Thiên Thần

Chương 443: Huyền Vũ thần uy

Cánh tay nhuốm máu nắm chặt Trảm Tinh kiếm, lực lượng của hắn cũng giống như Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đã tăng cao tới đỉnh điểm, thân kiếm được kim mang bao bọc, vẽ ra một đường cong tiêu chuẩn, giơ về phía Tử tinh nghiệt long đang ngã xuống.

"Thương khung phá. Chủ nhân, thực lực hiện tại của ngài đã miễn cưỡng có thể dùng được một chiêu này. Lực lượng mà một chiêu này cần so với thiên địa liệt còn nhiều hơn gấp mười lần, uy lực so với thiên địa liệt đương nhiên cũng lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa, chủ nhân, ngài có biết vì sao một chiêu này tên là Thương khung phá không? Bởi vì đây là chiêu thức chuyên môn công kích phần trền, nếu dùng để công kích kẻ địch đang rơi xuống, uy lực sẽ gia tăng lên rất nhiều."

Đây là lúc trước sau khi Vô Thần quyết của hắn đạt tới tầng thứ năm, nam nhân dùng thanh âm hưng phấn nói với hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chiêu Thương khung phá này, bởi vì giống như lúc trước hắn vừa mới sử dụng Thiên địa liệt, sử dụng một lần sẽ hút đi hơn phân nửa lực lượng của hắn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Dưới lực lượng của Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Hồn, thân thể của Tử tinh nghiệt long đang ở trong trạng thái bồng bềnh trên không, đây là thời cơ tốt nhất để hắn sử dụng Thương khung phá. Hắn chỉ hy vọng, uy lực của một kiếm này sẽ không khiến hắn thất vọng.

Thân kiếm giơ lên, chưa đụng tới thân thể của Tử tinh nghiệt long mà một đạo cột sáng màu vàng đã từ trên thân kiếm phóng lên cao, đánh thật mạnh lên lưng Tử tinh nghiệt long đang rơi xuống, thế rơi của nó lập tức đình trệ, sau đó trong sự trùng kích của kim mang. Nó đau đớn hét lên.

Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương hợp lực mới hất được thân thể của Tử tinh nghiệt long lên, mà một kiếm còn chưa chạm vào cơ thể nó, không ngờ đã hất được thân thể của nó lên không, thân thể khổng lồ giống như một lưu tinh bay ngược, dùng tốc độ bất khả tư nghị bay lên, cao, biến thành càng lúc càng nhỏ.

Con ngươi của Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đột nhiên thu nhỏ lại, vì khiếp sợ mà quên mất cả đau đớn trên người. Bọn họ lại một lần nữa từ trên người Diệp Vô Thần nhìn thấy kỳ tích.

Bay thẳng lên, hơn nữa còn bay cao như vậy, lực lượng này cần bao nhiêu. Bọn họ đã chính diện lĩnh giáo qua sự cường đại của Tử tinh nghiệt long biết được rằng, đây là một loại lực lượng mà bọn họ khó có thể tưởng tượng được.

Mà thổ địa dưới chân Diệp Vô Thần vẫn hoàn hảo vô khuyết, không hề bị một chút ảnh hưởng nào. Thương khung phá, đây là một chiêu thức tập trung tất cả lực lượng lên không, cũng là một chiêu thức không thể né tránh, bởi vì vào thời khắc thân thể đang khựng lại trên không, căn bản không có năng lực né tránh, trừ phi là có thể di động trong nháy mắt như Hương Hương.

Kim mang vẫn chiếu lên, bắn thẳng lên thương cung không nhìn thấy điểm cuối, nghe đồn kiếm này vừa ra, có thể đánh nát cả thiên không. Với năng lực của Diệp Vô Thần hiện tại, tuy rằng không thể đạt tới năng lực đánh tan thiên không chân chính, nhưng cũng đã đủ khủng bố rồi.

Diệp Vô Thần không thả lỏng tâm thần, hắn thở dốc kịch liệt một lúc, sau đó trực tiếp thu hồi Trảm Tinh kiếm, ánh mắt nhìn về phía Tử tinh nghiệt long đã biến thành điểm đen kia, hai tay chậm rãi nâng lên, dần dần bắt đầu biến thành màu lam.

Khí lưu trên không đã xảy ra biến hóa, thân thể đang bay lên cao cuối cùng cũng biến thành rơi xuống, mang theo khí lưu áp bức đại địa rơi xuống dưới. Hai tay Diệp Vô Thần vươn ra, chỉ thẳng lên không trung, trong miệng niệm khẽ: "Băng chi hàng thần thuật. Cực băng đống lẫm trận!"

Băng chi lực khổng lồ bắn về phía trời cao, va chạm với Tử tinh nghiệt long đang rơi xuống, Tử tinh nghiệt long đang ngưng tụ, nhiệt độ hạ xuống dần. Tử tinh nghiệt long đang trong quá trình rơi xuống căn bản không có năng lực chống đỡ, có điều trong thời gian ngắn, bên ngoài phía dưới của thân thể đã đóng lại một tầng băng mỏng. Chiêu cực băng đống lẫm trận không có năng lực công kích, nhưng nhiệt độ thấp nhất mà Diệp Vô Thần có khả năng chế tạo ra cũng là băng phong chi thuật mạnh nhất của hắn, có thể trong thời gian rất ngắn làm một con sông dài đóng băng.

Cực băng đống lẫm trận của hắn cũng không phải đơn thuần phóng thích một lần, mà là dưới sự thúc dục của thủy chi lực vô cùng liên tiếp từ trong hai tay hắn phóng thích ra. Bộ vị bị đóng băng của thân thể Tử tinh nghiệt long càng lúc càng nhiều, dần dần bắt đầu từ dưới đến giữa, rồi đến trên. Thân thể, tứ chi, cổ, đầu rồng, trong thời gian rất ngắn bị phủ lên một tầng băng càng lúc càng dày.

Rầm!

Thân thể bị đóng băng ngã thật mạnh xuống mặt đất, khiến mặt đất nảy lên một cái. Diệp Vô Thần lắc người, thủy chi lực lượng lạnh đến đáng sợ vẫn không dừng lại, không ngừng truyền lên người Tử tinh nghiệt long, đóng băng nó càng thêm triệt để, đồng thời hét lớn: "Đánh gãy cổ Nó!" Thân thể to lớn, cổ lại dài nhỏ, đây chính là đặc tính của tất cả loại cự long, nhưng cái cổ dài nhỏ của Tử tinh nghiệt long tương đối mà nói, cổ nó, ước chừng cũng phải thô mấy mét. Mà Diệp Vô Thần đóng băng lại khiến cổ nó lại càng cứng hơn, nếu đột nhiên gặp một kích cường lực, có lẽ thật sự có thể trực tiếp đánh gãy.

Khi Diệp Vô Thần dùng toàn lực thử đóng băng Tử tinh nghiệt long đang rơi xuống, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương liền hiểu rõ ý đồ của hắn, sớm đã tích tụ lực lượng vận sức chờ phát động, lúc này nghe thấy tiếng hô của Diệp Vô Thần, hai người đồng thời phi thân lên, hạ xuống phần cổ Tử tinh nghiệt long, đem tất cả lực lượng còn sót lại của mình đánh lên phần cổ của nó. Đã chọc giận nó, vậy thì khó có cơ hội thuyết phục nó, vậy thì, tận hết khả năng cản bước nó, kết quả tốt nhất là khiến nó vĩnh viễn nằm lại ở đây, không đặt chân vào lãnh địa của nhân loại nữa.

Một kích ầm ầm, hồng quang nổ tung, hai người căn bản chưa kịp tạo thành hiệu quả như thế nào thì đã bị lực phản chấn hất cho bay đi, ngay cả Diệp Vô Thần cách đó không xa cũng bị lực lượng hất bay, lui về phía sau vài trăm thước mới đứng vững lại được.

Thủy chi lực của hắn là vô cùng vô tận, nhưng sau khi liên tiếp sử dụng thiên địa liệt và Thương khung phá, thể lực của hắn đã xuất hiện thiếu hụt, thân thể rõ ràng đã mềm nhũn.

Mà Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương lại càng không chịu nổi, từ tình trạng của Diệp Vô Thần, bọn họ biết một kiếm kinh người vừa rồi tất nhiên cần tiêu hao cực lớn, sẽ không có kiếm thứ hai nữa, cũng sẽ không có cơ hội tuyệt hảo như thế này lần thứ hai, cho nên, công kích của bọn họ thật sự là sử dụng toàn lực không chút bảo lưu, viêm hồn chi lực được thiêu đốt toàn bộ phóng thích ra, lưu lại trong cơ thể chỉ còn khí lực để đứng.

"Chủ nhân, ngươi không sao chứ." Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương cố sức đứng lên, đi đến trước mặt Diệp Vô Thần, trong miệng thở hổn hển. Hai mắt Diệp Vô Thần nhìn vào thân thể cực lớn ở xa xa vẫn đang trong trạng thái bị đóng băng đó, thở khẽ một tiếng: "Không sao... có điều.. sắp có chuyện rồi đấy."

Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương chấn động, đồng thời nhìn về phía Tử tinh nghiệt long. Ý của Diệp Vô Thần là đang nói.

Một kiếm đánh bay nó ra xa như vậy, lại đóng băng toàn thân nó, lại bị bọn họ trong trạng thái Viêm hồn giải thể đánh một kích toàn lực, trúng bộ vị yếu hại yếu ớt nhất, chẳng lẽ nó thật sự còn có thể đứng lên sao?

Rầm!

Theo tử quang đột nhiên lóng lánh, tầng băng đang bao bọc thân thể nó vào thời khắc này nổ tung, mảng băng rải đầy trời. Một cỗ gió mạnh mang theo lực lượng lôi điện thổi tới, hất ba người Diệp Vô Thần ra xa.

Nó không chết cũng cũng không trọng thương, ngay cả lực lượng của nó cũng giống như không hề giảm xuống.

Mặt đất vốn gồ ghề trong cuồng phong mang theo lực phá hoại khổng lồ này đã bị san phẳng. Ba người Diệp Vô Thần bị thổi bay ra xa trăm mét, nếu không phải có băng chi lực của Diệp Vô Thần bảo hộ, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương cơ hồ đã không còn lực lượng hộ thân chắc đã bị cuồng phong cắt cho nát bấy rồi.

Cát bụi lắng xuống, bên trong tầm mắt hiện ra bóng dáng của Tử tinh nghiệt long, nó không phải nằm trên mặt đất, mà là đứng đó, có điều thân thể của nó đã xảy ra biến hóa rõ ràng - bên trên trên trình hiện ra long lân dày đặc, long lân lóng lánh tử mang như lôi điện, trong suốt mà sáng đẹp. Đôi mắt của nó cũng biến thành màu tím, cái sừng duy nhất trên đỉnh đầu lấp lánh lôi quang, từ xa vẫn có thể nghe thấy bên trên phát ra tiếng lạch tạch.

Gừ!

Bởi vì chịu thương tổn đủ để trí mạng, cho nên lực lượng tinh mạnh nhất của nó đã tự phát trào ra bên ngoài cơ thể để bảo hộ nó, đỡ Thương khung phá, cũng đỡ công kích của cha con Viêm Thiên Uy sau khi nó bị đóng băng. Nhưng, lực lượng phòng ngự cũng không phải không có hạn, trên lưng nó xuất hiện một vết thương lớn, dài mười mét, sâu mười mét, vết thương đã bị lực lượng bịt lại, nhưng cơn đau vẫn không biến mất. Bộ vị trung tâm của cổ nó đã xuất hiện một vết lõm rõ ràng, xương ở đó đã bị gãy mất mấy đoạn.

Tiếng gừ đó, đôi mắt oán hận đó, nó thật sự nổi giận rồi. . Nó lúc này mới là đáng sợ nhất, bởi vì nó sẽ lập tức tiến hành công kích điên cuồng đối với bọn họ. Mà ba người Diệp Vô Thần cơ hồ đã không còn lực lượng ngăn cản, thậm chí là chạy trốn.

" Hương Hương... Lực lượng khôi phục được bao nhiêu rồi?" Hai hàng lông mày của Diệp Vô Thần nhíu chặt lại, dùng ý thức để hỏi.

"..."

Diệp Vô Thần nhẹ nhàng thở một hơi, Hương Hương đã rất cố gắng tích tụ lực lượng, nhưng truyền tống không gian dù sao cũng tiêu hao quá lớn, lực lượng lại trong thời gian ngắn dùng năm lần, căn bản vẫn chưa kịp hồi phục.

Cho nên, bọn họ hiện tại ngay cả chạy trốn cũng là hy vọng xa vời.

"Chủ nhân?" Viêm Thiên Uy dùng ngữ khí nghi vấn gọi. Sắc mặt của Diệp Vô Thần rất bình tĩnh, không hề có vẻ lo lắng, điều này khiến cho tâm của hắn cũng bình tĩnh trở lại theo. Bọn họ chết không đáng tiếc, bởi vì đối thủ dẫu sao cũng là một kẻ cường đại siêu thần cấp, bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận để Diệp Vô Thần chết ở chỗ này cùng bọn họ.

Đại địa lại bắt đầu rung chuyển, Tử tinh nghiệt long bắt đầu chạy, chỉ mất vài bước nso đã kéo gần lại khoảng cách với bọn họ, lực lượng đã giảm đi, nhưng lực áp bức đó lại vẫn khó có thể thừa nhận được, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương như bị người ta bịt kín miệng mũi, chẹn cổ họng, căn bản không thể hô hấp, nhưng vẫn đồng thời đứng thẳng người che trước mặt Diệp Vô Thần. Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng.

Tay Diệp Vô Thần đặt bên hông, tóm tiểu Huyền Vũ vào trong tay, sau một chút do dự, dùng hết toàn lực ném nó về phía Tử tinh nghiệt long.

"Tiểu Huyền Vũ. Nếu ngươi thật sự là thánh thú Huyền Vũ trong truyền thuyết của Hoa Hạ, vậy để ta thấy thánh thú chi uy của ngươi đi, tuy rằng ngươi vẫn còn nhỏ, nhưng Huyền Vũ còn nhỏ cũng vẫn là Huyền Vũ!"

Trong tiếng hô to của Diệp Vô Thần, tiểu Huyền Vũ như một viên hòn đá bị ném đi, xé rách không khí bắn về phía Tử tinh nghiệt long, thân thể chỉ to bằng bàn tay thiếu nữ ở trước mặt Tử tinh nghiệt long tựa như là một hạt cát vậy. Nhưng, theo đà bay của tiểu Huyền Vũ, ba người Diệp Vô Thần nhìn thấy rõ ràng, thân thể đang chạy nhanh của Tử tinh nghiệt long lại khựng lại một chút.

Nó đã cảm nhận được gì đó.

Mục tiêu thật sự quá nhỏ, nó cảm nhận được lực lượng đang tới gần, nhưng căn bản không nhìn thấy vị trí của mục tiêu, sau đó bị tiểu Huyền Vũ cứng đối cứng húc.

Rầm.

Một màn Khiến Diệp Vô Thần Diệp Vô Thần nghẹn họng nhìn trân trối lập tức hiện ra.

Quang mang màu vàng đất và quang mang màu tím sẫm ầm ầm nổ tung ở bộ vị chúng chạm vào nhau, tử tinh vốn không thể phá vỡ trên bụng Tử tinh nghiệt long trong phút chốc vỡ thành bột phấn, thân thể khổng lồ của nó trong một tiếng rống thảm bay ngược ra sau, bay đi rất xa, bay tận vào sâu trong rừng rậm của Mê thất chi địa, rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương ngây ra, ngay cả Diệp Vô Thần cũng đờ ra đó, mãi lâu sau vẫn không phục hồi lại tinh thần