Thiên thân và ác quỷ

Chương 117

Robert Langdon tin chắc rằng cảnh hỗn loạn trên quảng trường St. Peter lúc này đã vượt xa tất cả những sự kiện mà ngọn đồi Vatican đã từng chứng kiến trong suốt quá trình lịch sử. Không có chiến trận, không có cây thập ác, không có đoàn người hành hương, không có những hình ảnh huyền bí… nhưng không một sự kiện nào khác trong suốt chiếu dài lịch sử 2000 năm của vùng đất thánh này có sức tác động mạnh mẽ và kịch tính như giây phút này.

Trước tấn bi kịch diễn ra ngay trước mắt, Langdon cảm thấy xa cách đến kỳ lạ, như thể anh và Vittoria đang bay lượn trên trời cao và vô tình thấy cảnh tượng này. Những sự kiện quá đỗi kỳ quặc như thế đã xảy ra một sự sai lệch thời gian khủng khiếp… Giáo chủ Thị thần bị đóng dấu sắt nung lên ngực… ra sức gào thật to để cả thế giới trông thấy…

Viên kim cương Illuminati… xuất hiện trong một tình huống quỷ quái

Chiếc đồng hồ đêm ngược đang đêm nốt 20 phút cuối cùng trong lịch sử tồn tại của

Vatican:

Tuy nhiên, tấn kịch mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Như thể bất ngờ rơi vào trạng thái mộng du sau ch id=”filepos1112530″>n thương, Giáo chủ Thị thần bỗng chốc trở nên khỏe mạnh xử sự như bị quỷ ám. Vị thầy tu này bắt đầu nói lảm nhảm, rồi ngửa mặt lên trời, hai tay đang ra lầm rầm khấn gọi những linh hồn vô hình nào đó.

Hãy nói đi! – Giáo chủ Thị thần hướng lên trời cao, miệng thét to -Vâng, con đã nghe thấy Người!

Lúc này thì Langdon đã hiểu ra. Tim anh bỗng nặng trĩu như đeo đá.

Rõ ràng là Vittoria cũng đã hiểu ra sự việc, mặt cô gái bỗng chốc tái xanh.

Cha bị sức nặng quá. – Cô nhận định. – Đức cha bị ảo giác mất rồi. Ngài tưởng đang nói chuyện được với Chúa.

Phải dừng ngay việc này, Langdon thầm nghĩ. Kết cục này thật là tồi tệ. Phải đưa con người khốn khổ này đến bệnh viện ngay!

Trên cầu thang, Chinita Macri đã chọn được một góc quay tốt, và vẫn tiếp tục ghi hình. Những hình ảnh từ máy quay của nữ phóng viên này lập tức được truyền lên các màn hình lớn khắp quảng trường… hệt như một loạt những rạp chiếu phim ngoài trời đang đồng loạt chiếu một bộ phận duy nhất.

Cảnh tượng trước mặt Langdon thật kỳ lạ. Ngực cháy sém, áo rách tả tơi, trông Giáo chủ Thị thần hệt như một nhà vô địch vừa vượt qua vô vàn thử thách chết người dưới chín tầng địa ngục để có được giây phút hoá thân quý giá này. Vị thầy tu trẻ ngửa mặt lên trời hô to:

Chúa ơi, con đã nghe thấy Người! Chartrand lùi lại, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Ngay lập tức, đám đông trên quảng trường im phăng phắc.

Trong chớp mắt, như thể toàn bộ hành tinh đều im lặng… tất cả những ai đang ngồi trước máy thu hình đều bất giác nín thở.

Đứng trên bậc cầu thang, trước sự chú ý của toàn nhân loại, Giáo chủ Thị thần giơ hai tay lên cao. Với bộ ngực trần đầy thương tích, trông vị thầy tu trẻ này có nét gì đó na ná giống chúa Giê-su. Hai tay đang rộng, mặt ngửa lên trời, Giáo chủ Thị thần thốt lên:

Tạ ơn Người. Con tạ ơn Người!

Đám đông lặng như tờ.

Con tạ ơn Người, hỡi đức Chúa trời! – Giáo chủ Thị thần lại gào lên. Như ánh dương xuất hiện trên bầu trời giông bão, một niềm vui lan toả trên khuôn mặt Giáo chủ Thị thần. – Con tạ ơn Người!

Tạ ơn Chúa sao? Langdon tròn mắt ngạc nhiên.

Lúc này Giáo chủ Thị thần trông vô cùng khác lạ. Mắt ngời sáng, ngài ngước lên trời cao, và gật đầu liên tục, cuồng loạn. Rồi vị thầy tu trẻ bỗng thét lớn:

Trên chính tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ!

Langdon biết câu nói này, nhưng không thể hiểu nổi vì lý do gì mà Giáo chủ Thị thần lại trích dẫn câu kinh thánh ấy vào lúc này.

Giáo chủ Thị thần quay sang nhìn đám đông rồi lại ngửa mặt lên trời mà thét to:

Trên chính tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ! – Rồi ngài đang rộng hai tay, cười ha hả: – Tạ ơn Người, hỡi Chúa trời! Tạ ơn Người!

Vị thầy tu này phát điên mất rồi. Cả thế giới bị mê hoặc.

Thế rồi, một sự kiện xảy ra mà không ai ngờ tới.

Với vẻ mặt vô cùng hân hoan và sung sướng, Giáo chủ Thị thần quay phắt lại, lao vào trong Đại thánh đường St. Peter.