Vittoria nhấp mấy ngụm nước và nhấm nháp mấy cái bánh điểm tâm mà một người lính gác Thuỵ Sĩ vừa mang lại cho cô.
Biết là nên ăn chút ít, nhưng Vittoria chẳng còn lòng dạ nào. Lúc này bầu không khí trong văn phòng của Giáo hoàng thật hối hả, mọi người đang sôi nổi bàn luận. Đại tá Rocher, Tổng Tư lệnh Olivetti và khoảng gần chục người lính đang đánh giá mức độ thiệt hại và thảo luận hành động tiếp theo.
Đứng ngay gần họ, Robert Langdon nhìn ra quảng trường St. Peter với vẻ thất vọng.
Vittoria tiến lại bên anh:
Có ý tưởng gì không? Langdon lắc đầu.
Ăn bánh vậy?
Nhìn thấy cái bánh, tâm trạng Langdon bỗng nhiên khá hẳn lên.
– Hay lắm, cảm ơn. – Rồi anh ăn ngon lành.
Những tiếng bàn luận xung quanh họ đột nhiên ngưng bặt khi hai người lính gác hộ tống Giáo chủ Thị thần Ventresca vào phòng. Nếu như trước đó trông ngài chỉ có vẻ phờ phạc thì lúc này đã thực sự thất thần.
Có chuyện gì thế? – Ngài hỏi Olivetti. Nhìn ánh mắt của Giáo chủ Thị thần, có thể đoán rằng ngài đã được thông báo những sự kiện tồi tệ nhất.
Olivetti báo cáo vắn tắt tình hình, hệt như các sĩ quan vẫn làm ngoài mặt trận. Các sự kiện được miêu tả một cách chính xác và chân thực.
Tìm thấy thi thể của đức Hồng y Ebner trong thánh đường Santa Maria Del Popolo ngay sau 8 giờ. Ngài chết vì ngạt và bị khắc lên người biểu tượng đối xứng của từ “Đất”.
Đức Hồng y Lamassé bị sát hại St. Peter cách đây 10 phút. Hai lá phổi bị chọc thủng. Ngài cũng bị đóng dấu sắt nung hình chữ “Khí” lên ngực. Cả hai lần hung thủ đều chạy thoát.
Giáo chủ Thị thần bước lại bên bàn làm việc của Đức Thánh Cha, nặng nhọc ngồi xuống, đầu cúi gục.
Tuy nhiên, đức Hồng y Guidera và Baggia vẫn còn sống. Giáo chủ Thị thần ngẩng lên, ánh mắt đau đớn:
Đây là lời động viên của ông đấy ư? Hai vị Tổng giám mục đã bị sát hại, ông chỉ huy ạ. Và hai vị nữa cũng chẳng còn sống được bao lâu nếu ông không tìm thấy họ.
Chúng ta sẽ tìm được. – Olivetti trấn an. – Con tin là thế.
Tìm à? Chúng ta đã làm được gì ngoài thất bại đâu.
Không đúng. Chúng ta thua hai keo nhỏ, thưa đức cha, nhưng nhìn đại cục thì vẫn thắng. Bọn Illuminati muốn cho vụ việc này rùm beng trên báo chí, nhưng cho đến lúc này chúng ta đã chặn được đã tâm đó. Thi thể của cả hai đức Tổng giám mục đã được đưa về một cách kín đáo. Ngoài ra, đại tá Rocher còn khẳng định rằng nhóm binh lính đang tìm khối phản vật chất đã có những tiến bộ đáng kể.
Đầu vẫn đội mũ bê-rê đỏ, đại tá Rocher bước lại gần. Vittoria thấy dù sao thì ông ta cũng có vẻ hơn những người lính gác khác – người này cương quyết nhưng không cứng nhắc. Giọng nói của Rocher trong trẻo và du dương, chẳng khác gì tiếng đàn vi-ô-lông:
Thưa cha, hi vọng là trong vòng một giờ nữa chúng ta sẽ tìm được cái hộp đó.
Ông đại tá, có thể ta đang bi quan, nhưng để lục khắp Vatican thì phải mất nhiều thời gian hơn thế. – Giáo chủ Thị thần nói.
Lục soát toàn bộ thì đúng là thế. Nhưng sau khi xem xét tình hình, con tin rằng cái hộp đó được đặt ở một trong bốn khu vực trắng của chúng ta: những khu vực mở cửa cho du khách vào thăm, bảo tàng trong Đại thánh đường St. Peter chẳng hạn. Con đã cho cắt điện ở những khu vực đó và tổ chức tìm kiếm.
Ông chỉ cho lục soát một phần nhỏ trong địa phận của Vatican thôi à?
Vâng, thưa cha. Kẻ địch khó có thể thâm nhập sâu hơn vào trong lòng thành phố này. Chiếc camera bị mất được lắp ở một địa điểm công cộng – cầu thang lên xuống viện bảo tàng. Như thế có nghĩa là kẻ đó không có khả năng thâm nhập sâu hơn. Vì lí do đó hắn chỉ có thể đặt camera và phản vật chất ở một địa điểm công cộng khác mà thôi. Và chúng ta đang tập trung tìm kiếm những khu vực đó.
Nhưng kẻ đó đã bắt cóc cả bốn vị Hồng y cơ mà. Điều này cho thấy hắn có khả năng thâm nhập vào sâu hơn ta tưởng nhiều?
Không nhất thiết phải thế. Cần phải nhớ rằng hôm nay các vị Tổng giám mục đều dành phần lớn thời gian ở thánh đường St. Peter và các bảo tàng của Vatican để chiêm ngưỡng địa điểm vốn đông đúc này. Rất có thể bốn vị Hồng y Giáo chủ mất tích đã bị bắt đi tại những địa điểm này.
Nhưng làm cách nào hắn đưa được các ngài qua bức tường bao?
Cái này thì chúng con đang xem xét ạ.
Ta hiểu. – Giáo chủ Thị thần thở hắt ra và đứng dậy. Ngài bước tới bên Olivetti. –
Ông chỉ huy, ta muốn nghe kế hoạch sơ tán của ông trong trường hợp cần thiết.
Chúng con vẫn đang tiến hành việc đó, thưa cha. Nhưng chắc chắn là không bao lâu nữa đại tá Rocher sẽ tìm được hộp phản vật chất.
Đại tá Rocher giậm gógiày như thể chuẩn bị ra mắt trong một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm nào đó. – Lính của con đã dò xong hai phần ba khu vực trắng rồi, thưa cha. Chắc chắn sẽ tìm thấy.
Hình như Giáo chủ Thị thần không được vững tin như vậy.
Đúng lúc ấy, người lính có vết sẹo dài dưới mắt mang vào phòng một cái kẹp dài cùng với tấm bản đồ. Anh ta tiến đến bên Langdon:
Thưa ông Langdon, tôi đã tin được những thông tin ông yêu cầu liên quan tới Gió Tây.
Langdon nuốt vội cái bánh ăn dở.
Tốt lắm. Chúng ta cùng xem nào.
Những người kia vẫn tiếp tục thảo luận, Vittoria đến bên Langdon khi người lính trải tấm bản đồ lên bàn làm việc của Giáo hoàng. Anh ta chỉ quảng trường St. Peter:
Chúng ta đang ở đây. Gió Tây thổi về phía Đông, tính từ thành phố Vatican. – Người lính gác Thuỵ Sĩ di ngón tay từ quảng trường St. Peter, qua sông Tiber, vào trung tâm thành Rome cổ. – Ông thấy đấy, hướng này quét qua hầu hết thành Rome. Có tới gần 20 nhà thờ nằm rải rác dọc hướng này.
Langdon thất vọng:
20 cơ à?
Có thể nhiều hơn.
Có nhà thờ nào nằm ngay trên đường thẳng này không?
Một số nhà thờ có vẻ khá gần. – Người lính đáp. – Nhưng lấy tay di trên bản đồ kiểu này thì khó mà chính xác được.
Langdon quay ra trân trân nhìn quảng trường St. Peter. Anh càu nhàu tay gãi cằm. Thế còn LỬA? Có nhà thờ nào trong số đó có tác phẩm của Bernini liên quan đến LỬA không?
Im lặng.
Còn Kim tự tháp đá thì sao? – Anh lại hỏi. – Có nhà thờ nào khác được xây dựng gần Kim tự tháp đá không?
Người lính bắt đầu xem bản đồ.
Vittoria thấy mắt Langdon ánh lên một tia hi vọng, và cô hiểu anh đang nghĩ gì. Đúng đấy! Hai nhà thờ đầu tiên đều ở cạnh những Kim tự tháp bằng đá nguyên khối! Biết đâu chúng chính là dấu chỉ đường! Những Kim tự tháp vươn cao đánh dấu con đường ánh sáng chăng? Càng nghĩ, Vittoria càng thấy điều đó có lý. bốn ngôi sao vươn lên trên bầu trời thành Rome, đánh dấu bốn bàn thờ khoa học.
Có vẻ hơi suy diễn, nhưng tôi biết rằng trong thời đại của Bernini, rất nhiều Kim tự tháp đá được dựng lên hoặc bị đi dời sang chỗ khác. Chắc chắn có liên quan đến việc này.
Hoặc là Bernini có thể đặt những dấu hiệu chỉ đường gần các Kim tự tháp có sẵn. – Vittoria nói thêm.
Langdon gật đầu:
Đúng đấy.
Tin xấu rồi. – Người lính đáp. – Chẳng có Kim tự tháp đá nào trên đường thẳng này. – Anh ta lại đi ngón tay trên bản đồ. – Cả những Kim tự tháp nằm xa xa một chút cũng không có. Không có cái nào.
Langdon thở dài.
Vittoria muốn sụp xuống. Cô cứ ngỡ ý tưởng đó phải sáng giá lắm. Rõ ràng là không dễ dàng như cô tưởng. Vittoria cố giữ tâm trạng lạc quan:
Robert, anh suy nghĩ đi. Chắc chắn anh phải biết một tác phẩm nào đó của Bernini có liên quan đến LỬA chứ. Bất kỳ tác phẩm nào.
Tin tôi đi, tôi cũng đang vắt óc đây. Nhưng Bernini sáng tác nhiều kinh khủng. Hàng trăm tác phẩm. Cứ tưởng Gió Tây sẽ chỉ đường đến một nhà thờ cụ thể nào đó, một địa điểm dễ nhận ra nào đó.
Lửa. – Vittoria nhắc lại. – Lửa. Không có cái tên nào nảy ra trong óc à?
Có một bản phác hoạ rất nổi tiếng tên là Pháo Hoa, nhưng không thuộc thể loại điêu khắc, đã thế lại được lưu trữ ở Leipzig, tận bên Đức.
Vittoria nhíu mày:
Anh có tin chắc rằng hơi thở là dấu hiệu chỉ hướng đi tiếp theo không?
Cô cũng trông thấy tác phẩm đó rồi, Vittoria. Bố cục cân xứng tuyệt đối, Yếu tố duy nhất có thể chỉ hướng đi chính là hơi thở.
Vittoria biết rằng Langdon nói đúng.
Đấy là còn chưa suy luận rằng Gió Tây tượng trưng cho Khí, cho nên bay theo hơi thở là hoàn toàn hợp lý.
Vittoria gật đầu. Tức là chúng ta sẽ lần theo hướng của hơi thở. Nhưng đến điển nào?
Olivetti đến bên họ:
Các vị tìm được gì chưa?
Quá nhiều nhà thờ, thưa chỉ huy. – Người lính Thuỵ Sĩ đáp.
Khoảng hơn 20 nhà thờ tất cả. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên chia người ra…
Quên chuyện đó đi. – Olivetti đáp. – Biết rõ địa điểm mà chúng ta còn bắt hụt hắn những hai lần. Chia người ra như thế tức là bỏ ngỏ. Vatican không người bảo vệ và bỏ dở cuộc tìm kiếm hộp phản vật chất.
Chúng tôi cần có một cuốn sách tham khảo. – Vittoria nói – Một phụ lực các tác phẩm của Bernini. Đọc tên các tác phẩm biết đâu lại tìm được cái gì đó.
Cũng không chắc lắm đâu. – Langdon nói – Nếu tác phẩm đó được sáng tác riêng cho hội Illuminati thì biết đâu nó được đặt ở nơi kín đáo, và có thể không được liệt kê trong danh sách.
Vittoria không chịu tin.
Hai tác phẩm kia đều thuộc loại nổi tiếng và anh đều đã biết về chúng đấy thôi. Langdon nhún vai:
Thì đúng là như vậy.
Nếu có thể lần theo danh sách để tìm một tác phẩm có tiêu đề liên quan đến Lửa, thì có thể chúng ta sẽ tìm được một bức tượng nào đó được đặt đúng trên đường thẳng này!
Langdon buộc phải chấp nhận rằng đó là một suy diễn lôgíc.
Anh quay sang nói với Olivetti:
Tôi cần có danh sách các tác phẩm của Bernini. Chắc các ông phải có một cuốn sách nhỏ để trên bàn trà nào đó chứ?
Sách để trên bàn trà là sao? – Olivetti không hiểu thuật ngữ này.
Cái đó không quan trọng. Bất kỳ danh sách nào cũng được. Trong bảo tàng của Vatican thì sao nhỉ? Chắc phải có danh sách tác phẩm của Bernini chứ?
Người lính gác có sẹo trên mặt nhíu mày:
Bảo tàng giờ đã bị cắt điện, và phòng danh mục tham khảo thì quá rộng lớn. Nếu không có nhân viên ở đó giúp một tay thì…
Các tác phẩm mà Bernini sáng tác trong thời gian làm việc cho Vatican à? – Olivetti ngắt lời người lính.
Chắc thế. – Langdon đáp. – Ông ấy làm việc tại đây gần như suốt đời. Và chắc chắn là trong giai đoạn có vụ việc về Galileo.
Olivetti gật đầu:
Thế thì còn có một danh mục tham khảo khác!
Vittoria chợt cảm thấy đầy hi vọng:
– Ở đâu?
Người chỉ huy không trả lời. Ông ta kéo người lính sang một bên, thì thào gì đó. Người lính có vẻ không tin lắm, nhưng vẫn gật đầu vẻ phục tùng. Olivetti nói xong, người lính quay sang bảo Langdon:
Thưa ông Langdon, xin mời đi lối này. 9 giờ 15 rồi, chúng ta phải khẩn trương lên. Langdon và người lính quay ra cửa. Vittoria định đi theo:
Tôi sẽ đi cùng các anh.
Olivetti túm tay cô gái:
– Không đâu, thưa cô Vetra. Có điều này tôi phải nói với cô. – Giọng ông ta chắc nịch.
Langdon và người lính ra ngoài. Lúc kéo Vittoria lại bên mình, trông mặt Olivetti rất nghiêm trọng. Không biết Olivetti muốn tra đổi với Vittoria chuyện gì nhưng chưa kịp nói thì máy bộ dàm của Olivetti lúc đó lại kêu khọt khẹt: “Báo cáo chỉ huy”.
Tất cả mọi người trong phòng đều quay lại. Một giọng nói lo lắng vang lên trong máy: – Chỉ huy hãy bật ti-vi lên.