Sở Kinh Thiên nhịn đã khá lâu rốt cuộc không còn nhịn nổi nữa, nhảy xổ đến trước người Diệp Vô Thần, đôi mắt tỏa sáng, vẻ mặt tha thiết nói:
- Diệp lão đệ, thì ra ngươi lợi hại như vậy, chúng ta luận bàn một chút thế nào?
Diệp Vô Thần cười lạnh nhạt, lắc đầu.
Sở Kinh Thiên ngứa ngáy trong lòng xoa hai tay. Hắn kế thừa thiên tính mê võ như cuồng của Sở gia, nhưng ở không gian phong bế này, đối thủ duy nhất của gã chỉ có gia gia của gã, nhưng mỗi lần đều thảm bại không chút nghi ngờ. Hiện giờ rốt cuộc lại chờ được một cường giả, gã sao có thể buông tha.
Gã vừa muốn tiếp tục dây dưa, thì lại nghe lão nhân ho nhẹ một tiếng:
- Đại Ngưu, nếu hắn không muốn so chiêu với ngươi, thì đừng cưỡng cầu.
Sở Kinh Thiên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, vẻ mặt hậm hực. Nhưng lập tức hắn đảo con ngươi, nói:
- Vậy Diệp lão đệ, nếu ngươi đã lợi hại như vậy, sau này hãy cùng ta đi săn được không? Trong rừng rậm đằng kia có đủ loại dã thú, còn có một con Hỏa Diễm Sư Tử ngay cả ta đều đánh không lại, con Hỏa Diễm Sư Tử đó chính là thập cấp ma thú, có điều nếu cùng đi với Diệp lão đệ, chúng ta đêm nay nói không chừng có thể được ăn thịt sư tử.
Thập cấp?
Diệp Vô Thần xoay chuyển tâm niệm, cười gật đầu nói:
- Được, vậy chúng ta bây giờ đi đi.
- Bây giờ? –Sở Kinh Thiên ngẩn ra, sau đó hưng phấn gật đầu:
- Được, bây giờ đi luôn. –Nói xong như e sợ hắn đổi ý, vội vã vác chiếc sọt lớn mỗi ngày đều phải vác lên, đồng thời nhặt trên đất một thanh thiết kiếm loang lổ vết rỉ bỏ vào trong sọt.
Lão nhân cũng không nói gì, cười ha ha nhìn bọn họ.
Diệp Vô Thần cúi người nói với Ngưng Tuyết:
- Vừa rồi ca ca có dọa đến muội hay không?
Ngưng Tuyết lắc mạnh đầu:
- Còn lâu mới có… Ca ca đều là vì muội. Ca ca… Họ đều ghét muội, vì sao huynh tốt với muội như vậy?
Diệp Vô Thần cười ôn hòa:
- Bởi vì muội là muội muội của ta mà.
Hắn đứng thẳng dậy:
- Đi nào, chúng ta cùng Đại Ngưu ca ca đi săn.
Ngưng Tuyết ngây ngốc ứng tiếng, sau đó chạy chậm theo đằng sau. Sở Kinh Thiên gãi gãi đầu, dường như muối khuyên chớ mang theo đứa nhỏ này đi để tránh gặp nguy hiểm, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống không nói, sợ Diệp Vô Thần cũng không đi theo.
Suốt dọc đường hai nam nhân không nói một câu nào với nhau, cũng không có đề tài bổ ích nào cả. Diệp Ngưng Tuyết theo sát đằng sau Vô Thần, đôi mắt như pha lê hiếu kỳ quan sát xung quanh. Khi đến rìa rừng rậm, Diệp Vô Thần rốt cuộc mở miệng hỏi:
- Đại Ngưu, thập cấp ngươi nhắc tới lúc trước, là cấp bậc phân chia võ công của thế giới này ư?
- Võ công, đó là thứ gì vậy? –Sở Kinh Thiên trợn trừng mắt trâu hỏi, nhưng lập tức lại giật mình:
- Không sai, đó đích xác là cấp độ thực lực của Thiên Thần đại lục.
Nơi đây không có võ công? Diệp Vô Thần nhíu mày, hỏi: Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com
- Vậy người ở đây bình thường tu hành cái gì?
Sở Kinh Thiên sờ sờ đầu:
- Cái này thì nhiều, có luyện kiếm, luyện cung tiễn, luyện thích khách tốc độ nhanh… À, đúng rồi, còn có một vài người luyện ma pháp gì đó, tóm lại là rất nhiều. Tổng thể mà nói thì luyện kiếm vẫn là nhiều nhất, dù sao thì kiếm cũng là vua của vạn binh khí mà.
- Vậy phân chia cấp độ là thế nào? –Diệp Vô Thần vừa suy nghĩ vừa hỏi.
- Điều này… Dựa theo thực lực cao thấp, có thể từ nhất cấp, nhị cấp, tam cấp… thẳng đến thập cấp. Có thể đạt bát cấp trở lên đều là cường giả. Mà thập cấp trở lên lại là cường giả trong cường giả, sau khi vượt qua thập cấp cấp độ là Linh cấp, Thiên cấp, Thần cấp. Người có thể đạt tới Linh cấp thì có thể ngạo thị quần hùng, có thể đạt đến Thiên cấp thì có thể làm nhất đại tông sư, mà có thể bước vào Thần cấp có thể ngạo thị thiên hạ. Nhưng người đạt đến Thần cấp thì hiếm có vô cùng. Theo như lời gia gia ta, năm đó cả Thiên Thần đại lục cao thủ có thể đạt đến Thần cấp chỉ có bốn người, họ không ai không phải như Thần. –Sở Kinh Thiên vẻ mặt trông mong nói.
Diệp Vô Thần khẽ gật đầu:
- Bốn người bọn họ hẳn chính là đỉnh cao thực lực của Thiên Thần đại lục nhỉ.
- Không! –Sở Kinh Thiên lại lắc đầu:
- Còn có một người, nàng mới thực sự là người mạnh nhất Thiên Thần đại lục. Tên của nàng không ai biết, bởi vì nàng chưa bao giờ nói chuyện, vũ khí nàng dùng tên là "Thiên Phạt", cho nên người của Thiên Thần đại lục năm ấy đều xưng nàng là "Thiên Phạt Chi Nữ". Nghe gia gia nói, nàng giết người thành tính, tay nhiễm vô số máu tươi, năm ấy bốn đại Thần cấp cao thủ liên thủ, đồng thời bố trí Tỏa Ma Trận mới chế phục được nàng, sau cùng bất đắc dĩ dùng Phong Ma Liên ngay cả Thần đều không thể phá hủy khóa nàng trong Phong Ma Tháp. Bởi vì nàng tuy bị nhốt, nhưng đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cái gì cũng đều không thể thương tổn nàng.
- Thiên Phạt Chi Nữ? Người này không ngờ lại là nữ? –Diệp Vô Thần ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy. Hơn nữa phong tỏa nàng lại vẫn chưa hết, Phong Ma Tháp từ sau khi khóa nàng lại, một ít ác nhân vốn dĩ bị nhốt ở bên trong không ngờ toàn bộ chết trong một đêm, ngay cả hoa cỏ cây cối xung quanh Phong Ma Tháp đều khô héo mà chết. Chẳng những như thế, sau này bất kể ai tiến vào Phong Ma Thấp, hoặc vĩnh viễn không thoát khỏi, hoặc cả mặt là máu ra ngoài, sau đó giống như nổi điên gặp người thì cắn, không vượt quá nửa canh giờ thì sẽ chết, không ai biết họ rốt cuộc nhìn thấy cái gì ở bên trong. Sau này không còn ai dám tiến vào nữa. Thiên Thần đại lục cũng bởi vậy lưu truyền một câu nói – "Thà vào Diêm Vương Điện, chớ vào Phong Ma Tháp".
Sở Kinh Thiên thở ra một hơi thật dài, nói tiếp:
- Cho nên nói, vị tên "Thiên Phạt Chi Nữ" nọ mới là đáng sợ nhất. Có điều ta tuy chưa từng gặp nàng, nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng, nữ nhân như ma quỷ này nhất định là… mắt như chuông đồng, miệng như chậu máu, tai to mặt lớn… Tóm lại là rất đáng sợ.
Diệp Vô Thần gật đầu, nhớ kỹ hai cái tên "Thiên Phạt Chi Nữ" và "Phong Ma Tháp" này.
- Đại Ngưu, với thực lực của ngươi, ngươi có thể đạt đến cấp độ thực lực nào?
- Ta ấy à… Miễn cưỡng đạt tới thập cấp. –Sở Kinh Thiên có chút ảo não sờ đầu, dường như rất bất mãn với thực lực hiện tại của mình. Bởi vì gia gia của gã định tiêu chuẩn của gã thực sự quá cao, khiến gã tưởng rằng tiến cảnh của mình một mực đều rất thong thả. Nhưng nếu gã ra đến bên ngoài, thì sẽ biết có thể ở tuổi này đạt tới thực lực Thập cấp thật sự chỉ có thể dùng hai chữ "thiên tài" để hình dung.
- Vậy thực lực của ta thì sao? Áng chừng có thể ở cấp độ mấy cấp? –Diệp Vô Thần hỏi.
Sở Kinh Thiên trợn to mắt, ánh mắt lướt qua kỹ lưỡng người hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó lắc đầu:
- Nhìn không ra. Bình thường mà nói, đạt tới một cấp độ nào thì sẽ phóng thích ra khí tức cấp độ đó đặc hữu. Diệp lão đệ có thể bóp đá thành phấn, thực lực hẳn là lục cấp trở lên, nhưng khí tức trên người ngươi… Chà, hệt như không có bất kỳ năng lực nào, hơn nữa thoạt nhìn giống như một kẻ đọc sách thôi.
Sở Kinh Thiên càng nhìn càng mơ hồ, sau cùng chỉ có thể than vãn một tiếng, xem ra tu vi linh giác của mình vẫn không tới nơi tới chốn.
Diệp Vô Thần cười nhạt, khóe miệng giật giật:
- Con mồi của ngươi tới rồi.
- Con mồi? Ở đâu? –Sở Kinh Thiên đầu tiên là mơ hồ hỏi một câu, sau đó rốt cuộc phát giác ra thanh âm đằng sau, vội xoay người, đồng thời cầm lấy thiết kiếm, lẩm bẩm một câu:
- Kỳ quái, tai Diệp lão đệ sao còn hữu dụng hơn so với ta.
Từ tiếng bước chân mà phán đoán, đây hẳn là một con dã thú cỡ lớn, Sở Kinh Thiên hưng phấn rống một tiếng, sau đó xông về phía thanh âm, đồng thời không quên quăng lại một câu:
- Là đại gia hỏa đó, các ngươi đi có chút nguy hiểm, ta lập tức sẽ trở lại.
Sở Kinh Thiên vẫn vô ý thức quy kết Diệp Vô Thần yếu ớt thành "người đọc sách" trong miệng gia gia.