Sau cơn hốt hoảng, thật khó khăn khi trở lại với
thực tế là phải đến chỗ làm việc, phải gặp mọi
người và phải tỏ ra là mình vẫn bình thường.
Nhưng mặc dù vậy, cô vẫn tự nhắc nhở mình
phải có mặt đúng sáu giờ.
Lựa chọn duy nhất của cô lúc này là phải đối
mặt với thừa nhận mọi cố gắng mấy tháng trời
qua coi như công cốc. Chỉ cần một cuộc điện
thoại cô sẽ bị bắt.
Mọi chuyện coi như kết thúc.
Cô lê bước. Mặc quần áo đã là một chiến thắng,
bước ra khỏi phòng và đi đến nhà hàng cũng là
một thắng lợi đối với cô lúc này. Không khí bên
ngòai vẫn lạnh-mùa đông vẫn chưa qua hẳn –
và hơi thở của cô đầy hơi nước trong ánh sáng
lờ mờ của buổi sáng tinh mơ mùa đông. Mấy
ngọn núi vẫn chỉ là bóng đen mờ ảo trên nền tời
và vầng trăng khuyết bây giờ đã khuất sau đỉnh
núi. Sương mù bao phủ bốn xung quanh như
bức màn dày đặc. Hơi nước bốc lên từ mặt hồ
che mờ cả mấy thân cây trụi lá khẳng khiu.
Trong bóng tối lạnh giá tất cả trở nên mơ hồ,
tĩnh mịch, hòa quyện vào nhau. Cô giật nẩy
mình mỗi khi xuất hiện vật gì đó trong màn
sương mù rồi lại yên tâm đôi chút khi phát hiện
ra đó chỉ là một con thú hoang.
Có thể chỉ là một con hưou, con nai gì đó vì cô
không thể nhìn rõ chúng từ đằng xa trong sương
mù. Mỗi khi nó tiến lại gần mặt hồ, hình bóng
của nó lại thấp thóang hiện ra trước mắt cô.
Con vật cúi đầu xuống uống nước và cô nghe
thấy tiếng chim hót đầu tiên trong ngày cất lên.
Bất chợt cô muốn ngồi xuống ngay bên đường
một mình im lặng ngắm cảnh bình minh lên.
Nhưng rồi cô lại lặng lẽ bước. Cô sẽ phải đối
mặt với công việc, với con người và những câu
hỏi mà người ta thừơng đặt ra mỗi khi có người
mới đến làm việc. Không thể đến chậm, cũng
không thể tỏ ra lo lắng và không hiểu sao lúc
này cô không hề muốn quan tâm đến bản thân
mình.
Phải bình tĩnh, chú ý. Và để trấn an cho mình,
cô lẩm nhẩm trong đầu mấy vần thơ, cố gắng
tập trung vào nhịp điệu của bài thơ cho đến khi
cô tự nhận ra là mình đang lẩm bẩm đọc bài
thơ đó. Nhưng không có ai quanh đây cả, không
ai nghe thấy cả, và mấy vần thơ đó đã đưa cô
đến nhà hàng của Joanie.
Đèn bên trong đã bật sáng khiến cô hơi giật
mình. Joanie đã ở trong bếp. Cô phân vân tự hỏi
không biết cô ta có ngủ hay không?
Sẽ phải gõ cửa, mỉm cười và vẫy tay chào mọi
người. Một khi đã bứơc vào trong cô sẽ không
còn cảm thấy lo lắng nữa.
Nhưng cánh tay cô dường như tê cứng. Các
ngón tay cũng không muốn cử động khi cô định
nắm tay vào để gõ cửa. Cô đứng đó cảm thấy
bất lực, vô dụng và ngờ nghệch.
“Không mở được cửa à?”
Cô giật mình quay lại thấy Linda-Gail đang đóng
cửa xe đi vào.
“Không, không, tôi chỉ..”
“Chị ngại à? Hình như đêm qua chị không ngủ?”
“Có thể coi là như thế.”
Không khí như càng thêm lạnh khi Linda-Gail
bước lại gần cô. Cặp mắt xanh sáng thân thiện
ngày hôm qua giờ trở nên lạnh lùng, thờ ơ.
“Tôi có đến muộn không?” Cô hỏi Linda-Gail.
“Rất ngạc nhiên khi thấy chị sau một đêm không
ngủ.”
Reece giật mình khi nghĩ đến cảnh cô ngồi một
mình trên giuờng tay nắm chặt chiếc đèn pin
lắng tai nghe ngóng, “Làm sao cô..”
“Lo được mệnh danh là người có khả năng duy
trì lâu đấy.”
“Lo sao? Ồ, không,” Cô ngạc nhiên thích thú khi
hiểu ra ý nghĩ ám chỉ của Linda-Gail. “Không
phải vậy đâu. Chúng tôi không làm gì cả. Tôi
mới gặp anh ấy được mười phút. Muốn biết khả
năng đó của anh ấy thì cũng phải mất ít nhất là
một giờ gặp nhau.”
Linda-Gail mở cửa và nheo mắt nhìn cô vẻ nghi
ngờ. “Chị không ngủ với anh ta thật sao”
“Không. Tôi không làm như vậy có phá lệ của thị
trấn này không? Tôi có bị đuổi việc hay bị bắt
chỉ vì không làm chuyện đó không? Nếu đó là
một phần trong yêu cầu của công việc thì có lẽ
tôi phải được trả nhiều hơn tám đô la một giờ.”
“Ồ không, chuyện đó là tự nguyện. Xin lỗi, tôi
thực sự xin lỗi, lẽ ra tôi không nên vội vàng
đánh giá chị như vậy.”
“Anh ấy chỉ đưa tôi về khách sạn, mời tôi đi
uống nước nhưng tôi không đi, đề nghị đưa tôi
đi thăm thị trấn này nhưng tôi có thể tự mình đi
thăm được. Anh ấy còn rủ tôi cưỡi ngựa nhưng
tôi không biết cữơi ngựa. Tuy nhiên tôi có thể
thử một lần xem sao. Anh ấy rất lịch sự và
duyên dáng. Tôi không biết là cô và anh ấy cũng
đã từng có quan hệ.”
“Tôi và Lo?” Linda-Gail thốt lên có vẻ ngạc
nhiên. “Chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện đó
cả. Tôi chỉ là một trong rất nhiều phụ nữa ở khu
vực này chưa từng bao giờ ngủ với anh ta. Ai đó
có lả lơi dễ dãi thì tùy họ chứ tôi thì không.”
Linda-Gail nhún vai dò xét. “nhưng nhìn chị có
vẻ rất mệt mỏi đấy.”
“Chỉ đơn giản là đêm qua tôi ngủ không ngon.
Có thể là do đêm đầu tiên ngủ ở nơi mới với
công việc mới nên tôi hồi hộp.”
“Không sao đâu.” Linda-Gail mở cửa và thái độ
trở nên gần gũi hơn. “Mọi người quanh đây
không đến nỗi nào.”
“Liệu hai cô có đứng đó mà chuyện trò cả ngày
được không. Tôi không trả tiền để các cô tán
gẫu đâu.” Joanie lên tiếng khiến cả hai giật
mình.
“Ồ, mới có sáu giờ năm phút thôi cô Joanie.
Không lẽ cô lại trừ tiền lương của cháu.”
Lại nói chuyện tiền nong, Reece này, đây là tiền
hoa hồng của chị tối hôm qua.”
“Của tôi? Tôi đâu có phục vụ bàn?”
Linda-Gail nhét chiếc phong bì vào tay Reece.
“Đó là quy định của nhà hàng. Người nấu ăn sẽ
được mười phần trăm tiền hoa hồng. Họ thưởng
cho chúng ta vì chất lượng phục vụ nhưng nếu
thức ăn không ngon thì sẽ chẳng bao giờ có
khoản nào đâu.”
“Cám ơn cô.” Reece nghĩ cũng không đến nỗi
nào và cô cất chiếc phong bì vào túi.
“Không nên tiêu xài hết chỗ đó ở một nơi.”
Joanie đập tay xuống bàn lớn tiếng “Các cô xong
chưa? Chuẩn bị bàn để phục vụ ăn sáng đi
Linda-Gail. Còn cô Reece vào trong này làm
việc.”
“Vâng, thưa cô. Chúng cháu để muốn thay đổi
không khí một lát thôi mà” Cô vào trong mặc tạp
dề và nói tiếp. “Cậu con trai của cô rất hấp dẫn
nhưng tôi qua cháu phải ngủ một mình.”
“Chắc là nó không được khỏe”
“Có thể như thế nhưng dù sao thì cháu cũng
không có ý định ngủ chung với ai trong thời gian
ở thị trấn Angel’s Fist này đâu.”
Joanie đặt đĩa bánh kếp sang một bên có vẻ
ngạc nhiên. “Cô không thích chuyện đó sao?”
“Tất nhiên là có chứ. Chỉ có điều cháu không có
ý định làm chuyện đó trong thời gian tới thôi.”
“Thế thì đáng buồn và thiếu hụt đấy. Cô biết
cách làm món trứng rán Mexico (1) không? “Dạ
biết chứ”
“Ngày chủ nhật mọi người hay dùng món đó và
món bánh rán. Nướng thịt xông khói và làm
nứơc xốt đi. Khách hàng đến ngay bây giờ đấy.”
Trước giờ nghỉ trưa Joanie mang cho cô một đĩa
đầy trứng trộn rán và thịt lợn xông khói. “Mang
vào phòng sau ngồi ăn đi.”
“Chỗ này hai ngừơi ăn vẫn đủ”
“Đúng, nếu cả hai bọn họ đều là kẻ biếng ăn”
“Không, phải vậy.” Cô nhón một chút trứng có ý
thử mùi vị của nó”
“Quay vào phòng của tôi ngồi ăn đi. Cô có hai
mươi phút đấy.”
Cô đã nhìn phòng làm việc của Joanie. Nếu gọi
nó là phòng thì quả là người ta đã quá hào
phóng. “Cô này, cháu không quen ngồi ở những
nơi chật chội.”
“Cô sợ bóng tối và bị giam giữ hay sao? Quá
nhút nhát. Ra quầy ngồi ăn đi. Cô vẫn có hai
mươi phút đấy.”
Cô ra ngòai ngồi ăn. Một lát sau Linda-Gail mang
đến một ly trà và nháy mắt ra hiệu với cô.
“Chào chú Doc.” Linda-Gail xoay tay xuống quầy
mỉm cười chào người đàn ông mới đến ngồi
cạnh Reece. “Chú vẫn dùng món thừơng lệ
chứ?”
“Ngày chủ nhật cho chú tăng lượng Cholesterol
đi. Hôm nay chú sẽ phải làm việc nhiều đấy.”
Linda-Gail gọi ngay vào trong cho Joanie mà
không cần ghi thực đơn. “Cô Joanie, chú Doc đến
rồi nhé.” Linda-Gail quay sang và giới thiệu “Giới
thiệu với chú Doc đây là Reece, nhân viên nấu
ăn mới của nhà hàng cháu. Giới thiệu với Reece,
đây là chú Doc Wallace. Chị đau đớn chỗ nào cứ
đến gặp chú ấy. Nhưng nhớ đừng chơi bài, chú
ấy có nhiều thử thuật lắm đấy.”
“nào, nào. Làm sao tôi làm quen được với người
mới đến khi cô giới thiệu kiểu đó?” Doc ngồi ngay
ngắn lại và gật đầu chào Reece. “Nghe nói cháu
mới đến đây làm việc và nấu ăn rất giỏi phải
không?”
“Chú quá khen rồi. Cháu chỉ thích làm công việc
đó thôi.” Cô cố tỏ ra lịch sự và coi như đó là lời
khen chứ không phải lời châm chọc của ông
ta.”Nhà hàng Joanie phục vụ món ăn sáng ngon
nhất bang Wyoming này đấy. Các khách sạn bây
giờ thừơng làm những bữa linh đình cho khách
du lịch. Chỉ những ai biết tiêu tiền mới đến đây.”
Doc nhâm nhi ly cà phê Linda-Gail vừa mang ra
cho ông. “Cháu ăn đi cho nóng.”
Doc tiếp tục trò chuyện. Ông đã làm bác sỹ ở thị
trấn này gần ba mưoi năm nay. Khi đến đây ông
vẫn còn là một thanh niên. Ông kể chuyện về
cuộc đời mình trong khi Reece ngồi nhìn đĩa
thức ăn. “Khi đến đây chú chỉ muốn khám phá
nơi này nhưng rồi chú thấy yêu nó, có lẽ vì chú
đã yêu người con gái mắt nâu tên là Susan. Cô
chú đã có với nhau ba người con và cậu con trai
lớn cũng là bác sỹ đi làm việc một năm ở
Cheyenne (2). Con gái thứ hai của chú, Annie đã
có gia đình và đang làm cho tạp chí Địa lý Quốc
gia. Hai vợ chồng nó đã chuyển đến Washington
D.C ở và có một con trai rồi. Đứa nhỏ nhất nhà
đang làm việc ở California. Nó nghiên cứu triết
học nhưng chú không biết nó sẽ nghĩ ra được
triết lý gì đây. Hai năm trước vợ chú đã qua đời
vì bệnh ung thư vú.”
“Xin chia buồn cùng chú.”
“Đó là khó khăn rất lớn đối với chú.” Doc cúi
xuống nhìn chiếc nhẫn cứơi và nói tiếp. “Sáng
nào thức dậy chú cũng tưởng cô ấy còn nằm
cạnh mình.”
“Món của chú đây” Linda-Gail đặt món ăn của
Doc lên bàn và cả hai người cùng cười khi Reece
nhìn khẩu phần của ông. “Chú ấy sẽ ăn hết
đấy.” Trước khi bước đi cô còn nói lại trêu chọc
Doc. Một đĩa đầy chặt bánh kếp, trứng ốp, bánh
hamburger, thịt rán ăn cùng với nước sốt.
“Chú ăn hết được chỗ này hay sao?”
“Ngồi đó xem rồi cháu sẽ thấy, cô bé ạ. Ngồi
xem mà học tập.”
Nhìn ông rất khỏe trong chiếc áo sơ mi và áo len
đan, đúng mẫu người luôn ăn uống và luyện tập
điều độ. Khuôn mặt ông hồng hào, cặp mắt rất
sáng.
Nhìn bữa sáng của ông khiến người ta liên
tửơng ông là một tài xế đã phải nhịn đói trên
quãng đường dài.
“Gia đình cháu ở miền Đông phải không?”
“Vâng, bà cháu sống ở thành phố Boston.”
“Cháu học nấu ăn ở đó à?”
Cô nhìn chăm chú đĩa thức ăn đang bếin mất
dần trước mặt Doc. “Vâng, cháu bắt đầu học nấu
ăn ở đó. Sau đó cháu đi học ở Viện nấu ăn New
England ở Vermount và học thêm một năm tại
khách sạn Cordon Blue ở Pháp.”
“Học ở viện nấu ăn và cả ở Paris. Thú vị thật.,”
Doc chớp mắt có vẻ ngạc nhiên.
“ý chú muốn nói gì?” Cô chợt nhận mình đã tiết
lộ quá nhiều về bản thân, điều cô chưa từng
làm trong suốt hai tuần qua. “Xin lỗi chú, bây
giờ cháu phải quay lại làm việc. Rất vui được
gặp chú.”
Reece làm việc suốt ca trưa và nửa ca chiều. Cô
quyết định dành cả buổi chiều để đi dạo. Cô sẽ
thăm hồ, khám phá mấy khu rừng và con suối
quanh đây để thư giãn và hít thở không khí
trong lành. Cô sẽ chụp ảnh và gửi tặng cho bà
mình.
Cô thay giày, đeo ba lô đúng cách mà sách
hứơng dẫn du lịch dạy khi đi picnic. Cô sẽ lại ra
ngoài, sẽ tìm một điểm nào đó quanh hồ để
ngồi và đọc tờ rơi quảng cáo mà khách sạn vừa
cung cấp cho cô.
Mỗi ngày cô sẽ dành một chút thời gian để
khám phá thị trấn, đi thăm các công viên. Ra
ngòai sẽ luôn là điều tốt đối với cô.
Lần đầu tiên được nghỉ trọn ngày cô sẽ đi thăm
con sông. Nhưng tạm thời bây giờ cô chỉ đi thăm
những nơi mà sách hứơng dẫn gợi ý.
Reece chậm rãi thả bộ từng bước. Ít nhất thì
việc đó cũng mang lại cho cô sự thoải mái. Chả
việc gì phải vội vàng cả. Trứơc đây cô chưa từng
bao giờ dành cho mình khỏang thời gian như
thế này. Chỉ trong vòng tám tháng mà cô làm
nhiều hơn cả những việc cô làm trong hai mưoi
tám năm qua. Có thể cô hơi ngớ ngẩn nhưng
điều chắc chắn là cô đã mất tỉnh táo, hoảng
loạn và sợ sệt. Còn rất nhiều việc cô phải làm,
phải sắp xếp lại.
Cô sẽ không bao giờ có thể trở lại được với con
người vốn có của mình – một cô gái năng động,
đầy tham vọng. Cô phải từ bỏ những sở thích
trước đây. Bây giờ cô lại bắt đầu tìm lại được
những cảm giác đã bị lu mờ trong thời gian qua.
Đó là cảm giác về ánh sáng và bóng tối, cảm
giác nước tan chảy dưới chân cô.
Cô muốn dừng lại ở đây ngay lúc này để ngắm
những con diệc lặng lẽ bay lên, nhẹ nhàng như
áng mây bay lên khỏi mặt nước hồ. Ngắm nhìn
những gợn sóng lan ra trên mặt hồ cho đến khi
va vào chiếc thuyền nhỏ mà cậu bé đang bơi
trên mặt hồ.
Cô không kịp lấy máy ảnh chụp cảnh con diệc
bay lên nhưng bây giờ cô có thể thoải mái chụp
cảnh cậu bé ngồi trên chiếc thuyền màu đỏ, trên
làn nước xanh phản chiếu bóng những ngọn núi
phía xa.
Reece thầm nghĩ cô sẽ chú thích chi tiết cho mỗi
bức hình vừa chụp được và lại tiếp tục bước đi.
Làm như vậy bà cô sẽ biết cô đang đến những
đâu. Cô biết bà đang rất lo lắng cho cô nhưng cô
chả thể làm được gì khác ngoài những bức thư
điện tử và những cuộc điện thoại gọi về cho bà
thông báo cô đang ở đâu, tình trạng của cô như
thế nào.
Tất nhiên cô sẽ không nói cho bà biết tình trạng
thực của mình.
Xung quanh hồ là những ngôi nhà và túp lều
nhỏ nhỏ. Đây đó có gia đình đang làm món thịt
nướng để cải thiện ngày chủ nhật. Ngày hôm
nay sẽ là một ngày tuyệt vời để thưởng thức
món gà nứơng với salad, rau trộn, uống trà đá
hoặc bia.
Một chú chó lao xuống nước bơi ra đuổi quả
bong xanh mà cô chủ của nó vừa ném xuống
song trong khi cô bé đứng trên bờ hồ hô hào cổ
vũ. Khi vào đến bờ nó thỏai mái vẫy đuôi nước
làm cho những giọt nước bay ra phản chiếu ánh
nắng mặt trời như những hạt kim cương nhỏ.
Nó sủa rít lên có vẻ phấn khích và sẵn sàng lặp
lại nhiệm vụ khi cô chủ lại tung quả bong xuống
nước.
Reece lấy chai nứơc nhấp vài ngụm và thong
thả đi về phía mấy hàng cây.
Có thể cô sẽ lại gặp một con nai hay con hươu
gì đó như lúc sáng sớm nếu cô đi nhẹ nhàng.
Sách hướng dẫn du lịch nói trong rừng có thể có
gấu nhưng cô chả thèm chú ý. Hơn nữa, họ nói
gấu sẽ bỏ đi khi ngửi thấy hơi người.
Tuy nhiên, cô vẫn phải cẩn thận, không đi xa và
mặc dù là có la bàn trong tay nhưng cô vẫn phải
chú ý tới đường đi của mình.
Trong này lạnh hơn. Cô nghĩ chắc ánh nắng mặt
trời không xuyên được xuống chỗ mấy vũng
nước và đống tuyết bên dứơi. Con suối nhỏ mà
cô vừa đi qua ban nãy buộc phải oằn mình chảy
vòng qua đám băng tuyết đó.
Cô đi theo dòng nước và lắng nghe những tiếng
róc rách nhẹ nhàng ở những nơi băng tuyết
đang tan. Cô giật thót mình khi nghe thấy tiếng
động và tiếng bước chân chạy. Tại sao vậy?
Tiếng chân người hay chân thú? Cô giở sách
hướng dẫn ra xem lại.
Lại có tiếng sột sọat làm cô sợ chết cứng một
lúc mới dám từ từ ngước mắt nhìn lên. Có thể là
thần hồn nát thần tính nhưng cũng có thể là
tiếng động đó là do con hươu gây ra. Cô đứng
lặng một lúc nhìn nó trừng trừng.
Chắc là do một cơn gió gây ra. Cô lấy máy ảnh
định chụp con hươu và bật cười với chính mình.
Tiếng động làm con hươu hỏang hốt chạy vào
rừng.
Cô đứng nhìn theo con vật chạy trốn và lẩm
bẩm “Tao biết rồi. Thế giới này đầy rẫy những
chuyện nguy hiểm mà.”
Reece bỏ máy ảnh vào túi và bây giờ cô mới
nhận thấy cô đã không còn nghe thấy tiếng chó
sủa hay tiếng xe chạy ngoài đường thị trấn vọng
vào. Chỉ có tiếng gió xào xạc thổi và tiếng nước
xì xèo phát ra từ phía con suối.
Có lẽ mình nên chuyển vào sống trong rừng, tìm
cho mình một thế giới riêng hoàn toàn cô lập.
Mình sẽ trồng rau và sẽ chỉ ăn rau quả.” Cô
phân vân nghĩ khi lội qua con suối. “Cũng đâu
đến nỗi nào. Mình sẽ học cách câu cá. Một
tháng mình sẽ chỉ vào thị trấn một lần để mua
thức ăn.”
Cô bắt đẩu tưởng tượng cuộc sống mới của
mình. Sẽ không quá xa hồ nước cũng không quá
sâu trong rừng. Căn nhà sẽ có rất nhiều cửa sổ,
chả khác gì cuộc sống ở bên ngoài.
“Mình sẽ bắt đầu công việc kinh doanh trong căn
nhà nhỏ. Sẽ nấu thức ăn và bán, có thể là bán
qua mạng internet. Sẽ không bao giờ rời khỏi
ngôi nhà và sẽ trở thành con người sợ đám
đông.” Không, mình sẽ sống trong rừng – như
thế sẽ tốt hơn – nhưng vẫn làm việc trong thị
trấn. Có thể là ngay tại thị trấn, sẽ tiếp tục làm
việc cho Joenie.
Mình sẽ dành ra vài tuần để thử xem mọi việc
diễn ra thế nào. Mình sẽ không ở khách sạn
hôm qua nữa, chắc chắn như thế. Nhưng đi đâu
thì chưa biết sẽ tính sau vậy.”
Cô hét lên sợ hãi lùi lại và súyt ngã ngửa.
Trứơc đó, con hươu đã làm cho cô sợ hết hồn
thì bây giờ cô lại gặp một người đàn ông nằm
trên võng, đặt một cuốn sách trên ngực.
Người ấy đã nghe thấy tiếng cô, cả tiếng cô thì
thầm với chính mình. Anh tưởng cô sẽ đi về
phía hồ nước nhưng cô lại đi đến chỗ anh. Anh
đặt cuốn sách xuống và bắt đầu quan sát cô.
Có thể là một ngừơi phụ nữ thành thị đang
muốn trở về với thiên nhiên hoang dã. Nhìn
dáng vẻ và cách ăn mặc của cô anh có thể đoán
ra.
Có phải cô ấy lấy điện thoại ra gọi không? Cô ấy
có thể gọi cho ai được nhỉ?
Cô gạt tóc ra sau, khuôn mặc tái xám vì sợ hãi,
hai mắt trợn tròn.
“Cô bị lạc hay sao?”
“Không, có, à mà không.” Cô lúng túng ngơ ngác
nhìn quanh như người vừa từ hành tinh khác
đến. “Tôi chỉ đi dạo thôi, tôi không để ý nên vô
tình đi qua đây!”
“Đừng có chối. Cô muốn tôi đi lấy súng không?”
“Ồ, không, tôi biết đây là nhà riêng của anh
mà.”
“Điều đó liên quan gì đến cô.”
“Căn nhà rất xinh.” Cô đứng ngắm căn lều được
cất đơn giản của người đàn ông, bên trong chỉ
có duy nhất một chiếc bàn và một chiếc ghế.
Như thế cũng tốt, một chiếc bàn và một chiếc
ghế là đủ.
“Tôi không biết đây là nhà riêng của anh. Xin
lỗi.” Cô nói tiếp.
“Tôi không thích xin lỗi. Tôi thích cuộc sống riêng
biệt thế này.”
“Ý tôi muốn nói là… Anh hiểu tôi muốn nói gì
mà.” Cô hít thở một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh
trong khi tay liên tục xoáy ra xoáy vào chíêc nắp
chai nước. Đối mặt với những người lạ không
phải là việc quá khó đối với cô. Điều cô không
thể chịu đựng được chính là ánh mắt thương hại
của những người cô quen biết.
“Sao cô cứ nhìn tôi trừng trừng thế? Cô có biết
làm như vậy là rất thô thiển không?”
Anh nheo mắt nhìn cô. Cô rất thích nhìn những
người biết cách nheo mắt như vậy. Dường như
họ có một bộ phận cơ riêng để thực hiện động
tác đó. Một lát sau, anh ta hờ hững giật nắm lon
bia và nói tiếp. “Cô có biết ai là người quyết
định việc làm đó là thô thiển không?Việc làm gì
được coi là thô thiển ở bất cứ nến văn hóa
nào?”
“Hiệp hội PRS”
Anh ta hỏi lại ngay “Ý cô muốn nói Hiệp Hội
ngăn ngừa những hành động thô thiển phải
không? Nó ngừng họat động lâu rồi.”
“Không, theo tôi được biết họ vẫn tiếp tục họat
động ở những nơi bí mật.”
“Cụ tôi từng là thành viên của Hiệp hội đó
nhưng tôi chả thèm quan tâm đến hoạt động khỉ
gió của nó.”
“Vậy thì anh sẽ thấy hoạt động của nó trong bất
kỳ gia đình hay tổ chức nào. Bây giờ tôi sẽ để
anh tiếp tục đọc.”
Cô quay đi trong khi anh ta phân vân khong biết
có nên mời cô một lon bia hay không, làm như
thế có phần đường đột. Đúng lúc đó một tiếng
nổ lớn vang lên.
Anh ta có vẻ thích thú trước phản ứng của cô.
Đúng là dân thành thị. Nhưng khi thấy cô nằm
yên bất động không nói được lời nào, anh hiểu
là cô đang rất sợ. Anh ra khỏi võng để đến chỗ
cô đang nằm và cúi xuống.
“Chỉ là tiếng nổ lốp thôi. Có thể đó là tiếng nổ
của chiếc xe tải nhà Carl Sampson.” Anh nói rất
thản nhiên.
“Nổ lốp” Cô run rẩy nhắc lại.
Anh nghe rõ tiếng cô lẩm bẩm run rẩy vì sợ hãi.
“Đúng thế.” Anh nắm tay cô để an ủi nhưng cô
vẫn nằm im co rúm người.
“Đừng, đừng động vào tôi. Tôi muốn nằm im
một lát.”
“Được thôi.” Anh quay lại nhặt chai nước cô vừa
ném văng ra khi nằm xuống. “Cô dùng loại đồ
uống này sao?”
“Vâng, cám ơn anh.” Cô nhận lại chai nước
nhưng đôi tay run rẩy đến nỗi không mở được
nắp chai. Anh lấy lại chai nước mở nắp ra và
đưa cho cô.
“Tôi không sao cả. Chỉ bị giật mình thôi.”
Đúng là đồ ngốc, anh thầm nghĩ.
“Tôi nghĩ đó là tiếng súng”
“Rồi cô sẽ nghe thấy tiếng súng.Mặc dù bây giờ
không phải là mùa đi săn nhưng người ta vẫn có
thể nổ súng nếu họ thích. Đây là miền Tây
hoang dã mà.”
“Vâng, vâng, rất có thể. Tôi sẽ làm quen dần.”
Reece lắp bắp đáp lời.
“Cô muốn đi bộ trong rừng thì nên mặc đồ màu
sáng, có thể màu đỏ hoặc màu cam.”
“Vâng, đúng thế. Lần sau tôi sẽ mặc.”
Mặt cô đã hồng trở lại một chút nhưng Brody
nhận thấy đó chỉ là biểu hiện của sự xấu hổ.
Ngay cả khi cô đứng dậy hơi thở vẫn còn hổn
hển và phải khó khăn lắm cô mới gạt được mái
tóc ra sau.
“Giải trí một chút thế là đủ rồi. Chúc cô vui vẻ
với thời gian còn lại của mình.”
“Hy vọng thế.”
Anh thầm nghĩ, nếu anh là con ngừơi lịch sự thì
lẽ ra anh phải mời cô ngồi xuống hoặc ít nhất thì
cũng nên đưa cô trở lại thị trấn. Nhưng rất tiếc
anh không phải con người như vậy.
Cô ngập ngừng bước đi được vài bước và ngoái
lại giới thiệu. “Tên tôi là Reece”
“Tôi gặp cô rồi.”
“Ồ, vậy thì tốt quá, Hẹn gặp lại anh”
Làm sao tránh khỏi được. Anh thầm nghĩ như
vậy trong khi Reece vẫn lầm lũi bước đi. Hình
như cô nàng vẫn chưa hết sợ hãi. Mặc dù vậy,
trong cô ta vẫn tóat lên vẻ hấp dẫn đàn ông.
Chính vẻ sợ sệt của Reece làm anh thấy thích.
Anh luôn tò mò tìm hiểu điều gì khiến người ta
trở nên bối rối. Và đối với cô Reece Gilmore này
thì cho dù điều đó là gì đi chăng nữa anh vẫn có
thể khẳng định chắc chắn đó chỉ là do cảm xúc
nhất thời của cô.
Reece vừa đi vừa ngắm mặt hồ với những gợn
sóng lăn tăn, những con thiên nga và con
thuyền đi lại. Sẽ phải mất rất nhiều thời gian
nếu cô muốn đi vòng quanh hồ nhưng cô sẽ có
thể trấn tĩnh lại và sự bối rối của cô sẽ qua đi.
Cơn xúc động khiến cô đau nhói một bên đầu
nhưng không sao. Khi về đến khách sạn cô sẽ
uống thuốc nếu cơn đau không giảm.
Ruột gan cô cồn cào nhưng dù sao thì đó cũng
chưa phải là điều tồi tệ nhất đến với cô lúc này
vì cô vẫn còn tỉnh táo, chưa đánh mất thể diện
của mình.
Tại sao lúc cô đang ở một mình trong rừng thì
tiếng nổ đáng ghét đó lại không xảy ra? Nhưng
rồi cô lại nghĩ cho dù có ở một mình thì tình
trạng của cô cũng chả khá hơn chút nào. Cô sẽ
vẫn run rẩy, co rúm người vì sợ hãi.
Chắc chắn Brody đã chứng kiến hết những hành
động của cô. Nước của cô đây. Bình tĩnh đi. Rất
may là anh ta đã không vuốt ve, vỗ về, dỗ dành
cô.
Ánh sáng mặt trời khiến cô chói mắt. Reece mở
túi lấy kính râm ra đeo và tự nhủ sẽ phải ngẩng
cao đầu chậm rãi bước từng bước một như
người bình thường. Cô còn mỉm cười gật đầu với
một cặp vợ chồng cũng đi dạo quanh hồ với cô,
thậm chí còn vẫy tay chào người lái xe qua
đường cho đến khi cô đi ra đến đường lớn.
Lại là cô bé cô mới gặp hôm trước đang trực lễ
tân. Reece không thể nhớ nổi tên cô ta là gì. Cô
gái mỉm cười chào Reece và hỏi thăm sức khỏe
cũng như chuyến bách bộ của cô. Tất nhiên cô
biết cách lịch sự trả lời nhưng không giấu nổi ý
nghĩ là mình đang nói dối.
Cô muốn về phòng ngay lập tức.
Cô leo cầu thang về phòng và đứng ngay sau
cửa thở dài như vừa trút được gánh nặng.
Trước tiên cô kiểm tra lại tất cả các khóa, sau
đó uống thuốc và chả thèm cởi quần áo, giày
dép cô leo lên giường nằm.
Nhưng Reece đã bất lực, cô không thể trấn tĩnh
lại được để đi vào giấc ngủ.
(1) Món trứng rán tẩm tương ớt và nước sốt cà
chua thường ăn với đậu rán và pho mát
(ND)
(2) Thủ phủ của bang Wyoming (ND)