Thiên Thần

Chương 138: Tuyết Cơ Kiếm

Sâu trong lòng đất nơi đây lại không hề có vẻ tăm tối. Đưa mắt nhìn liền thấy bảo vật đủ màu bày la liệt, đại bộ phận lấp lóe ánh sáng rực rỡ đủ mọi màu, cũng có một bộ phận ảm đạm không ánh sáng, lẳng lặng nằm ở một xó xỉnh nào đó. Diệp Vô Thần vừa bước vào liền cảm giác được có có chút ít nguyên tố ba động hỗn loạn, cùng với khí thế thần binh hoặc nhẹ nhàng linh hoạt hoặc cao quý, hoặc sắc bén bá đạo.

- Như hoàng thượng đã nói, ngươi chỉ có thể chọn một đồ. Bất kỳ đồ nào đều được. –Lý lão nói xong liền lẳng lặng đứng ở một bên, đầu cúi gằm không nói một lời, ngay cả khí tức đều thu liễm hoàn toàn, như bỗng nhiên chết đi vậy.

Diệp Vô Thần cũng không khách khí, đi thẳng vào, ánh mắt không ngừng quét vào trong đó. Không hổ là kho bảo vật từ khi Thiên Long Quốc khai quốc tồn tại tới nay, bất kỳ một đồ nào trong đó đưa ra ngoài cũng đều là vô giá. Mà trong những bảo vật này lại là các loại trang bị vũ khí chiếm đa số. Đao, kiếm, cung, nỏ, thương, thứ, phủ, thuẫn, trảo, khải giáp… Nên có đều có hết, hơn nữa kiện nào kiện nấy đều bất phàm. Diệp Vô Thần bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã thầm kinh ngạc, sự tồn tại của kho bảo vật này như một minh chứng hùng hồn rằng nội tình Long gia so với người thường tưởng tượng cường đại hơn nhiều lắm. Có lẽ… ngay cả ba đại cung phụng cũng chưa chắc là lực lượng bảo vệ mạnh nhất của Long Dận. Vương triều Thiên Long sừng sững ngàn năm không đổ sao có thể không có át chủ bài sau cùng cho riêng mình.

Kho bảo vật rất lớn, Diệp Vô Thần bước chậm đi từ đầu đến cuối, sau đó lại chậm rãi đi về, cuối cùng cầm lên một thanh trường kiếm toàn thân xanh lam, cảm giác vào tay lạnh lẽo, quanh thân còn bốc hàn khí nhè nhẹ. Hàn khí có lạnh lẽo hơn nữa cũng không thể tạo thành thương tổn gì với hắn, nhưng nếu kiếm này bị người thường cầm vào trong tay thì trong thời gian ngắn lập tức có thể đóng băng cả bàn tay. Chắc hẳn thanh kiếm này đã tồn tại ở đây rất nhiều năm, lại vẫn có được hàn khí như thế, không thể không khiến người ta kinh ngạc tán thán.

- Ngươi tốt nhất không nên chọn thanh kiếm này bằng không ắt sẽ gây họa sát nhân cho ngươi. – Lý lão vẫn luôn trầm mặc bỗng mở miệng.

- Vì sao? –Diệp Vô Thần nghe vậy liền ngớ ra, cầm thanh kiếm lên quan sát tỉ mỉ.

- Kiếm này tên là Tuyết Cơ, đồng xưng là thiên hạ tam đại thần binh cùng với Thương Minh Kiếm của Kiếm Thần, Phá Phong Nhận của Phong Triêu Dương, là hai mươi năm trước khi Tuyết Nữ đối chiến Thiên Phạt Chi Nữ bị rơi, sau đó được Long gia vô tình nhặt được đưa vào trong kho bảo vật. Mấy năm nay ắt hẳn Tuyết Nữ vẫn đang khổ cực tìm thanh kiếm này. Nếu nàng biết kiếm này trong tay ngươi, nói không chừng sẽ giết người đoạt kiếm. –Lý lão nói nồng nặc tử khí.

- Nếu đã như vậy thì vì sao hoàng thượng không trả thanh kiếm này cho Tuyết Nữ, biết đâu còn có thể khiến nàng nợ một ân tình. Cũng có thể dùng kiếm này nhờ Tuyết Nữ khám bệnh cho hoàng thượng hoàng hậu, há chẳng hoàn mỹ hay sao? –Diệp Vô Thần ngắm nghía thanh Tuyết Cơ Kiếm này nói.

- Việc của Long gia ta chưa từng hỏi đến. –Lý lão lạnh nhạt quẳng lại một câu, rồi không mở miệng nữa.

- Nếu thanh kiếm này đã nguy hiểm như vậy, thế thì ta sẽ lấy nó.

Cầm Tuyết Cơ Kiếm ở trong tay, Diệp Vô Thần không thèm ngoảnh lại nhìn nữa, vẻ mặt lạnh nhạt đi về phía cửa ra. Nam Hoàng kiếm tốt nhất không nên hiển lộ trước mặt người khác, lại không thể phát huy ra uy lực của Cấm Đoạn vốn thuộc về nó nên hắn đích thật cần một thanh vũ khí. Tuy thanh Tuyết Cơ Kiếm này đều không phải an toàn giống như Nam Hoàng kiếm kia nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết, thanh kiếm này nhất định có thể mang tới cho hắn một vài thứ bất ngờ.

Lý lão trầm mặc ít nói cũng không nhiều lời nữa, mấy câu y cố ý nhắc nhở Diệp Vô Thần khi nãy đã là một lần phá lệ của y. Chỉ vì hắn là đồ đệ Kiếm Thần bằng không sự an nguy sống chết của hắn chẳng hề liên can gì với y cả.

Vừa sắp đi ra, bước chân Diệp Vô Thần bỗng khựng lại, ánh mắt xiên về phía xó xỉnh tối tăm nhất khó để ý nhất đằng sau cửa sắt. Tại kho bảo vật chất đầy các loại bảo thạch hoa lệ, thần binh không ngờ lại có một thanh trường kiếm rỉ sét loang lổ, phủ đầy tro bụi nằm ở đó. Có thể sinh ra vết gỉ đỏ, chứng minh thanh kiếm này hẳn là kiếm làm từ sắt thép tầm thường nhất, ngoại hình cũng chẳng hề khác các thanh kiếm thường thấy là mấy. Nhưng một thanh kiếm tầm thường như vậy sao có thể xuất hiện ở trong kho bảo vật chỉ cất giữa dị bảo mà Long gia thu thập trăm ngàn năm qua cho được.

- Thanh kiếm này là? –Diệp Vô Thần dừng chân, chỉ về phía thanh kiếm đó.

Lý lão dùng mắt phắt qua một cái, lắc đầu nói:

- Không biết.

Bước chân Diệp Vô Thần như bị hấp dẫn, hắn bước tới, nhặt thanh trường kiếm ảm đạm đến chướng mắt này này lên, rung cổ tay, bụi bặm bên trên lui hết, lộ ra thân kiếm loang lổ rỉ sét. Không ánh sáng không trang trí, cảm giác tay càng không có chỗ đặc thù nào cả. Một tay Diệp Vô Thần cầm chuôi kiếm, tay kia thì trượt trượt chầm chậm lên thân kiếm, sau đó mày nhíu chặt.

- Ta lấy thanh này. –Diệp Vô Thần quẳng mạnh Tuyết Cơ Kiếm ra, vứt về vị trí lúc trước của nó. Sau đó cầm thanh thiết kiếm này đầu cũng không buồn quay lại đi ra kho bảo vật. Trong tích tắc đối lưng với Lý lão, trên tay hắn đánh ra một thủ thế khó nhìn thấy.

Lý lão hiển nhiên ngơ ngẩn một hồi, rất khó hiểu với sự lựa chọn này của hắn, nhưng cũng không nói gì, trầm mặc đi ra, đóng cửa kho bảo vật lại. Trong tích tắc khi cửa sắp đóng lại hoàn toàn, y loáng thoáng phát giác được một luồng gió mát lạnh từ bên tai thổi tới, ý thức nguy cơ nhiều năm dưỡng thành khiến y nhất thời cảnh giác, mở choàng đôi mắt khép hờ, linh giác, khí thế trong nháy mắt đều bành trướng đến đỉnh điểm.

- Làm sao vậy Lý lão? –Nhận thấy sự biến hóa của y, Diệp Vô Thần nhíu mày hỏi.

Xung quanh yên lặng như ban đầu, không có bất kỳ điểm bất bình thường nào, ngoại trừ Diệp Vô Thần và chính y, cả khu vực dưới lòng đất cũng không có sự tồn tại của người nào khác. Tuy Lý lão vẫn có nghi hoặc nhưng cõi lòng rốt cuộc cũng thả lỏng hơn nửa, lắc đầu nói:

- Không có gì. –Sau đó đóng cửa, vặn cơ quan.

Đường hầm rất dài rất tối, tai chỉ có thể nghe thấy hai tiếng bước chân nặng nhẹ không đồng nhất. Nơi đây rải rác đủ mọi loại cơ quan, mỗi một cái đều dễ dàng dồn người vào chỗ chết, khiến Diệp Vô Thần không thể không bội phục người thiết kế những cơ quan này. Lúc sắp đi ra khỏi đường hầm, hắn bỗng hỏi:

- Ngài có phải có lời muốn nói với ta chăng?

Trong cơn im lặng lúc nãy, hắn nhận thấy rằng có vài lần tần suất hô hấp của Lý lão hơi biến, như là muốn nói lại thôi.

- Tôn sư khỏe không? –Lý lão hỏi.

- Ừm, rất khỏe, mỗi ngày đều ngồi một chỗ phơi nắng. Diệp Vô Thần thuận miệng nói. Tiện nghi sư phụ Sở Thương Minh này mỗi ngày tốn thời gian nhiều nhất đích thật là ngồi trên cọc gỗ kia, lẳng lặng không biết đang nghĩ cái gì. Ông ta có thể nói là người đầu tiên hắn nhìn thấy ở thế giới này. Cái nhìn đầu tiên khi mới quen, Diệp Vô Thần đã nhận ra rằng y không hề tầm thường. Sau này, càng đoán được y chính là Kiếm Thần Sở Thương Minh – nhân vật cấp thần thoại từng một người một kiếm dọa lui mười vạn binh mã của Đại Phong Quốc.

- Không biết tôn sư bây giờ đang ở đâu? Từ lần gặp năm đó đã trải qua tròn hơn chục năm rồi. –Lý lão cảm thán nói, sau đó lại liếc hắn nói:

- Ngươi an tâm, ta sẽ không nói với bất kỳ ai cả đâu.

- Giống như Lý lão, ta tương tự cũng từng đáp ứng sư phụ sẽ không nói với bất kỳ ai. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.

Lý lão trầm mặc, không hỏi thêm nữa.

Rốt cuộc đã thấy được mặt trời, nơi đây không ngờ là hậu hoa viên lớn nhất hoàng cung. Diệp Vô Thần thu thiết kiếm vào trong Kiếm Thần chỉ hoàn, nói:

- Lý lão, phiền lão đi báo cho hoàng thượng biết, đồng thời nói cho y sáng mai Vô Thần sẽ xuất phát. Ta đi thăm Phi Hoàng công chúa một lát, Lý lão mời.

Lý lão gật đầu rời đi trước. Sau khi đi ra khỏi hậu hoa viên mới đi về hướng khác.

- Hắn chọn món vũ khí nào?

Trong Ngự thư phòng, Long Dận nhíu chặt mày, nhạt giọng hỏi. Nếu không phải lúc trước mở lời đáp ứng Diệp Vô Thần có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào thì y tuyệt sẽ không cho phép hắn tiến vào kho bảo vật. Bởi vì nơi đó ngay cả Diệp Nộ cũng chỉ nghe thấy tên mà chưa từng tiến vào bao giờ.

- Một thanh thiết kiếm. –Lý lão lời ít ý nhiều đáp.

- Thiết kiếm? –Long Dận vẻ mặt nghi hoặc:

- Trong kho bảo vật nào có thiết kiếm ở đâu ra? Khoan đã… Liệu có phải thanh trong xó xỉnh đằng sau cửa sắt hay không?

- Vâng.

Vẻ mặt Long Dận ngưng trọng trầm tư, với sự lựa chọn của Diệp Vô Thần nghĩ hoài mà không ra. Nghĩ không rõ vì sao trong kho bảo vật nhiều thần binh lợi khí như vậy, vì sao hắn chọn duy nhất thanh thiết kiếm rỉ sét không thể lọt mắt nhất ấy. Với sự thông minh của hắn, tuyệt không phải là người làm bừa… Lẽ nào trong đó thật sự có huyền cơ gì ư!?

- Thanh thiết kiếm đó là Thái Tổ hoàng thượng lưu lại, từng lưu lại lời răn, trừ phi diệt quốc bằng không tuyệt không thể vứt hoặc phá hủy thanh kiếm này. Tổ tiên ta mấy trăm năm qua cũng từng nghiên cứu thanh kiếm này nhưng không hề phát hiện ra bất kỳ chỗ bất bình thường nào, chỉ có thể lý giải rằng thanh kiếm này là thanh kiếm Thái Tổ hoàng đế khai quốc, có ý nghĩa định quốc lập bang. Cho nên cất vào trong kho bảo vật, đã không biết bao nhiêu năm chưa hề động tới.

Lý lão: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

-……

- Nhưng nếu đây thật sự là một thanh kiếm bình thường, thì vì sao khi Diệp Vô Thần đối diện với rất nhiều thần binh lợi khí lại chỉ chọn duy nhất thanh kiếm này, lẽ nào… trong đó thật sự ẩn giấu huyền cơ gì ư? Lý lão, khi hắn cầm thanh kiếm ấy lên có dị dộng gì hay không? –Long Dận trầm giọng hỏi.

Lý lão suy tư một hồi, lắc đầu:

- Hắn vốn dĩ chọn Tuyết Cơ Kiếm sau đó ngẫu nhiên phát hiện ra thanh thiết kiếm ấy, cầm lên ngắm tường tận một hồi rồi ném Tuyết Cơ Kiếm về, không chút do dự mang thiết kiếm rời đi. Không hề có dị dộng đặc biệt nào.

Long Dận trầm mặc, sau một hồi suy tư liền thất vọng nói:

- Xem ra nếu không phải hắn cố ý thì chính là trong thanh kiếm đó nhất định ẩn giấu điều gì đó, mà Long gia ta truyền thừa hàng trăm năm đều không ai phát giác ra, lại bị hắn phát giác trong chốc lát… Chờ ngày hắn quay về, trẫm tất phải thu hồi thanh kiếm này.