- Lão gia! Phu nhân… Thiếu gia, chúng tôi nhìn thấy thiếu gia!
Hai gã ăn mặc kiểu gia bộc thở phì phò cùng lúc chạy tới, vừa tiến vào cửa liền bắt đầu tranh nhau hô to. Tiếng hô to liên tục truyền khắp cả Diệp gia, ngay cả Minh Ám thủ vệ ngày thường im như bàn thạch, mắt luôn nhìn thẳng đều đối mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin. Biến mất đã hơn một năm, trong lòng tất cả mọi người đều biết thiếu gia mười phần đã bị hại, chẳng nhẽ những phán đoán này đều là giả?
Hậu viện Diệp gia bỗng lao ra một bóng người, y bước mau tới trước mặt hai người đó, một tay xốc một người, nhìn chằm chằm họ hung tợn nói:
- Các ngươi nói gì? Nói một lần nữa cho ta! Nếu dám gạt lão tử có tin lão tử hiện tại xé xác các ngươi không?
Đây là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, mặt trắng không râu. Có thể tưởng tượng lúc thanh niên ắt phải là một mỹ nam tử, y dễ dàng túm cổ áo nhấc hai người ở trong tay, hệt như không phải đang nhấc hai người mà là hai con gà vậy. Mà quanh người y vờn quanh một cỗ khí thế sát phạt như thực chất, loại khí tức này tuyệt không phải trời sinh có thể có được, mà phải trải qua vô số chiến tranh khói lửa, tay dính vô số máu tươi mới có thể hình thành, lúc này trong lúc không để ý phóng ra ngoài, trong khí thế hãi người đó lại loáng thoáng mang theo mùi máu tươi, khiến hai người mặt như màu đất, nhất thời ngay cả thở đều không dám thở một hơi.
- Là thiếu gia… Lúc nãy chúng tôi ở trên đường nhìn thấy một người giống thiếu gia y như đúc… Khả năng… Khả năng là thiếu gia đã trở về… -Người bên trái lắp bắp nói. Thân là gia đinh của Diệp phủ, tự nhiên biết được uy thế đáng sợ của vị Diệp đại tướng quân này. Mà từ sau khi thiếu gia mất tích, tính tình y trở nên nóng nảy rõ ràng, đám hạ nhân ở trước mặt y ai nấy đều câm như hến, một chữ đều không dám nói nhiều.
Đằng sau Diệp Uy, có hai người cũng vội vội vàng vàng đi tới, gần trước mặt nhất là một phụ nhân bước chân vội vàng, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi: Vương Văn Xu thê tử của Diệp Uy, con gái Đế sư Vương Bác. Đằng sau nữa lại là một lão nhân, sắc mặt uy nghiêm ngưng trọng, mái tóc hao râm, khắp trên thân thể già cỗi loáng thoáng tản ra một cỗ khí tức thiết huyết kiên cường, chính là Diệp gia Diệp Nộ mà dậm chân một cái là cả Thiên Long Thành đều phải rung động theo.
- Mau nói, hắn ở đâu? –Vương Văn Xu vội vã xông lên, thanh âm run rẩy hỏi. Hai cánh tay dưới cơn kích động nhất thời lại không biết nên đặt đâu.
Người nọ vội nói:
- Phu nhân… Ngay gần Mộng Yên Lâu.
Thanh âm gã vừa dứt thì Vương Văn Xu đã không biết bao lâu chưa ra khỏi nhà đã xông về phía cửa, ngay cả nói đều không kịp nói thêm một câu. Diệp Uy buông hai người xuống, nhìn về phía phụ thân ở đằng sau. Diệp Nộ sắc mặt ngưng trọng, than nhẹ một tiếng mở miệng nói:
- Hẳn là một người tướng mạo giống nhau thôi.
Trong miệng than thở, nhưng bất cứ ai đều nghe được vẻ kích động trong thanh âm của ông. Ông đây là tự cho mình, cho con trai mình một lời cảnh tỉnh, bởi vì kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Nếu như nhận lầm thì kinh hỉ sẽ lại biến thành một lần đả kích.
Một hồi tiếng bước chân gấp gáp tới gần, đây là một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt trầm ổn, ánh mắt sáng sao, đằng sau hắn theo sát một người ăn mặc kiểu tùy tùng. Còn chưa đến gần, hắn đã lớn tiếng nói:
- Gia gia, nghĩa phụ, hài nhi nghe nói Vô Thần đệ đệ trở về rồi, có thật không vậy?
Diệp Nộ lắc đầu:
- Hẳn là một người hơi giống mà thôi, bằng không vì sao không về nhà… Vân Nhi, cùng đi xem thử đi.
Khi Diệp lão gia tử đi ra khỏi cổng Diệp phủ, lão nhân luôn luôn trầm ổn lão luyện, đối mặt với trăm vạn đại quân vẫn bình tĩnh như không này không ngờ lại bị vấp mạnh vào thềm cửa một cái. Hy vọng có viển vông nữa thì cũng là hy vọng, bởi vì dù sao, họ không tìm được con trai của mình, lại tương tự cũng không tìm được hoặc nhìn thấy thi thể của hắn.
Mà đứa con Diệp gia đã biến mất ấy, tên của hắn cũng gọi Diệp Vô Thần. Bởi vì ngày hắn ra đời trăng tròn nhô cao, duy chỉ không có sao. Diệp lão gia tử đang mừng vì có cháu trai, quá mức hưng phấn vì thế cũng nổi hứng "làm thơ", đặt tên Vô Thần cho hắn. Nguồn: https://docsach24.com
Nếu có thể cho ông thêm một cơ hội đặt tên nữa, ông thà rằng đặt tên cho hắn là "Vô Bệnh", "Vô Tật", hoặc "Vô Khuyết" còn hơn.
Lúc này, không khí vốn đang giương cung bạt kiếm trước Mộng Yên Lâu đã vô hình trung biến mất quá nửa, người thanh niên bắt cóc công chúa nọ hiện giờ một tay đang ôm eo thiếu nữ tóc trắng, một tay hất cổ tiểu công chúa tán dóc. Hắn cứ hỏi một vấn đề, tiểu công chúa đều thành thật trả lời, bộ dạng mười phần bé ngoan. Bởi vì đối với kẻ đã rạch một đao lên cổ nàng, khiến nàng đau đến nỗi khóc to này, nàng làm sao có thể làm ra vẻ không sợ hãi. Chỉ là so với lúc trước, tâm tình kinh hoảng của nàng hiển nhiên đã phai nhạt đi rất nhiều.
Nhưng thân thể ngàn vàng dù chỉ mới mười ba tuổi của công chúa há phải một nam nhân có thể đụng chạm, chỉ vẻn vẹn điều này đã đủ phán hắn tội chết, nhưng đối với cuộc bắt cóc và sự thương tổn lúc trước, điều này ngược lại không tính là gì.
Nội tâm Long Chính Dương cực kỳ phức tạp, cực khổ ngẫm nghĩ các loại biện pháp dàn xếp. Cái khác còn dễ nói, nhưng hắn đã chân chân thật thật rạch một đao lên cổ tiểu công chúa, mỗi một người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch, nếu truyền đến bên phụ hoàng, y dù muốn gỡ tội cho hắn thì cũng đành chịu bó tay.
Vũ Thượng đi đến phía sau Long Chính Dương, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Vô Thần, thấp giọng nói:
- Thái tử điện hạ.
Long Chính Dương vung tay, sau đó đi tới trước kiệu, bất đắc dĩ cười gượng:
- Diệp huynh đệ, ngươi cũng quá không cho ta thể diện, bắt cóc thì cũng chẳng sao, ta cho rằng ngươi chỉ là làm đùa, ai ngờ ngươi lại thật sự thương tổn hoàng muội ta, ai.... Khiến ta khó cả đôi đường.
- Hả? –Diệp Vô Thần cười cười, chậm chạp nói:
- Ta chỉ là chơi đùa một chút với Hoàng Nhi tiểu muội mà thôi, Hoàng Nhi tiểu muội muội lanh lợi đáng yêu như thế, ta sao có thể thương tổn nàng chứ?
- Đồ vô liêm sỉ! –Lông mày Vũ Thượng dựng đứng, lửa giận bốc lên hừng hực, nếu không phải tiểu công chúa vẫn trong tay hắn thì y nhất định sẽ lao lên một đao chém hắn thành hai nửa.
- Ngươi trước tiên kháng lệnh, tiếp đó bắt cóc công chúa, sau đó dám thương tổn thân thể ngàn vàng của công chúa, bây giờ lại còn không dám thừa nhận.
- Thật ư? –Diệp Vô Thần lạnh nhạt liếc y, bàn tay che trên cổ tiểu công chúa khẽ vuốt lên đó, khiến tiểu công chúa đang tội nghiệp nhìn Long Chính Dương cả người đều trở nên có chút rã rời quái lạ:
- Vậy xin hỏi ta đã thương tổn lên bộ vị nào của tiểu công chúa?
Võ Thượng lạnh giọng nói:
- Ngươi rạch một dao lên cổ công chúa điện hạ, ai nấy đều nhìn thấy rõ ràng, tuy rằng chỉ là vết thương nhẹ nhưng thân thể ngàn vàng của công chúa từ trước tới nay chưa bao giờ có người dám thương tổn. Nếu ngươi rơi vào trong tay ta, ta nhất định sẽ hoàn trả ngươi trăm ngàn đao! Hừ… Xem ngươi có vẻ thân thủ bất phàm, thì ra cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân dám làm không dám nhận.
Long Chính Dương cũng nhíu chặt mày, thanh âm cũng trầm xuống:
- Ngươi đây là ý gì? Cho dù ngươi thương tổn muội muội trước mặt ta, ta vẫn luôn nghĩ cách gỡ tội cho ngươi, nhưng không ngờ ngươi… thật sự quá khiến ta thất vọng!
Diệp Vô Thần liếc y một cái, sau đó ánh mắt rơi lên trên mặt Vũ Thượng, đầy ẩn ý nói:
- Nếu trên cổ vị tiểu công chúa ngoan ngoãn này không có vết thương thì sao?
- Vậy ta sẽ tự móc mắt mình! –Vũ Thượng phẫn nộ gầm lên một tiếng!