khi nghĩ nếu hắn đến muộn một ngày, hắn làm thế nào đối mặt chính mình, đối mật toàn bộ Thần Chỉ đại lục.

Sở Kinh Thiên vẫn ngơ ngác như cũ nhìn hắn. bỗng nhiên nói: "Diệp lão đệ Nhìn ngươi... Có điểm gì đó không giống."

"Có sao?" Diệp Vô Thần mim cười, "Là chỗ nào không giống?"

Nay, Diệp Vô Thần đã đạt tới tầng thứ năm của vô thần bí quyết ....Nhưng hắn lúc này đã đạt tới tầng thứ năm cùng trước khi hắn đạt đến tầng thứ năm cũng là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Khác biệt đó, giống như trên trởi dưới đất. Mà vô thần bí quyết mỗi lần tiến cảnh đều sẽ thay đối tâm tình và khí chất. Cho nên Sở Kinh Thiên có thể mơ hồ cảm giác được hắn đã biến hóa, nhưng loại cảm giác này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, hắn chỉ có thể cảm giác được, nhưng không cách nào nói ra.

Sở Kinh Thiên chăm chú nhìn hắn một hồi, lại chỉ có thể lấc đầu: "Nói không nên lời Nhưng chính là cảm giác không giống. Diệp lão đệ, người áo đen kia, hắn...."

"Việc này về sau ta sẽ nói cho các ngươi, ta phải lập tức đi đưa Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm trở về. Các nàng đang đợi ta." Diệp Vô Thần đứng dậy. Hiện nay mỗi một phút mỗi một giây với hắn mà nói đều liên quan đến an nguy của Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, hắn một

tia thời gian cũng không dám chậm trễ Vô luận nơi này là chỗ nào, sắp đối mật với cái gì,

kẻ địch phía trước là cường đại cỡ nào, hắn cũng không sẽ đưa ra lựa chọn thứ hai ... Ai ngăn trở bước chân hắn đưa Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm đi, cho dù là khắp thiên hạ tất cả mọi người ngăn càn, hắn cũng sẽ đạp lên thi thể bọn họ để xông lên.

Nhìn thân thể Hình Thiên bị cất thành hai nửa cùng thi thể Phạt Thiên nằm trên mặt đất, hắn nỡ nụ cười: "Sở đại ca, Lãnh Nhai, làm tốt lắm.. Thực lực của các ngươi, đã vượt qua thần trung chỉ thần."

Xa xa, Hồn Thiên bị Diệp Vô Thần đánh bay cách đó không xa đứng lên, hắn vỗ vỗ bụi đất trên người, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vô Thần, xót xa nỡ nụ cười: "Đồng lõa sao Lại có thêm một người tới chịu chết!"

"Cẩn thận một chút, người này cùng hai tiểu tử kia không đơn giàn, ngươi cũng đừng giống hai cái phế vật Hình Thiên cùng Phạt Thiên, chết cũng không biết mình chết như thế nào." Dương Thiên trên không trung lãnh đạm nhắc nhờ. Mới rồi thời điểm Hồn Thiên bị đánh bay, thế mà mấy người bọn họ không ai nhìn thấy rõ ràng Diệp Vô Thần đến tột cùng là từ phương hướng nào lại đây, tốc độ nhanh đến trình độ tất cả bọn họ đều không thể phàn ứng kịp. Thậm chí. tốc độ như vậy muốn vượt qua nam tử có ma khí kia... Hơn nữa không phải chỉ vượt qua một chút.

Hồn Thiên phủi sạch bụi đất trên người, hừ lạnh một tiếng:"Các ngươi sợ à!? Hừ!"

Hắn nặng nề tiến vài bước về phía trước Diệp Vô Thần, dùng nét mặt cười lạnh nhìn hắn: "Tiểu tử. trước giờ kẻ dám đánh lén bàn thần tướng nhân đều sẽ không có kết quà thứ hai." Vừa rồi Diệp Vô Thần tốc độ nhanh đến nỗi hắn hoàn toàn không thể thấy rõ, nhưng nhất kích đánh lên trên người hắn đó, trọng kích tuy rằng đánh bay hắn. nhưng lại không làm cho hắn cảm giác được thống khổ gì. Cái này rõ ràng là một cái tốc độ cực kì nhanh, nhưng lực lượng này không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với hắn.

"Diệp lão đệ Cẩn thận, bọn họ là thần tướng nơi này, đều rất lợi hại, cẩn thận " Sở Kinh Thiên lấy thanh âm yếu ớt nhắc nhờ. Nhận thức của hắn đối với Diệp Vô Thần vẫn như cũ. vẫn dừng lại mức trước khi đi lên Thông Thần tháp. Hắn mới vừa cùng Hình Thiên giao thủ. biết thần tướng có thực lực đáng sợ ra sao, lúc đó thực lực của Diệp Vô Thần căn bàn không có khả năng làm đối thủ của bọn họ.

Tương phàn. Lãnh Nhai nhưng không lộ ra thần sắc lo lắng chút nào, trong đồng tử mất lạnh lùng chiếu rọi nét mong đợi thật sâu. Vừa mới rồi, khi Diệp Vô Thần chữa khôi miệng vết thương cho hắn. hắn đã thấy lúc này Diệp Vô Thần đã không còn là ngày Diệp Vô Thần trước ...Trong thời gian ngắn ngủn không đến một ngày, trên người hắn đã xảy ra biến hóa thật lớn có thể nói là nghiêng trởi lệch đất, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.

"Yên tâm đi, tất cả giao cho ta." Diệp Vô Thần khẽ gật đầu, híp mất, nhìn về phía Hồn Thiên, ánh mất hướng ra xa xa, lần lượt dừng lại một chút trên người Phong Thiên, Dương Thiên. Đọa Thiên, nói ra một câu mà bọn họ tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến: "Ta không muốn lãng phí thời gian, cho các ngươi hai lựa chọn Toàn bộ cút đi, hoặc là Toàn bộ sẽ chết!"

Giống như bỗng nhiên nghe được câu nói đùa buồn cười nhất trên thế giới, tứ thần tướng sau một hồi sửng sốt một chút, toàn bộ ngừa tới ngừa lui cười ha hà. Hồn Thiên vừa chỉ tay vào hắn. vừa cười châm chọc: "Ha ha ha ha Rất thú vị Trên thế giới lại có kẻ cuồng vọng ngu xuẩn như vậy Ha ha ha ha...." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Vô Thần khóe miệng không chút động đậy, thân thể bỗng nhiên biến mất ở nơi đang đứng... Không, không phải biến mất, mà là tốc độ quá nhanh, nhanh như vừa chớp mất, nhanh đến nỗi tứ thần tướng không kịp phàn ứng Mà nơi hắn di động đến, chính là phía trước Hồn Thiên, thân thể hắn vẫn đứng thẳng như cũ, xuất một quyền thẳng vào ngực hắn.

Lực lượng đơn phương công kích, với trình độ lực lượng của thần tướng, nhất kích như thế tất nhiên phát sinh một tiếng nổ năng lượng mạnh mẽ đinh tai nhức óc, phóng xuất ra lưu động đào loạn không khí và tạo thành khí tràng không gian hỗn loạn. Mà mục tiêu cũng sẽ bị đánh bay ra ngoài thật xa. Nhưng quyền này của Diệp Vô Thần đánh lên trên người Hồn Thiên không có phát ra tiếng vang gì, giống như không phải là môt trọng kích, mà chỉ là đưa quyền cào nhẹ lên người hắn vậy.

Mà thân thể Hồn Thiên đừng nói là bị đánh bay, đến ngay cả lui cũng không có lui về phía sau một bước.

Xa xa tam thần tướng còn chưa kịp phát ra nụ cười lạnh khinh thường, liền lập tức phát hiện có chuyện không đúng. Diệp Vô Thần thần sắc bình tĩnh, bên trong bình tĩnh lại có chút hỗn loạn nhè nhẹ cùng nụ cười lãnh đạm như có như không, mà một giây đi qua, hai giây đi qua, quyền thủ của hắn vẫn như cũ đánh vào ngực Hồn Thiên, mà Hồn Thiên lại giống như bị thi triển Định thân pháp, toàn thân trên dưới vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh mất hắn lại trợn trừng thật lớn. làm cho người ta lo lắng con mất hắn có phải sắp bị văng khôi hốc mất hay không.

Giây thứ ba, Diệp Vô Thần đem quyền thủ từ trên người hắn thu hồi lại, cười lạnh nhìn hắn. Hồn Thiên rốt cuộc đã có phàn ứng, trong miệng hắn phát ra tiếng rên ri thống khổ đến cực điểm, ánh mất vẫn như cũ gắt gao trợn to, hai tay run run ôm lấy chỗ bụng bị Diệp Vô Thần công kích, thân thể đang lung lay sắp đổ lui về phía sau một bước, lại lui về phía sau một bước nữa. sau đó "Phốc" một tiếng nằm ngã xuống trên đất, tay vẫn như cũ gắt gao đật trên bụng, đang không ngừng run rầy phóng thích ra những tiếng rên ri thống khổ yếu ớt.

"Cái...Cái sì!?" Phong Thiên, Dương Thiên, Đọa Thiên toàn bộ hoàng sợ thất sắc, hoàn toàn không thể tin được vào mất của mình. Sở Kinh Thiên cũng chấn động. Đều là một trong bát thần tướng, lực lượng của Hồn Thiên hẳn là ngang hàng cùng Hình Thiên, Phạt Thiên, bát thần tướng cường đại như thế, Diệp Vô Thần thế nhưng chỉ dùng một quyền nhìn có vè vô cùng thoải mái, liền làm cho một thần tướng mất đi sức chiến đấu như vậy.

"Diệp lão đệ, ngươi Ngươi " Sở Kinh Thiên lắp bắp, không chỉ suy nghĩ hỗn loạn. ngay cả đầu lưỡi cũng lắp bắp không ngừng.

Diệp Vô Thần trở lại cười: "Yên tâm. không cần lo lắng cho ta Hương Hương, đưa bọn họ đến nơi chúng ta vừa tới, nơi đó không có người khác."

Hương Hương xuất hiện, bó đi bạch quang tiễn Lãnh Nhai vẫn đang giữ bộ mật đần dại, cùng Sở Kinh Thiên vẫn còn một bụng câu hôi muốn nói.

ở một địa phương khác, thần điện địa hạ.

Thần đế rốt cuộc mờ mất ra, phát ra tiếng bình tĩnh ni non: "Phạt Thiên cũng đã chết, Hồn Thiên khí tức cực kỳ bé nhỏ Chỉ cách một thời gian ngắn như vậy, xem ra, lực lượng do ma tộc lần này phái ra cũng đủ cường đại. Bất quá, có Dạ Minh. Huyết Dạ. Thiên Trọng ở đây, bọn họ không có khả năng xâm nhập "

Vãn lộ trên mặt đất đã sáng tới bảy, tám trên mười phần,hào quang chiếu xạ trên người Bạch Dực công chúa và Hắc Dực công chúa cũng rõ ràng mãnh liệt rất nhiều, nàng lẩm bẩm:

"Rất nhanh thôi, Huyền thần sẽ tinh lại, tất cả mọi chuyện đều sẽ thực sự kết thúc Bạch Dực, Hắc Dực Thần Chỉ đại lục, sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ các ngươi tên."

Phong Thiên, Dương Thiên, Đọa Thiên toàn bộ đều gọi ra vũ khí của mình, trình thành trận thế tam giác vây quanh, đem Diệp Vô Thần vây vào giữa, trên mặt không còn thoải mái cuồng ngạo như trước. Một quyền phế đi Hồn Thiên, loại trình độ này ngay cả tam thánh tướng cũng không nhất định có thể làm đến, nhìn gương mặt kẻ tuổi trè quá xa lạ này, bọn họ như thế nào cũng không tường tượng nối kẻ đáng sợ này rốt cuộc là ai.

"Ngươi là ai!" Đọa Thiên thể trạng khôi ngô nhất lên tiếng hôi.

Thương!

Hào quang màu vàng hiện lên trước mất tam thần tướng, ngay sau đó, lại là một đạo huyết sắc hào quang chọt lóe lên trước mất bọn họ. Tay phải Trảm Tinh kiếm, tay trái Tai Ách cung, Diệp Vô Thần chọt phóng thích khí tức cùng cấm đoạn chỉ khí vô hình uy áp, nhất thời làm cho Phong Thiên, Dương Thiên, Đọa Thiên ba người bị áp chế hầu như không thở nổi. Diệp Vô Thần lãnh đạm nói: "Ta, bất quá là người một năm trước đã giết Tuyệt Thiên.... Các ngươi sau này nhớ rõ nói với Tuyệt Thiên, bát thần tướng các ngươi, toàn bộ đều chết trong tay nhân loại Thiên Thần đại lục mà các ngươi vẫn khinh thường.

Kim mang di động, lúc đồng tử mất Đọa Thiên phóng đại, trong tay hắn búa tạ nặng tựa vạn quân ầm ầm đón nhận. Kiếm chùy tương tiếp, hỏa hoa màu vàng như bị nổ mạnh phân tán ra, theo đó Đọa Thiên chùy luôn đi theo Đọa Thiên vô số năm. đừng nói hư hao, đến ngay cả tôn hại cũng đều chưa từng bị, bị cất thành hai nửa từ chính giữa.

Đọa Thiên bị chấn động đến ngây ngốc, cả kinh, nhanh chóng triệt thoái phía sau,tam thần tướng đứng cùng nhau, áp lực vô cùng trầm trọng đè nặng trong lòng. Có thể lại trực

tiếp chặt đứt Đọa Thiên chùy Chỉ có bọn họ mới thực sự hiểu Đọa Thiên chùy là cường

đại cỡ nào, muốn hủy hoại, sẽ cần lực lượng khổng lồ cỡ nào - hắn vừa rồi một quyền phế đi Hồn Thiên, hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.

Một cỗ bóng ma đáng sợ chưa từng cảm nhận được trên người thánh tướng len lõi vào trong tim, tam thần tướng vào lúc này đây, đều đưa ra lựa chọn giống nhau như đúc. Nhất thời, ba đoàn hào quang bất đồng nhan sắc từ trong ba tiếng hét lớn trên người bọn họ diệu khới, trong phút chốc ba loại hào quang trực tiếp che đậy thiên không, mang đến năng lượng gió lốc hỗn loạn giao tạp.

Thần cấm kĩ!

Nếu là tâm vô vướng bận, Diệp Vô Thần có lẽ còn có thể có hứng thú học hôi một chút thần cấm kĩ của ba thần tướng này có uy lực ra sao, bởi vì hắn tự tin cho dù thần cấm kĩ của bọn họ có cường thịnh thế nào, cũng không thể là đối thủ của hắn. Nhưng giờ phút này, hắn căn bàn không có tâm tư lãng phí thời gian với bọn họ, nhìn ba thần tướng đứng chung một chỗ, hắn trong mất hiện lên một đạo quỷ quang, tay phải giơ lên, Trảm Tinh kiếm lóe ra khới kim mang chói mất.

Vù!

Lúc này đây, thật sự là di động chỉ trong nháy mất, xuất hiện sau lung tam thần tướng, nhất kích "Thiên Địa Liệt" quét ngang về phía Phong Thiên, Dương Thiên, Đọa Thiên ba người đang phát động thần cấm kĩ.

Thực lực Diệp Vô Thần vốn là đã xa xa phía trên bọn họ, hắn thực lực tăng lên cũng có nghĩa hắn có thể phát huy ra Trảm Tinh kiếm cùng Tai Ách cung với uy lực cường đại hơn. Thực lực hơn xa cộng thêm cấm đoạn chỉ khí cấm kỵ uy lực, thân thể tam thần tướng bị Trảm Tinh kiếm nhẹ nhàng thoải mái chém qua, từ hông trái của Phong Thiên, xuyên qua thân thể Dương Thiên, lại từ lung phải Đọa Thiên chém tới.

Năng lượng bạo động đình chi. không khí và không gian vừa mới bị năng lượng đào loạn đã bất đầu nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Diệp Vô Thần xoay người sang chỗ khác, không hề liếc mất nhìn bọn hắn một cái, một tay cầm kiếm, một tay trì cung, đi hướng về phía thần điện. Nơi đó, mới có kẻ địch thực sự đáng sợ.

Thân thể Phong Thiên, Dương Thiên, Đọa Thiên tam thần tướng đồng thời bị chia làm hai đoạn từ không trung rơi xuống dưới, chết không toàn thây.

Từ đó, Thần Chỉ đại lục thống lĩnh thiên hạ thần binh bát đại tối cao tướng lãnh toàn diệt. Lục thiên, chết vào tay Thiên Thần đại lục Đồng Tâm, bị nàng lấy "Hắc Dực thuấn ngục sát" cất thành vô số khối. Tuyệt Thiên, chết vì chiêu Huyết minh truy hồn tiễn của Diệp Vô Thần. Hình Thiên, chết dưới "Thiên kiếm" của Sở Kinh Thiên. Phạt Thiên, chết dưới chiêu vong kỷ tương sát của Lãnh Nhai. Hồn Thiên bị Diệp Vô Thần nhất chiêu đánh phế, Phong Thiên, Dương Thiên, Đọa Thiên đồng thời chết dưới một kiếm của Diệp Vô Thần.