Vittoria Vetra đang ngồi trên một cái ghế băng ngoài hành lang của nhà nguyện Sistine, dưới chân cầu thang Hoàng gia. Đầu óc cô gái lúc này đã trở nên mụ mị. Thấy bóng người hiện ra ở phía cửa sau, Vittoria tưởng đó là một hồn ma vừa hiện hình.
Đầu quấn băng, chân bước khập khiễng, và khoác trên người một bộ quần áo của bệnh viện.
Cô gái đứng bật dậy… không dám tin vào mắt mình.
– Anh Ro… bert?
Nhưng Langdon không trả lời, chỉ vội bước đến bên, rồi ôm ghì lấy Vittoria trong vòng tay của mình. Rồi đôi môi anh áp chặt vào môi cô gái, đầy thôi thúc, đầy khát khao và biết ơn.
Nước mắt Vittoria chảy giàn giụa.
– Ôi, lạy Chúa, xin tạ ơn Người…
Anh lại ghì chặt lấy Vittoria rồi hôn cô, đắm đuối, khát khao. Hai cơ thể quyện chặt vào nhau, như thể đã thuộc về nhau từ lâu lắm rồi.
Cô gái quên hết những đau buồn, lo lắng chất chứa trong tim. Nhắm mắt lại, Vittoria thấy mình bồng bềnh trong hạnh phúc.
***
Đó chính là ý Chúa! – Một vị Hồng y lớn giọng, tiếng thét ấy vang vọng khắp nhà nguyện Sistine. – Ngoài người được chọn lựa thì ai có thể nghe được thánh ý và sống sót được sau một vụ nổ kinh hoàng như thế?
Người đó chính là tôi dây. – Một giọng nói khác vang lên từ phía sau.
Cũng như tất cả các vị Hồng y khác, Hồng y Mortati ngạc nhiên quay lại nhìn người đàn ông trong bộ dạng nhếch nhác đang bước đi giữa hai hàng ghế. – Ông… Langdon đấy ư?
Không nói thêm một lời, Langdon tiến lên phía trước. Cả Vittoria Vetra cũng bước theo. Rồi hai người lính gác hối hả mang một chiếc ti-vi vào trong phòng. Đợi cho họ kê chiếc máy vào đúng vị trí, cắm phích điện xong xuôi, Langdon ra hiệu bảo họ ra ngoài người lính làm theo, rồi đóng cửa lại.
Trong nhà nguyện chỉ còn lại Langdon, Vittoria và Hồng y đoàn. Langdon kết nối chiếc máy ghi hình nhỏ xíu với màn hình ti-vi và nhấn nút. Màn hình bật sáng.
Trên màn hình ti-vi hiện lên quang cảnh bên trong phòng làm việc của Giáo hoàng.
Những thước phim được quay một cách vụng về, có lẽ bằng máy quay tự động bí mật. một góc màn hình, Giáo chủ Thị thần đang đứng bên lò sưởi, trong ánh sáng yếu ớt hắt ra từ ngọn lửa. Thoạt đầu tưởng như vị thầy tu trẻ tuổi này đang hướng vào máy quay mà nói, rồi mọi người nhanh chóng nhận ra rằng còn có một người nữa trong phòng, người đang bí mật ghi lại đoạn băng này. Langdon giải thích với Hồng y đoàn rằng đây là những thước phim của Maximilian Kohler, giám đốc của CERN. Trước đó một giờ đồng hồ, Kohler đã ghi lại đoạn băng này bằng chiếc máy quay nhỏ xíu gắn dưới tay vịn xe lăn của ông tà.
Hồng y Mortati và toàn bộ Hồng y đoàn ngỡ ngàng. Đã qua mất phần đầu tiên của cuộc hội thoại, nhưng Langdon thấy không cần phải tua lại làm gì. Những gì anh muốn thông báo với Hồng y đoàn nằm ở đoạn sau…
***
Leonardo Vetra viết nhật ký à? – Giáo chủ Thị thần hỏi. – Đây là tin tốt lành đối với CERN rồi. Nếu trong nhật ký có thông tin về cách tạo ra phản vật chất thì…
Không hề có. – Kohler đáp. – Chắc cha sẽ rất hài lòng khi biết rằng công thức tạo ra phản vật chất đã bị huỷ diệt cùng với Leonardo. Nhưng trong nhật ký lại có những thông tin khác. Thông tin về cha.
Giáo chủ Thị thần có vẻ lo lắng:
Ta không hiểu.
Trong cuốn nhật ký có đoạn nói về cuộc gặp mặt giữa cha và Leonardo tháng trước. Giáo chủ Thị thần do dự, rồi nhìn ra phía cửa. Đáng ra Rocher không nên tự ý cho ông vào đây mà không xin phép ta. Làm sao ông vào được tận đây?
Rocher đã biết sự thật. Hôm nay tôi đã điện cho ông ta và nói hết những gì cha đã làm.
Ta đã làm gì nào? Dù ông có nói gì đi nữa thì Rocher cũng vẫn là một lính gác Thuỵ Sĩ, và người mà ông ta anh tưởng sẽ là một người của toà thánh chứ không phải là một nhà khoa học vốn cay độc chua chát như ông.
Thực ra thì lòng tin của Rocher vững chắc đến nỗi ông ta nhất định không chịu nghi ngờ. Ông ta tin những người lính gác Thuỵ Sĩ của mình, cho nên bất chấp những bằng chứng hiển nhiên, Rocher vẫn không chịu tin là có người phản bội. Và anh ta đã dành trọn ngày hôm nay để tin một lời giải thích khác.
Và ông đã cho ông ta lời giải thích đó?
Sự thật. Dù đó là một sự thật phũ phàng.
Nếu Rocher tin ông thì ông ta đã bắt giam tôi rồi.
Không. Tôi không cho phép ông ta làm thế. Để có cuộc gặp này, tôi đã hứa với ông ta là sẽ giữ im lặng.
Giáo chủ Thị thần cười gằn:
Ông định dùng một câu chuyện hoang đường để tống tiền toà thánh hay sao?
Tôi không cần phải tống tiền. Tôi chỉ muốn nghe sự thật từ chính miệng của cha: “Tôi quan tâm đến Leonardo, một người bạn”.
Giáo chủ Thị thần không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn Kohler.
Cha nghe đây. – Kohler lên tiếng – Cách đây khoảng một tháng, Leonardo Vetra đã liên hệ với cha để xin gặp Giáo hoàng, cha đã chấp thuận lời thỉnh cầu ấy vì Giáo hoàng vốn rất ngưỡng mộ các công trình nghiên cứu của Leonardo, và Leonardo nói rằng việc này vô cùng cấp bách.
Giáo chủ Thị thần quay sang nhìn ngọn lửa, không nói gì.
Leonardo đã bí mật đến Vatican. Ông ta đã phản bội lời thế với cô con gái nuôi của mình. và điều này khiến Leonardo vô cùng áy náy, nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác. Quá băn khoăn về công trình của bản thân mình, ông ta muốn tìm sự trợ giúp về mặt tâm linh từ phía giáo hội. Trong một cuộc gặp bí mật, Leonardo đã nói cho cha và Giáo hoàng nghe về phát kiến khoa học mang đậm chất tôn giáo của mình. Leonardo đã chứng minh được rằng từ góc độ vật lý, Genesis(1) hoàn toàn có cơ sở, rằng với một nguồn năng lượng cực lớn – cái mà Vetra gọi là Chúa trời – người ta có thể mô phỏng phút ban đầu của Tạo hoá.
Im lặng.
Giáo hoàng rất kinh ngạc, – Kohler nói tiếp – Người muốn Leonardo công bố phát kiến đó. Giáo hoàng cho rằng phát kiến này sẽ là nhịp cầu đầu tiên gắn kết khoa học với tôn giáo – điều mà Người hằng mơ ước. Sau đó Leonardo giải thích mặt trái của phát kiến này – cũng là lý do khiến ông ta muốn tham vấn giáo hội. Dường như những thử nghiệm của Leonardo đã khẳng định những gì được tiên đoán trong kinh thánh – Chúa tạo ra mọi thứ theo cặp đôi, đối nghịch nhau. Ánh sáng và bóng tối. Đồng thời với việc tạo ra vật chất, Leonardo đã tạo ra được phản vật chất. Tôi có nên nói tiếp không đây?
Giáo chủ Thị thần lặng thinh không nói gì, chỉ cúi xuống cời than trong lò sưởi.
Sau khi Leonardo đến toà thánh, chính cha đã đích thân đến CERN để tận mắt chứng kiến phát kiến đó. Trong nhật ký của mình, Leonardo ghi rằng cha đã thân chinh vào tận trong phòng thí nghiệm.
Giáo chủ Thị thần ngẩng lên nhìn. Kohler nói tiếp:
Nếu Giáo hoàng đích thân đến đó thì sẽ khiến cho báo giới chú ý, nên cha đã đi thay. Leonardo đã bí mật đưa cha vào trong phòng thí nghiệm, rồi cho cha xem thứ một vụ nổ mẫu “Big Bang”(2) sức mạnh của tạo hoá. Ông ta cũng cho cha xem một mẫu phản vật chất được lưu giữ trong hộp, để chứng minh rằng phản vật chất có thể được tạo ra với khối lượng lớn.
Cha đã tỏ ra đầy kinh sợ. Sau đó cha quay về Vatican để báo cáo lại với Giáo hoàng. Giáo chủ Thị thần thở dài:
Đó chính là điều khiến ông phải băn khoăn đấy à? Rằng ta đã biết hết về phản vật chất, vậy mà để bảo vệ bí mật của Leonardo, ta vẫn làm bộ làm tịch trước toàn thế giới rằng chưa hề biết gì, có đúng thế không?
Không hề! Tôi băn khoăn là vì Leonardo đã chứng minh được sự tồn tại của đức Chúa, thế mà cha lại sát hại ông ta!
Lúc này Giáo chủ Thị thần quay lại nhìn Kohler, vẻ mặt lạnh lùng.
Âm thanh duy nhất trong căn phòng chỉ là tiếng lửa lép bép trong lò.
Bất thần chiếc máy quay bị giật mạnh, cánh tay của Kohler hiện lên trong khung hình.
Ông ta nhoài người về phía trước, hình như đang cố lôi ra một vật được giấu dưới gầm ghế. Khi ông ta ngồi thẳng dậy, một khẩu súng hiện ra. Cảnh tượng nhìn từ góc đặt máy quay thật ghê rợn… nhìn từ phía sau… dọc theo chiều dài của nòng súng… đang chĩa thẳng vào ngực Giáo chủ Thị thần.
Kohler nói:
Cha hãy thú tội đi, ngay lúc này! Giáo chủ Thị thần giật mình:
Ông sẽ không thể toàn mạng ra khỏi nơi này.
Cái chết là sự githoát khỏi những thống khổ mà đức tin của cha đã mang lại cho tôi từ khi còn thơ bé. – Lúc này Kohler dùng cả hai tay để nâng súng lên. – Tôi cho cha được chọn. Hoặc là thú tội ngay lập tức… hoặc là chết.
Giáo chủ Thị thần liếc ra cửa.
Rocher đang ở ngay ngoài kia kìa. – Kohler thách thức. – Ông ta cũng muốn vào giết cha lắm đấy.
Rocher đã thề sẽ bảo vệ…
Rocher đã cho phép tôi vào đây. Mang theo vũ khí. Ông ta đến phát ốm vì những trò dối trá của cha. Cha chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi. Thú tội đi. Tôi muốn nghe những lời đó từ chính miệng của cha.
Giáo chủ Thị thần lưỡng lự. Kohler lên cò súng:
Cha không tin à? Tôi làm thật đấy.
Dù ta có nói gì đi nữa thì những người như ông sẽ không bao giờ hiểu nổi.
Cứ thử xem đã.
Giáo chủ Thị thần đứng yên lặng giây lát, bóng vị thầy tu trẻ đồ dài trên nền nhà. Khi ngài nói, những lời thú tội được phát ngôn với vẻ oai nghi, hào sảng như thể một vị thánh đang kể lại những kỳ tích của mình.
Kể từ thuở ban đầu của lịch sử, giáo hội đã phải dấu tranh chống lại biết bao thế lực thù địch. Đôi khi bằng lời lẽ, đôi khi bằng gươm giáo. Và chưa một lần thất bại.
Giáo chủ Thị thần tỏ ra đầy tự tin.
Nhưng những bóng ma của quá khứ, – ngài nói tiếp, – những thế lực đáng ghê tởm và tàn ác… là những kẻ thù mà giáo hội có thể chống lại – vì chúng khiến cho nhân loại ghê sợ. Nhưng quỷ Sa-tăng thật là nham hiểm. Theo thời gian, hắn đã vứt bỏ bộ dạng đáng ghê tởm xa xưa để khoác lên mình một diện mạo mới… diện mạo của lý trí thuần khiết. Một thứ lý trí thuần khiết, không vẩn đục, nhưng cũng đầy quỷ quyệt. – Giọng nói của Giáo chủ Thị thần bỗng chốc trở nên đầy phẫn nộ – Hãy nói ta nghe xem nào, ông Kohler! Làm sao nhà thờ có thể lên tiếng chỉ trích thứ đã mang lại ánh sáng trí tuệ cho chúng ta? Làm sao nhà thờ có thể bài xích cái đã trở thành nền tảng của văn minh nhân loại? Mỗi lần chúng ta cất lời cảnh báo thì các người phản bác ngay lập tức và buộc tội chúng ta là ngu dốt, là hoang tường, là áp đặt? Và thế là quỷ Sa-tăng cứ tiếp tục lộng hành. Và cái xấu cứ tiếp tục lan tràn, dưới lớp vỏ lý trí. Nó lan nhanh chẳng khác nào khối u ác tính, và được tôn vinh bởi những thành tựu khoa học kỹ thuật mới. Tự tôn sùng đối với chính bản thân nó! Cho đến khi tất thảy mọi người đã hết hẳn nghi ngờ, đã tin rằng nó chính là cái tốt. Khoa học đã giải thoát loài người khỏi bệnh tật, đói kém, và đau đớn! Hãy nhìn xem, khoa học chính là vị Chúa mới với vô vàn những phép màu, với quyền năng vô hạn, và đầy thiện tâm! Người ta quên đi những loại vũ khí huỷ diệt và những hỗn loạn. Quên cả những nỗi cô đơn, và những hiểm hoạ khôn lường. Khoa học là thế đấy! – Giáo chủ Thị thần bước đến bên họng súng – Nhưng ta đã nhận ra chân tướng của quỷ Sa-iăng… và ta đã thấy những hiểm hoạ đang rình rập…
Cha nói lảm nhảm cái gì thế? Công trình khoa học của Vetra đã chứng minh được sự tồn tại của vị Chúa mà vốn dĩ cha vẫn tôn thờ đấy thôi! Ông ta là đồng minh của cha đấy chứ!
Đống minh cái gì! Khoa học và tôn giáo làm sao có thể là đồng minh được! người đâu có đi tìm cùng một đức Chúa như chúng ta! Chúa của các người là ai? Một proton, khối lượng hay một hạt mang điện tích? Chúa của các ông có khả năng khơi dậy thứ tình cảm nào? Làm sao Chúa của các ông có thể đánh thức trái tim con người, để nhắc cho họ nhớ rằng họ phải chịu trách nhiệm về những hành động của mình trước đấng quyền năng tối thượng? Rằng họ phải chịu trách nhiệm về đồng loại của họ? Vetra nhầm to! Công trình của ông ta chẳng hề tôn vinh Chúa, đó chính là hành động báng bổ thánh thần! Không một ai được phép đem sự sáng tạo của Chúa vào làm thí nghiệm trong một cái ống rồi sau đó mang ra phô trương trước cả thế giới! Thế mà gọi là tôn vinh Chúa được sao? Thế là báng bổ Chúa! – Toàn thân Giáo chủ Thị thần lúc này co quắp lại, những lời nói của ngài trở nên vô cùng điên dại.
Và đó là lý do khiến cha cho người sát hại Leonardo!
Vị lợi ích của giáo hội, vì lợi ích của toàn nhân loại! Công trình ấy quá điên loạn! Nhân loại chưa sẵn sàng sở hữu sức mạnh của Chúa. Chúa trong ống nghiệm ư? Một giọt chất lỏng có khả năng san phẳng cả một thành phố ư? Phải chặn ngay ông ta lại! – Giáo chủ Thị thần đột nhiên im lặng, rồi quay sang nhìn lò sưởi, như thể đang đắn đo điều gì.
Hai tay Kohler giương cao khẩu súng:
Thế là cha đã nhận hết mọi tội lỗi. Cha không có đường thoát nữa rồi.
Giáo chủ Thị thần cười buồn:
– Ông không nhận thấy sao Kohler? Thú nhận tội lỗi chính là được giải thoát. – Vị thầy tu trẻ nhìn ra phía cửa – Một khi đã được Chúa chấp thuận, người ta được quyền làm những điều mà một người bình thường không bao giờ hiểu được.
Vừa dứt lời, Giáo chủ Thị thần bất thình lình xé toang chiếc áo thầy tu đang mặc trên người, để lộ ra bộ ngực trần.
Kohler giật nảy mình:
– Cha làm cái gì thế?
Giáo chủ Thị thần không đáp lời, chỉ lẳng lặng bước tới bên lò sưởi rồi lôi ra từ trong lò lửa một vật gì đó.
Dừng lại ngay! – Kohler ra lệnh, tay giương cao khẩu súng.
Cha định làm gì thế?
Giáo chủ Thị thần quay mặt lại phía máy quay, trên tay cầm một con dấu đỏ rực. Viên kim cương Illuminati. Đôi mắt vị thầy tu bỗng ánh lên hoang dại, còn giọng nói thì rít lên man dã:
Lúc đầu ta định làm việc này một mình. Nhưng bây giờ thì… rõ ràng sự có mặt của ông ở đây cũng là ý Chúa. Ông chính là sự giải thoát của ta.
Kohler chưa kịp phản ứng thì Giáo chủ Thị thần đã nhắm nghiền mắt lại, lưng ưỡn ra, rồi giáng thẳng con dấu nóng đỏ vào chính giữa ngực. Da thịt cháy xèo xèo.
Lạy đức mẹ đồng trinh Mary! Xin người hãy chứng giám cho con! – Giáo chủ Thị thần kêu thét lên đầy đau đớn.
Lúc này Kohler xuất hiện trong khung hình… lóng ngóng đứng trên đôi chân tật nguyền của mình, đôi tay đang cầm súng run lên bần bật.
Giáo chủ Thị thần tiếp tục thét lớn, tay liệng con dấu về phía Kohler. Hai chân loạng choạng, vị thầy tu ngã vật xuống sàn, quằn quại trong đau đớn.
Sau đó là sự hỗn loạn.
Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn khi những người lính gác Thuỵ Sĩ chạy vào phòng. Tiếng súng vang lên. Kohler ôm lấy ngực, ngã vật xuống xe lăn, máu me đầm đìa.
Không! – Rocher thét lên, tay giơ ra định ngăn không c người lính tiếp tục bắn thêm vào Kohler.
Đang quằn quại trong đau đớn, Giáo chủ Thị thần quay lại, cuống cuồng chỉ tay vào mặt Rocher:
Illuminati!
Đồ khốn kiếp! – Rocher gầm lên, chạy lại phía Giáo chủ Thị thần. – Chính ông mới là đồ giả dối…
Chartrand hạ gục Rocher ngay lập tức bằng ba phát đạn. Viên chỉ huy đội lính gác Thuỵ Sĩ ngã vật xuống, chết ngay lập tức.
Rồi những người lính chạy lại, xúm quanh Giáo chủ Thị thần đang bị thương. Trong lúc đó, trên khung hình hiện lên khuôn mặt của Robert Langdon, đầy vẻ ngỡ ngàng, đang quỳ xuống bên chiếc xe lăn, chăm chú nhìn con dấu bằng sắt. Sau đó toàn bộ khung hình chao đảo dữ dội. Kohler đã hồi tỉnh lại, và đang ra sức giằng chiếc máy ghi hình ra khỏi tay vịn xe lăn, rồi đưa cho Langdon.
Đ… đưa… – Ông ta hổn hển – đ… đưa cho báo giới. Rồi màn hình chỉ còn một màu trắng xoá.
Chú thích:
(1) Genesis: Một thuyết của người Do Thái cho rằng Chúa đã sáng tạo ra vũ trụ trong vòng 7 ngày. Ngày đầu Ngài tạo ra mặt đất và thiên đàng, ngày thứ hai Ngài tạo ra ngày và đêm, sau đó lần lượt là nước và đất các loài sinh vật biển, các loài thú trên mặt đất, rồi vào ngày thứ sáu Ngài tạo ra loài Người.
(2) Big Bang: Một giả thuyết cho rằng vũ trụ ngày nay hình thành từ một vụ nổ lớn. Nhiều nhà thiên văn học cho rằng các thiên hà, các vì sao, và tất cả các hãnh tinh ngây nay đều là những mảnh vụn văng ra từ một khối vật chất ban đầu có mật độ cực lớn.