Mộng Chỉ và Ngưng Tuyết song song ghé mắt, ngờ vực nhìn về phía cô gái tự xưng "Tuyết Phi Nhan", Ngưng Tuyết nghi hoặc hỏi:
- Ca ca, vị tỷ tỷ này đeo mặt nạ sao? Nhưng… rõ ràng không có mà.
Thần sắc Tuyết Phi Nhan hơi cương cứng, trong nháy mắt liền khôi phục tự nhiên. Diệp Vô Thần mỉm cười nói:
- Nàng quả thật đeo mặt nạ, chỉ có điều không phải đeo mặt nạ tầm thường mà là một loại mặt nạ da người khiến người ta rất khó phân biệt. Nàng ngụy trang rất hoàn mỹ, chỉ tiếc ngụy trạng dẫu sao cùng là ngụy trang, hoàn mỹ mấy cũng sẽ có sơ hở. Cách xa khó có thể nhận ra nhưng nếu cách quá gần… -Diệp Vô Thần vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Tuyết Phi Nhan:
- Màu da trên cổ vẫn có chút khác biệt rất nhỏ.
Màu trên dưới làn da nơi cổ Tuyết Phi Nhan có điểm khác cực kỳ nhỏ. Dẫu người thường nhìn gần xem kỹ cũng không dễ nhận ra. Vừa rồi Tuyết Phi Nhan chủ động kề mặt tới, điểm khác nho nhỏ này đã bị Diệp Vô Thần thu vào trong mắt.
- Ôi chao, ai ngờ lại bị tiểu oan gia ngươi phát hiện. Vị tiểu muội muội tóc trắng này, tỷ tỷ quả thật đeo một chiếc mặt nạ đó. Bởi vì bộ dạng tỷ tỷ thật sự rất thô thiển khó nhìn, bình thường đều không dám gặp người…
- Nói gì cũng vô dụng. –Diệp Vô Thần cắt ngang nàng:
- Cô tốt hơn hết nói được thì làm được, tháo mặt nạ xuống đi. Ta không muốn ở chung với một nữ nhân ngay cả mặt mình đều là giả dối.
Sóng mắt Tuyết Phi Nhan khẽ dời, duyên dáng cười nói:
- Được mà được mà, nếu tiểu đệ đệ muốn nhìn, vậy tỷ tỷ cho ngươi nhìn là được… Song, tỷ tỷ chỉ có thể cho một mình ngươi nhìn thôi. Muốn nhìn thì theo tỷ tỷ nào. –Nàng xoay người, thướt tha đi vào trong khu rừng nhỏ bên tay phải.
- Ở đây chờ ta. –Diệp Vô Thần không lưỡng lự đi theo, khóe miệng hơi nhếch:
- Để ta xem xem, nữ nhân lẳng lơ, đâu đâu cũng lộ quỷ dị này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhìn thân ảnh hai người song song biến mất trong rừng, thâm tâm Mộng Chỉ bỗng dâng lên một cảm giác rất khó chịu, nàng khẽ dậm chân, hừ lạnh nói:
- Hừ, dâm phụ không biết xấu hổ!
Đi rất lâu Tuyết Phi Nhan mới dừng lại, cười tươi xinh đẹp nhìn Diệp Vô Thần lại gần. Thiên thời địa lợi, nơi đây rất yên lặng, không nghe thấy tạp âm nào khác, càng không có người khác quấy rầy, là một nơi tốt để nói chuyện yêu đương. Diệp Vô Thần không chờ nàng mở miệng, dùng giọng điệu cứng đờ nói:
- Cô là người của Tuyết Nữ Cung nhỉ.
Tuyết Phi Nhan:
- ……
- Y thuật siêu tuyệt, dùng Tuyết làm họ, còn cả… chiếc nhẫn đang lấp lánh không ngừng trên ngón tay cô. –Diệp Vô Thần nheo mắt:
- Đó hẳn là một loại cảm ứng đặc biệt. Cô là Tuyết Nữ, cũng chính là truyền nhân của Tuyết Thần, tới tìm ta đòi Tuyết Cơ Kiếm về phải không.
- Woa, tiểu đệ đệ quả nhiên đoán ra rồi. –Tuyết Phi Nhan không kinh ngạc, vẫn quyến rũ phi thường:
- Nếu đã như vậy, thế tiểu đệ đệ hãy giao thanh kiếm đó cho tỷ tỷ được không, tỷ tỷ có thể mặc ngươi xử trí.
Diệp Vô Thần bĩu môi, hừ nói:
- Ta hoài nghi cô là người của Tuyết Nữ Cung, lại vừa hoài nghi cô không phải… Người của Tuyết Nữ Cung thanh tâm quả dục, tinh thần thể xác đều như băng tuyết, cô có cần thiết vì một thanh kiếm mà làm ra kiểu dáng vẻ này không? Thu mị hoặc của cô lại đi, vở kịch của cô chẳng xuất sắc cho lắm.
- Hả? Diễn kịch? Hí hí hí hí… -Tuyết Phi Nhan che miệng cười, cười đung đưa cành hoa, bộ ngực đầy đặn trắng bóc khẽ đung đưa không ngừng, rung lên một bầu sóng ngực mê người, cộng thêm vòng eo nhỏ nhắn trơn bóng và đầy co giãn vặn thành một đường cong mê người mềm mại thon thả:
- Tiểu đệ đệ, là ai nói cho ngươi người của Tuyết Nữ Cung thì phải thanh tâm quả dục thế? Nam nhân tỷ tỷ từng cặp qua, chỉ e còn nhiều hơn nam nhân ngươi từng gặp đó, hí hí hí hí…
- Thật không? –Diệp Vô Thần cũng cười theo, một tay giơ lên, chậm chạp tóm về phía bộ ngực rung rung lên xuống không ngừng của nàng, ánh mắt Tuyết Phi Nhan bối rối, lui sau một bước tránh thoát, vẻ mặt khiển trách:
- Tiểu đệ đệ, thế này không được, ngươi giao Tuyết Cơ Kiếm cho tỷ tỷ, tỷ tỷ mới có thể mặc ngươi xử trí.
Diệp Vô Thần ôm tay trước ngực, vẻ mặt suy tư:
- Thật không ngờ, một nữ nhân cặp nam nhân vô số ngay cả chút xâm phạm đều không chịu được. À… cô tốt hơn hết là tháo mặt nạ xuống.
- … Tiểu đệ đệ, ngươi thật muốn nhìn sao? –Tuyết Phi Nhan che tay lên mặt, vuốt ve trên dưới, nhẹ nhàng như thương xót.
- Không xem ta theo tới làm chi. Ta thật muốn nhìn xem truyền nhân của Tuyết Thần có bộ dạng thế nào.
- Ngươi… thật muốn nhìn sao? –Đôi mắt quyến rũ của Tuyết Phi Nhan đảo quanh, dùng thanh âm êm dịu thấu xương lại hỏi một lần nữa.
- Ngay lập tức. –Diệp Vô Thần nhướng mày, hơi mất kiên nhẫn. Nhưng trong cái chớp mắt tiếp theo, vẻ mặt hắn trực tiếp đọng lại.
Khuôn mặt tầm thường kia không thấy đâu, thay vào đó chính là một dung mạo tuyệt sắc đủ để nghiêng đổ thiên hạ. Khuôn mặt má núm đồng tiền xinh đẹp tuyệt luân, làn da như mỡ đông, nhưng mày nguyệt và mắt phượng cong lên dấy lên mị hoặc vô biên, môi ngọc màu hồng phấn hơi bĩu lên như cánh hoa ướt át khiến người ta chỉ liếc vẻn vẹn một cái đã mất tâm thần, dục vọng như thủy triều dâng lên… Thật là không đâu một đẹp, không đâu không mị, không đâu không khiến người ta tim đập rộn ràng, có thể nói là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế! Phong tư lệ chất như quyến rũ như yêu tinh, thần bí như mộng ảo đó đủ khiến mỗi một nam nhân trong thiên hạ điên cuồng vì nó!
Đây là một yêu nữ trời sinh vì "mị", một cái nhăn mặt một cái nhíu mày đủ để khuynh quốc khuynh thành.
Một bộ bạch y như tuyết, trên người nàng lại hơi có vẻ căng chật, dán chặt lên bộ ngực và bờ mông của nàng. Bộ ngực ưỡn lên cao ngất, đùi mông không chỗ nào không sống động như thật, phần eo quấn một sợi dây lưng tơ thiên tằm, phác họa ra vòng ẻo mảnh khảnh như liễu, thân hình tuyệt đẹp hiển lộ không sót lại cái gì, hiện ra hình chữ S hoàn mỹ tuyệt đối, bất kỳ ai liếc qua đều không dời mắt khỏi, điên cuồng dâng lên cảm giác kinh diễm.
Thấy Diệp Vô Thần vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững, càng đừng nói tâm thần đại loạn ở trước mặt nàng rốt cuộc đã lộ ra vẻ si ngốc ngắn ngủi, Tuyết Phi Nhan che miệng cười khì, sóng cuộn đưa tiếng, hàm răng khẽ cắn cánh môi, một đôi mắt quyến rũ xiêu hồn lạc phách liếc tới, trong sát na hiển lộ vẻ phong tình, như nước lặng va vào đá, ở trong lòng Diệp Vô Thần khua lên tầng tầng sóng gợn. Hắn xoay phắt người đi, lại trực tiếp xoay người tránh né:
- Cô tốt hơn hết là đeo mặt nạ lên đi.
Nhìn dung mạo của nàng, Diệp Vô Thần hoàn toàn hiểu rõ vì sao nàng phải che giấu dung nhan. Cũng hiểu rõ vì sao nàng biểu hiện phóng túng như thế. Bởi vì từ trên khuôn mặt nàng hắn nhìn thấy một cỗ mị hoặc khắc sâu tận xương tủy, sinh ra đã có. Loại mị này không giả bộ ra được, ngoại trừ đeo một chiếc mặt nạ giả, cũng che đi không hết. Khuôn mặt nàng, dáng người nàng, còn có thanh âm của nàng, kết hợp với nhau, tạo thành chính là một con hồ ly tinh có thể gây họa cho tất cả nam nhân khắp thiên hạ. Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com
Khuôn mặt đó ngay cả hắn cũng không dám liếc thêm vài cái. Nếu bàn về diễm lệ, nàng có phần kém hơn Diệp Thủy Dao, nhưng sự cỗ yêu mị khiến người ta bay bổng linh hồn, lửa dục tăng vọt kia thì Diệp Thủy Dao hoàn toàn không có.
Nhưng Tuyết Phi Nhan lại chẳng cho hắn như nguyện, trước mắt hắn vút lên một bóng trắng, dung nhan như yêu tinh kia một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt hắn, hương thơm nhàn nhạt phả vào mũi, ngửi mà xao lòng.
- Tiểu đệ đệ, lẽ nào tỷ tỷ thật khó coi như vậy, khiến ngơi liếc thêm mấy cái đều không bằng lòng ư?
- Cô… Rất dễ coi. Cho nên, tốt hơn hết là đeo mặt nạ lên đi. –Diệp Vô Thần nhìn chằm chặp khuôn mặt nàng, không dời ánh mắt khỏi, trong bất tri bất giác, một cỗ lửa dục lặng lẽ bốc lên, Diệp Vô Thần chấn động trong lòng, cố áp chế, thầm mắng một tiếng "yêu nữ".
- Thế giao Tuyết Cơ Kiếm cho tỷ tỷ được không? Tỷ tỷ thật sự sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngươi mà… Tiểu đệ đệ muốn làm gì đều được…
- Đừng gọi ta là tiểu đệ đệ! –Diệp Vô Thần cố nén nhịn sự nóng nực trong cơ thể, phân tán tâm thần mình.
- Hả? –Tuyết Phi Nhan đảo đôi mắt đẹp, bỗng che miệng cười, một tay vươn ra như tia chớp, tốc độ cực nhanh khiến Diệp Vô Thần hoàn toàn không kịp trở tay, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hạ thân căng chặt, chỗ hiểm giữa đùi bị một bàn tay mềm mại trơn bóng nắm chặt không dời.
- … Thì ra thật sự không phải tiểu đệ đệ, mà là đại đệ đệ đó, hí hí hí hí… -Nàng kề sát môi tới, thổi nhẹ bên tai Diệp Vô Thần, bàn tay kia càng dùng sức bóp vài cái. Diệp Vô Thần cuống quít đẩy nàng ra, nghiến răng ken két, sau đó không nói một lời chạy ra khỏi rừng, đằng sau vang lên tiếng cười lớn vừa duyên dàng vừa quyến rũ của Tuyết Phi Nhan.
Chờ khi Diệp Vô Thần rời đi, tiếng cười của Tuyết Phi Nhan cũng ngưng lại. Ngóng theo phương hướng hắn rời đi, trên mặt nàng rốt cuộc lộ ra một rặng mây hồng nhàn nhạt. Giơ tay phải vừa mới chạm vào hắn lên, đặt ở trước mũi ngửi nhẹ một cái, mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Đây chính là mùi của đàn ông ư…
- Nếu ta giết hắn, thiếu nữ áo đen kia ắt sẽ giết ta trước. Nàng nói không ai, hết thảy đều đã định trước trong mệnh, nhất định không cách nào trốn thoát. Không giết được hắn, đành chỉ có thể… -Nàng sâu kín nói những lời khó hiểu, sau đó thở dài, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt đủ để mê hoặc chúng sinh:
- Một nam nhân thông minh tuyệt đỉnh… Nhưng ngươi đoán sai rồi, ta không phải là truyền nhân của Tuyết Nữ gì đó kia, hi hi hi hi…
Khi trở về bên người Ngưng Tuyết, hô hấp của Diệp Vô Thần vẫn hơi nặng nhọc. Hắn thở một hơi thật mạnh, nội tâm xao động không thôi. Trong ký ức, đây vẫn là lần đầu tiên hắn chật vật như vậy. Vừa nghĩ đến đây, hắn thầm cắn răng. hắn tuyệt không phải người chịu thiệt không trả, dẫu nàng chỉ là một nữ nhân.
Hắn ôm Ngưng Tuyết lên, cũng mặc kệ Tuyết Phi Nhan nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Ca ca, trên người huynh hình như hơi nóng. –Ngưng Tuyết vươn tay sờ về phía ngực hắn. Mấy ngày nay, thời gian nàng dừng lại nhiều nhất chính là ngực hắn, sớm đã hoàn toàn quen thuộc mùi và nhiệt độ của hắn, lúc này thoáng chốc liền phát hiện ra khác biệt nho nhỏ nọ.
- Hì hì, tiểu muội muội, ca ca của ngươi đương nhiên nóng rồi. –Tuyết Phi Nhan dẫn theo tiếng cười êm dịu từ từ đi ra, vòng eo mảnh khảnh uốn éo như gió thổi dương liễu, vô hạn quyến rũ.
- Vì sao, là tỷ tỷ… A, tỷ tỷ, tỷ… tỷ thật xinh đẹp. –Ngưng Tuyết tựa lên vai Diệp Vô Thần hô khẽ một tiếng, ngây ngốc nhìn Tuyết Phi Nhan thướt tha đi tới. Nàng có thể nói có vẻ yêu mị đệ nhất thiên hạ, dễ dàng miểu sát Ngưng Tuyết.
Diệp Vô Thần nghe vậy thừ ra, ánh mắt ghé bên, lại phát hiện Tuyết Phi Nhan không đeo mặt nạ kia lên nữa, cứ cười tươi như hoa đi ra. Không chỉ Ngưng Tuyết, ngay cả Mộng Chỉ cũng trực tiếp ngơ ngẩn, chỉ có Đồng Tâm liếc một cái rồi không nhìn nữa, lẳng lặng dựa bên người Diệp Vô Thần. Khát vọng lớn nhất của nàng chính là Diệp Vô Thần có thể ôm nàng như khi ôm Ngưng Tuyết. Chỉ là khát vọng nho nhỏ đó chỉ đến đêm mới có thể như nguyện.
- Hí hí, tiểu muội muội thật là ngoan, tốt hơn ca ca không có lương tâm của ngươi nhiều. Thực ra tiểu muội muội cũng rất xinh đẹp đó. –Tuyết Phi Nhan cười hi ha nói.
- Không có đâu, tỷ tỷ gạt người, muội không xinh đẹp chút nào cả. –Ngưng Tuyết nghe vậy chẳng những không cao hứng, ngược lại sắc mặt trở nên ảm đạm. Nàng giơ hai tay lên ôm mặt, che lấy hai vết sẹo dữ tợn kia. Nàng luôn biết, khuôn mặt mình chẳng những không xinh đẹp, ngược lại rất dọa người, chỉ có ca ca mới thật sự không ghét bỏ nàng, ngược lại rất thương yêu nàng.