Thiên Thần

Chương 419: Chân tướng

Nhìn hai người giống nhau như đúc đứng gườm gườm nhìn nhau, từng suy đoán lớn mật không ngừng dâng lên trong lòng mỗi người, hô hấp cũng vì thế mà loạn. Ánh mắt của Thủy Huyền Phong nhìn thẳng, sắc mặt vốn tái nhợt trở nên càng thêm trắng bệch, thân thể suy yếu run rẩy đứng lên, mang theo vẻ mặt kinh hãi nhìn Thủy Vân Thiên, giống như gặp quỷ, không thể tin được vào hai mắt của mình.

Không! Không thể là hắn! Hắn rõ ràng đã điên rồi, lại bị tỏa ma liên có thể tỏa trụ thiên địa vạn linh phong tỏa, đầu lưỡi cũng bị cắt, không thể nói chuyện. Ngày ấy Nam Hoàng tông gặp đại kiếp nạn, hắn cũng nhất định đã chết dưới công kích của Tuyệt Thiên, không thể là hắn! Tuyệt đối không thể!

Nhưng mà, Thủy Vân Lan vẫn không biện giải, chỉ chăm chú nhìn Thủy Vân Thiên, tựa hồ muốn nhìn thấu mỗi một bộ vị trên người hắn.

Mà hắn, ánh mắt đó quả thật là hắn, cảm giác cũng không sai, hắn có lẽ chính là Thủy Vân Thiên không thể nói được, càng không nên xuất hiện ở đây. Đây là trời phù hộ ư?

"Lão tặc ngươi, hại chết gia gia của ta, hại chết nãi nãi của ta, sau khi hại phụ thân của ta lại giả trang thành tông chủ. Hôm nay, ta sẽ báo thù cho tất cả những thân nhân đã gặp độc thủ của ngươi, khiến ngươi chết không có chỗ chôn." Thủy Vô Khuyết tiến lên một bước, đứng ở trước người Thủy Vân Thiên vẻ mặt thường ngày đãng lười nhác đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ oán hận và dữ tợn.

"Hơn hai mươi năm gọi ngươi là phụ thân, đây là sai lầm lớn nhất trong đời ta, nếu không phải là được người khác cứu, ta đã sai lầm cả đời rồi. Thủy Vân Lan, những thứ mà Thủy gia của ta đã mất tuy rằng không thể nào đòi lại toàn bộ trong tay ngươi, nhưng ít nhât cũngphải khiến ngươi mất đi tất cả." Thủy Mộng Thiền mắc sao hàm nộ, giữa ngon tay thon nhỏ, thủy ngọc chi lực cực ít sử dùng đã lặng lẽ ngưng kết.

Thủy Huyền Phong cố áp chế sự khiếp sợ trong lòng, liếc Thủy Vân Lan một cái, lại phát hiện y vẫn không có dấu hiện muốn lên tiếng, vội vàng trầm giọng hô lớn: "Công chúa, thiếu chủ, các ngươi đã trưởng thành rồi, đã quá tuổi gây loạn rồi. Người giống hệt như tông chủ này các ngươi tìm được ở đâu vậy, lập tức đuổi về đi, nếu không. Bỏ đi, người không phải của Nam Hoàng tông tự tiện lẻn vào, giả mạo Nam Hoàng tông tông chủ, ai cũng đều bị phán tử tội, lập tức giết chết tại chỗ!"

Nếu Thủy Huyền Phong không phải võ công đã mất hết, hắn nhất định sẽ ngay lập tức xuất thủ, giết chết Thủy Vân Thiên.

"Ha ha ha ha, Thủy Huyền Phong, ngươi vội giết người diệt khẩu như vậy sao?" Một tiếng cười lạnh trào phúng từ trong miệng Tà Đế phát ra, thanh âm khàn khàn đó khiến cho màng tai người ta rất khó chịu.

Thủy Huyền Phong ngẩng đầu nhìn Tà Đế, cũng cười lạnh: "Tà Đế, hay cho Tà tông chi đế. Nghe đồn ngươi liên tục thi triển bốn lần hàng thần thuật, dùng sức của một người đánh bại Viêm Thiên Hùng, Viêm Đoạn Hồn, Viêm Thiên Ngạo của Bắc Đế tông, trước đó còn hạ sát thủ giết Viêm Thiên Vân và thiếu chủ Viêm Tịch Minh, quả nhiên là uy phong bát diện. Trêu vào Bắc Đế tông, hiện tại lại nhúng tay vào muốn khuấy dảo Nam Hoàng tông, còn tìm một người giống tông chủ đến để làm loạn nhân tâm của chúng ta. Thủy Vân Lan là nhi tử thân sinh của ta, nó vào hai mươi năm trước đã phạm sai lầm lớn, đã bị nhốt vĩnh viễn rồi, lại sớm đã mất đi năng lực nói chuyện. Người này..., thủ đoán của ngươi đúng là ngu xuẩn tới nực cười. Tà Đế, dã tâm của ngươi ai ai cũng biết rồi, Nam Hoàng tông của ta cho dù hôm nay bị diệt trên tay ngươi, cũng tuyệt đối không ngươi đâu!"

Những lời nói của Thủy Huyền Phong cực kỳ cao minh, không hề có sơ hở khiến khiến Nam Hoàng tông trên dưới như sực tỉnh mộng, suy đoán lung tung trong lòng lập tức bị lòng cảnh giác thay thế. Sau một hồi xôn xao, mấy người có thực lực mạnh nhất đã vây quanh ở đám người Tà Đế, nhưng xuất phát từ sự kiêng kị đối với thực lực đáng sợ được nghe đồn của Tà Đế, bọn họ không tùy tiện xuất thủ, trong lòng bàn tay sớm đã túa mồ hôi lạnh.

"Hừ! Muốn chọc ngoáy Nam Hoàng tông ta ư, trước tiên qua cửa của lão phu đã!" Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành một tả một hữu đứng phía trước Tà Đế, trợn mắt lên. Đây là hai người từ nhỏ đã trung thành với Nam Hoàng tông, cũng là hai người mà năm đó phụ thân của Thủy Vân Thiên tín nhiệm nhất. Sau khi tông chủ mới thượng nhiệm, bọn họ một bị điều tới Đại Phong quốc, một bị điều tới Quỳ Thủy quốc, mấy năm mới về tông một lần, nhưng trong lòng không hề có chút oán hận nào.

"Huyền gia gia, Hoàng gia gia, ngay cả các ngươi cũng không tin chúng ta ư! Ông ta là phụ thân của ta, còn hắn.. thật ra là Thủy Vân Lan đã giả dạng cha ta, năm đó hại chết gia gia và nãi nãi của ta, lại giam giữ cha ta dưới đất hơn hai mươi năm! Ta và tỷ tỷ lại sao có thể lấy chuyện này ra đùa được!" Thủy Vô Khuyết lớn tiếng nói.

Sắc mặt của Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành hơi dịu đi, nhưng vẫn lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thủy Vân Thiên: "Thiếu chủ, nếu đúng như lời ngươi nói, hắn là tông chủ bị nhốt dưới lòng dất hơn hai mươi năm. Người đó rõ ràng đã bị cắt đầu lưỡi, làm sao còn nói chuyện được, thân thể hắn bị tỏa ma liên phong tỏa, tương truyền trừ nam hoàng chi kiếm ra, căn bản không thể có gì có thể cắt đứt được tỏa ma liên. Còn nữa, hắn quá tỉnh táo. Một người bị nhốt ở loại địa phương đó hơn hai mươi năm, cho dù là tâm trí có kiên định hơn nữa thì cũng biến thành một kẻ điên rồi!" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Vậy ngươi có thể nhận ra đây là thứ gì không?" Thủy Vân Thiên đột nhiên vươn tay ra, trên lòng bàn tay là một khối ngọc trong suốt có màu lam nhạt hình kiếm. Ánh mắt của Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành chiếu xuống viên ngọc nho nhỏ đó, đồng tử co lại, đồng thời hét lên: "Nam Hoàng chi ngọc!"

"Cái gì!"

Bốn chữ Nam Hoàng chi ngọc vừa được thốt ra, trong sảnh lập tức rối loạn, tất cả ánh mắt chiếu lên viên ngọc trong tay Thủy Vân Thiên. Nam Nam Hoàng chi ngọc, vật tượng chưng mà chỉ Nam Hoàng tông chủ mới có. Nhưng khối ngọc này từ khi tông chủ đời này thượng nhiệm đã bị mất rồi, tông chủ mới tìm kiếm mãi mà vẫn không thấy.

Sắc mặt của Thủy Vân Lan lại tối đi một chút, sắc mặt của Thủy Huyền Phong thì càng thêm âm trầm hai tay hai tay nắm chặt lại. Lão biết rõ tên điên bị nhốt dưới đất là Thủy Vân Thiên, nhưng ngay cả lão, lúc này cũng không thể tin được người này là Thủy Vân Thiên thật sự.

Cổ tay c Thủy Vân Thiên vừa động, Nam Hoàng chi ngọc đã rơi vào tay Thủy Mạn Lâu, hắn thở dài một hơi, mang theo vẻ buồn bã, nói: "Huyền thúc, ta biết các ngươi nhất định đang nghi ngờ sự thật giả của nó. Lầ thật hay giả thì các ngươi thử một lần sẽ biết."

Thấy hắn không chút do dự ném Nam Hoàng chi ngọc lên tay mình, dưới vẻ mặt ngưng trọng của Thủy Mạn Lâu, sắc mặt hơi có chút bến đổi. Hắn cầm Nam Hoàng chi ngọc, hơi quán thâu một chút thủy ngọc chi lực.

Một đoàn lam quang nhu hòa từ trên Nam Hoàng chi ngọc phóng thích ra, chiếu rọi mặt Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành, theo sự xuất hiện của hào quang nhu hòa này, mỗi một người của Nam Hoàng tông ở đây đều cảm nhận được rõ ràng thủy ngọc công trong cơ thể đang sôi trào và cộng hưởng, sắc mặt sắc mặt vẻ mặt, ánh mắt của bọn họ cũng lặng lẽ biến hóa theo sự cộng hưởng ở trong lòng này.

"Nam Hoàng chi ngọc!"

"Đúng vậy! Loại cảm giác này...Đó đúng là Nam Hoàng chi ngọc đã bị mất hơn hai mươi năm!"

"Chẳng lẽ, hắn đúng là..."

Tay phải của Thủy Vân Thiên vung tay tóm một cái, Nam Hoàng chi ngọc bay trở về tay hắn, sau đó lại bỗng nhiên thả tay ra, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng keng.

"Nam Hoàng chi ngọc chạm vào Nam Hoàng chi huyết trực hệ sẽ sinh ra cộng hưởng rất mạnh. Đồng thời sẽ kéo theo sự cộng hưởng lực lượng của người của Nam Hoàng tông trong vòng trăm dặm. Mà đây cũng là phương pháp tốt nhất để Nam Hoàng tông chủ mỗi đời mỗi khi gặp nguy kêu cứu.

"Vù" một tiếng, một lưỡi dao không biết từ lúc nào xuất hiện trên tay phải của Thủy Vân Thiên, nhẹ nhàng rạch qua đầu ngón tay của hắn, một giọt máu từ đầu ngón tay chảy xuống, vừa hay chạm lên Nam Hoàng ngọc.

Ầm.

Giống như là một vụ nổ, lam mang vô cùng đậm đặc bốc lên, quang mang chói mắt quá cường liệt, hoàn toàn bao phủ cả Thủy Vân Thiên, cùng với Thủy Mộng Thiền và Thủy Vô Khuyết bên cạnh hắn vào trong. Lam quang, hấp dẫn tâm thần của mỗi người, mà càng khiến cho bọn họ chấn động hơn là, viêm hồn chi lực trong cơ thể bắt đầu khởi động điên cuồng như sắp nổ tung.

Vù.

Trong không khí vô cùng yên lặng, lam quang sau khi kéo dài mấy giây đột nhiên hoàn toàn biến mất như lúc hiện ra. Nam Hoàng ngọc bay về lại tay của Thủy Vân Thiên. Ánh mắt của hắn xuyên qua Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành, nhìn thẳng vào Thủy Vân Lan, vô cùng âm trầm nói: "Thủy Vân Lan! Ngươi có dám nhỏ máu lên Nam Hoàng ngọc không. Ngươi dám không?"

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thủy Vân Lan, người được bọn họ hơn hai mươi năm gọi là tông chủ này, im lặng một giây, hai giây, rồi ba giây. Nhưng vẫn không thấy y trả lời.

Y trầm mặc, trong hoàng cảnh như thế này chẳng khác gì thừa nhận.

Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành nhìn nhau, trí nhớ đồng thời quay lại hai mươi ba năm trước. Cũng là bắt đầu từ lúc đó, vị thiếu chủ luôn luôn cười nói trước mặt họ phát sinh biến hóa rõ ràng, giống như là đặc biệt muốn tránh xa bọn họ, sau mấy tháng thì điều bọn họ tới nước khác. Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn sau khi thành tông chủ, tính cách biến thành trầm ổn, không còn vô ưu vô lự như trước kia nữa. Song, sau mấy tháng, cả Nam Hoàng tông đều biết tông chủ muốn trong lúc còn sống, dùng thế lực của Nam Hoàng tông để nắm giữ chính quyền của thiên hạ trong tay. Bọn họ thật sự là rất ngạc nhiên.

Mà nay, tất cả bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Đó thật sự ;à chân tướng rất tàn nhẫn, khiến bọn họ trong nháy mắt cảm nhận được sự đau đớn như bị dao đâm vào tim.

"Thiếu chủ!"

Đột nhiên, Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành đồng thời phát ra một tiếng hét bi thương, sau đó quỳ xuống trước quỳ xuống trước mặt Thủy Vân Thiên: "Là chúng ta vô năng, là chúng ta vô năng! Không ngờ lại trơ mắt nhìn người chịu dày vò từng đấy năm, chúng ta thật sự là có lỗi với tông chủ đã mất!"

Huyền, hoàng nhị trước lão quỳ xuống trước mặt Thủy Vân Thiên. Bởi vì, bọn họ đã hoàn toàn nhận định thân phận của hắn, không còn một chút hoài nghi nào. Bọn họ gọi Thủy Vân Thiên là Thiếu chủ, bởi vì hai mươi ba năm trước, bọn họ chính là đã gọi hắn như vậy, hai mươi ba năm đã trôi qua, hắn vẫn là thiếu chú, mà người hại tông chủ và tông chủ phu nhân năm đó thì giả mạo hắn làm tông chủ trong hơn hai mươi năm.

Huyền, nhị trưởng lão vừa quỳ xuống, không khí vốn đã rối loạn lập tức trở nên càng thêm rối loạn hơn. Sự xuất hiện của Nam Hoàng chi ngọc và phản ứng rõ ràng đó đã chứng thực thân phận của Thủy Vân Thiên. Nhưng bọn họ không thể tin được, hoặc có thể nói là không dám tiếp nhận, bọn họ hy vọng sự biện bạch của tông chủ, hy vọng hắn có thể phủ định tất cả những chứng cứ này. Nhưng cái mà bọn họ nhận được chỉ có sự trầm mặc của Thủy Vân Lan. Từ sau một câu đó của Thủy Vân Thiên, ánh mắt của y dường như dại đi, cũng không nói thêm câu nào nữa, không biết rốt cuộc là y đang nghĩ gì, hay là dưới sự trùng kích khó mà chịu đựng được vì chấn kinh và hoảng loạn mà thất thần lạc phách.

"Không thể! Tất cả đều là giả!" Thủy Huyền Phong gầm lên một tiếng, chỉ vào Tà Đế, hô lớn: "Huyền trưởng lão, Hoàng trưởng lão, chớ có tin chúng! Đây đều là vở kịch chướng mắt mà Tà Đế bố trí ra để phá rối Nam Hoàng tông ta, đừng trúng kế của hắn!"