Thiên Thần Hộ Mệnh

Chương 7

Hai người phụ nữ đang ngồi trong sảnh chờ Caine và Lyon. Một túi hành lý lớn màu lốm đốm trắng và xám đặt trên sàn giữa họ.

Caine cố nhấc cái túi lên, rồi lắc đầu. “Vì Chúa, Jade à, chẳng có con ngựa nào có thể chở nặng thế này. Trọng lượng của nó quá lớn đối với lũ ngựa.”

Anh quỳ xuống trên một chân, tháo miệng túi ra và liếc vào trong. Thế rồi anh huýt sáo. “Có cả kho vũ khí chết người ở đây”, anh bảo Lyon. “Ai đã xếp cái túi này?”

“Tôi đấy”, Christina trả lời. “Chỉ có ít vũ khí mà tôi nghĩ rằng Jade có thể sẽ cần để bảo vệ cho hai người.”

“Vũ khí Jade có thể cần để bảo vệ tôi ư?” Giọng Caine nghe có vẻ ngờ vực. “Lyon, vợ cậu vừa mới sỉ nhục tôi đấy à?”

Lyon mỉm cười gật đầu. “Hẳn là thế, Caine ạ. Có khi cậu cũng nên nói lời xin lỗi và vượt qua chuyện này đi.”

“Vì lý do quái quỷ nào mà tôi phải xin lỗi chứ?”

“Như thế sẽ đỡ mất thời gian hơn”, Lyon giải thích. Anh đang cố kìm không cười phá lên, trong khi trông Caine vô cùng hoang mang.

“Hôn nhân đã khiến cậu mềm yếu rồi”, Caine lẩm bẩm.

“Mềm như bánh mì sữa ấy”, Lyon cười tuyên bố.

Caine quay lại tập trung bỏ những thứ không cần thiết ra khỏi túi hành lý.

Trong khi cả hai người phụ nữ cùng thở hắt ra hoảng hốt, Caine quăng lên sàn mấy con dao dài, hai khẩu súng lục và một đoạn xích trông ghê rợn. “Em sẽ không cần tất cả những thứ này, Jade ạ. Hơn nữa, nhút nhát như em thì làm sao dùng được mấy thứ này.”

Lúc này Jade đang nhặt lại đám vũ khí đó. “Để chúng đó, cô chiến binh bé bỏng của ta.”

“Ô, cứ làm theo ý mình đi”, nàng lẩm bẩm. “Thưa ngài, ngài đừng dùng lời âu yếm với tôi. Để mấy lời đó cho những phụ nữ khác trong đời ngài ấy. Tôi không phải là người yêu dấu của ngài, không phải tình yêu của ngài và tôi tuyệt đối không phải là cô chiến binh của ngài, ô, đừng ra vẻ bối rối một cách vô tội như thế, Caine ạ. Christina đã kể tôi nghe tất cả về những người phụ nữ khác rồi.”

Anh vẫn đang cố hiểu câu nói trước đó của nàng. “Trong cái đầu ngớ ngẩn kia, gọi em là chiến binh là cách gọi âu yếm ư?”

“Đó là điều dĩ nhiên nhất rồi, đồ thô lỗ”, nàng đáp trả. “Tôi sẽ không bắt anh phải xin lỗi vì đã bảo tôi ngớ ngẩn, nhưng chỉ vì anh vẫn còn cáu kỉnh trước tin ngôi nhà vừa bị thiêu rụi thôi đấy.”

Caine cảm thấy muốn gầm lên tức giận. Anh hoàn thành công việc loại bỏ những thứ vũ khí không cần thiết ra khỏi túi, rồi đóng khóa lại. “Cảm ơn vì đã phải mất công vào chuyện rắc rối này, Christina, nhưng có lẽ cô sẽ cần vũ khí để bảo vệ an toàn cho Lyon. Đi nào Jade”, anh ra lệnh, rồi một tay xách túi, tay còn lại nắm lấy tay Jade, siết chặt đến đau điếng.

Jade chẳng bận tâm. Nàng quá thỏa mãn vì mình đã kể chuyện trôi chảy đến thế - ngay lập tức thuyết phục được Caine và khiến anh rối tung. Quai hàm anh lúc này siết chặt, cho thấy anh đang không có tâm trạng để nói lý lẽ. Nàng để anh lôi mình ra ngoài qua cửa hậu. Người hầu của Lyon đã chuẩn bị sẵn sàng hai con ngựa cho họ. Ngay khi Jade vừa bước qua ngưỡng cửa, Christina đã lao đến ôm chầm lấy nàng và thì thầm. “May mắn nhé.”

Caine buộc túi hành lý vào con ngựa của anh, rồi quăng Jade lên lưng con còn lại. Nàng vẫy tay chào và theo Caine lên đường từ cổng sau.

Jade ngoái ra sau một lần nữa nhìn Lyon và Christina. Nàng cố ghi nhớ nụ cười của Christina, cả vẻ cau mày của Lyon nữa, vì nàng chắc rằng mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ lần nữa.

Christina đã hơn một lần nhắc đến định mệnh với nàng. Cô ấy tin rằng Caine sẽ trở thành người bạn đồng hành suốt đời của nàng. Nhưng Christina không hiểu toàn bộ tình huống. Khi Christina biết được sự thật, Jade sợ rằng người bạn mới của nàng sẽ chẳng bao giờ thèm nhìn mặt nàng lần nữa.

Nghĩ đến chuyện đó thật quá đau đớn. Jade buộc mình chỉ được nghĩ đến lý do nàng có mặt ở đây. Nhiệm vụ của nàng là bảo vệ Caine cho đến khi Nathan quay về nhà.

Và chỉ thế thôi. Số mệnh của nàng đã được định đoạt từ nhiều năm về trước. “Bám sát theo ta nào, Jade”, Caine ra lệnh.

Jade ngay lập tức thúc ngựa đi theo sát. Chắc chắn Caine đã đi đường vòng ra khỏi London. Anh đi vòng men theo ngoại ô thành phố, rồi quay lại lối cũ để đảm bảo họ không bị bám theo.

Anh không chịu đi về hướng Bắc cho đến khi họ đã cách thành phố một giờ đi đường.

Lẽ ra chuyến đi đó chỉ mất khoảng ba giờ đồng hồ. Nhưng vì bản năng thận trọng của anh nên sau khi đi được nửa đường rồi anh mới chịu đi theo đường chính.

Jade nhận ra khu vực này. “Nếu họ không chuyển nó đi, thì xe ngựa của Nathan chỉ ở trước chúng ta một đoạn”, nàng nói với Caine.

Đoạn đường xa hơn là nàng nhớ. Jade kết luận chiếc xe đã bị kéo đi mất khi họ đi thêm nửa giờ nữa mà vẫn chưa thấy nó đâu.

Thế rồi khi rẽ qua một khúc quanh khác trên đường đi, họ thấy chiếc xe cạnh khe núi hẹp.

Caine không hề nói một lời nào. Nhưng vẻ mặt anh thật dữ tợn khi họ đi ngang qua chiếc xe ngựa đó.

“Sao?” Nàng hỏi.

“Đúng là nó đã bị thiêu rụi”, anh trả lời. Nàng nhận thấy vẻ giận dữ trong giọng nói của anh và bắt đầu lo lắng anh sẽ đổ lỗi cho nàng đã gây ra sự phá hoại này. “Đó là tất cả những gì anh phải nói à?” Nàng hỏi, rồi thúc ngựa lên cạnh Caine để có thể nhìn thấy mặt anh. “Anh đã không tin tôi, đúng không? Đó là lý do vì sao anh nổi giận.”

“Giờ ta tin em rồi”, anh phản công.

Nàng chờ một lúc lâu mới nhận ra rằng anh sẽ không nói thêm gì nữa.

“Và?” Nàng hỏi, trong đầu nghĩ cách bắt anh xin lỗi.

“Và gì?”

“Anh không còn gì khác để nói nữa à?” Nàng hỏi.

“Ta chỉ có thể nói rằng ngay khi tìm thấy đám con hoang đã gây ra chuyện này, ta sẽ giết hết bọn chúng”, anh trả lời bằng giọng êm ái đầy chết chóc. “Sau khi chúng đã chết, có lẽ ta sẽ thiêu xác của chúng cho hả giận. Phải, ta có thể nói thế, nhưng điều đó chỉ khiến em thấy khó chịu thôi, đúng không Jade?”

Mắt nàng mở to trong cơn tuôn trào giận dữ của anh. Nàng hoàn toàn tin chắc anh có ý định làm đúng như những gì mình đã nói. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng nàng.

“Phải, Caine ạ, tôi sẽ thấy khó chịu khi nghe những kế hoạch như thế. Anh không thể cứ giết người bừa bãi thế được, dù cho anh có nổi giận với chúng đến nhường nào.”

Anh ghìm cương ngựa, dừng đột ngột cạnh nàng. Rồi anh với tay sang và nắm lấy gáy nàng. Nàng kinh ngạc đến nỗi không hề cố tránh ra.

“Ta bảo vệ những gì là của mình.”

Nàng sẽ không tranh cãi với anh. Trông anh như thể sẽ siết cổ nàng nếu nàng làm thế. Jade chỉ nhìn thẳng vào Caine và chờ đến khi anh thả mình ra.

“Em hiểu những gì ta đang nói với em chứ?” Anh hỏi.

“Tôi hiểu”, nàng trả lời. “Anh sẽ bảo vệ những gì thuộc về mình. Tôi hiểu.”

Caine lắc đầu. Cô nàng bé nhỏ ngây thơ này đang cố xoa dịu anh. Đột nhiên anh kéo nàng lệch sang một bên yên ngựa, cúi xuống, rồi hôn nàng. Thô bạo. Đầy sở hữu.

Nàng cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết. Caine lùi lại và nhìn thẳng vào mắt nàng. “Đã đến lúc em phải hiểu rằng em thuộc về ta rồi, Jade ạ.”

Nàng lắc đầu. “Tôi chẳng thuộc về ai cả, Caine à, cũng đã đến lúc anh phải hiểu điều đó.”

Trông anh có vẻ tức giận. Thế rồi, chỉ trong thoáng chốc, vẻ mặt anh dịu hẳn đi. Người bảo vệ đáng yêu của nàng rõ ràng đã quay lại. Jade suýt thở hắt ra vì nhẹ nhõm.

“Đã đến lúc chúng ta rời khỏi đường chính lần nữa rồi”, anh cố tình thay đổi chủ đề. “Caine này, tôi muốn anh nhận ra rằng...”

“Đừng tranh cãi”, anh cắt ngang.

Nàng gật đầu và đang định thúc ngựa xuôi theo con dốc thì Caine bỗng nắm lấy dây cương từ tay nàng và nhấc nàng vào lòng anh.

“Sao tôi lại phải đi cùng anh?” Nàng hỏi.

“Em mệt rồi.”

“Sao anh biết?”

Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, anh mỉm cười. “Ta biết.”

“Tôi kiệt sức rồi”, nàng thừa nhận. “Caine này, liệu ngựa của Lyon có đi theo chúng ta không? Bạn anh sẽ bực mình nếu bị mất con ngựa ấy đấy.”

“Nó sẽ đi theo chúng ta thôi”, anh trả lời.

“Tốt”, nàng nói, rồi vòng tay ôm lấy eo anh và tựa má vào ngực anh. “Anh có mùi thật dễ chịu”, nàng thì thầm.

“Em cũng vậy”, anh thì thầm đáp lại.

Giọng anh nghe cực kỳ quan tâm đến nàng. Và dường như anh đã quyết tâm chọn con đường thử thách nhất là đi xuyên qua rừng. Jade chịu đựng khổ sở trong đúng mười phút, rồi nàng cũng phải lên tiếng, “Sao anh lại làm cuộc hành trình này trở nên khó khăn đến thế?”

Caine dùng cánh tay gạt một cành cây chắn ngang mặt trước khi trả lời nàng. “Chúng ta đang bị theo đuôi.”

Anh nói với vẻ thản nhiên, khiến nàng sửng sốt như thể bị một kẻ lạ mặt cấu vào lưng. Ngay lập tức nàng nổi giận kêu lên. “Làm gì có chuyện đó, không thì tôi phải biết chứ.”

Nàng cố gắng đẩy người ra khỏi anh để có thể nhìn qua vai anh và tự mình kiểm tra, nhưng Caine không để nàng cựa quậy, “Ổn thôi”, anh nói. “Chúng vẫn còn cách chúng ta khá xa.”

“Làm thế nào anh biết được?” Nàng hỏi. “Chúng đã theo sau từ khi chúng ta rời khỏi London à? Không, dĩ nhiên là không. Không thì tôi đã nhận ra. Anh đoán chúng có bao nhiêu người, hả Caine? Anh có tuyệt đối chắc chắn không?”

Anh siết nhẹ nàng để nàng thôi không hỏi nữa, rồi trả lời. “Ta chắc chắn. Chúng đã theo chúng ta được khoảng ba, có thể là bốn dặm rồi. Cụ thể hơn nữa là từ khi chúng ta đi vào địa phận của ta. Ta tin là chúng có khoảng sáu hoặc bảy người.”

“Nhưng...”

“Ta phát hiện ra chúng khi quay lại đường cũ lần cuối cùng”, anh kiên nhẫn giải thích.

“Tôi cũng quay lại cùng anh, nếu anh còn nhớ”, nàng phản đối. “Nhưng tôi chẳng thấy ai cả.”

Giọng nàng nghe có vẻ điên tiết. Caine không biết phải hiểu phản ứng đó như thế nào.

“Chúng ta còn cách nhà anh xa lắm không?”

“Khoảng mười lăm phút đi đường nữa”, Caine trả lời.

Một lát sau đó họ băng qua một khu đất trống. Jade cảm thấy như thể mình mới lọt vào vùng đất thần tiên. “Ở đây đẹp quá”, nàng thì thầm.

Bãi đất trống đầy cỏ, bao quanh hai bên bởi một dòng suối nhỏ chảy xuôi theo triền dốc thoai thoải cạnh một ngôi nhà nhỏ. Ánh nắng xuyên qua tán cây bao quanh khung cảnh thần tiên đó.

“Có thể người gác rừng đang ở trong căn nhà đó”, nàng nói. “Có thể ông ta sẽ sẵn lòng giúp chúng ta giăng bẫy bọn người xấu.”

“Ngôi nhà đó bỏ hoang.”

“Vậy thì chúng ta sẽ phải tự mình giăng bẫy chúng thôi. Anh bỏ lại toàn bộ súng rồi à?”

Anh không trả lời nàng.

“Caine? Chúng ta không dừng lại sao?”

“Không”, anh nói. “Chúng ta sẽ đi đường tắt.”

“Anh đã chọn một chỗ khác để chờ chúng à?”

“Ta sẽ đưa em về nhà trước đã, Jade ạ.

Ta không định mạo hiểm khi có em đi cùng. Giờ thì cúi đầu xuống và ngậm miệng lại. Tình hình sẽ khó khăn đấy.”

Vì anh lại trở nên cáu kỉnh nên nàng đành làm theo. Nàng có thể cảm thấy cằm anh trên đỉnh đầu khi áp sát mặt vào cổ anh. “Hôm nào đó tôi muốn quay lại chỗ này”, nàng thì thầm.

Anh không nói gì trước nguyện vọng của nàng. Anh cũng chẳng hề phóng đại khi bảo rằng tình hình sẽ khó khăn. Ngay khi họ ra đến cánh đồng, Caine liền thúc ngựa phi nước đại. Jade có cảm giác như mình đang bay trong không trung. Nhưng cảm giác này không hề giống cảm giác lúc bị ném xuống sông Thames, vì lúc này nàng đang có Caine bên cạnh để níu vào. Bất kỳ ai đứng sau âm mưu này hẳn đã cử thuộc hạ đến địa phận của Caine để chờ anh. Jade lo đến khả năng sẽ có đột kích khi họ đến gần khu đất chính. Nàng cầu nguyện người của mình sẽ ở đó sẵn sàng nghênh chiến.

Họ mới lên đến đỉnh dốc và tiến ra bìa rừng thì tiếng súng vang lên. Lúc này Jade chẳng biết làm thế nào để bảo vệ sau lưng cho Caine. Nàng cố vặn người trong tay anh để xem mối đe dọa đến từ hướng nào, thậm chí theo bản năng nàng còn xòe bàn tay trên vai Caine để che chắn nhiều nhất cho anh trong khả năng có thể.

Tiếng súng đến từ phía đông nam. Jade nảy người lên đùi trái của anh, ngay khi một tiếng súng nữa vọng lại trong gió. “Bám chắc vào”, Caine ra lệnh đúng lúc nàng cảm thấy hơi nhói buốt trên sườn phải. Nàng khẽ thở hắt vì ngạc nhiên và cố nhìn xuống eo. Giống như thể một con sư tử vừa mới thò móng vuốt cào nàng vậy. Tuy nhiên, cũng nhanh chóng không kém, cảm giác đau buốt bắt đầu tiêu tan.

Thay vào đó là cảm giác nóng bừng khó chịu lan ra từ sườn và Jade kết luận một cành cây mà họ vừa lao qua đã cắt qua sườn nàng.

Cảm giác tê liệt kéo đến và nàng gạt vấn đề sướt da nhỏ xíu đó sang một bên. “Chúng ta sắp về đến nhà rồi”, Caine nói. Trong cơn lo lắng, nàng quên mất phải tỏ ra sợ hãi. “Cẩn thận phía sau khi chúng ta đến gần nhà”, nàng ra lệnh.

Caine không nghe theo mệnh lệnh đó. Anh theo con đường hậu dẫn đến chuồng ngựa. Người của anh hẳn đã nghe thấy tiếng huyên náo, vì có ít nhất là năm người đang lao về phía rừng, vũ khí sẵn sàng trên tay.

Caine hét bảo người giữ ngựa mở cửa, rồi phóng vào trong. Con ngựa của Jade phi nước đại theo sau. Người giữ ngựa túm lấy dây cương và quất con ngựa chui vào ngăn đầu tiên trước khi Caine nhấc Jade xuống đất.

Tay anh nắm chặt vào eo nàng khiến cơn đau trên sườn lại nhức nhối. Nàng cắn chặt môi dưới để khỏi hét vào mặt anh. “Kelley!” Caine quát lên.

Một người đàn ông trung niên tóc vàng với dáng người chắc nịch và hàm ria rậm rạp vội lao tới. “Có tôi, thưa ngài.”

“Ở đây với Jade”, anh ra lệnh. “Đóng chặt cửa cho tới khi ta quay lại.”

Rồi Caine cố nhảy lên lưng ngựa, nhưng Jade túm chặt lấy lưng áo của anh kéo thật mạnh. “Anh điên rồi sao? Lúc này anh không thể ra ngoài kia.”

“Thả tay ra, bé con”, anh nói. “Ta sẽ quay lại ngay.”

Anh gỡ tay nàng ra và nhẹ nhàng đẩy nàng tựa vào chuồng ngựa. Nhưng Jade không định đầu hàng. Nàng túm lấy ve áo của anh và níu thật chặt.

“Nhưng Caine à”, nàng rền rĩ trong khi anh gỡ tay nàng ra, “Chúng định giết anh đấy”.

“Ta biết, cưng à.”

“Vậy tại sao...”

“Ta định giết chúng trước.”

Anh nhận ra đáng lẽ mình không nên cho nàng biết điều đó khi nàng choàng tay quanh eo anh và siết chặt với sức mạnh đáng ngạc nhiên. Cả hai cùng nghe thấy hai tiếng súng nữa trong khi anh gỡ tay nàng ra. Caine đoán thuộc hạ của anh đã nghênh chiến. Còn Jade cầu nguyện người của nàng đã kịp can thiệp và đuổi đám người xấu đi rồi.

“Kelley, đóng cửa lại sau khi ta ra ngoài!” Caine vừa hét vừa nhanh thoăn thoắt phóng lên lưng ngựa và thúc con chiến mã quay đầu lại.

Một tiếng súng nữa vang lên sau khi Caine rời khỏi đó vài phút. Jade lao qua người giữ ngựa và nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ vuông nhỏ xíu. Không thấy Caine sõng soài trong vũng máu trên cánh đồng. Nàng bắt đầu thở trở lại.

“Chẳng có gì phải lo lắng cả”, nàng lẩm bẩm.

“Tốt nhất tiểu thư nên tránh xa cửa sổ”, Kelley thì thào phía sau.

Jade phớt lờ lời khuyên cho đến khi lão kéo mạnh tay nàng. “Tiểu thư, xin hãy đợi Hầu tước ở một nơi an toàn hơn. Tiểu thư đến đây ngồi xuống đi. Hầu tước sẽ quay lại sớm thôi.”

Jade không thể ngồi yên. Nàng cũng không thể ngăn mình đi lại hay cáu kỉnh. Nàng cầu nguyện cả Matthew và Jimbo đã xử lý bọn đột nhập. Đó là hai trong những thuộc hạ trung thành nhất của nàng. Cả hai cũng được huấn luyện tinh nhuệ về các mánh khóe, vì đích thân Black Harry đã chỉ đạo việc huấn luyện của họ.

Nàng kết luận tất cả chuyện này đều là lỗi của Caine. Nàng chắc chắn sẽ chẳng phải căng thẳng thế này nếu anh có chút nào đó giống với người đàn ông mà nàng đã đọc trong hồ sơ. Thế nhưng, dường như trong con người anh luôn tồn tại hai nhân cách hoàn toàn khác biệt, ồ, nàng biết những điều viết trong hồ sơ là thật. Cấp trên của Caine đã nhắc đến anh như một người lạnh lùng, tính toán mỗi khi nhiệm vụ cần anh đặc biệt cân nhắc. Nhưng người đàn ông nàng đã gặp không hề lạnh lùng hay vô cảm. Nàng đã chơi đùa với bản năng bảo vệ của Caine, nhưng nàng cũng tin rằng anh rất khắt khe. Hóa ra anh lại chẳng khắc nghiệt chút nào. Anh là người biết quan tâm, là người đã đứng ra che chở cho nàng.

Dĩ nhiên, vấn đề chính là sự mâu thuẫn trong anh. Jade không thích điều đó. Như thế khiến Caine không thể đoán được. Không thể đoán được đồng nghĩa với nguy hiểm.

Cửa chuồng đột nhiên bật tung. Caine đứng đó, con ngựa vẫn còn thở và sùi bọt mép sau lưng anh.

Nàng vô cùng nhẹ nhõm khi thấy anh vẫn an toàn, đầu gối nàng rủn ra. Các bắp thịt trên người bắt đầu nhức nhối. Nàng phải ngồi xuống chiếc ghế mà Kelley chuẩn bị cho nàng trước khi lên tiếng.

“Anh ổn cả chứ?” Nàng khó nhọc thốt lên. Caine nghĩ trông nàng như sắp khóc òa lên đến nơi. Anh mỉm cười trấn an nàng, rồi dắt con ngựa vào trong. Sau khi đưa dây cương cho người giữ ngựa và vẫy tay ra hiệu đám thuộc hạ phía sau quay ra ngoài, anh thoải mái tựa người lên tường cạnh nàng. Anh đang chủ tâm làm nàng tin rằng những chuyện đã xảy ra chẳng có gì khác thường lắm.

“Cuộc đụng độ đã kết thúc lúc ta xông vào rừng.”

“Cuộc đụng độ kết thúc rồi sao? Làm sao kết thúc được?” Nàng hỏi. “Tôi không hiểu.”

“Hẳn chúng đã đổi ý”, anh nói.

“Anh không cần nói dối tôi”, nàng kêu lên. “Anh cũng thôi diễn kịch như thể chúng ta đang nói về chuyện mùa màng đi được rồi. Giờ kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”

Anh thở dài thườn thượt. “Phần lớn vụ đụng độ đã kết thúc lúc ta ra đến đó.”

“Caine, không nói dối thêm nữa”, nàng ra lệnh.

“Ta không nói dối”, anh phản đối.

“Vậy nói nghe hợp lý chút xem nào”, nàng ra lệnh. “Anh là người nói chuyện theo lý lẽ, nhớ không?”

Anh chưa từng nghe giọng điệu đó từ nàng. Có Chúa chứng giám, lúc này nghe nàng nói như một tổng chỉ huy vậy. Caine cười thừa nhận, “Đó là chuyện quái đản nhất ta từng chứng kiến. Ta đã hạ được hai tên, rồi quay lại nơi mà ta nghĩ đám còn lại đang ẩn nấp, nhưng khi ta đến đó thì chúng đã đi rồi”.

“Chúng bỏ chạy ư?”

Anh lắc đầu. “Có dấu hiệu đã xảy ra giao chiến ở đó.”

“Vậy thuộc hạ của anh...”

“Đang đi cùng ta”, anh xen vào.

Jade xếp hai tay trong lòng, mắt nhìn xuống để anh không thấy được vẻ mặt của nàng. Nàng sợ mình sẽ không giấu được vẻ nhẹ nhõm hay hài lòng. Matthew và Jimbo đã làm việc rất tốt. “Đúng là chuyện đó nghe thật vô lý”, nàng đồng ý với anh.

“Có dấu hiệu của một cuộc đụng độ”, anh vừa nói vừa chăm chú quan sát nàng.

“Dấu hiệu ư?” Nàng hỏi lại bằng giọng thì thào nhẹ bẫng. “Ví dụ?”

“Dấu chân... Vết máu trên lá”, anh trả lời. “Cả những dấu hiệu khác nữa, nhưng chẳng thấy thi thể nào.”

“Anh có nghĩ rằng chúng đã xảy ra lục đục nội bộ không?”

“Mà không gây ra âm thanh nào ư?” Anh hỏi lại với vẻ nghi ngờ.

“Anh không nghe thấy tiếng gì à?”

“Không.” Caine tiếp tục tựa vào tường, chằm chằm nhìn Jade.

Nàng đáp trả ánh mắt đó. Nàng đoán chắc anh đang sàng lọc những thông tin mình có được trong vài giờ qua, nhưng vẻ mặt lạ lùng của anh khiến nàng lo lắng. Đột nhiên nàng nhớ đến câu chuyện mà Black Harry rất thích kể, chuyện về những con gấu xám Bắc Mỹ kỳ diệu, không thể đoán trước, cứ lang thang ở vùng hoang dã của châu Mỹ. Đó là một giống loài xảo quyệt. Bác Harry bảo loài gấu đó thực sự thông minh hơn nhiều so với những người săn lùng chúng. Chúng thường cố tình dẫn dụ nạn nhân của mình vào bẫy hay vòng lại tấn công từ sau lưng. Kẻ đi săn khốn khổ ngây thơ thường sẽ chết trước khi nhận ra mình thực sự đã trở thành con mồi.

Liệu Caine có quỷ quyệt như loài gấu xám đó? Nghĩ đến khả năng đó thật đáng sợ. “Caine này, anh cứ nhìn thế làm tôi sợ đấy. Tôi không thích thấy anh cau có.” Nàng nhấn mạnh lời nói dối của mình bằng cách xoắn hai tay với nhau. “Anh hối hận vì đã dính dáng đến đống lộn xộn này, đúng không? Tôi không thể trách anh được”, giọng nàng hơi cường điệu, đầu gật gật theo lời nói. “Anh sẽ chơi đùa với tính mạng bản thân nếu còn ở cạnh tôi. Tôi rất giống một con mèo. Tôi mang vận xui đến cho con người. Anh cứ bỏ tôi lại đây, trong nhà kho của anh và vào nhà đi. Khi bóng đêm buông xuống, tôi sẽ đi bộ về London.”

“Ta tin là em vừa sỉ nhục ta lần nữa”, giọng anh kéo dài. “Không phải ta từng giải thích rằng không ai được chạm vào những gì thuộc về ta rồi sao?”

“Tình cờ tôi lại không thuộc về anh”, nàng đáp trả, đôi chút cáu kỉnh vì anh chẳng ấn tượng với khả năng diễn xuất của nàng. Lẽ ra lúc này anh phải an ủi nàng mới đúng, không phải sao? “Anh không thể chỉ đưa ra quyết định là tôi... Ôi, thôi bỏ đi. Anh có bản tính sở hữu đáng xấu hổ, đúng không?”

Anh gật đầu. “Ta mang bản tính sở hữu bẩm sinh, Jade ạ, và em sẽ thuộc về ta.” Lúc này nghe anh nói cực kỳ nhẫn tâm, nhưng Jade vẫn can đảm đáp trả ánh mắt của anh. “Thưa ngài, ngài không chỉ nhầm lẫn, mà cũng ngang bướng khủng khiếp nữa. Tôi cược là hồi còn nhỏ ngài chẳng bao giờ cho ai chơi chung thứ gì, đúng chứ?”

Nàng không để anh có thời gian trả lời câu suy diễn đó. “Thế nhưng, tôi không hề có ý sỉ nhục anh.”

Caine kéo nàng đứng dậy, rồi quàng tay quanh vai nàng và dẫn nàng về phía cửa. “Caine này.”

“Gì thế?”

“Anh không thể tiếp tục bảo vệ tôi.”

“Và lý do là gì nào, tình yêu của ta?”

“Một người làm cha không nên mất đến hai người con trai.”

Anh thầm nghĩ cô gái này chắc chắn không chịu để yên cho khả năng chịu đựng của anh. Thế nhưng, giọng nàng nghe rất hoảng hốt, vậy nên anh quyết định không phản đối gì. “Em nói đúng”, anh trả lời. “Anh trai em cũng không nên mất đi cô em gái duy nhất của mình. Giờ nghe ta nói đây. Ta không hối hận vì đã dính vào chuyện này và ta sẽ không rời bỏ em. Ta là người bảo vệ của em, nhớ chứ?”

Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc và nàng nói, “Không, anh còn hơn là người bảo vệ. Anh đã trở thành thiên thần hộ mệnh của em”.

Trước khi anh kịp trả lời, nàng đã kiễng chân lên và hôn anh.

“Lẽ ra em không nên làm thế”, nàng lên tiếng một lúc sau đó, cảm thấy mặt đỏ bừng lên. “Em thường không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng khi ở cạnh anh... chà, em nhận ra mình rất thích mỗi khi anh ôm em. Em thực sự rất băn khoăn về sự thay đổi đột ngột này của mình. Anh có nghĩ em là một kẻ phóng đãng không?”

Anh không cười. Trông nàng quá chân thành và anh không muốn làm nàng tổn thương. “Anh vui vì em thích anh chạm vào em”, nói rồi anh dừng lại phía trong cửa và cúi xuống hôn nàng. “Anh cũng thích chạm vào em.” Thế rồi miệng anh chiếm lấy miệng nàng. Nụ hôn thật dài, mạnh bạo và lưu luyến. Lưỡi anh cọ vào đôi môi mềm mại của nàng cho đến khi chúng mở ra chào đón, rồi trượt vào trong bằng sự kiên quyết chậm rãi. Khi lùi ra, anh lại thấy vẻ sửng sốt trên mặt nàng. “Em đã cố hết sức trở thành tấm khiên che chắn cho anh trên lưng ngựa, đúng không tình yêu của anh?”

Quá ngạc nhiên trước câu hỏi đó, đầu óc nàng trống rỗng không có sẵn một lời giải thích hợp lý nào.

“Em đã làm gì chứ?”

“Em đã cố trở thành tấm khiên che chắn cho anh”, anh nhắc lại. “Khi em nhận thấy phát súng đến từ...”

“Em không có”, nàng cắt ngang.

“Và đêm hôm trước, khi em lao vào anh khiến anh mất thăng bằng, thực ra em đã cứu mạng anh”, anh tiếp tục như thể nàng không hề xen ngang.

“Em không cố tình. Lúc đó em hoảng sợ.” Nàng cắt ngang, không biết được anh đang nghĩ gì từ vẻ mặt kia và nàng vội nói tiếp, “Nếu có lần sau, em hứa sẽ không cản đường anh. Caine à, xin anh tha lỗi cho em vì đã quá lộn xộn. Anh thấy đấy, trước đây em chưa từng bị săn đuổi, bị bắn, hay... anh biết không, em nghĩ lúc này em không thấy dễ chịu lắm. Phải, em thấy buồn nôn. Thật đấy.”

Phải mất một lúc anh mới nhận ra nàng đã thay đổi chủ đề.

“Là do vết thương trên đầu, phải không cưng? Lẽ ra chúng ta nên hỏi xin Christina thứ gì đó để đắp lên vết sưng.”

Nàng gật đầu. “Đau đầu, đau bụng và cả đau bên sườn nữa”, nàng vừa nói vừa đi cùng anh về phía trước nhà chính.

Nàng thấy người yếu đi trong cảm giác nhẹ nhõm, vì anh quan tâm đến sự đau đớn nhức nhối của nàng. Jade nhìn xung quanh, đến lúc này mới nhận ra khung cảnh quanh đây mới đẹp làm sao. Khi họ vòng qua góc nhà, nàng bất chợt khựng lại.

Lối vào dường như kéo dài vô tận. Hai hàng cây thẳng tắp hai bên, ít nhất phải đến cả trăm năm tuổi theo ước đoán của Jade. Những cành cây uốn cong trên cao qua lối vào rải sỏi, tạo nên tấm vòm rất bắt mắt.

Ngôi nhà mới xây cao ba tầng. Những cột trụ trắng thẳng hàng trước nhà, thêm vào dấu ấn hoàng gia. Mỗi ô cửa sổ chữ nhật đều được che rèm trắng và được giữ yên vị bằng dây thắt màu đen giống hệt nhau. Cửa trước cũng sơn màu đen và thậm chí từ lối vào cũng có thể thấy từng chi tiết nhỏ đều được để tâm chú ý.

“Anh không kể với em là anh giàu có thế này”, nàng nói.

Anh thấy giọng nàng có vẻ cáu kỉnh. “Anh có cuộc sống thoải mái.” Giọng anh thờ ơ. “Thoải mái ư? Ngôi nhà này ăn đứt cả Carlton House[1] ấy chứ”, nàng nói.

[1] Carton House: Một tòa lâu đài ở London. Từ năm 1783 vốn là cơ ngơi của Hoàng tử Regent trong vài thập kỷ.

Đột nhiên nàng cảm thấy mình lạc lõng, giống như một con cá trên bờ biển.

Nàng đẩy tay anh ra khỏi vai và tuyên bố, “Em không thích những người giàu có”.

“Quá tệ”, anh cười vang.

“Sao lại quá tệ?” Nàng hỏi.

Caine đang cố kéo nàng đi tiếp. Nàng dừng lại dưới mấy bậc thềm và ngước lên nhìn chằm chằm ngôi nhà như thể bằng cách nào đó nó đã trở thành mối đe dọa đối với nàng. Anh có thể thấy nỗi sợ hãi trong mắt nàng.

“Jade à, sẽ ổn cả thôi”, anh nói. “Em đừng sợ.”

Nàng phản ứng như thể anh mới phỉ báng gia đình mình. “Em không sợ”, nàng tuyên bố bằng giọng điệu kiêu ngạo nhất cùng với ánh mắt gườm gườm rất hợp.

Là do bản năng, nàng bác bỏ anh vì anh đã dám gợi ý đến một điều tội lỗi như thế, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Chết tiệt, nàng phải tỏ ra sợ hãi chứ. Giờ Caine lại đang nhìn nàng với vẻ mặt kín như bưng đó rồi. Hẳn nàng sẽ chẳng bao giờ mắc phải sai lầm đó nếu không ở trong tình trạng đáng thương thế này. Chúa ơi, nàng đau quá.

“Anh đã sỉ nhục bản thân mình khi bảo em sợ”, nàng giải thích.

“Anh sao cơ?”

“Caine ạ, nếu em vẫn còn sợ, nghĩa là em chẳng có chút lòng tin nào với anh, đúng không?”

Nụ cười bất chợt trên môi nàng khiến anh xao nhãng và nàng tiếp tục, “Nhân tiện chuyện đó, em đã đếm được mười một người trang bị vũ khí sẵn sàng. Em cho rằng họ là thuộc hạ của anh vì họ không cố bắn chúng ta. Việc anh đã đề phòng cần thận đến thế khiến tâm trí em có thể ngơi nghỉ”.

Nàng cười toe toét khi đoán ra anh đang nghĩ nàng lại lên cơn ngớ ngẩn. Thế rồi nàng bị vấp. Đây không phải là một thủ đoạn khác của Jade nhằm khiến anh chú ý, mà nàng bị vấp thật, hẳn nàng sẽ ngã ra đất nếu anh không kịp đỡ lấy nàng.

“Đầu gối em mỏi quá”, nàng vội giải thích. “Em không quen cưỡi ngựa. Bỏ tay ra khỏi eo em đi, Caine. Em thấy hơi đau.”

“Thế có gì không đau không, tình yêu của anh?” Anh hỏi bằng giọng đầy vẻ trêu đùa, nhưng mắt anh thật dịu dàng làm sao.

Nàng cố tỏ ra cáu kỉnh. “Em là phụ nữ, anh không nhớ sao? Chính anh đã bảo phụ nữ ai chẳng yếu đuối. Đó có phải là lý do lúc này trông anh thật tự mãn không? Vì em vừa xác nhận thêm cho cái quan điểm đáng ghét đó của anh?”

“Mỗi lần em nhìn anh như thế, dường như anh quên mất em mới lộn xộn làm sao. Em có đôi mắt đẹp tuyệt trần, tình yêu của anh. Anh nghĩ giờ mình đã biết ngọn lửa xanh lục trông như thế nào rồi.”

Nàng biết anh đang cố trêu chọc mình.

Điệu bộ nháy mắt chậm rãi, quyến rũ của anh đã nói lên điều đó. Người đàn ông này đúng là biết cách chòng ghẹo. Khi anh cúi xuống hôn lên trán nàng, nàng đã phải ngăn mình không lộ liễu thở ra thỏa mãn. Nàng quên hết cảm giác đau đớn và nhức nhối trong người.

Rồi cửa trước mở ra, khiến Caine chú ý. Anh đẩy nhẹ nàng để nàng quay lại ngay khi một người đàn ông đứng tuổi có dáng khá cao xuất hiện trên ngưỡng cửa. Trông lão như quái vật. Jade đoán đây là quản gia của Caine. Lão mặc bộ đồ đen tuyền, dĩ nhiên trừ chiếc cà vạt trắng, kiểu khổ hạnh của lão quá hợp với bộ cánh trang trọng đó. Kẻ bầy tôi đó trông như thể vừa bị nhúng vào một thùng bột hồ rồi đem ra phơi khô vậy.

Caine giới thiệu. “Đây là Sterns, người của anh. Đừng để lão làm em hoảng sợ, Jade ạ”, anh thêm vào khi nàng nép sát vào anh. “Trông lão có thể đáng sợ như một vị vua nếu lão thấy thích.”

Giọng nói của Caine cho nàng biết anh chẳng sợ hãi gì. “Nếu Sterns thích em, mà anh chắc chắn là lão sẽ thích, thì lão sẽ che chở em cho đến lúc chết. Lão là người trung thành nhất mực.”

Kẻ đang bị bàn tán bước xuống thềm bằng sải chân trang trọng. Khi đã đến trước mặt chủ nhân của mình, lão cứng nhắc cúi chào. Jade nhận thấy những dải tóc bạc hai bên thái dương của lão và đoán lão phải xấp xỉ sáu mươi tuổi. Cả mái tóc muối tiêu và vẻ mặt thô kệch khó ưa của lão đều khiến nàng nhớ đến bác Harry.

Nàng rất ưa lão.

“Cậu chủ, một ngày tốt lành”, Sterns lên tiếng trước khi quay sang Jade. “Cuộc đi săn của cậu tốt đẹp chứ?”

“Ta không đi săn”, Caine trả lời.

“Vậy những phát súng lão nghe thấy chỉ là trò thể thao thôi ư?”

Kẻ tôi tớ chẳng buồn nhìn chủ nhân khi thốt lên câu nói đó mà tiếp tục nhìn Jade với vẻ soi mói.

Caine mỉm cười. Anh rất buồn cười trước thái độ của Sterns. Quản gia của anh đâu có dễ lúng túng. Nhưng lúc này rõ ràng Sterns đang lúng túng và Caine biết lão đang phải đấu tranh vất vả để duy trì sự bình tĩnh cứng nhắc của mình.

“Ta bám theo vài người, chứ không chơi đùa gì”, Caine trả lời.

“Cậu chủ thành công chứ?” Sterns hỏi bằng giọng cho thấy lão chẳng hứng thú chút nào.

“Không”, Caine trả lời. Anh thở dài trước sự thờ ơ của lão quản gia. Thế nhưng, anh cũng chẳng trách tội ông già vì đã gục ngã trước bùa mê của Jade. Chính anh cũng đã thế rồi. “Phải, Sterns ạ, cô ấy rất đẹp, đúng không?”

Lão quản gia gật đầu cái một, rồi ép mình quay lại với chủ nhân. “Thưa, đúng vậy đấy”, lão đồng ý. “Tuy nhiên, tính cách của tiểu thư vẫn còn phải xem xét.” Lão chắp hai tay sau lưng và gật đầu cộc lốc với chủ nhân.

“Lão sẽ thấy rằng tính cách của cô ấy cũng dễ thương không kém”, Caine trả lời.

“Cậu chưa từng đem một vị tiểu thư nào về nhà.”

“Phải, chưa bao giờ.”

“Tiểu thư đây là khách của chúng ta sao?”

“Phải”, Caine khẳng định.

“Nhân đây, liệu lão có suy diễn quá nhiều về chuyện này không thế?”

Caine lắc đầu. “Không, lão không suy diễn đâu, Sterns ạ.”

Lão quản gia nhướn mày, rồi lại gật đầu nói, “Đã đến lúc rồi, cậu chủ. Cậu yêu cầu chuẩn bị phòng ngủ dành cho khách hay tiểu thư sẽ ở trong phòng của cậu?”.

Vì câu hỏi đầy tội lỗi đó được thốt ra theo kiểu rất đương nhiên và vì vẫn còn thấy tức tối trước sự thô thiển của hai người đàn ông khi họ cứ nói về nàng như thể nàng không có mặt ở đó, nên Jade tiếp nhận sự sỉ nhục đó hơi chậm. Chỉ đến khi toàn bộ ý nghĩa những gì Sterns nói ngấm vào đầu thì nàng mới phản ứng lại. Nàng lùi ra khỏi Caine và bước một bước về phía lão quản gia. “Quý cô này sẽ yêu cầu một phòng riêng cho mình, ông già tốt bụng ạ. Một căn phòng với ổ khóa cứng cáp trên cánh cửa. Tôi nói rõ yêu cầu của mình rồi chứ?”

Sterns đứng thẳng người lên, dõng dạc tuyên bố. “Thưa tiểu thư, lão hiểu rõ rồi.” Mặc dù giọng điệu của Sterns rõ là trang trọng, nhưng trong mắt lão vẫn ánh lên một tia lấp lánh. Đó là ánh mắt mà trước đây chỉ riêng Caine mới nhận được. “Lão sẽ tự mình kiểm tra chốt cửa”, lão thêm vào và liếc nhìn đầy ẩn ý về phía cậu chủ.

“Cảm ơn ông rất nhiều, Sterns ạ”, Jade trả lời. “Có nhiều kẻ thù đang săn đuổi tôi, ông biết đấy, và tôi sẽ không nghỉ ngơi trọn vẹn được nếu cứ phải lo lắng đến chuyện một quý ông nào đó lẻn vào phòng tôi lúc ban đêm để mặc váy ngủ vào cho tôi. Ông có thể hiểu điều đó, đúng không?”

“Jade, đừng bắt đầu...” Caine lên tiếng.

“Caine gợi ý tôi ở với cha mẹ ngài ấy, nhưng tôi không thể làm thế, Sterns ạ”, nàng tiếp tục, phớt lờ sự can thiệp thô bạo của Caine. “Tôi không muốn kéo bậc sinh thành yêu quý của ngài ấy vào vụ lộn xộn đáng tiếc này. Khi bị săn đuổi như một con chó điên, người ta chẳng có thời gian để lo lắng cho danh tiếng của mình nữa. Ông có đồng ý thế không?”

Sterns đã chớp mắt vài lần trong lúc Jade giải thích, rồi gật đầu khi nàng nhìn lão bằng ánh mắt ngọt ngào đầy trông đợi.

Một tràng sấm rền từ phía xa vọng lại. “Chúng ta sẽ ướt sũng nếu cứ đứng ngoài này lâu hơn nữa”, Caine nói. “Sterns này, ta muốn lão cử Parks đi gọi bác sĩ trước khi cơn bão đến.”

“Caine à, chuyện đó có cần thiết không?” Jade hỏi.

“Cần thiết đấy.”

“Cậu chủ bị ốm ư?” Sterns hỏi lại, sự quan tâm hiện rõ trong ánh mắt.

“Không”, Caine trả lời. “Ta muốn Winters đến khám cho Jade. Cô ấy đã gặp một tai nạn.”

“Tai nạn ư?” Sterns quay sang Jade.

“Anh ta ném tôi xuống sông Thames”, nàng giải thích.

Sterns nhướn mày trước câu trả lời đó. Jade gật đầu, hài lòng trước vẻ hứng thú rõ ràng của lão.

“Đó không phải là tai nạn mà ta đang nói đến”, Caine lẩm bẩm. “Đầu Jade đã bị đập khá mạnh. Cú đó khiến cô ấy có đôi chút mơ hồ.”

“Ồ, ra là chuyện đó”, Jade phản đối. “Cái đầu giờ thậm chí còn chẳng buốt bằng vết cắt trên sườn em nữa kìa. Em không muốn bác sĩ chọc vào người em. Em không chịu đâu.”

“Em sẽ chịu thôi”, Caine đáp lại. “Anh hứa với em là ông ta sẽ không chọc gì hết. Anh sẽ không cho phép ông ta.”

“Lão e là không thể đón Winters đến khám bệnh cho tiểu thư được”, Sterns xen vào. ”Ngài ấy đã biến mất.”

“Winters biến mất ư?”

“Hơn một tháng nay rồi”, Sterns giải thích. “Lão có nên tìm một người khác không? Mẹ cậu đã chuyển sang ngài Harwick khi không tìm ra được tung tích của Winters. Lão biết là Lệnh bà khá hài lòng với vị bác sĩ mới này.”

“Ai cần ngài Harwick chăm sóc thế?” Caine hỏi.

“Cha cậu, dù Đức ông đã phản đối kịch liệt”, Sterns nói. “Chuyện Đức ông bị sụt cân đã khiến Lệnh bà và các tiểu thư rất lo lắng.”

“Cha đau buồn vì chuyện của Colin”, Caine nói, giọng anh cộc cằn và mệt mỏi. “Cầu Chúa cha sẽ sớm vượt qua chuyện này. Thôi được rồi, Sterns, cử Parks đi đón Harwick.”

“Không được cử Parks đi đón Harwick”, Jade ra lệnh.

“Jade à, giờ không phải lúc tỏ ra khó khăn thế đâu.”

“Tiểu thư à, chuyện gì đã xảy ra với tiểu thư trong tai nạn xui xẻo đó thế? Ai đó đã đánh vào đầu tiểu thư ư?”

“Không”, nàng rụt rè trả lời, mắt nhìn xuống đất. “Tôi bị ngã. Xin đừng lo lắng cho tôi, Sterns ạ.” Nàng thêm vào khi thấy vẻ mặt cảm thông của lão. “Đó chỉ là một vết sưng nhỏ không đáng kể thôi. Ông có muốn xem không?” Nói rồi nàng vén tóc ra khỏi thái dương. Cử động đó khiến bên sườn nàng lại bắt đầu nhức nhối. Lần này nàng không thể kìm cơn đau được nữa. Sterns không thể tỏ ra hứng thú, hay là xót xa hơn đối với vết thương của nàng. Trước sự chứng kiến của Caine, lão quản gia của anh biến thành người hầu của một tiểu thư. Lão lắp bắp tất cả các lời chia buồn và khi Jade chấp nhận bíu lấy cánh tay của lão và hai người họ bắt đầu cùng nhau bước lên thềm, Caine bị bỏ lại sau, trố mắt nhìn theo.

“Chúng ta phải đưa cô lên giường ngay, tiểu thư yêu quý”, Sterns tuyên bố. “Tiểu thư bị ngã thế nào, liệu lão có được phép đánh liều hỏi không?”

“Tôi mất thăng bằng và ngã xuống từ trên đầu cầu thang”, nàng trả lời. “Tôi thật là vụng về.”

“Ôi không, lão chắc chắn là tiểu thư không hề vụng về chút nào”, Sterns vội lên tiếng. “Ông nói thế thật tử tế, Sterns ạ. Ông biết không, vết sưng đó giờ chẳng ghê gớm lắm đâu, nhưng bên sườn tôi thì... chà, tôi không muốn làm ông lo lắng và cũng không muốn ông nghĩ rằng tôi là một kẻ thích kêu ca... Caine tin là tôi chẳng làm gì khác ngoài kêu ca và khóc lóc. Đó chính xác là từ ngài ấy đã dùng. Đúng, đó là...”

Caine xuất hiện cạnh nàng và nắm lấy vai nàng. “Thử xem hông em ra sao nào. Em bỏ áo khoác ra đi.”

“Không”, nàng trả lời và bước vào sảnh. “Anh sẽ chỉ chọc vào nó thôi, Caine ạ.”

Một hàng tôi tớ đứng chờ chào đón chủ nhân. Jade khoác tay Sterns lướt qua họ. “Sterns này, phòng tôi có phải ở phía trước nhà không? Tôi mong là thế. Tôi thích có ô cửa sổ nhìn ra khung cảnh đáng yêu trước lối vào và khu rừng bên kia lắm.”

Vì giọng điệu phấn khởi của nàng nên Caine kết luận nàng đã cường điệu hóa mấy vết đau của mình. “Sterns này, đưa tiểu thư lên tầng trên và ổn định chỗ nghỉ ngơi cho cô ấy trong khi ta đi xử lý mấy việc khác.”

Anh không chờ hồi đáp mà quay người bước ra khỏi cửa luôn.

“Bảo Parks đi đón bác sĩ về đây”, Sterns gọi vọng xuống từ trên đầu cầu thang, rồi lão quay sang Jade. “Đừng tranh cãi với chúng tôi, tiểu thư ạ. Trông cô nhợt nhạt lắm. Lão không thể không nhận thấy tay cô lạnh như đá ấy.”

Jade vội rụt tay lại. Nàng không nhận ra mình đã bám lấy Sterns lúc lên cầu thang. Nhưng dĩ nhiên Sterns có để ý thấy. Cô gái tội nghiệp này rõ ràng đã kiệt sức. Nhìn xem, nàng đang run rẩy thực sự kia kìa.

“Mặt trời sẽ xuống núi nhanh thôi. Cô sẽ ăn tối trên giường. Cậu chủ nhà lão thực sự đã ném cô xuống sông Thames ư?” Sterns hỏi khi thấy nàng định tranh cãi với quyết định của mình.

Nàng mỉm cười trả lời, “Đúng vậy đấy. Anh ta vẫn chưa xin lỗi. Anh ta cũng quăng mất hành lý của tôi. Giờ tôi là kẻ khánh kiệt”. Giọng nàng lại phấn khích trở lại. “Nhưng quý bà Christina đã tặng tôi mấy bộ đồ rất dễ thương và tôi cảm ơn Chúa vì điều đó.”

“Trông cô chẳng buồn lắm trước tình trạng hiểm nguy hiện thời”, Sterns nhận xét. Lão mở cửa phòng cho nàng, rồi lùi lại để nàng có thể vào trong.

“Ồ, tôi không thích buồn bã”, nàng trả lời. “Xem kìa Sterns, căn phòng thật đáng yêu. Màu vàng là màu tôi yêu thích đấy. Tấm chăn kia có phải làm bằng lụa không?”

“Sa tanh đấy”, Sterns trả lời. Lão mỉm cười trước giọng nói nồng nhiệt của nàng. “Lão giúp cô cởi áo khoác được chứ?”

Jade gật đầu. “Trước tiên ông giúp tôi mở cửa sổ được không? Trong này hơi ngột ngạt.” Nàng bước tới nhìn ra ngoài, ước lượng khoảng cách đến khu rừng. Matthew và Jimbo hẳn đang chờ dấu hiệu của nàng khi trời tối. Họ sẽ quan sát các ô cửa sổ tìm một ngọn nến cháy, dấu hiệu mà họ đã quyết định là biểu thị mọi việc đều thuận lợi.

Jade quay lại khi Sterns bắt đầu kéo áo khoác của nàng. “Lão sẽ cho người giặt cái này cho cô.”

“Làm phiền ông”, nàng trả lời. “Tôi tin là cái áo bị rách ở bên sườn, Sterns ạ. Ông có thể nhờ ai đó mạng lại giúp tôi không?” Sterns không trả lời nàng. Jade ngẩng lên nhìn lão. “Ông bị ốm à?” Nàng hỏi. Lão quản gia đột nhiên trở nên xanh lét. “Sterns, ngồi xuống nào. Đừng giận nhé, nhưng tôi tin ông có nguy cơ ngất xỉu đấy.”

Sterns lắc đầu khi nàng đẩy lão vào chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ. Lão quản gia cuối cùng đã cất được tiếng. Lão rống lên gọi chủ nhân, đòi Caine phải xuất hiện ngay lập tức.

Caine vừa mới bước lên thềm thì nghe thấy tiếng gầm của Sterns. “Cô ấy lại gây ra chuyện gì nữa đây?” Anh lẩm bẩm rồi vội băng qua sảnh nơi mà những người hầu lại đang xếp hàng, anh phẩy tay ra hiệu về phía họ, rồi phóng lên cầu thang. Anh dừng phắt lại khi vừa đến cửa phòng, vì cảnh tượng trước mắt thực sự khiến anh sửng sốt. Sterns đang vùng vẫy cố thoát ra khỏi chiếc ghế bành có tay vịn trong khi Jade đè một tay trên vai lão giữ lại. Nàng đang dùng một cuốn sách mỏng quạt cho lão.

“Chuyện quái quỷ gì... Sterns? Lão ốm à?”

“Ông ấy sắp ngất rồi”, Jade cảnh báo. “Giúp em đưa ông ấy lên giường nào Caine.”

“Cậu chủ, bên hông tiểu thư”, Sterns kêu lên phản đối. “Tiểu thư yêu quý, đừng phe phẩy cuốn sách đó trước mặt lão nữa. Cậu chủ, nhìn hông cô ấy kìa.”

Caine hiểu ra trước Jade. Anh nhanh chóng đến chỗ nàng, xoay người nàng lại và khi nhìn thấy rõ vết máu kinh khủng ướt đẫm áo nàng, anh cũng muốn khuỵu xuống.

“Chúa ơi”, anh thì thào, “Ôi, tình yêu của anh, chuyện gì đã xảy ra với em thế?” Jade thở hắt ra khi thấy vết thương của mình. Nàng hẳn sẽ loạng choạng lùi lại nếu anh không giữ lấy nàng. “Tình yêu của anh, em không biết mình bị chảy máu ư?”

Nàng có vẻ chết lặng. “Em không biết. Em tưởng chỉ là một vết rách do cành cây gây nên thôi.”

Sterns đứng dậy bên kia nàng. “Tiểu thư đã mất khá nhiều máu, thưa cậu chủ”, ông thì thào.

“Phải”, Caine trả lời, cố hết sức để không tỏ ra lo lắng quá mức. Anh không muốn nàng trở nên hoảng hốt hơn nữa.

Hai tay anh run rẩy khi nhẹ nhàng lật mảnh áo ra khỏi thắt lưng nàng. Nàng đau nhói, liền thì thào. “Tệ lắm, đúng không?”

“Đừng nhìn nhé cưng”, anh khẽ nói. “Có đau không?”

“Ngay khi thấy vết máu, nó bắt đầu đau chết đi được.”

Rồi Jade thấy vết rách trên áo của Christina. “Chúng đã làm hỏng cái áo đáng yêu của bạn em”, nàng kêu lên. “Bọn chết tiệt ấy đã bắn xuyên qua nó. Caine à, anh nhìn cái lỗ đó xem. Nó có kích thước của một... của một...”

“Viên đạn?” Sterns gợi ý.

Caine đã gỡ cái áo ra và lúc này đang dùng một con dao cắt áo sơ mi của nàng. “Tiểu thư sẽ ngã mất”, Sterns thì thào. “Tốt nhất cậu nên đặt cô ấy lên giường trước khi cô ấy ngất xỉu.”

“Tôi sẽ không ngất, Sterns ạ và ông nên xin lỗi vì đã nghĩ rằng tôi sẽ ngất. Caine à, xin anh thả em ra. Cắt quần áo của em thế này thật chẳng đứng đắn gì. Em sẽ tự mình xử lý vết thương này.”

Đột nhiên Jade mong muốn đến tuyệt vọng đuổi hai người đàn ông này ra khỏi phòng. Từ giây phút nhìn thấy vết thương của mình, ruột gan nàng cứ đảo lộn hết lên. Lúc này nàng thấy váng vất và đầu gối bắt đầu nhũn ra.

“Thế nào, hả Sterns?” Nàng hỏi. “Ông có xin lỗi tôi hay không đấy?”

Trước khi lão quản gia có cơ hội trả lời, Jade đã nói tiếp, “Chết tiệt thật. Rốt cuộc thì tôi cũng sắp ngất xỉu thật rồi”.