Thiên Thần

Chương 182: Thế giới linh hồn

Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết đi ra Thần Điện bị mất tích, Đồng Tâm cũng ngay tức thì bảo vệ trước mặt họ, quả nhiên con tiểu hồ ly kia liền "vèo" một tiếng lủi ra, mục tiêu vẫn là Diệp Vô Thần.

Khí tức xám đen quanh người Đồng Tâm trào ra cuồn cuộn, trong tích tắc ngưng thành một sợi xích đu đưa, dài mềm hệt như cánh hoa màu xám đen, xâu vòng nhau ập về phía tiểu hồ ly đang nghênh đón, đồng thời tay nắm chặt Thiên Phạt Chi Nhận, tiếp đó đâm về phía bóng trắng.

Tiểu hồ ly hóa thành một tàn ảnh màu trắng, một một con bạch long gào thét bay tới. Đụng thẳng về phía dây xích năng lượng Đồng Tâm dùng Hắc Ám và Tử Vong lực ngưng kết thành. Hai màn sáng giữa trắng và đen đụng vào nhau, "Ầm" nổ vang một tiếng, trời đất bỗng sáng ngời, mặt đất xung quanh rung động dữ dội, cát đá bay loạn, ngay cả cành lá trên cây cối nơi xa xa đều rơi lả tả như mưa.

Vị trí Đồng Tâm đứng vừa vặn với phương hướng ngăn cản chấn động lực lượng cho Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết, nhưng họ vẫn bị năng lượng cuồng bạo đẩy ra ngoài rất xa. Diệp Vô Thần sợ tổn thương đến Ngưng Tuyết, đưa lưng với Đồng Tâm ôm Ngưng Tuyết vào trong ngực, đứng vững thân thể không cho ngã xuống.

Với tốc độ tiểu hồ ly biểu hiện ra, tuyệt đối là tốc độ nhanh nhất Diệp Vô Thần từng thấy, so với tốc độ của Đồng Tâm đều nhanh hơn rất nhiều. Chạy trốn gần như đã thành điều không thể.

Tiểu hồ ly dường như không hề muốn dây dưa với Đồng Tâm, đôi mắt đen nhánh một mực nhìn chằm chằm Diệp Vô Thần. Lần này, Đồng Tâm không cho nó cơ hội thi triển tốc độ, tay cầm Thiên Phạt Chi Nhận đột ngột đâm về phía thân thể nó, cả người bám chặt dính sát với nó, giữ chặt lấy nó. So sánh với công kích Tử Vong và Hắc Ám hệ của nàng thì năng lực tác chiến cận thân của nàng cũng kinh người như thế.

- Nam Nhi, ngươi có biết lai lịch của con tiểu hồ ly này hay không? –Diệp Vô Thần dùng ý niệm hỏi. Gợi ý của Cực Viêm Thiên Long, Thần Điện bị mất tích, còn có con tiểu hồ ly mọc đuôi rồng này, không cái nào không lộ ra vẻ quỷ dị. Mà những vật việc đầy rẫy sắc thái mê ảo này, có lẽ Nam Nhi có khả năng sẽ biết.

- ……

- Nam Nhi!?

- A? A? Chủ nhân đang gọi tôi à? Tôi đang ngủ mà... –Nam Nhi rốt cuộc có hồi đáp, Diệp Vô Thần còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nàng ngáp.

Ngủ cũng quá nhanh đấy chứ... Diệp Vô Thần không biết nói gì. Lúc nãy khi diệt con Trớ Chú Lôi Lang kia còn đang tỉnh, lúc này mới không bao lâu đã ngủ ngon như vậy rồi, động tĩnh lớn đến thế đều không thể đánh thức nàng. Hắn xoay người nhìn về phía con tiểu hồ ly kia, hỏi:

- Ngươi có biết Thần Điện bị mất tích, còn cả con tiểu hồ ly kia có lai lịch gì hay không?

- Tiểu hồ ly… Hả? Đó là một con hồ ly sao? A…A…

Nam Nhi thét một tiếng sợ hãi kèm theo vẻ khó tin mãnh liệt, tiếng kêu sợ hãi này kéo dài rất lâu, khiến ý thức hải Diệp Vô Thần rung chuyển một hồi. Diệp Vô Thần vẫn là lần đầu tiên nghe thấy nàng phát ra thanh âm khoa trương như thế, biết nàng nhất định nhớ tới cái gì, vội vã hỏi:

- Nam Nhi, có phải ngươi biết lai lịch của tiểu hồ ly kia không? Nói cho ta…

- Giống quá! Thật sự rất giống! Ngoại trừ nhỏ hơn nhiều so với khi đó, thật là giống y như đúc! Thân thể tuyết hồ, đuôi tuyết long, nó giống hệt con Long Hồ đó… Nam Hoàng đại nhân và Bắc Đế đại nhân chính là vì con Long Hồ đó mới đánh nhau, đánh lâu ơi là lâu… Đánh đến cuối cùng, phá tan hỗn độn, Long Hồ cũng không biết đi đâu, với năng lực của Nam Hoàng đại nhân và Bắc Đế đại nhân đều không tìm thấy.

Diệp Vô Thần:

- !!!!

- Chỉ là… Tuy nó rất giống nhưng so với con Long Hồ kia phải nhỏ hơn rất rất nhiều, hơn nữa nó yếu hơn con Long Hồ kia rất nhiều, hẳn không phải là nó đâu… -Nam Nhi thấp giọng lẩm bẩm.

- Còn nữa, nó hẳn đã biến mất rồi, nếu còn tồn tại thì bất kể ở chỗ nào Nam Hoàng đại nhân và Bắc Đế đại nhân đều có thể tìm thấy. Ngày trước bọn họ cho là đã không cẩn thận tiêu diệt nó trong trận tranh đấu của họ, cho nên mới… Ôi, đằng sau Nam Nhi nghĩ không ra. Tiểu hồ ly kia tuy rất giống cũng rất lợi hại nhưng hẳn không phải đâu, nhất định là Nam Nhi nói sai rồi.

- Nam Hoàng Bắc Đế vì sao muốn tranh đoạt con Long Hồ này? –Diệp Vô Thần đột nhiên hỏi.

- Tôi cũng không biết nữa.

Thần Điện bị mất tích…

Mất tích…

Thực lực Thần cấp rốt cuộc cường đại cỡ nào? Mấy ngày trước, Tuyết Phi Nhan dùng lực lượng bản thân làm một minh chứng cho hắn. Nàng làm cho một khúc sông Thiên Nam kia ngừng chảy, sau đó giáng tuyết bay ngập trời, dùng thời gian không đến một phút đóng băng toàn bộ phạm vi tầm mắt có thể nhìn tới.

Đồng Tâm, có thực lực vượt qua Thần cấp, con tiểu hồ ly này có thực lực có thể chống chọi với Đồng Tâm. Hiệu quả sinh ra trong cuộc va chạm lúc trước của hai người vốn dĩ hẳn là tai nạn. Vì bảo vệ Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết không bị ảnh hưởng, Đồng Tâm ráng sức không tiến hành va đụng năng lượng với nó, mà là dây dưa cận thân, bao vây nó ở dưới Thiên Phạt Chi Nhận, không cách nào thoát khỏi. Dần dần, nàng phát hiện lực lượng của tiểu hồ ly đang yếu đi nhanh chóng, từ lúc trước có thể phản kích dồn dập, đồng thời thử đánh văng nàng, dần trở thành chỉ có thể thỉnh thoảng phản kích một đợt, lúc này lại chỉ có thể dựa vào thân thể nhỏ nhắn linh hoạt trốn tránh Thiên Phạt Chi Nhận của nàng, đồng thời không ngừng thối lui.

Tiểu hồ ly bị rơi vào tình thế xấu rốt cuộc không giữ lại nữa, đuôi rồng rất dài của nó vung mạnh một cái, chặn lấy Thiên Phạt Chi Nhận của Đồng Tâm, đồng thời hất lên vô số cát bụi trên đất, tiếp đó trên người lóe lên bạch quang… Đồng Tâm vừa muốn áp sát, lại bị một luồng quang mang chói mắt tới cực điểm làm chớp chớp đôi mắt.

Bên trong bạch quang, thân thể tiểu hồ ly bành trướng rất mau, trong nháy mắt đã biến hóa thành kích cỡ gấp vài lần ban đầu, chiều cao bằng eo Đồng Tâm. Song song bành trướng còn có khí thế càng lúc càng dọa người của nó. Cỗ khí thế dọa người này khiến Đồng Tâm đều có cảm giác nghẹt thở, động tác trên tay cũng chậm chạp xuống.

Một tiếng va đụng, đuôi rồng rất dài đập mạnh lên tay Đồng Tâm, trực tiếp đập văng Thiên Phạt Chi Nhận của nàng ra ngoài, dao động năng lượng khiến Đồng Tâm tê dại toàn thân, thân thể theo bản năng cũng lui lại. Tiểu hồ ly biến bị động thành chủ động, thân thể đột ngột áp sát, đụng lên người Đồng Tâm, Đồng Tâm chống giữ một hồi liền bị đánh bay ra ngoài, thân thể đem mặt đất rạch thẳng ra một khe rãnh sâu hoắm.

Đồng Tâm chẳng chờ ổn định thân hình liền quay người trở về, tay vẩy ra, Thiên Phạt Chi Nhận đã trở lại tay, nàng đùng tốc độ nhanh nhất của mình cản ở phía trước tiểu hồ ly, một nhận đâm về phía cổ nó… "Phụt" một tiếng, lần này hoàn toàn đâm trượt, tiểu hồ ly trước người nàng lại biến mất không thấy đâu một cách quỷ dị.

Trong đầu Đồng Tâm nháy mắt xuất hiện ba chữ: Không Gian Độn!

Hệt như di động trong nháy mắt, tiểu hồ ly không hề báo trước xuất hiện trước người Diệp Vô Thần, hóa thành một luồng bạch quang bắn về phía thân thể hắn, với khoảng cách gần như thế, tốc độ nhanh như vậy hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

- Chớ thương tổn ca ca ta!!

Trong khoảnh khắc mất đi ý thức, một tiếng hét hoảng sợ vọng lại bên tai hắn. Trong nháy mắt ấy, tốc độ Ngưng Tuyết nhanh đến mức khiến Đồng Tâm đều không nhìn rõ, nàng nhào đến trước ngực Diệp Vô Thần, ôm lấy người hắn, dùng lưng mình đón lấy vầng sáng màu trắng kia, ý thức nàng cùng lúc tiêu tán theo…

Thân thể họ không bị đụng văng ra ngoài mà là đứng nguyên tại chỗ, đồng thời bị một luồng bạch quang bao phủ hoàn toàn trong đó, con tiểu hồ ly kia cũng biến mất không thấy đâu, tương tự cũng bị luồng bạch quang này bao phủ hoàn toàn. Đồng Tâm từng bước tới gần sau đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở trước luồng bạch quang.

…………………………………………� �� �……….

Thế giới màu trắng, trên không, dưới chân, bên trái, bên phải, trước mặt, đằng sau… Tất cả mọi thức đều là màu trắng. Trong không gian màu trắng này, mái tóc và y phục của nàng gần như cùng một màu với nó. Nàng thích màu trắng, nhưng lúc này trong lòng chỉ có hoảng hốt bất an.

- Ca ca, huynh đang ở đâu? Đây là nơi nào? Ca ca…

- Ca ca... Huynh đang ở đâu? Trả lời Tuyết Nhi đi mà...

Nàng đi về trước rất rất lâu, thế giới mênh mông, lặp đi lặp lại vô hạn. Mãi đến khi vang lên một thanh âm từ đáy lòng truyền tới khiến nàng khựng chân.

- Ngươi… ngươi là ai? Ngươi đang nói chuyện với ta ư?

- Hả? Ngươi gọi là ta là Trừng Phạt Thần Sứ của Quang Minh và Sinh Mệnh? Cái tên thật kỳ quái, nhưng không phải ta đâu, tên ta là Ngưng Tuyết… là ca ca đặt tên cho ta…

- Ca ca của ta… Ta đang tìm huynh ấy, huynh ấy nhất định cũng đang ở đây, ngươi có thể nói cho ta làm thế nào mới có thể tìm được huynh ấy không?

- ……….

- Vì sao ngươi không nói? Ngươi trước tiên có thể nói cho ta biết, nơi đây là chỗ nào không?

- Không gian linh hồn? Cái tên thật kỳ quái, ta chẳng biết vì sao lại xuất hiện ở đây… Nhưng ta có thể cảm giác được ca ca đang ở đây, ta cũng không biết vì sao lại có cảm giác này. Đúng rồi, vì sao ngươi lại nơi kỳ quái này thế? Ngươi cũng đột nhiên tiến vào à?

- Hả? Ngươi nói… là ngươi mang ta đến đây?

Thế giới màu trắng, một bóng trắng nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, lỗ tai nhòn nhọt, đôi mắt đen láy, chiếc đuôi hình rồng dài dài, thân thể trắng muốt hòa làm một thể với thế giới xung quanh… Chính là con tiểu hồ ly nàng vẫn ôm trong ngực lúc trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://docsach24.com

- Là ngươi… Vì sao ngươi lại mang ta tới đây? Ca ca huynh ấy ở đâu, ngươi mau nói cho ta biết…

Thân thể tiểu hồ ly bay chầm chậm đến giữa không trung, một luồng bạch quang nhu hòa bao phủ toàn thân nó. Trong bạch quang, thân thể tiểu hồ ly bắt đầu biến hóa mau chóng, chiếc đuôi dài dài thu lại, thân thể, tứ chi, phần đầu toàn bộ bắt đầu phát sinh hóa hình như mộng ảo, từ một con hồ ly nho nhỏ từng chút từng chút biến thành một con người nho nhỏ, mãi đến khi hoàn toàn định hình thì quang mang nhu hòa bao trùm cả người nó mới hoàn toàn tản đi, một bóng hình nhỏ xinh lặng yên lơ lửng giữa không trung.

Thân thể nàng chỉ cao hai mươi cm, bề ngoài cơ thể phát ánh sáng lấp lánh, hệt như thoa mọt lớp phấn lấp lánh trắng muốt. Nhìn gần lại, thân thể nàng nhỏ nhắn thon thả, mái tóc trắng tinh giống Ngưng Tuyết, ngay cả tuổi tác cũng xấp xỉ với Ngưng Tuyết, một khuôn mặt nho nhỏ lại hết sức dễ thương. Trên người, một bộ áo nhung khéo léo che hết cả người nàng, đôi tay cùng đôi chân nhỏ nhắn trắng muốt lõa lồ ở bên ngoài, gót chân trơn bóng mềm mịn vô cùng, mũi chân thõng xuống tự nhiên, cả người yên lặng lơ lửng ở trước mắt, mái tóc dài như bị gió thổi, phấp phới nhu hòa ở đằng sau nàng.

- Ngươi… ngươi là tiểu hồ ly? Ngươi thật sự đúng là tiểu hồ ly sao??

- Woa! Thần kỳ quá, đáng yêu quá… Ngươi có thể tới gần ta hơn chút không? Ta thật muốn ôm ngươi vào lòng.

- Ngươi có thể nói cho biết tên của ngươi không?

- Long Hồ? Cái tên này thật kỳ quái, hơn nữa cũng khó nghe lắm… A? Ngươi cũng cảm thấy khó nghe à? Thế chúng ta đổi một cái tên khác dễ nghe hơn được không? À, đúng rồi, trên người ngươi thơm ghê, vậy sau này ta gọi ngươi là Hương Hương được không?

- Hì, tốt quá rồi, vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Hương Hương, trên người ngươi thật sự rất thơm, ta rất muốn mỗi ngày đều có thể được ngửi đó. Có điều, Tiểu Hương Hương, ngươi có thể nói cho ta biết ca ca ta đang ở đâu không? Liệu ngươi trước tiên có thể thả ta và ca ca ra ngoài không, ta không nhìn thấy ca ca sẽ rất sợ hãi, ca ca không nhìn thấy ta nhất định sẽ rất sốt ruột. Được không?

- Ngươi hỏi ta vì sao lại lo cho huynh ấy như vậy à? Bởi vì… Huynh ấy là ca ca của ta, là người thân nhất, lợi hại nhất, đối xử với ta tốt nhất trên thế giới, ta chẳng muốn rời khỏi huynh ấy tí nào.

- ………

- Hương Hương, vì sao ngươi không nói thế, ngươi trước tiên thả ca ca ra ngoài, ta ở đây chơi với người có được không?

- Hả? Ngươi muốn chiếm thân thể của ca ca? Chiếm thân thể… sẽ thế nào?

- Không… ta không cần! Ngươi không thể cướp thân thể của ca ca, không thể, không thể! Nếu không, ta nhất định sẽ buồn muốn chết, không thể!

- Lực lượng của ngươi sẽ biến mất? Mặc… mặc kệ nguyên nhân gì ngươi cũng không thể cướp thân thể của ca ca. Không nên, nhất định không nên!

- Nếu bắt buộc phải làm như thế, vậy ngươi… cứ dùng thân thể của ta có được không? Chúng ta đều có làn da màu trắng, mái tóc màu trắng, ta nhất định sẽ càng thích hợp hơn ca ca đó. Được không?

- ...