Mọi thứ xung quanh Langdon đang bồng bềnh chao đảo và mờ mịt. Nhưng rồi thị lực của anh cũng dần phục hồi trở lại. Hai cẳng chân đau nhừ, toàn thân nhức nhối như vừa bị xe tải hạng nặng cán lên. Anh đang nằm nghiêng trên nến đất, miệng đắng ngắt. Tiếng nước vỗ ì oạp vẫn tiếp tục vang lên, nhưng không còn mang lại cảm giác bình yên nữa. Có cả những âm thanh khác tiếng người nói ngay bên cạnh. Những bóng áo trắng lờ mờ hiện ra. Không lẽ tất cả mọi người đều mặc đồ trắng? Vậy thì đây chỉ có thể là thiên đường, hoặc địa ngục. Và vì cổ họng anh đau rát, nên đây không thể là thiên đường. “Anh ấy nôn xong rồi đấy” Một người đàn ông nói bằng tiếng Ý. “Lật anh ấy lại đi!” Giọng nói có vẻ rất chắc chắn, và rất chuyên nghiệp. Langdon được đỡ nằm ngửa ra. Đầu óc quay cuồng, anh gượng ngồi đậy, nhưng những bàn tay dịu dàng đẩy anh nằm xuống. Anh phục tùng. Rồi một người lần tay vào khắp các túi quần túi
áo Langdon, lôi hết các thứ ra.
Rồi anh ngất đi.
Bác sĩ Jacobus vốn không phải là người mộ đạo. Đã từ lâu, y học khiến ông không còn nghĩ đến tôn giáo nữa. Thế nhưng những sự kiện dồn dập trong buổi tối hôm nay quả là một sự thách thức đối v id=”filepos1203640″>i lối suy nghĩ lôgíc và khoa học của ông. Giờ lại còn có người rơi từ trên trời xuống nữa!
Sau khi xem mạch cho người đàn ông mà họ vừa lôi lên từ bờ sông Tiber, bác sĩ Jacobus kết luận rằng nếu không được đích thân Chúa trời che chở thì anh ta không thể thoát chết.
Sức ép của nước đã khiến cho người này ngất lịm đi. Nếu bác sĩ Jacobus và các đồng nghiệp của ông không ra tận bờ sông để quan sát sự kiện hy hữu trên bầu trời thì sẽ chẳng có ai phát hiện ra con người này, và anh ta sẽ chết chìm trong nước.
E. Americano(1) – Một cô y tá kêu to sau khi đã lôi được người đàn ông này lên chỗ đất khô, và kiểm tra ví của anh ta.
Người Mỹ sao? Những người dân thành Rome vẫn thường nói đùa rằng người Mỹ đổ đến thành phố này đông đến nỗi bánh mỳ kẹp sắp chính thức trở thành món ăn Ý. Giờ lại có cả người Mỹ từ trên trời rơi xuống nữa hay sao? Bác sĩ Jacobus bật đèn pin kiểm tra đồng tử của nạn nhân. Này anh? Anh có nghe tôi nói không? Anh có biết mình đang ở đâu không?
Anh ta lại ngất lịm đi. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Người này đã nôn ra rất nhiều nước, và vừa được sơ cứu xong.
Si chiama Robert Langdon(2)- xem xong bằng lái xe của nạn nhân, một cô y tá thốt lên.
Tất cả những người đang có mặt trên cầu cảng đều quay phắt lại:
Không thể nào! – Bác sĩ Jacobus phản bác. Robert Langdon vừa mới xuất hiện trên ti-vi – vị giáo sư đại học người Mỹ này đã cứu nguy cho Vatican. Cách đây mấy phút, Robert Langdon vừa mới leo lên chiếc trực thăng ở quảng trường St. Peter và bay lên trời.
Cùng những người khác, bác sĩ Jacobus ra đây để xem vụ nổ phản vật chất – một quả cầu lửa nhất vô nhị. Làm sao người này có thể là Robert Langdon được?
Chính là anh ấy đấy! – Cô y tá vừa chải mái tóc đen ướt sũng của nạn nhân vừa quả quyết. – Tôi nhận ra áo khoác của anh ấy mà!
Đột nhiên có người ở cổng bệnh viện hét ầm lên. Đó là một bệnh nhân. Bà ta đang la hét ầm ĩ, như thể sắp phát điên đến nơi, tay giương cao chiếc đài bán dẫn loại nhỏ, miệng không ngừng ca tụng Chúa. Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca vừa xuất hiện trên nóc Đại thánh đường St. Peter, như một phép màu.
Bác sĩ Jacobus quyết định sẽ đến nhà thờ ngay sau khi ca trực của ông kết thúc lúc 8 giờ sáng.
Luồng sáng chiếu thẳng vào mặt Langdon lúc này mạnh hơn hẳn. Anh đang nằm trên bàn khám bệnh. Mùi thuốc sát trùng và các loại hoá chất xông lên nồng nặc. Người ta vừa tiêm cho anh một mũi, và đã thay quần áo cho anh.
Chắc chắn họ không phải là người Gíp-xi(3), trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Langdon phán đoán. `?
Anh đã từng nghe nói đến những sự kiện đại loại như thế. May mắn là những người này không làm gì hại anh cả. Họ chỉ muốn…
Không đời nào! – Langdon ngồi phắt dậy, hai mắt mở to.
Attento!(4) – Một trong những người ngoài hành tinh ấy giữ chặt lấy anh. Tấm biển trên ngực người này ghi dòng chữ Bác sĩ Jacobus. Trông ông ta rất giống người trên trái đất.
Langdon lắp bắp:
Tôi… tưởng là…
Bình tĩnh đã, anh Langdon. Đây là bệnh viện.
Sương mù bắt đầu tan. Langdon cảm thấy nhẹ cả người. Anh vốn dĩ ghét bệnh viện vô cùng, nhưng chắc chắn đây không phải là những người ngoài hành tinh với rắp tâm cắt bỏ tinh hoàn của anh.
Tôi là bác sĩ Jacobus. – Người đàn ông tự giới thiệu, rồi kể lại cho Langdon nghe những gì vừa xảy ra. – Anh còn sống được thế này là may mắn lắm đấy.
Langdon chẳng thấy có gì là may mắn. Trí nhớ của anh gần như tê liệt… chiếc trực thăng… Giáo chủ Thị thần. Khắp người anh đau ê ẩm. Họ mang cho anh một cốc nước để súc miệng, rồi đặt một miếng gạc lên bàn tay tứa máu của anh:
Quần áo của tôi đâu? – Langdon hỏi. Trên người anh lúc này là một cái áo choàng bằng giấy.
Một cô y tá chỉ chiếc quần ka-ki và cái áo khoác ướt rượt ở góc phòng:
Ướt quá, nên chúng tôi đã cởi nó ra rồi.
Tôi tìm thấy một cái máy hiệu Kleenex trong túi áo của anh. Cô y tá nói tiếp.
Đúng lúc ấy, Langdon trông thấy những mảnh giấy da tả tơi dính vào mép chỉ trên áo khoác. Trang sách lấy từ quyển Diagramma. Bản cuối cùng còn lại trên trái đất thế là đã tiêu tan.
Quá choáng váng, chẳng biết phải làm gì, Langdon trân trối nhìn.
Chúng tôi đã tìm được một số vật tuỳ thân của anh. – Cô y tá giơ cao một cái hộp bằng nhựa. – Ví, máy ghi hình và bút. Tôi đã sấy khô cái máy ghi hình này cho anh rồi.
– Tôi có máy ghi hình nào đâu.
Cô y tá nhíu mày, giương cao cái hộp một lần nữa. Langdon nhìn vào trong. Cạnh ví tiền và cây bút của anh là chiếc máy ghi hình nhỏ xíu hiệu Song RUVI. Giờ thì anh đã nhớ ra. Kohler đã đưa cho anh, nhờ chuyển cho giới báo chí.
Chúng tôi tìm thấy trong túi áo khoác của anh. Nhưng chắc anh sẽ phải mua cái khác mà dùng thôi. – Cô y tá mở màn hình nhỏ phía sau chiếc máy. – Mà hình bị nứt mất rồi! – Nhưng ngay sau đó cô gái tỏ ra mừng rỡ – Nhưng mà vẫn nghe được tiếng, dù không rõ lắm. – Cô y tá đưa chiếc máy sát vào tai – Nó đang liên tục tua đi tua lại thì phải. – Cô gái nghe một lúc rồi đưa cho Langdon, vẻ không mấy hứng thú – Nếu tôi không nhầm thì có hai người đang cãi nhau.
Ngạc nhiên, Langdon đưa chiếc máy sát vào tai. Tiếng không được êm và sắc nét lắm, nhưng không thể nhầm lẫn được. Một người ở gần, người kia ở xa. Và anh nhận ra cả hai giọng nói.
Ngồi trên giường, mình mặc chiếc áo choàng giấy, Langdon sửng sốt lắng nghe câu chuyện. Không nhìn được hình ảnh, nhưng khi nghe tiếng rú ở cuối cuộc nói chuyện, anh vẫn thầm cảm ơn chúa vì mình không phải tận mắt nhìn cảnh ấy.
Chúa ơi!
Trong khi chiếc máy vẫn tiếp tục tự động phát lại cuộc nói chuyện ấy, Langdon hạ thấp chiếc máy xuống, ngạc nhiên đến sững sờ. Phản vật chất… chiếc máy bay trực thăng… tâm trí anh lại quay cuồng với bao nhiêu suy nghĩ.
Những điều này có nghĩa là…
Langdon lại cảm thấy buồn nôn. Phẫn nộ đến mức không thể kiềm chế nổi, anh nhảy phắt xuống sàn, dù hai chân vẫn còn đang run rẩy.
Anh Langdon! – Bác sĩ ra sức cản anh lại.
Tôi cần quần áo để mặc. – Cảm nhận được lớp vải trải giường ngay dưới lưng, Langdon biết rằng chiếc áo giấy anh đang mặc chỉ che kín phía trước, còn phía sau thì không.
Nhưng anh cần phải nghỉ ngơi.
Tôi sẽ ra khỏi đây. Ngay lập tức. Cho tôi mượn bộ quần áo.
Nhưng mà, anh…
Ngay lập tức!
Chúng tôi chẳng có quần áo nào cả. – Bác sĩ nói – Có lẽ sáng mai một người bạn nào đó sẽ mang vào cho anh…
Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, rồi nhìn thẳng vào mắt ông bác sĩ, Langdon nói dõng dạc:
Thưa bác sĩ Jacobus, tôi sẽ ra khỏi bệnh viện này ngay bây giờ. Và tôi cần quần áo để mặc. Tôi phải vào toà thánh ngay. Không ai vào Vatican trong bộ dạng này cả. Tôi nói như thế đã rõ ràng chưa?
Bác sĩ Jacobus nuốt khan một cách khó nhọc:
Hãy tìm cho anh ấy cái gì để mặc tạm vậy.
Tập tễnh bước ra khỏi bệnh viện Tiberina, Langdon thấy bộ dạng của mình khá kỳ quặc. Trên người anh là bộ áo liền quần màu xanh của y tá, phía trước có một cái khoá kéo rất dài, trên ngực là một tấm biển bằng vải ghi đủ các loại bằng cấp.
Người phụ nữ to béo đi cùng anh cũng mặc một bộ đồ y như thế Bác sĩ Jacobus đã đảm bảo rằng người y tá này sẽ đưa anh vào toà thánh một cách vô cùng nhanh chóng.
Molto traffico(5)! – Langdon nhắc nhở chị ta rằng khu vực quanh toà thánh lúc này đặc những người và xe.
Người y tá không hề tỏ ra lo lắng. Chị ta tự hào đưa tay chỉ tấm biển trên ngực mình:
Sono conducente di ambulanza(6)
Xe cứu thương à? – Hoá ra là thế. Xe cứu thương thì anh không ngại.
Người y tá dẫn Langdon đi vòng ra sau toà nhà. Trên một khoảng đất trống lát xi măng ngay sát bờ sông, phương tiện dành cho họ đã đợi sẵn. Vừa thoáng trông thấy, Langdon đã dừng phắt lại. Đó là một chiếc trực thăng dành cho cánh nhà báo, cũ rích. Trên thân máy bay có in dòng chứ Aero-ambulanza(7).
Langdon quay sang nhìn người y tá, ánh mắt dò hỏi. Chị ta mỉm cười: Bay vào toà thánh. Cách nhanh nhất
Chú thích:
E Americano: Một người Mỹ.
Si chiama Robert Langdon: Tên anh ta là Robert Langdon
Gip-xi (hoặc Digan) Một tộc người gốc Ấn sống lưu vong ở châu Âu, thường kiếm sống bằng cách xem bói, múa hát, làm xiếc, v.v… thường không được dân địa phương coi trọng.
Attento: Cẩn thận.
Molto traffico: Xe cộ đông đúc lấm.
Sono conducente di ambulanza. Đi bằng xe cứu thương.
Aero-Ambulanza: Máy bay cứu thương.