Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 8 - Chương 12: Phiên ngoại 12 :Trận chiến thứ hai

 Edit: Giọt Sương Đêm

Beta: Sakura

Con ngươi của Nhị chưởng quỹ, bỗng nhiên co lại thành một vệt nhỏ, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Ưng trảo vô cùng bén nhọn của Hòa trưởng lão  hướng lên người nhi tử.

Chỉ mành treo chuông (tình huống nguy hiểm), trên lôi đài Bắc Thần Tĩnh Vũ tựa hồ quên mất kinh hãi trong lòng và sợ hãi, cổ họng chuyển giọng, khàn giọng  nói: “Thải Mãng, đi ra ngoài.”

Vèo.

Sau khi  Bắc Thần Tĩnh Vũ  gọi về, một bóng dáng  thô to  lập tức từ trên trời giáng xuống, lực lượng kinh khủng, lại đem không khí chấn động  phát ra từng đợt thanh âm bén nhọn.

“A, Thải Lân Cự Mãng.”

Trong tiếng  kinh hô của mọi người, chỉ thấy  trên không trung xuất hiện một bóng dáng  dài màu sắc sặc sỡ  xuất hiện ở không trung, phun ra thụt vào cái lưỡi màu hồng, thanh âm tê tê không ngừng truyền ra từ trong miệng nó. Đôi mắt rắn đẹp đẽ lóe ra sáng bóng, cả người nó tựa như phủ thêm một tầng quần áo màu rặng mây tươi đẹp, cực kỳ xinh đẹp động lòng người.

Người của Bắc Thần gia tộc cũng không biết thú sủng của  Bắc Thần Tĩnh Vũ  là gì, hôm nay nhìn thấy Thải Lân Cự Mãng, mọi người lộ ra vẻ mặt giật mình , Tiếu trưởng lão nổi giận cũng không ngoại lệ,trên khuôn mặt già nua đắc ý của  bọn họ dần dần trở nên mất tự nhiên.

Nhìn thấy Cự Mãng trên không trung, Vân Khê khẽ kinh ngạc, nàng không nghĩ tới thú sủng của  Bắc Thần Tĩnh Vũ  lại  là một con mãng xà.

Thải Lân Cự Mãng cũng là một loại thần thú viễn cổ, nó mặc dù không cao quý như Thần Long, nhưng ở trong  mãng xà  tộc, Thải Lân Cự Mãng là vương giả của chúng, nó có linh trí,tu vi của chúng theo từng bước tiến hóa, cuối cùng còn có thể tiến hóa thành hình người.

Thải Lân Cự Mãng xinh đẹp rực rỡ này cũng không phải là loại thú sủng bình thường, công kích của nó vô cùng  hung mãnh, bẩm sinh  âm tàn, cá tính sắc bén, không nhân từ  với địch nhân, nhất là được truyền thừa viễn cổ huyết mạch, lực chiến đấu của nó càng hung hãn hơn.

Chẳng qua là không biết con Thải Lân Cự Mãng trước mắt này có được truyền thừa viễn cổ huyết mạch hay không.

“Con rắn thật xinh đẹp.” Đôi mắt lóe sáng ngắm nhìn con rắn màu sắc sặc sỡ trên bầu trời, Tiểu Nguyệt Nha không nhịn được than nhẹ, “Mẫu thân, con rắn nhỏ lớn lên thật là đẹp, có thể chơi cùng Huyên Huyên không?”

“Chơi?” Vân Khê ghé mắt nhìn nữ nhi bảo bối, nàng không phải không thừa nhận, nữ nhi là đóa hoa tuyệt thế.Tiểu bằng hữu khác thấy quái vật lớn như thế, đều bị dọa sợ, nữ nhi của nàng lại hưng phấn vô cùng, ánh mắt nhìn Thải Lân Cự Mãng, thật giống như đang nhìn một con thú nhỏ vậy. Nàng buồn cười, nháy mắt với nữ nhi nháy một cái, lại cười nói: “Chờ Tĩnh Vũ thúc thúc thắng, mẫu thân lại bảo hắn cho con chơi với con rắn nhỏ? Có được hay không?”

“Được. Tĩnh Vũ thúc thúc chỉ có thể thắng, không cho thua.” Nét mặt tươi cười như hoa Tiểu Nguyệt Nha trực tiếp nói lên yêu cầu, bé mặc kệ chuyện khác, chỉ cần con rắn nhỏ chơi với bé là được  .

Chỉ có thể thắng không cho thua?

Dưới ánh mắt chờ đợi của nữ nhi, Vân Khê không nhịn được gật đầu, nàng không muốn để cho nữ nhi bảo bối thất vọng.

Mẹ con các nàng nói chuyện với nhau, dĩ nhiên những người bên cạnh cũng nghe thấy được, vẻ mặt Nhị chưởng quỹ trầm trọng không nhịn được nhìn qua mẹ con các nàng, khẽ giật giật đôi môi, nhưng cũng không nói lời nào.

Mấy người Tiếu trưởng lão vứt qua một ánh mắt khinh thường, phảng phất nói rằng  các nàng đang nằm mơ.

Dĩ nhiên, chính là bởi vì cái yêu cầu này, Tiếu trưởng lão mới phòng bị Vân Khê, hắn đề phòng nàng đánh lén tương trợ Bắc Thần Tĩnh Vũ, loại chuyện này, hắn tuyệt đối không cho phép phát sinh.

Song, đứng ở trong đám người  Long Thiên Tuyệt đem lời của nữ nhi bảo bối nghe không sót một chữ, đôi mắt hẹp dài lóe lên u quang, nhìn về phía Thải Lân Cự Mãng màu sắc rực rỡ thô to cường tráng ở trên không.

Nếu nữ nhi bảo bối thích, hắn tuyệt không thể làm cho bé thất vọng, hắn phải tìm cách để cho người nhìn như phải thua  cuộc, chiến thắng trong trận tỷ võ này, thuận tiện làm  tức chết mấy con rùa già kia.

Hắn làm như vậy, cũng không phải là vì hảo tâm trợ giúp Hách Liên Tử Phong, chẳng qua là thực hiện nguyện vọng của nữ nhi  mà thôi.

Đang nói chuyện, Thải Lân Cự Mãng chạy như bay trên không trung  lập tức cảm nhận được sát ý của  Hòa trưởng lão đối với chủ nhân, nó hung mãnh bay xuống phía dưới, phá không mà đến, há miệng lớn, hung hăng cắn  Hòa trưởng lão, trong con mắt hình thoi  ngưng tụ một cỗ dã tính hung tàn.

A!

Mọi người kìm lòng không được sợ hãi kêu lên, nhìn một người một xà trên không trung. Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hòa trưởng lão thu hồi bàn tay đang công kích, nhanh chóng tránh né công kích  của Thải Lân Cự Mãng.

Mặc dù hắn  là cao thủ Huyền Hoàng, vẫn không dám cùng viễn cổ thần thú trực tiếp chống lại, dứt khoát lựa chọn né tránh, rút lui trở về.

Song, lúc Bắc Thần Tĩnh Vũ triệu hồi ra thú sủng, may mắn tránh được một kích trí mạng, có cơ hội thở dốc.Trong lòng  mọi người vẫn còn sợ hãi, thay hắn hung hăng  lau mồ hôi lạnh, cuối cùng vẫn tránh được sát chiêu thứ hai của  Hòa trưởng lão .

Một kích không trúng, Thải Lân Cự Mãng cũng không  nhân cơ hội truy kích, nó thu nhỏ lại thân thể trở lại bên cạnh  Bắc Thần Tĩnh Vũ, chớp trong suốt như thủy tinh , đuôi rắn lay động, lắc lắc đầu nhỏ, chà chà trong lòng bàn tay của hắn, như là đang làm nũng.

Từ đó, càng làm cho Tiểu Nguyệt Nha vừa nhìn thấy nó đã thích, hai mắt càng thêm sáng lên.

Thật là đáng yêu.

Con rắn nhỏ, ta muốn con rắn nhỏ.

Tiểu Nguyệt Nha không chớp mắt nhìn nó.

Lắc mình rơi xuống đài  Hòa trưởng lão vẻ mặt ngưng trọng, con ngươi   bén nhọn xẹt qua âm lãnh, nhìn thẳng Thải Lân Cự Mãng, trên người hắn  sát khí lạnh thấu xương, càng ngày càng đậm......

“Một con Tiểu thối xà cũng dám lớn lối trước mặt lão phu, quả thực là quá càn rỡ.” Khóe mắt nhấc lên  châm chọc, khí thế hùng hậu  Hòa trưởng lão lớn tiếng quát gọi: “Kim Điêu Vương, ra ngoài ứng chiến cho lão phu.”

Chiếp chiếp.Một tiếng kêu bén nhọn, khiến cho mọi người ở đây khí huyết chấn động đau cả màng nhĩ  .

Lúc này, trên không trung lại xuất hiện một con quái vật lớn, người  Bắc Thần gia tộc đều biết nó là  thú sủng của Hòa trưởng lão .

Sắc mặt Vân Khê hơi trầm xuống nhìn chằm chằm vào Kim Điêu Vương khổng lồ trên không trung, nó to lớn vô cùng, mở rộng hai cánh, rộng chừng mười thước, năng lực phi hành so với Thần Long của nàng cũng không lớn hơn bao nhiêu, Kim Điêu Vương tiếng tăm lừng lẫy được xưng là bá chủ bầu trời.

Ngoài ý muốn, thú sủng của hai người cũng không phải là loại bình thường.

Càng làm cho Vân Khê ngoài ý muốn hơn là, hai con thú sủng lại là thiên địch của nhau, Điêu ăn xà, vốn chỉ là lời người xưa nhưng vẫn bất lợi đối với  Bắc Thần Tĩnh Vũ.

Nhị chưởng quỹ vẻ mặt âm u, nhìn thấy Kim Điêu Vương hắn cũng không nghĩ gì nhiều, hắn biết thú sủng của Hòa trưởng lão  là con  Điêu Vương này.

Vèo. Kim Điêu Vương từ bầu trời xẹt qua, tạo ra một vệt tàn ảnh màu vàng.

Kim Điêu Vương kiêu ngạo bay trên đỉnh đầu  Hòa trưởng lão,  con ngươi sắc bén vô cùng  khóa chặt vào  Thải Lân Cự Mãng, trong mắt lóe ra  ánh rực rỡ, phảng phất như nó thấy con mồi của mình.

Thải Lân Cự Mãng đang cùng chủ nhân làm nũng ngẩng đầu lên, hai con mắt cảnh giác nhìn Kim  Điêu Vương, vảy trên người nó bỗng nhiên dựng thẳng lên, phát ra thanh âm tê tê bén nhọn, theo bản năng nó đã nhận ra nguy hiểm.

Một điêu một xà, hai cỗ khí thế  cường hãn từ từ bay lên, trong không khí dần dần ẩn chứa càng ngày càng nhiều  năng lượng cuồng bạo, dưới sự áp bách của  hai cỗ khí thế  những cao thủ xung quanh thậm chí có cảm giác hít thở không thông.

Tử  y giáp vệ đứng cuối cùng liếc mắt nhìn qua lôi đài, đôi mắt  thâm trầm sâu như biển  của hắn hiện lên kinh ngạc, từng sợi  u quang thỉnh thoảng lại lóe ra, tựa hồ cũng đúng cảm thấy bất ngờ trước hai con thú sủng. Dĩ nhiên, hai con thú sủng này tuy nói là không tệ nhưng không thể so sánh với những con thần thú ngàn dặm mới tìm được của nhà bọn họ.

Hắn chỉ cần tùy tiện thả ra một con thần thú, là có thể đập chết bọn chúng ngay lập tức.

Chỉ tiếc, trận tỷ võ này, hắn chỉ có thể trở thành người đứng xem.

Hắn vô tình chau lên đôi lông mày đen như mực, đôi mắt nhu tình như nước  nhìn qua vợ con mình, hắn rất muốn ở chung một chỗ với hai mẹ con,trò chuyện với họ.

Rõ ràng vợ con  đang ở trước mặt mình, lại không thể gặp mặt. Đây đều là lỗi của Hách Liên Tử Phong.

Tự ái và kiêu ngạo của nam nhân khiến cho hắn không thể chủ động mở miệng, nói cho Khê Nhi, hắn vẫn đi theo sau nàng, chú ý nhất cử nhất động của nàng, bởi vì quan tâm an nguy của nàng, nhưng hắn lại sợ Khê Nhi hiểu lầm hắn là bởi vì ghen tuông không tín nhiệm nàng. Hiện giờ hắn đã ở trên lưng hổ khó xuống.

Người kia trong lòng có vô vạn u oán, nhìn như một khuôn mặt bình thường nhưng lại rất cơ trí và trấn định nhìn xuống vạn,tựa hồ hắn cảm thấy hứng thú với tình cảnh giương cung bạt kiếm.

Hai con thú sủng sừng sững như vậy đụng vào nhau.

Hòa trưởng lão  hơi đắc ý, rất hài lòng với thú sủng của mình, mang đến cho mọi người  kinh ngạc, con ngươi hẹp dài băng lãnh  bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn thẳng  một người một xà trước  mặt hắn, cười lạnh liên tục: “Điêu Vương, còn không mau ăn con thối xà này đi.”

Vèo. Đột nhiên, Kim Điêu Vương hóa thành một trận gió màu vàng, kim trảo sắc bén lạnh lẽo hiện ra trong tầm mắt của mọi người, nhanh như chớp đánh về phía Thải Lân Cự Mãng.

Tê.

Thải Lân Cự Mãng ngẩng đầu phát ra một trận tiếng kêu, tốc độ của nó như tia chớp trốn thoát khỏi móng vuốt của Kim Điêu Vương, dưới sân có vô số đạo ánh mắt rung động nhìn một luồng sáng ngũ sắc bỗng nhiên từ cơ thể nó tuôn ra kèm theo  màu sắc rực rỡ thân thể của nó bành trướng với tốc độ mắt thường có thể thấy xuất hiện.

Trong nháy mắt, Thải Lân Cự Mãng vừa rồi còn dùng hình dáng khả ái làm nũng với chủ nhân giờ biến thành một con quái vật dài mười thước, chậm rãi ngọ nguậy thân thể khổng lồ, đôi mắt rắn màu xanh âm u nhìn Kim Điêu Vương, cái lưỡi dài nhả ra rồi lại rụt vào, kéo theo không khí lưu động.

Uy nghiêm và khí thế của nó không thua gì Kim Điêu Vương,thân thể khổng lồ  tản ra một cỗ uy  lực cực kỳ mạnh mẽ , cho dù là trời sanh thiên địch vẫn có  lực đối kháng của bản thân chúng.

Thải Lân Cự Mãng không thể ức hiếp.

Nhìn thấy nó biến hóa, Vân Khê âm thầm gật đầu, nàng cũng không hiểu rõ về   Thải Lân Cự Mãng, lấy ánh mắt và kinh nghiệm qua nhiều lần thử thách của nàng, nàng nhìn ra được con Thải Lân Cự Mãng này nếu như chờ đến lúc nó đạt tới đỉnh, sợ rằng thật sự có lực lượng hủy diệt thiên địa, không thể coi thường.

Khuôn mặt của những người khác đều lộ ra vẻ kinh nghi, kinh ngạc nhìn Thải Lân Cự Mãng uy phong hiển hách, không ngờ nó mạnh mẽ và hung hãn như vậy.

Xẹt.

Kim  Điêu Vương chụp trượt xoay người nhìn lại, thấy Thải Lân Cự Mãng lại dám lớn lối trước mặt của nó, lập tức phát ra một tiếng kêu  tức giận , thân thể cao lớn mang theo huyền khí bén nhọn vô cùng , hai móng vuốt hung hăng túm lấy đuôi của  Thải Lân Cự Mãng .

Thân thể nhanh như chớp chuồn đi, dọc đường nó bay qua, mơ hồ lưu lại một vạch dài màu vàng trên không trung, Kim  Điêu Vương  hung tàn, Thải Lân Cự Mãng uốn mình, một cái đuôi khổng lồ  mang theo tia sáng sặc sỡ, nặng nề quét qua Điêu Vương phía trước.

Đụng.

Nhất thời hai cỗ huyền khí chạm vào nhau bắn ra, hai con thú sủng bắt đầu quyết chiến kịch liệt.

Đuôi rắn đánh trúng cánh chim như kim loại, đối với Kim  Điêu Vương  mà nói  chiêu này cũng không gây  thương tổn đến cho nó, ngược lại Thải Lân Cự Mãng bị chấn động lui  lại mấy trượng.

Kim Điêu Vương tập kích không thành, nó bay lên trời, dùng ưu thế của bản thân  muốn áp đảo Thải Lân Cự Mãng, bao trùm ở trên cao giữa không trung.

Nghiễm nhiên, nó chính là bá chủ bầu trời này, chuẩn bị hoành hành tàn sát bừa bãi, mở rộng giết chóc.

Xẹt. Kim  Điêu Vương bỗng nhiên đảo ngược lại,  đường cung quỷ dị, tựa hồ mang theo cơn thịnh nộ lớn xông về phía Thải Lân Cự Mãng, xu thế bén nhọn phá không càng cường đại hơn, thân thể cao lớn sở thể hiện ra  tốc độ kinh khủng, làm cho tất cả mọi người bị rung động.

Tê. Đột nhiên ngẩng đầu lên  nó nghe thấy một thanh âm khàn khan  rất lớn  , cảm thấy  nguy hiểm  Thải Lân Cự Mãng không lùi mà nghênh, cái đuôi lớn linh hoạt vung vẩy, nó phát ra lực lượng kinh khủng  cơ hồ muốn hủy thiên diệt địa, đuôi rắn công kích  cánh Kim Điêu Vương .

Quyết giết càng ngày càng kịch liệt, trên bầu trời, hai  con Huyền thú bộc phát ra lực lượng kinh khủng.

Trận đấu càng kéo dài càng khiến cho người ta  không rét mà run, tiếp theo lại làm  mọi người trợn mắt há mồm  vẻ mặt rung động, rồi lại sắc mặt tái nhợt, giống như hóa đá......

Lúc này, Vân Khê cũng không khỏi cảm thán, đặc sắc!

Hòa trưởng lão thu hồi ánh mắt nhìn ra xa, hắn tin tưởng thú sủng của mình mười phần, nét mặt già nua hiện lên một tia hàn khí, cười âm hiểm  nói: “Bắc Thần Tĩnh Vũ, ngoảnh lại mà xem  Tiểu thối xà của ngươi đi, nó chết chắc. Ngươi tiếp chiêu.”

Nói xong, một đạo huyền khí cuồn cuộn kinh khủng chợt phóng ra, Hòa trưởng lão lấy tốc độ làm cho người ta hoảng sợ  phi  đến, mười ngón tay như rãnh mương, xu thế ác liệt bay qua.

Thanh âm Hòa trưởng lão vang lên, mọi người ngẩng đầu về phía xa trên bầu trời trong lòng không hẹn mà cùng thu hồi tầm mắt, vô số ánh mắt  vừa vặn nhìn thấy Hòa trưởng lão bộc phát ra tập kích giống như như sấm chớp.

Không khí xung quanh, chỉ một thoáng sau trở nên ngưng tụ lại, cả sân thi đấu yên tĩnh  trở lại, mọi ánh mắt đều đặt trên người hai người bọn họ, mọi người đều rõ ràng, Hòa trưởng lão chắc chắn sẽ không bỏ qua cho  Bắc Thần Tĩnh Vũ.

Tốc độ của đối phương quá nhanh, vội vàng không kịp chuẩn bị, Bắc Thần Tĩnh Vũ nghe thấy tiếng xé gió, thầm nghĩ không tốt, cảm thấy lạnh cả người, nguy cơ bao phủ toàn thân hắn, thế nhưng không còn chống cự nữa.

Mặc dù như thế, ánh mắt phòng bị của Bắc Thần Tĩnh Vũ trở nên lạnh lẽo, đem toàn lực vận  huyền khí toàn thân lên, thân thể giống như linh hồn bay lên không trung, né tránh đối phương tập kích.

Bắc Thần Tĩnh Vũ dầu gì cũng là con trai Nhị chưởng quỹ , sao lại không có nửa điểm phản kháng.Keng!

Thanh âm trong veo của thanh kiếm vang lên, Bắc Thần Tĩnh Vũ không biết  từ nơi nào rút ra một thanh  kiếm đen như mực, hươ ra, trường kiếm lung linh, chợt lóe lên, cổ họng hắn rống lên: “Lão thất phu, ngươi khinh người quá đáng.”

Thân ảnh của Bắc Thần Tĩnh Vũ  dưới con mắt của mọi người giống như một con mãnh thú đang tức giận, trường kiếm vung ra một luồng kiếm màu trắng, có xu thế như sét đánh bổ vào Hòa trưởng lão.

Ngân quang lóe lên chói mắt, bóng kiếm chập chờn chằng chịt, trong không khí xuất hiện màn kiếm quang như thiên la địa võng, dường như muốn nuốt trọn thiên địa.

Mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, Hòa trưởng lão tung người bay lên không trung,hắn vẫn là tay không đánh trận, ngạo nghễ đối diện với mũi kiếm sắc bén như hoa rụng,thân ảnh của hắn không ngừng dạo chơi dưới bóng kiếm, né tránh, bất kể Bắc Thần Tĩnh Vũ Như điên cuồng công kích thế nào, cũng không thể đánh tới góc áo của hắn  .

Huyền Tôn và Huyền Hoàng chỉ kém một chút, nhưng cũng là một khoảng cách khó mà vượt qua  ,thực lực giữa hai người có thể dùng từ trên trời dưới đất để hình dung, lúc này, bất kể Bắc Thần Tĩnh Vũ đánh như thế nào, Hòa trưởng lão đều thành thạo, trong mắt lóe ra sát cơ vô tận, khóe miệng nở nụ cười tàn khốc, khinh miệt nói: “Chút tài mọn mà cũng dám bêu xấu ư? ”

Trong phút chốc.

Thân ảnh của lão biến mất tại chỗ, biến mất không thấy bóng dáng, Bắc Thần Tĩnh Vũ nhất thời mất đi mục tiêu, dừng lại giữa không trung.

Xôn xao.

Trên khuôn mặt mọi người hiện lên vẻ kinh dị, bọn họ mở to hai mắt nhìn lên, tựa hồ như  quên mất nên hô hấp như thế nào, thần sắc rét lạnh .Nhị chưởng quỹ ánh mắt lo âu, hắn khẩn trương,không tự chủ được tiến lên trước một bước.Trong mắt  Vân Khê  xẹt qua vẻ kinh ngạc, tiếp theo  lại nhíu mày, ánh mắt sắc bén vô cùng  gắt gao nhìn chằm chằm vào phía sau Bắc Thần Tĩnh Vũ, không nhịn được nhắc nhở: “Cẩn thận phía sau.”

Một giây sau. Hòa trưởng lão với vẻ mặt dữ tợn từ phía sau hắn dần hiện ra, vươn tay ra, đột nhiên một đạo huyền khí sắc bén như dao bay vụt lên, hiện lên một luồng gió lớn cuồn cuộn  bổ ra, mãnh liệt  như đao cuốn, thỏa sức rít gào, đánh thẳng vào giữa lưng  Bắc Thần Tĩnh Vũ.

Cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt, Bắc Thần Tĩnh Vũ sắc mặt đại biến, nghe thấy luồng gió lớn đánh tới sau lưng, ánh mắt liếc về hướng một bóng dáng đánh về phía hắn thế như chẻ tre, vừa định chọn lựa thế công, hắn bị hơi thở và sát khí của Hòa trưởng áp bách xuống, huyết khí toàn thân dường như ngừng chảy.

Lui.

Trong đầu xuất hiện chữ này, cùng lúc đó, một luồng huyền khí kịch liệt  cuồng mãnh  từ thân thể tuôn ra dữ dội, thân thể cơ hồ không do mình khống chế  lui lại  hơn 10m, cấp tốc lui về phía sau, đồng thời trường kiếm  trong tay không ngừng huy động, từng đạo  kiếm sắc bén, bảo vệ yếu huyệt của mình.

Bùm.

Một tiếng vang lớn truyền ra, bị lực lượng cường đại oanh tạc, lôi đài lay động mấy cái, nhất thời đá vụn bay vụt, tạo ra từng khe hở, tro bụi  lan ra tràn ngập cả lôi đài, cả sân đấu bụi bay ngập trời.

Xung quanh những cao thủ kia ồn ào né tránh trận tro bụi đập vào mặt,sau đó nhìn người trên lôi đài,mọi người vẻ mặt khác nhau, phong phú cực kỳ.

Vân Khê nhàn nhạt nhìn chỗ tràn ngập tro bụi kia, xuyên qua tầng tro bụi mờ mờ, nàng nhìn thấy Bắc Thần Tĩnh Vũ miễn cưỡng tránh thoát một kích trí mạng, cũng không  tạo thành thương tổn quá lớn.

Hòa trưởng lão không hổ là kinh nghiệm chiến đấu phong phú  lão luyện, nhiều chiêu không chút lưu tình, nếu không phải lần này Bắc Thần Tĩnh Vũ có cảnh giác, sợ rằng khó thoát khỏi kết cục bỏ mạng.

Bắc Thần Tĩnh Vũ đem hết toàn lực trốn tránh, sắc mặt trắng bệch rất đáng sợ, thở hồng hộc, chật vật cực kỳ, thở gấp không ra hơi, bộ ngực phập phồng thở dốc, lúc này  cả người hắn đều không có khí lực.

“Thoát được sao?”

Trong nháy mắt,  khóe miệng Hòa trưởng lão khẽ nhấc lên, trong mắt hung quang lóe lên, tay phải đột nhiên nổi lên một màn sương mù chưởng lạnh lẽo, mang theo rét lạnh thấu xương, cỗ hàn khí kia như muốn cắn nuốt thiên hạ.

Thân ảnh xẹt qua không trung, bàn tay xen lẫn một cỗ gió lớn kinh khủng, nhanh như tia chớp đánh vào ngực Bắc Thần Tĩnh Vũ .

Dường như cảm thấy chủ nhân nguy hiểm, trong lúc kích chiến Thải Lân Cự Mãng tâm thần không yên, nó muốn thoát thân trở về giúp đỡ chủ nhân.

Kim Điêu Vương há có thể bỏ qua cơ hội lần này, móng vuốt của nó hung hăng  bắt lấy đuôi rắn, tựa hồ muốn xé xác con rắn, vảy rắn bị tróc ra, trong nháy mắt, bầu trời như có một trận mưa máu đỏ lòm.

Tê.