Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 44

Johnny quá đau đớn.

Rosie đã bỏ anh. Đời anh thế là tan nát. Anh không thể sống thiếu nàng. Anh muốn nàng trở lại với anh. Anh phải tìm cách để nàng trở lại với anh.

Anh ngồi trong chiếc Limousin dài trên đường đến đảo Staten Island, đầu óc suy nghĩ mung lung. Rõ ràng là anh không thể chấp nhận lý do nàng đưa ra để đoạn tuyệt với anh. Nàng đã vô ý thức; anh biết nàng đã nói láo. Lý do khiến nàng bỏ rơi anh là vì anh trai của nàng đã cho nàng biết anh là người trong gia đình Rudolfo. Mà nàng thì tin rằng gia đình Rudolfo đã bắn Kevin.

Chiều nay, sau khi rời khỏi phòng ghi âm ra về, anh đã bốc đồng gọi điện thoại nói chuyện với cậu Savaltore. Và bây giờ anh đến gặp lão, để nói chuyện với lão, để xin lão một đặc ân. Trước đây, chưa bao giờ anh xin lão một điều gì hết, cho nên anh tin chắc lão Trùm sẽ không từ chối anh. Hồi nãy khi hai người nói chuyện với nhau Savaltore đã tha thiết mời anh đến ăn tối. Lão đã nói với anh:

- Johnny, hôm nay là thứ sáu Tốt lành, một dịp rất tốt cho chúng ta.

Nhưng anh đã từ chối một cách rất kính cẩn, viện cớ anh phải thu đĩa cho đến 7 giờ. Thực ra thì không phải thế. Thực vậy, anh đã rời phòng ghi âm ngay khi Rosie ra về, khi anh đã nói chuyện với lão Trùm. Anh không thể nào tập trung vào công việc được nữa. Quá sốc, anh trở về khách sạn để có thì giờ trấn tĩnh trước khi đi đến đảo. Anh không muốn biểu lộ sự yếu đuối trước mặt cậu Savaltore.

Anh tập trung nghĩ đến Rosie, và anh trai của nàng Kevin. Anh thấy lý do quá rõ ràng rồi. Khi điều tra về gia đình, chắc là anh trai nàng đã tìm ra mối liên hệ của anh với gia đình ông Rudolfo thông qua cậu Vito đội trưởng trong tổ chức và bạn thân thiết của Savaltore. Anh trai nàng chắc đã báo cho nàng biết phải xa anh đi. Đúng, đúng thế đấy. Chính vì thế mới xảy ra nông nỗi này.

Không thể nào nàng không yêu anh được. Anh biết rõ như thế. Tóm lại, anh là Johnny Fortune kia mà. Phụ nữ đều chạy theo anh. Nàng đã gọi anh là siêu siêu sao kia mà; nàng nói anh có sức quyến rũ kia mà. Nàng đã nói với anh như thế kia mà.

Johnny nhắm mắt lại.

Gương mặt nàng nhảy múa trong đầu anh.

Nàng đẹp quá.

Anh yêu nàng. Nàng là người đàn bà duy nhất anh thương yêu. Và nàng yêu anh. Anh tin chắc như thế. Hai người yêu nhau.

Anh sẽ kéo nàng trở về với anh.


Cậu Savaltore của anh sẽ giúp anh.

° ° °

Hai người ngồi ở sau hậu liêu.

Savaltore Rudolfo uống rượu Strega, còn Johnny uống rượu vang trắng, họ nói chuyện về chuyến lưu diễn của Johnny ở Úc, về đĩa nhạc mới anh đang thu, đại khái là về nghề nghiệp của anh, họ nói chuyện một lúc.

Rồi Savaltore dựa người ra lưng ghế, nhìn Johnny mỉm cười. Máu huyết của ta, lão nghĩ. Con trai ta. Mặc dù Johnny không biết Savaltore là bố mình. Mấy lúc gần đây, lão phân vân tự hỏi nếu lão không nói sự thực cho Johnny biết thì lão có sai lầm không. Có lẽ Vito nói đúng. Có lẽ phải nói cho nó biết. Sẽ có hại gì không? Johnny đã là một đại minh tinh rồi, là nghệ sĩ vĩ đại nhất rồi. Không có gì làm cho anh đau khổ hết. Chỉ để cho Johnny biết thôi không cho mọi người biết. Lão sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này. Phải quyết định dứt khoát trước khi Johnny về lại Bờ Đông. Nếu lão có nói cho anh biết thì chắc đây cũng là chuyện bí mật của họ thôi.

Nhìn Johnny chăm chú, Savaltore nói:

- Cậu rất sung sướng có cháu đến thăm, Johnny. Bây giờ cậu chúc mừng cháu được rồi. Cậu Vito đã cho ta biết cháu tìm được ý trung nhân rồi, một cô gái tốt theo đạo Cơ đốc. Khi nào chúng ta gặp được cô ấy?

Johnny hít vào một hơi rồi thở dài.

- Đây là lý do khiến cháu đến thăm cậu tối nay, cậu Savaltore à. Để nói với cậu về Rosie. Đã xảy ra chuyện khó khăn.

- Ồ, khó khăn gì thế?

- Rosie đã chia tay cháu.

Savaltore quá kinh ngạc.

- Không thể thế được. Đàn bà mê cháu như điếu đổ mà, Johnny?

- Cháu chắc Rosie vẫn còn yêu cháu.

- Thế thì tại sao? - Savaltore nhướng một bên chân mày bạc lên.

- Anh của Rosie là cảnh sát chìm. Anh ta bị bắn, bắn trọng thương.

- Một cảnh sát chìm à, Johnny! Anh cô ta là cảnh sát chìm à? Và cháu đã yêu cô ta à?


- Cháu không biết anh ta là cảnh sát chìm. Bây giờ mới biết. Rosie nói anh cô bị người trong nhà Rudolfo bắn. Cháu nghĩ anh ta biết về cậu Vito, biết cháu có liên hệ đến gia đình cậu, cho nên anh ta đã nói với Rosie. Và thế là cô ấy từ giã cháu.

- Có lẽ thế. Nhưng thằng anh cô ấy, thằng cảnh sát chìm ấy, không bị gia đình Rudolfo bắn. Gia đình Rudolfo không rình rập để bắn cảnh sát chìm. Làm thế sẽ hại đến công việc làm ăn. Cháu hiểu chứ?

Johnny gật đầu, mặt vẻ thoáng hiện vẻ khoan khoái

- Cháu cũng nghĩ thế đấy, cậu Savaltore à, và đấy là lý do khiến cháu đến thăm cậu. Cháu muốn biết chắc là Rosie đã lầm.

- Cô ấy lầm rồi, Johnny! Quá lầm rồi!

Johnny hơi ngần ngừ một lát rồi nói:

- Cháu muốn cậu giúp cháu để nàng trở lại với cháu.

- Làm sao ta làm được?

- Cháu muốn cậu hỏi các gia đình khác, để tìm ra kẻ nào đã bắn anh trai nàng. Cháu muốn chứng minh cho nàng thấy không phải gia đình Rudolfo đã bắn.

Savaltore nhìn anh, cặp mắt xanh của lão hơi nheo lại. Sau một lát suy nghĩ, lão Trùm nghiêng đầu.

- Ta sẽ nói với Anthony. Anh ấy sẽ tìm ra bất cứ điều gì chúng ta cần biết. Cứ để đấy cho ta, chúng ta sẽ nói chuyện vào cuối tuần này.

° ° °

Năm phút sau, Johnny hôn lão Trùm, chúc lão ngủ ngon, và ra về, người cố vấn liền bước vào phòng.

Không nói một lời giáo đầu, gã vào đề ngay:

- Thưa ông chủ, Joey Fingers sắp đi. Hắn muốn vào để bày tỏ lòng tôn kính với ông. Có được không ạ?

- Không. Tôi không muốn thấy hắn.

- Tôi đã nói với hắn đây là lần cảnh cáo cuối cùng. Nếu hắn cứ bép xép cái miệng nữa, bàn chuyện công việc của chúng ta với mọi người nữa, thì hắn sẽ bị loại.


- Joey Fingers là trở ngại lớn của chúng ta. Loại hắn đi cho rồi, Anthony!

Tên Cố vấn nhìn nhanh lão Trùm, gã hỏi:

- Ông muốn khử hắn phải không?

- Ừ. Loại hắn đi cho rồi.

- Tuân lệnh, thưa ông chủ.

° ° °

Johnny ngồi thư thái trong xe khi chiếc Limusin chạy qua đảo Staten Island hướng về phía cầu Verrazan Narows. Vấn đề khó khăn của anh với Rosie không mấy chốc sẽ giải quyết xong. Savaltore là chủ của các Ông chủ ở miệt Bờ Đông này. Ông ta là người có uy lực nhất. Những gia đình khác sẽ cung cấp cho Savaltore những tin tức mà anh cần. Ngày mai, Chủ nhật là chậm nhất lão Trùm sẽ biết đích xác kẻ nào đã giết anh của Rosie.

Anh sẽ đi tìm nàng, cho dù có theo nàng sang Paris đi nữa, để nói cho nàng biết. Gia đình Rudolfo thế nào cũng sẽ được minh oan.

Lần đầu tiên suốt nhiều giờ qua, bây giờ Johnny mới cảm thấy mình trở lại bản chất trước đây của anh. Anh mỉm cười. Mọi sự rồi sẽ tốt đẹp. Anh và Rosie sẽ kết hôn với nhau ngay sau khi nàng ly dị xong chồng trước.

Một giờ sau, khi chiếc Limusin qua cầu Verrazano, đột nhiên xe dừng lại một cách đột ngột. Johnny bèn ngồi thẳng người lên, chồm tới trước, anh hỏi:

- Kìa Eddie, sao thế?

Eddie ngoảnh đầu nhìn lui.

- Quả thật, tôi không biết, thưa ông Fortune. Xe tắt máy đột ngột. Có thể phải sang xe. Trước đây đã xảy ra một lần rồi.

- Ôi lạy Chúa! - Johnny thốt lên. - Tôi cần sang xe ngay. Bây giờ chúng ta sẽ làm gì?

- Tôi sẽ gọi cho Công ty cho mướn xe. Họ sẽ cho đến đây một xe khác liền, thưa ông Fortune.

- Được rồi, gọi đi. Để đưa tôi về khách sạn Waldorf.

° ° °


Mười phút sau, Joey Fingers lái xe chạy qua cầu. Chiếc Limusin đã được kéo vào một bên, gã cho xe chạy chậm lại khi đến gần. Lập tức gã nhận ra đấy là chiếc xe mà Johnny đã dùng. Chiếc xe đậu ngoài nhà Rudolfo suốt nhiều giờ vào buổi chiều tối nay.

Joey cho xe đậu vào lề rồi bước ra khỏi xe. Gã bước đến bên của xe phía tài xế và gõ lên cửa kính.

Johnny nhận ra Joey và nói với Eddie.

- Tôi biết hắn. Xem thử hắn muốn gì.

Eddie quay cửa kính xuống và Joey nhìn vào trong xe, gã thốt lên:

- Ái chà, Johnny, có gì không ổn sao? Tại sao ông ngồi đây.

- Xe bị hỏng máy, Johnny đáp. Chúng tôi đang đợi xe khác.

Johnny cười.

- Hừ, xe Limusin gì mà lạ thế này? - gã nói, nhằm góp ý với Eddie. Gã cười nói hô hố.

Eddie nhìn gã không đáp, ánh mắt lạnh lùng.

Joey lại nói:

- Ông Johnny, bộ ông định ngồi ở đây mãi sao? Này ông bạn, tôi đưa ông về Manhattan cho. Ông ở đâu?

- Khách sạn Waldorf - Johnny đáp rồi mở cửa xe và chào từ giã anh tài xế. - Chào anh, Eddie.

Johnny đi theo Joey đến xe hơi của gã, vào ngồi chỗ ngồi phía trước với gã. Trong vòng mấy giây sau, xe chạy qua cầu Verrazano hướng về xa lộ cao tốc Brooklyn Queens, đường này sẽ chạy đến đường hầm Brooklyn Battery và địa đầu phía Nam của Manhattan.

Joey vừa lái vừa nói luôn mồm, nhất là về đàn bà. Johnny bỗng đâm ra chán nản. Anh tựa lưng ra ghế và nhắm mắt lại.

Joey mở radiô, rồi ê a hát, cho xe chạy hết tốc lực. Chỉ một lát sau, họ đã chạy phăng phăng trên đường cao tốc. Họ đến đường hầm Brooklyn Battery trong thời gian kỷ lục, chạy vào thành phố về phía tả ngạn. Joey chạy theo đường này rồi quanh lại nhẹ nhàng rẽ về phía tay trái, dưới Công viên Battery và vào đường FDR chạy theo hướng Bắc để vào trung tâm thành phố, đến khách sạn Waldorf.

Joey chăm chú nhìn vào mặt đường; còn Johnny thì ngủ gà ngủ gật.


Hai người không ai để ý đến chiếc xe đen đang chạy gần đến họ. Chiếc xe này dã chạy theo xe của Joey từ khi xe ngã vào đường hầm Brookly Battery, chiếc xe đen đã đợi gã ở đấy.

Bỗng chiếc xe đen chạy vọt lên, song hành ngang của xe Joey. Khi Joey Fingers để ý đến chiếc xe đen, gã quay đầu nhìn thì một loạt đạn từ khẩu súng máy Kalasnhikov ria vào gã. Gã nhào lên tay lái. Những tên ám sát bắn tiếp vào xe rồi mới cho xe vọt đi.

Ba viên đạn trúng vào người Johnny Fortune. Một viên làm vỡ não anh, hai viên khác xuyên qua ngực, làm anh chết ngay tức khắc.

Chiếc xe của Joey mất điều khiển, văng ra khỏi vách con đường mòn.