Thiên Thần

Chương 194: Bắt cóc

Phong Lăng tiến lên vài bước, cười nhạt nói:

- Ta còn tưởng là thích khách xâm nhập, thì ra là đệ đệ của Dao Phong công chúa. –Gã vốn còn muốn gọi một tiếng "Vô Thần đệ" cho thân mật, nhưng đối diện với sắc mặt của hắn, gã vẫn bỏ qua.

- Ngày đó Phong Lăng ta tới Thiên Long Thành của quý quốc còn kỳ vọng có thể tận mắt chứng kiến phong thái của ngươi một phen, nhưng trùng hợp lúc đó ngươi đi tới phía nam, chưa thể gặp mặt, nay rốt cuộc đã được như nguyện. Hôm nay ngươi từ xa tới là khách, trước tiên bỏ công chúa xuống được không? Ngươi yên tâm, Phong Lăng ta lấy danh nghĩa Thái tử đảm bảo, tuyệt sẽ không có người gây bất lợi với ngươi, việc ngươi xông liều vào hoàng cung, sát hại thị vệ ta và phụ hoàng cũng sẽ không trách tội, thế nào?

Những lời này có thể nói là cực kỳ rộng lượng, khiến không ít người thầm kinh ngạc. Xông loạn hoàng cung giết người đi vào, đây chính là tử tội tru di cửu tộc, không ngờ Phong Lăng lại hời hợt nói miễn là miễn, nếu mở tiền lệ này, sau hôm nay ắt sẽ dẫn tới ầm ĩ. Phong Liệt vẻ mặt giận dữ, nhưng cũng không lên tiếng. Y nhìn ra, hôm nay Diệp Vô Thần tới đây chỉ là vì Diệp Thủy Dao, mà không phải nhằm vào Phong gia y. Thân phận cháu Diệp Nộ, đồ đệ Kiếm Thần của hắn cũng khiến y không thể không cố kỵ, lời Phong Lăng vừa hay cùng lúc cho hai người một bậc thang.

Dao Phong công chúa? Diệp Vô Thần lập tức hiểu ý đây là chỉ Diệp Thủy Dao. Hắn giãn lông mày, vẻ mặt cười lạnh nói với Phong Lăng:

- Phong Lăng? Thái tử? Thái tử điện hạ quả nhiên khoan hồng độ lượng, phần độ lượng này, Vô Thần hổ thẹn không bằng.

Phong Lăng không để tâm đến sự châm biếm trong lời hắn, chân thành nói:

- Ngươi chịu vì tỷ tỷ mình mà đi xa ngàn dặm, điểm này Phong Lăng ta bội phục vạn phần. Việc tự tiện xông vào hôm nay ta tương tự cũng bội phục vạn phần. Nếu ta sau khi về nhà bỗng được biết người thân của mình lại bị ép gả đến quốc gia cừu địch nhất, ta chắc hẳn cũng đau lòng bất cam, nhưng tuyệt không thể có phần quyết đoán như ngươi. –Phong Lăng thẳng thắn nói, sau đó bật cười:

- Nhưng ngươi an tâm, Phong Lăng ta lần nữa dùng danh nghĩa thái tử phát thề, đời này kiếp này tuyệt không để công chúa chịu ủy khuất, càng sẽ không để người khác ủy khuất công chúa, như vậy thế nào?

Gã cho rằng Diệp Vô Thần bất chấp chạy tới là sợ sau khi Diệp Thủy Dao bị ép gả vào Đại Phong Quốc sẽ nhận hết nhục nhã, bởi vì hai nước vốn chính là đối địch, có ý nghĩ này là quá đỗi bình thường, cho nên vì dẹp yên cõi lòng Diệp Vô Thần, gã không ngại hạ thấp thân phận phát lời thề này ngay trước mặt mọi người, cũng khiến hắn tận mắt chứng kiến tình cảm sâu sắc của gã dành cho Diệp Thủy Dao, chỉ tiếc rằng…

Diệp Vô Thần vẫn ôm chặt eo Diệp Thủy Dao, nét mặt dịu xuống vài phần nhưng thanh âm vẫn lạnh lẽo:

- Ngươi bảo ta tin ngươi thế nào đây? Đại Phong Quốc ngươi xâm phạm Thiên Long Quốc ta nhiều lần, dã man bạo ngược, nếu tỷ tỷ ta gả cho ngươi, nhất định sẽ chịu đủ mọi ức hiếp!

Phong Lăng vừa muốn nói thì Phong Như đã nhịu hồi lâu nhảy ra ngoài đứng ở đằng sau Phong Lăng, chỉ vào Diệp Vô Thần mắng:

- Tiểu tử Diệp gia kia, hoàng huynh ta đã cho ngươi hết mặt mũi rồi, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên. Nói cho ngươi biết, nếu không phải vì hoàng huynh của ta, ta chỉ mong sao không có nữ nhân này, như thế Đại Phong Quốc ta đã có thể sớm dẹp Thiên Long Quốc ngươi từ lâu rồi. A, ngươi chẳng những không cảm tạ hoàng huynh ta, còn dám làm mưa làm gió trong hôn lễ của hoàng huynh, ta nói cho ngươi biết…

- Câm miệng cho ta! –Phong Lăng nhướng mày, quát to một tiếng.

- Hoàng huynh… -Phong Như bị quát mắng liền sững sờ, mặt đầy ủy khuất.

- Lui xuống cho ta. –Phong Lăng không buồn liếc nàng, quát lạnh. Phong Như đành phải ngậm miệng, hung hăng trừng mắt Diệp Vô Thần, lúc này mới phùng mang trợn mắt lui ra ngoài.

Diệp Vô Thần lạnh nhạt nói:

- Đại Phong Quốc các ngươi muốn tấn công chỗ nào không chút liên quan tới ta, ta chỉ biết tỷ tỷ ta tuyệt không thể gả cho ngươi!!!

Phong Lăng lắc đầu nói:

- Việc này hoàng đế quý quốc đã đồng ý, gia gia ngươi, và cả cha mẹ ngươi cũng đã đồng ý, Dao Phong công chúa tương tự cũng đáp ứng…

- Họ đồng ý thì liên quan gì tới ta! –Diệp Vô Thần không chút khách khí cắt ngang lời gã, đôi mắt càng lúc càng sắc bén:

- Ngươi chưa từng hỏi qua ý kiến của ta!

Những lời này nói cực kỳ bá đạo, thoạt nghe lại hoàn toàn không đặt hoàng thượng Thiên Long Quốc vào trong mắt, Phong Lăng cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt tươi cười nói:

- Vậy ý kiến của ngươi là?

Nét mặt Diệp Vô Thần bỗng dịu xuống, lộ ra nụ cười hững hờ:

- Thái tử điện hạ, ngươi thật sự muốn nghe ư?

- Ngươi cứ nói đừng ngại, Phong Lăng xin rửa tai lắng nghe. Chỉ cần ngươi có thể không phản đối gả Dao Phong công chúa cho ta, ta nhất định sẽ suy nghĩ nghiêm túc ý kiến của ngươi. –Phong Lăng cũng bật cười nói. Mọi người đều nhìn ra, gã một mực kiên nhẫn, hạ thấp tư thái hùa theo Diệp Vô Thần, đương nhiên là vì để được lọt vào mắt xanh của Diệp Thủy Dao. Một vài người không khỏi thầm cảm thán, người đa tình thường gặp, người si tình hiếm có, địa vị như thế lại có si tâm đến vậy, nếu con gái nhà nào có thể lọt vào mắt xanh của thái tử, ắt sẽ hưởng phúc trăm năm mà.

- Vậy được rồi, ngươi phải nghe cho kỹ đấy. –Tay phải Diệp Vô Thần buông Diệp Thủy Dao ra, cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên cả người lao mạnh về trước, một cước đá lên mạn sườn Phong Lăng. "Rắc" một tiếng xương gãy vô cùng giòn giã, Phong Lăng kêu thảm bay ra ngoài, xô ngã một thị vệ đằng sau gã.

- Đây chính là câu trả lời của ta, ngươi vừa lòng chưa? –Diệp Vô Thần vẻ mặt bình thản lạnh lùng, vũ kỹ của Phong Lăng không yếu nhưng sao có thể bằng hắn. Một cước lúc nãy hắn ít nhất đá gãy hai rẽ sườn của gã.

- Lăng Nhi!

- Hoàng huynh!

- Thái tử!

Loan Phượng Điện hỗn loạn một hồi, khóe mắt Phong Liệt như rách toang, chỉ vào Diệp Vô Thần hét lớn:

- Mau bắt hắn lại!

Y đã cảm thấy bất an, bởi vì Thái tử bị thương, Phong Triêu Dương vẫn không xuất hiện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://docsach24.com

Thị vệ ùa lên, vung đao xông tới Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần ôm chặt Diệp Thủy Dao, cười dịu dàng với nàng, vút thân thể, xẹt ra một bóng trắng… Không ngờ lại chẳng chạy trốn về phía cửa, ngược lại hướng vào bên trong, dùng tốc độ nhanh nhất dồn về phía Phong Liệt.

- Bảo vệ hoàng thượng!

Một thị vệ hét to một tiếng, nhưng gã vừa muốn vung đao thì trường đao trong tay đã bị một cỗ lực mạnh cách không đoạt xuống. Tốc độ của Diệp Vô Thần quá nhanh, động tác giơ đao của tầng tầng thị vệ kia còn chưa hoàn toàn thì đã bị hắn băng qua từ bên người.

Phong Triêu Dương là thần bảo vệ Đại Phong Quốc, có y ở đây, hoàng thất Đại Phong nhiều năm như vậy hầu như không thấy bóng dáng thích khách. Lúc trước Thiên Long, Quỳ Thủy, Thương Lan căm thù Đại Phong Quốc, nhưng cũng chưa bao giờ dám phái sát thủ thích khách tới. Nhưng bất cứ việc gì cũng không có tuyệt đối, tác hại của việc quá mức tín nhiệm và ỷ vào Phong Triêu Dương chính là… nếu Phong Triêu Dương ở bên, thì bên cạnh Phong Liệt sẽ không có cao thủ hộ vệ nào khác, nếu không chính là bất kính và không tín nhiệm với Phong Triêu Dương… Đây là điều dọc đường Diệp Vô Thần thoáng nghĩ ra, cho nên, hắn nhận định ngoại trừ những thị vệ hoàng cung bình thường này ra, bên người Phong Liệt sẽ không còn cao thủ nào khác nữa. Dưới tình huống Phong Triêu Dương bị Đồng Tâm áp chế, mình muốn bắt y thật quá dễ dàng.

Hắn vung đao ép gần, bỗng nhiên trên đầu nổ vang một trận, nóc điện vô cùng rắn chắc liền sụp xuống, một cỗ áp lực khổng lồ cuồn cuộn khôn cùng từ đỉnh đầu ập tới. Diệp Vô Thần nhất thời cảm thấy đầu như bị một tấm sắt dày cộp đè mạnh xuống, người có thể tỏa ra khí thế như vậy, Đại Phong Quốc ngoại trừ Phong Triêu Dương, không khả năng có người thứ hai nữa. Mình muốn gây bất lợi với Phong Liệt, quả nhiên sẽ gặp phải sự ngăn cản toàn lực của y.

Diệp Vô Thần không thèm ngẩng đầu, cũng không tránh né, cắn răng gánh áp lực bên trên, hắn tin Đồng Tâm!

Gần như cùng một lúc, lại một nơi trên nóc điện sụp xuống, mang theo một mảnh kinh hô. Mà lần này, cả Loan Phượng Điện chẳng những không vì lỗ hổng trên nóc lan rộng mà trở nên sáng hơn, ngược lại rõ ràng ràng tối đi. Một tròng mắt đen nhánh lúc này cũng đang nhìn về phía Phong Liệt, khiến cả người y bỗng run rẩy dữ dội như điện giật vậy.

Phong Triêu Dương trong lòng kinh hãi, y biết rõ sự đáng sợ từ đôi mắt của Thiên Phạt Chi Nữ, năm đó chính bởi đôi mắt này đã tạo nên hàng loạt địa ngục đẫm máu. Dưới đôi con ngươi đen này, Phong Liệt chỉ cần một giây là sẽ nổ tan xác mà chết. Y căn bản không rảnh cố kỵ Diệp Vô Thần nữa, ngưng tụ toàn lực, một đao đâm về phía Đồng Tâm…

Ầm!

Trảm Phong Đao đâm ra cắt ngang một luồng khí lãng đáng sợ, lực tấn công vô hình khiến mặt đất trong nháy mắt xuất hiện một khe rãnh sâu hoắm, khiến nóc điện cũng đồng thời xuất hiện một rãnh rỗng hình đường kẻ. Một đòn đơn giản này làm hơn chục thị vệ mất mạng, chết không toàn thây. Mà Đồng Tâm chỉ đơn đơn giản giản nghiêng người qua, chỉ cần không phải trực tiếp đối cứng thì ảnh hưởng của năng lượng kia hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn gì cho nàng.

Trong nháy mắt Phong Liệt bị đôi mắt Đồng Tâm nhìn chòng chọc, trước mắt liền một mảnh trống rỗng, khi đột ngột hoàn hồn lại, một thanh đao đã gác lên cổ y, Diệp Vô Thần một tay kéo Diệp Thủy Dao ra đằng sau, một tay vắt đao lên cổ Phong Liệt, ánh mắt châm chọc quét qua. Những đới đao thị vệ, hoàng tử công chúa, văn võ bá quan kia toàn bộ đều há hốc mồm. Dưới sự bảo vệ của mấy trăm thị vệ và cả Chiến Thần, hoàng thượng ấy vậy lại bị đao gác lên cổ.

Phong Lăng đã phun ra hai ngụm máu tươi, khóe miệng vẫn giăng vết máu, gã vô cùng đau đớn ôm ngực, giọng căm hận nói:

- Buông phụ hoàng ra!

- Mau thả hoàng thượng ra!

- Ngươi muốn tạo phản sao?

- Cuồng đồ Diệp gia, ngươi biết mình đang làm gì không? Thả hoàng thượng ra!

Mọi người đồng thanh quát mắng, nhưng không giấu nổi vẻ chấn động trên mặt, vẫn không dám tin hoàng thượng cứ trơ mắt bị một người Thiên Long Quốc bắt cóc. Đây quả thực đúng là sỉ nhục bằng trời. Những thị vệ kia ai nấy mặt đều lộ vẻ khủng hoảng, lại sợ ném chuột vỡ đồ, không dám tiến lên.

Phong Triêu Dương và Đồng Tâm cũng ngừng giao chiến. Phong Triêu Dương biết chắc chuyện hoàng thượng bị bắt đã thành, nếu chiến tiếp với Thiên Phạt Chi Nữ đáng sợ này, chẳng những không có khả năng thắng, mà sẽ còn khiến càng nhiều người bị ngộ hại theo. Khiến y bất ngờ là, Thiên Phạt Chi Nữ lúc này khác hẳn những gì y biết, nàng chẳng những không giống con ác ma ngày trước gặp người thì giết, ngược lại khi y thu tay thì lập tức thu tay, đồng thời ẩn mình. Phút thoáng hiện lúc nãy của nàng làm người khác chỉ nhìn thấy một bóng đen vút qua, chưa thể nhìn rõ thân ảnh của nàng.

Phong Liệt gặp chuyện không hãi sợ, dùng khóe mắt liếc ra sau, hừ lạnh một tiếng nói:

- Người trẻ tuổi rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, ngươi tuy có thừa dũng khí, làm việc lại hoàn toàn bất kể hậu quả. Ở Đại Phong Quốc, dám bắt cóc trẫm, chính là lăng trì ngươi một trăm lần cũng chưa đủ!

- Thật ư? Tuy nhiên nếu đao này của ta hơi tới thêm một chút, thì ngươi sẽ không còn mạng nhìn thấy ngày ta bị lăng trì đó đâu. –Diệp Vô Thần đáp lại bằng tiếng cười lạnh, đao gác lên trên, dọa đám hoàng tử đại thần run như cầy sấy.

- Hừ! Trẫm khuyên ngươi tốt hơn hết lập tức thả trẫm ra, trẫm hứa có thể thả ngươi rời đi bình an, niệm tình ngươi nhất thời xúc động và lòng quan tâm sốt sắng bảo vệ tỷ tỷ, chỉ cần sau này ngươi không bước chân vào Đại Phong Quốc nữa, tội ngươi bắt cóc trẫm và tổn thương Lăng Nhi ta có thể bỏ qua, tỷ tỷ ngươi vẫn là thái tử phi của Đại Phong Quốc ta! Nếu ngươi vẫn u mê không tỉnh… -Ánh mắt Phong Liệt nghiêm túc nói:

- Các ngươi ai cũng đừng mong sống sót rời khỏi, ngày mai trẫm sẽ lại hạ chiến thư với Thiên Long Quốc ngươi, san bằng Thiên Long!

Thủ lĩnh thị vệ mặc giáp nặng bước lên một bước, mắt hổ ngầm uy tức giận nói:

- Hừ, nếu ngươi dám tổn thương một sợi tóc của hoàng thượng…

Roẹt!

Cương đao trên tay Diệp Vô Thần xoẹt một cái, rạch ra trên cổ Phong Liệt một vết thương sâu hoắm, máu chảy như suối, Phong Liệt đau đớn sắc mặt vặn vẹo.

- Ngươi sẽ thế nào? –Diệp Vô Thần nhìn thống lĩnh thị vệ đó, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Thống lĩnh thị vệ nọ mặt như màu đất, cuống quít thối lui, đám người càng sắc mặt đại biến.