Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 58: Thiên Thượng Vân Ngoại, Nhất Kiếm Kinh Hồng!

“Cái quái gì?”

Vân Khê ngó chừng giữa không trung thấy con báo nho nhỏ kia đang chạy đến, cao cao nhún nhún lông mày, mở miệng, trong miệng không nhanh không chậm phun ra mấy chữ: “Hổ Vương, đi ra ngoài cho họ hàng trò chuyện!”

Tiếng nói vừa xong, một tiếng Hổ Khiếu phá không mà đến: “Chủ nhân, ta là vua trong hổ, làm sao có thể có thân thích như vậy? Rống ——”

Hổ Vương đối với việc cùng con báo làm thân thích nó rất là bất mãn.

Đang lúc dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một con Mãnh Hổ từ phía sau Vân Khê nối đuôi nhảy ra, cao cao phóng qua đầu vai Vân Khê, nó gầm thét, mở ra miệng hổ to như bể cá lớn......

Mãnh Hổ sổ lồng, quân lâm thiên hạ!

Cả đại đường chỉ một thoáng nổi lên một làn gió Vô Danh, Hàn Phong sắc bén phất qua trên mặt của mỗi người, run rẩy đau đớn!

Hổ Vương?!

Một tiếng rống này, có thể so với một vị cao thủ Huyền tôn nhị phẩm.

Trong không khí, linh khí thánh khiết đang kịch liệt ba động!

Hổ Vương đang hút một chút cũng không có số linh khí, thực lực tăng nhiều, nó chợt xuất hiện, khí thế kia đã áp đảo toàn bộ đại đường khảo hạch.

Những cao thủ Huyền tôn trở xuống kia dưới chân rối rít không yên, thân hình lay động mấy cái, mới vững vàng đứng lại. Mọi người khiếp sợ ngưng mắt nhìn đột nhiên xuất hiện, oai vũ vô địch Hổ Vương, mọi người đều giật mình sững sờ.

“Gao——”

Con báo thấy tình thế không đúng, vóc dáng nho nhỏ ở giữa không trung thắng gấp, bộ lông trên người run lên, bộ dáng sẽ phải rút lui trở về.

Đáng tiếc, quá muộn!

Một đôi mắt hổ đã vững vàng khóa nó, lấp lánh tỏa sáng, lại nối đuôi nhau bắn ra, Hổ Vương đáp xuống.

“Gao gao gao——” đáng thương con báo, chỉ tới kịp phát ra ba tiếng kêu to cuối cùng, đã bị Hổ Vương mang nó nuốt vào miệng hổ.

“Nấc! ——” Hổ Vương đến các quá trình đều giảm đi, trực tiếp đem nó nuốt vào trong bụng, đầu hổ ngẩng một góc độ, từ trong miệng hổ phát ra tiếng đánh nấc không hài lòng lắm.

“Không dễ ăn, không có gì mùi vị! Rống ——” Hổ Vương hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nói.

Dĩ nhiên không có gì mùi vị, ngươi nha chưa hềcó thưởng thức, liền trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Chung quanh tĩnh không tiếng động, cho đến một tiếng kêu bén nhọn sợ hãi, phá vỡ sự yên tĩnh.

“A ——Tiểu ly của ta! Ngươi, ngươi, ngươi......” Vân San San giận đến đôi môi phát run, sắc mặt trắng bệch, nàng không thể tin được, thú sủng mình từ nhỏ nuôi đến lớn, cứ như vậy bị Hổ Vương một ngụm nuốt vào trong bụng, không thể sống tiếp được nửa.

Tiểu ly của nàng——

“Vân tiểu thư, bớt đau buồn đi!” Vân Khê vô tội hướng nàng buông tay, thành khẩn an ủi, “Ai, thế giới động vật có đôi khi tàn nhẫn như vậy, mạnh được yếu thua, là quy luật tự nhiên, có một số người thì không cách nào hiểu.”

Vân San San ngực kịch liệt phập phồng, nàng lần nữa “A” kinh hô, cũng là chịu không được đả kích lớn như vậy, bi phẫn ngất đi, hai mắt trắng dã, thân thể thẳng tắp ngã xuống đất.

Vân Khê lặng lẽ ngoắc ngoắc môi, không khỏi vì Hổ Vương trầm trồ khen ngợi, quả nhiên là ở bên cạnh nàng đã lâu, mưa dầm thấm đất, càng ngày càng giống tính tình của nàng.

Nên xuất thủ, liền ra tay! Nên ra miệng, liền ra miệng!

Làm được vô cùng xinh đẹp!

Nàng đưa tay, sờ sờ bộ lông trên người Hổ Vương, tỏ vẻ ngợi khen.

Khiêm tốn hay nên khiêm tốn lại!

Hổ Vương thoải mái để lòng bàn tay nàng chà chà, rất là hưởng thụ.

“San San!” Vân Tiên Tử nhanh nhẹn phiêu di mấy bước, vững vàng đón đường muội ở trong ngực, Dung Nhan mỹ lệ của nàng xẹt qua vẻ vẻ lo lắng, thoáng cái rồi biến mất, thay vào đó là khí độ dịu dàng cùng đoan trang.

“Vân Tiên Tử, cái tiểu tiện nhân này quá mức càn rỡ, để cho ta tới thay ngươi hảo hảo giáo huấn nàng một chút!” Mục Tiêu Tiêu ở một bên đã sớm nhịn lâu, lúc này rốt cục níu lấy nhược điểm, đứng ra hướng Vân Khê làm khó dễ.

“Mục Sư tỷ, cũng là đồng môn sư phụ tỷ muội, hay là không nên động võ cho thỏa đáng.” Vân Tiên Tử miệng phun U Lan, mặt mày lưu chuyển, mị hoặc lan tràn, nhất là giọng nói mềm nhẹ của nàng, truyền khắp cả đại đường, rơi vào trong tai mỗi người, không khỏi tâm phổi thư sướng.

Nàng quay đầu, liền nhìn lại hướng Vân Khê, ánh mắt ôn nhu: “Vân cô nương, đường muội ta trẻ người non dạ, đắc tội ngươi, là sai lầm của nàng, ta ở chỗ này thay nàng hướng ngươi chịu tội, nhưng ngươi phóng túng thú sủng của mình như thế, không khỏi...... Có chút qua.”

Giọng điệu của nàng, đắn đo để dùng từ nhẹ bớt, nghe tựa hồ là vô cùng được lòng người, dịu dàng hào phóng, kì thực cũng là đem việc Vân Khê phóng túng thú sủng đã kích, nhân vật dã man kiêu căng. Hơn nữa hợp với đôi mắt sáng thánh thiện, tư thái yếu thế làm rung động lòng người, thì càng thêm nổi bật Vân Khê hung hãn cùng bá đạo.

Vân Khê cười lạnh nhìn nàng, phải bội phục mưu kế cùng thủ đoạn của nàng, biết diễn hí như vậy, không đi làm con hát, thật là đáng tiếc.

Bên này Mục Tiêu Tiêu không có buông tha nói: “Hừ, cũng là Vân Tiên Tử tính tình tốt, tâm Bồ Tát, mới không cùng ngươi so đo! Bất quá, ngươi làm trò trước mặt của mọi người, phóng túng thú sủng hành hung, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Hôm nay ta liền thay trời hành đạo, trừ đi người có tâm địa rắn rết như ngươi, để tránh ngươi ngày sau trở thành con sâu làm rầu nồi canh Vạn Hoàng học viện!”

Huyền khí trên người Mục Tiêu Tiêu vừa mới buông thả, Hổ Vương liền phịch một chút rơi vào trước mặt Vân Khê, làm ra một tư thái đỡ cho chủ, hướng về phía Mục Tiêu Tiêu gầm thét thị uy

Mục Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Hổ Vương, lòng có kiêng kỵ.

Vân Tiên Tử ánh mắt nhàn nhạt quét nhẹ qua, đột nhiên thân thể, hướng trên người Mặc Tam Thiếu nhích tới gần. Nàng ngang nhiên xông qua góc độ rất ảo diệu, cơ hồ là lướt thân thể của hắn mà qua, lại có thể để cho hắn tinh chuẩn đở lấy nàng, cho dù là một người cũng không nhận ra, cũng sẽ bởi vì cử động của nàng, mà làm ra theo phản ứng bản năng.

“Sao vậy?” Mặc Tam Thiếu một tay đở ở Vân Tiên Tử mềm mại không xương vai, mâu quang thâm trầm lộ vẻ ảm đạm, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc.

Vân Tiên Tử từ từ ngửng đầu lên, trong ánh mắt nhẹ nhàng long lanh, trong suốt chọc người trìu mến.

“Cám ơn Mặc sư huynh, ta không sao, chẳng qua là đối với động vật có lông tương đối nhạy cảm mà thôi.” Nàng che lỗ mũi tinh sảo, ngữ điệu mềm nhẹ nói, rồi lại không mất khi tiên khí và tôn quý của nàng.

Lời này thật là độc!

Rõ ràng chính là hướng về phía Hổ Vương tới, Ngụ ý, chính là muốn để cho Mặc Tam Thiếu xuất thủ đối phó Hổ Vương, như thế Mục Tiêu Tiêu mới có thể không có bận tâm, chuyên tâm đối phó Vân Khê.

Vân Khê đáy lòng sáng tỏ, không khỏi bội phục tâm kế sâu của đối phương.

Nói ba xạo vài lời, chẳng những không tổn hao gì cái tên Tiên của nàng ta, còn khiến cho mọi người tôn kính cùng trìu mến, hơn nữa còn đem mình ép vào hiểm địa. Cái gì gọi là giết người không dính máu, cái gì gọi là mượn đao giết người còn không phải vậy? Nàng ta đem những mưu kế này vận dụng đến tình trạng xuất thần nhập hóa, đến Vân Khê đều không thể không đối với nàng bái phục.

“Bản thiếu gia cũng nhìn con cọp này rất không thuận mắt, vậy hãy để cho bản thiếu gia tới xử lý nó!” giọng nói Mặc Tam Thiếu âm trầm, trong lúc nói lời này, nơi sâu thẳm trong con ngươi của hắn xẹt qua sắc bén trên mặt Vân Khê, tựa như tìm tòi nghiên cứu, tựa như căm thù, tựa như uy hiếp, lại như cảnh cáo.

“Tốt! Nếu Tam Thiếu chịu ra tay tương trợ, ta đây là có thể buông tay đánh cược một lần, thu thập cái tiểu tiện nhân này!” Mục Tiêu Tiêu âm lãnh lặng lẽ cười, mũi kiếm đã lộ sắc bén.

Trong nháy mắt, Vân Khê lần nữa lâm vào ở bên trong nguy cơ, lần này, cũng là hai gã Huyền tôn cao thủ vây kín nàng.

Nàng lạnh lùng cười một tiếng, cũng không sợ bọn họ, nhưng cũng không dám có chút khinh thường. Dư Quang quét nhẹ qua trưởng lão khảo hạch, hắn hẳn là làm bộ nhắm mắt, buồn ngủ.

Xem ra, hắn là tính toán mặc kệ rồi, tùy ý bọn họ lúc này tỷ đấu với nhau.

Hừ, chẳng lẽ Vân Khê nàng sợ bọn hắn sao?

“Muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy!” ánh mắt Vân Khê chợt âm lãnh, chân phải bước ra một bước, khí tức trên thân nhất thời có biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong nháy mắt hào quang thánh khiết bao phủ ở chung quanh thân thể của nàng.

Trong không khí có thanh âm đồ vật gì đó đông lại.

Đứng ở trong hành lang mỗi người đều rõ ràng nghe được, mọi người lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Nhưng nếu nói thực lực nàng mới vừa đánh nát tấm bia đá, đủ để khiến bọn họ khiếp sợ…, như vậy giờ phút này thực lực gấp mấy lần mới vừa rồi, để cho bọn họ khiếp sợ nói không ra lời.

Đây tột cùng là cảnh giới nào?

Vì sao đáng sợ như thế?

Cao thủ Thần huyền đỉnh và những cao thủ Thần huyền đỉnh trở xuống rối rít bị cổ lực lượng này bức lui đến góc tường, càng đừng nói đám người Mạc Tử Hành, Thanh Hà, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cửa.

Vân Khê cũng không có vì vậy thu liễm hơi thở, bởi vì có bọn họ, nàng ngược lại bó tay bó chân, không cách nào buông tay đánh cược một lần. Trừ khi bọn họ đi, còn dư lại những người này, ở trong mắt nàng, đều là bia đở đạn!

Hai tỷ muội Mục Tiêu Tiêu cùng Mục Tương Tương thân hình cũng lay động đi theo, ánh mắt song song căng lớn, có chút không dám tin tưởng thực lực Vân Khê.

Mặc Tam Thiếu mâu quang thâm trầm chợt biến hóa, gắt gao ngó chừng nàng, thật giống như nhận lấy khiêu khích, thật giống như bị cái gì kích thích đến, đáy mắt đen thui chiết xạ ra khỏi hàn mang hưng phấn.

Không sai, hiện tại Vân Khê, trên người tự nhiên đổ xuống lực lượng thuộc về thần khí, thực lực tăng lên gấp bội, đã vượt xa cảnh giới bản thân nàng. Đồng thời đối phó hai gã Huyền tôn cao thủ, nàng phải chọn lựa phương pháp bảo thủ, mặc dù biết thần khí sử dụng nhiều lần, rất có thể đưa đến lực lượng thần khí cắt trả, cuối cùng mất đi tất cả lực lượng, nhưng lúc này nàng đã đành phải vậy

Không phải là ngươi chết, chính là ta mất!

Trước mắt hai người này tuyệt đối sẽ không đối với nàng hạ thủ lưu tình.

Mục Tiêu Tiêu cùng Mục Tương Tương hai tỷ muội âm thầm trao đổi ánh mắt, hai tỷ muội tách ra chỗ đứng.

Vân Tiên Tử đem đường muội giao cho học sinh thủ hạ, thần sắc đạm mạc chú ý trong sân ba người một Hổ với ánh mắt bí hiểm.

“Tiểu tiện nhân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Mục Tiêu Tiêu đứng ở đối diện Vân Khê, kiếm phong của trường kiếm trong tay nàng hơi chút độ lệch, nàng thân ảnh như điện, phá không đâm thấu tầng không khí bị đông lại kia, cứ như vậy sắc bén đánh úp về phía Vân Khê.

Trong lổ tai mọi người, tựa hồ nghe đến thanh âm gì đó vỡ vụn, từng mãnh rơi vào trái tim, ghim vào rỉ máu.

“Rống ——” Hổ Vương dẫn đầu bay dựng lên, xông về Mục Tiêu Tiêu, khí thế kia, trùng kính, thế không thể đở!

Lúc này, thân hình Mặc Tam Thiếu cũng động, nhuyễn kiếm bên hông hắn phút chốc ra khỏi vỏ, thanh quang lóe lên, như rắn, đánh về phía Vân Khê.

Bây giờ đối với hắn mà nói, thực lực Vân Khê mới là thực lực hắn chân chính cảm thấy hứng thú!

Kiếm của hắn như tia chớp, nhanh-mạnh mẽ như lôi đình, bóng kiếm ở giữa không trung hóa thành vô số hình rắn bơi, ùn ùn kéo đến, khiến mọi thứ không bờ bến.

Vân Khê đột nhiên cả kinh, tung thân, cao cao nhảy lên.

Kiếm pháp Thật là lợi hại!

Thân ảnh của nàng còn chưa ổn định, kiếm khí sắc bén kia lần nữa đột kích, từng đạo sắc bén, phô thiên cái địa, nàng muốn tránh cũng không được.

Trong phút chốc, trong đầu lần nữa xẹt qua thân ảnh bạch y nữ tử kia, nàng linh quang chợt nhanh chóng lóe, thanh âm như thần Ngữ thánh khiết niệm chú.

“Thiên Thượng Vân Ngoại, Nhất Kiếm Kinh Hồng!”

Trường kiếm giơ cao khỏi đầu, nàng tóc dài phiêu dật trong nháy mắt bay cao dựng lên, kiếm quang dường như một vòng mặt trời chói chan ở trên đỉnh đầu nàng đột nhiên bộc phát, cả đại đường cũng bị kiếm quang chiếu lên sáng sủa. hơi thở âm lãnh trong hành lang toàn bộ bị dòng nước ấm áp thay thế, thấm vào da thịt, giống như đắm chìm trong ánh mặt trời.

Nhất Kiếm oai phong, thay đổi hiện tượng thiên văn, đây là thần uy bực nào?

Mặt trời chói chan kia dường như trong kiếm quang, kiếm khí ngũ thải tân phân hiện lên chiết xạ hình quạt, đem tư thái múa kiếm Vân Khê ưu mỹ mà có lực, vẽ bề ngoài khiến nàng giống như Kinh Hồng tiên tử trên trời, làm cho người ta không tự chủ được mà bò thấp cúng bái.

Ánh mắt Vân Khê chợt phát sáng, trường kiếm nghiên qua chém xuống, kiếm khí ùn ùn, liền dễ dàng đem kiếm khí mạnh mẻ của Mặc Tam Thiếu đèn xuống.

Ừ?

Mặc Tam Thiếu vội vàng thối lui mấy bước, đưa mắt nhìn lên Vân Khê lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt lần nữa biến đổi, có chút khó có thể tin.

“Vân tộc thất truyền Kinh Hồng kiếm pháp?!” Vân Tiên Tử từ trước đến giờ khuôn mặt thong dong trấn định tinh xảo, rốt cục xảy ra biến hóa, lộ ra thần sắc ngạc nhiên đến không thể ngạc nhiên hơn nữa.

“Làm sao có thể?” Nàng đột nhiên lắc đầu, lần nữa nhìn chăm chú, kiếm quang kia chói mắt càng chiếu càng mạnh, ở giữa đoàn kiếm quang bao quanh, bạch y nữ tử cao quý như tiên nữ, lãnh ngạo như thần thánh, làm cho đáy lòng nàng ghen tỵ cứ không thể ức chế mà biểu hiện ra ngoài.

Giờ phút này Vân Khê, mới thật sự là Vân Tiên Tử, cao quý như vậy, thần thánh, không thể xâm phạm như vậy!

Làm sao có thể? Cái này không thể nào!

Kinh Hồng kiếm pháp của Vân tộc đã sớm thất truyền, làm sao có thể ở trên người cô gái họ Vân không có danh tiếng gì xuất hiện chứ?

Chẳng lẽ......

Các loại nghi ngờ cùng hiểu lầm ở đáy lòng nàng lan tràn, đến chính nàng cũng sẽ không nghĩ đến, thần sắc trên mặt nàng giờ phút này có bao nhiêu biến hóa đáng sợ, hoàn toàn đi ngược lại phong thái Vân Tiên Tử ở trong suy nghĩ cũng những người sùng bái cùng đeo đuổi.

Không, bất kể nàng đến tột cùng là người nào, đều tuyệt đối không có thể lưu lại mối họa!

Vạn Hoàng học viện chỉ có thể có một Vân Tiên Tử là nàng, cả Long Tường đại lục, cũng chỉ có thể có một Vân Tiên Tử nàng!

Tay áo bên phải nàng run lên, ba miếng phi châm xuất hiện ở đầu ngón tay của nàng, ánh mắt của nàng híp lại, ngưng mắt nhìn phương hướng Vân Khê, liền đem ba miếng phi châm bắny vụt đi ra ngoài.

Lúc này, một đạo kiếm khí từ lưng sau Vân Khê bất ngờ đánh tới, Vân Tiên Tử định thần nhìn lại, là Mục Tương Tương từ phía sau lưng đánh lén, muốn tùy thời ám sát Vân Khê. Nàng lạnh lùng nhếch môi, âm thầm thu tay lại nhét vào tay áo, song kia ba miếng phi châm kia vẫn như cũ vững vàng kẹp ở trong tay, vận sức chờ phát động.

Chuyện có thể mượn đao giết người, nàng chưa bao giờ lại đích thân động thủ.

Tốt nhất để cho ba người bọn họ hợp lực giết Vân Khê, vì nàng trừ đi mối họa, như vậy uy vọng Vân Tiên Tử nàng mới không thể bị ảnh hưởng.

Nàng âm lãnh cười một tiếng, trên khuôn mặt tinh sảo rất nhanh khôi phục thánh khiết cùng cao quý như ngày thường.

Vân Khê cảm ứng được hơi thở nguy hiểm đến từ sau lưng, Huyền lực quanh thân nàng đột nhiên giao động, một lực chém ra kèm theo nàng xoay người, quyết đoán đánh ra ngoài.

Mục Tiêu Tiêu đang cùng Hổ Vương dây dưa, bất chợt thấy muội muội của mình lâm vào trong nguy cơ, nàng không chút nghĩ ngợi, quyết đoán đem trường kiếm trong tay mìn ném ra ngoài, đánh về phía sau lưng Vân Khê.

“Rống ——” Hổ Vương nhân cơ hội đụng ngã nàng, một ngụm cắn lấy lỗ tai nàng, hẳn là muốn đem nửa tai phải của nàng cắn xé xuống, máu tươi chỉ một thoáng liền chảy ra.

Cũng trong lúc đó, Mặc Tam Thiếu phi thân lên, cùng trường kiếm Mục Tiêu Tiêu đồng thời tới lưng sau Vân Khê.

Vân Khê thoáng cái liền lâm vào tình cảnh trước sau bị tấn công, tiến cũng không được, thối lui cũng không xong......

Cơ hội tốt!

Vân Tiên Tử rốt cục tìm được cơ hội tuyệt hảo, cơ hội tốt nhất giết chết Vân Khê!

Dưới ánh mắt của nàng lóe sáng, phi châm trong tay áo sẽ phải rời khỏi tay.

Cùng lúc đó, trưởng lão khảo hạch cũng không có thật sự ngủ, cảm nhận được Vân Khê tung chiêu Kinh Hồng Nhất Kiếm này xong, hắn liền lập tức mở mắt ra, thấy tận mắt chứng một Kiếm thần kỳ này, mà than thở liên tục.

Nghĩ hắn ở vạn Hoàng học viện lâu như vậy, được chứng kiến kiếm pháp so với việc bọn hắn ăn muối đều nhiều hơn, nhưng vẫn là đầu nhìn thấy kiếm pháp nghịch thiên như thế, quá thần kỳ!

Học sinh thiên tài như vậy, nếu có sơ xót, hắn nhất định sẽ hối hận mà chết.

Đang khi hắn sắp xuất thủ, ngăn cản trận hỗn chiến này, một cổ lực lượng khác đáng sợ từ ngoài đại đường đánh vào, lực lượng hùng hồn chạy dài không dứt, đủ để kinh sợ toàn trường.

Ba người ở giữa không trung đang đánh nhau bị đánh tan ra, riêng tự mình rơi xuống, nhất tề quay đầu nhìn về ngoài cửa đại đường.

Vân Tiên Tử không cam lòng thu hồi phi châm, cũng đi theo mọi người quay đầu nhìn về ngoài cửa.

Từ xa mà đến, một thân ảnh màu trắng từ nhỏ biến thành lớn, cơ hồ chỉ mấy hơi thở, đã đến trước mắt mọi người.

Hắn lạnh lùng quét quanh mọi người tại chỗ, trên trán, là che dấu không được khí thế xơ xác tiêu điều: ” Trong khi các đại học viện sắp tới phải tỷ võ, các ngươi không nắm chặc thời gian tu luyện, tăng lên thực lực của mình, còn ở đây tự giết lẫn nhau! Các ngươi xứng làm học sinh Vạn Hoàng học viện, xứng với tinh anh Vạn Hoàng học viện sao?”

Chiến Thiên Dực lạnh lùng quát lớn, nói năng có khí phách, hắn toàn thân phong phạm vương giả hiển thị rõ. Nhất cử nhất động của hắn, đều bắn ra khí tràng khổng lồ, mà những người còn lại bị khí tràng của hắn kinh sợ, cũng không dám vọng động ra tay nữa, phảng phất chỉ cần bọn họ hơi động, lập tức sẽ vĩnh viễn biến mất.

Hiện trường nhất thời lâm vào yên tĩnh trước nay chưa có.

Ở trước mặt của hắn, vô luận là Mặc Tam Thiếu, Vân Tiên Tử, tỷ muội Mục Tiêu Tiêu, hay là Vân Khê, cũng không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống. Cả học sinh trong học viện, cũng chỉ có một mình Chiến Thiên Dực cho tới bây giờ cũng là lấy vinh nhục của Vạn Hoàng học viện làm nhiệm vụ của mình, lấy đại cục làm trọng, cho nên không có ai không tôn kính hắn, sùng bái hắn.

Mặc Tam Thiếu, Vân Tiên Tử cùng tỷ muội Mục Tiêu Tiêu cũng không ngoại lệ.

Khảo hạch trưởng lão âm thầm gật đầu, rất hài lòng lời nói của Chiến Thiên Dực.

Chiến Thiên Dực hướng về phía trưởng lão gật đầu, sau đó ánh mắt xoay chuyển, ánh mắt có lực từ trên người mỗi người nhất nhất quét qua, cuối cùng dừng ở trên người Vân Khê.

Vân Khê đang cúi đầu vuốt ve bộ lông Hổ Vương, đã nhận ra ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng hơi ngẩng đầu, liền chống lại ánh mắt phát sáng của hắn. Ánh mắt nàng lóe lên, tâm tình có chút phức tạp, không biết hắn đến tột cùng có nhận ra nàng hay không, mà nàng có nên chủ động cùng hắn thừa nhận thân phận của mình hay không.

Suy đi nghĩ lại, cảm thấy không ổn, nàng nếu chủ động đem thân phận của mình báo ra, đây chẳng phải là hiềm nghi hướng hắn tranh công?

Trong lúc đang suy tư, một làn gió thơm đập vào mặt, Vân Tiên Tử chẳng biết lúc nào đã bay tới giữa hai người bọn hắn. Mâu quang nàng hàm chứa thủy sắc, mở môi, cười đến quyến rũ: “Chiến sư huynh, làm sao ngươi tự mình đến rồi? Ngươi để cho huynh đệ Chiến Minh đến đây ủng hộ, ta đã cảm kích khôn cùng, tại sao có thể làm phiền ngươi lại đi một chuyến nữa?”

Chiến Thiên Dực nhìn nàng một chút, lại nhìn Vân Khê một chút, mi tâm đột nhiên nhéo lên, giọng nói bình tĩnh: “Cái này không có gì, Vân Tiên Tử đối với Chiến Thiên Dực ta có ân cứu mạng, ta hồi báo một chút, theo lý thường phải làm.”

Vân Tiên Tử mi tâm phát sáng, hẳn là không chút nghĩ ngợi liền nói tiếp: “Chiến sư huynh nói quá lời, bất quá là tiện tay mà thôi, không cần ghi nhớ trong lòng? Hơn nữa, ta từ trước đến giờ kính ngưỡng Chiến sư huynh, đã sớm muốn tìm chiến sư huynh lãnh giáo một hai, ta......”

Không đợi lời của nàng nói xong, Chiến Thiên Dực đã quay mặt, đưa mắt nhìn về Vân Khê, nụ cười trong sáng cứ như vậy tự nhiên từ môi của hắn nở ra, khi mở miệng thanh âm hắn vang lên: “Vân cô nương, còn nhớ ta cho ngươi ba ngày ước hẹn không?”

Vân Khê hơi sửng sờ, còn đắm chìm trong câu nói ân cứu mạng mới vừa rồi của hắn với Vân Tiên Tử, trong lúc bất chợt hắn đối với mình nói chuyện, nàng trừng mắt nhìn, trừng mắt nhìn, nhất thời tỉnh ngộ.

Thì ra là hắn đã sớm nhận ra nàng, biết nàng mới là người chân chính đêm đó ở Tàng Thư Các giúp hắn vượt qua cửa ải khó, nhưng mà hắn cố ý không nói rõ, mà tại chỗ xác nhận lời của Vân Tiên Tử. Kể từ đó, Vân Tiên Tử mạo nhận công lao, một chút đã bị phá vỡ.

Vân Khê nhìn Chiến Thiên Dực, khóe môi tự nhiên vung lên, trở về hắn cười ngọt: “Chiến sư huynh ước hẹn, ta như thế nào quên mất?”

Nàng trăm triệu không nghĩ tới, nhân vật tựa như chiến sư huynh hào khí can vân như vậy, cũng có một mặt tâm tư kín đáo như thế, trong lòng đối với hắn sùng kính sâu hơn một tầng.

“Nghe nói ngươi cũng là tới tham gia khảo hạch? Kết quả như thế nào?” Chiến Thiên Dực tuy là hỏi nàng, đầu lại trực tiếp chuyển hướng trưởng lão khảo hạch.

Trưởng lão Khảo hạch sờ lên cằm ho nhẹ mấy tiếng, nói: “Vân Khê thiên phú dị bẩm, có Huyền tôn thực lực, có thể đủ trở thành học sinh chí tôn điện. Nếu Thiên Dực ngươi cùng nàng quen biết, vậy thì do ngươi dẫn nàng đi trước chí tôn điện trình diện đi.”

Vân Khê hướng về phía hắn liếc mắt, thật là một lão đầu tử nịnh nọt, mới vừa còn nói nàng đối với học viện công lao không đủ, cho nên không có tư cách trực tiếp trở thành học sinh chí tôn điện, hiện tại Chiến Thiên Dực vừa mở miệng hỏi thăm, hắn liền lập tức sửa lại miệng, tốc độ này cũng không tránh khỏi quá nhanh đi?

“Tốt! Có mấy cô nương gia nhập, thực lực Vạn Hoàng học viện chúng ta lại tăng thêm một phần, chính là chuyện rất may mắn của Vạn Hoàng học viện ta. Gần chỗ ở của ta vừa lúc có một lầu còn trống, không bằng ngươi ngụ ở nơi đó đi, chúng ta có rãnh rỗi cũng dễ luận bàn một chút, nghiên cứu một chút phương pháp tu hành.”

Con ngươi Chiến Thiên Dực phát sáng được thật giống như mặt trời chói chan, chói mắt đến làm cho người không dám nhìn thẳng, song Vân Khê biết rõ hắn quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ lệch lạc nào, nàng thậm chí tin tưởng hắn an bài như thế, chính là vì có thể ở gần bảo vệ nàng, khiến nàng khỏi bị học sinh còn lại của chí tôn điện quấy rầy.

Hắn tỉ mỉ, để cho lòng Vân Khê cảm động, không nghĩ tới nàng tạm thời sinh ra thiện tâm, chẳng những cứu một gã cao thủ, còn đổi lấy càng nhiều là chỗ tốt.

Cho nên nói, thiện hữu thiện báo, trong ngày thường vẫn nên làm nhiều việc thiện thì tốt hơn.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Chiến Thiên Dực nói một không hai, trực tiếp xoay người, dẫn đầu đi ra khỏi đại môn.

Vân Khê đem Hổ Vương gọi về trở về, liền quay đầu nhìn một chút Mục Tiêu Tiêu còn đang thống khổ vì lỗ tai bị cắn, cùng vẻ mặt như hột gà thúi sắc của Vân Tiên Tử, nàng châm chọc ngoắc ngoắc môi, sợ rằng Vân Tiên Tử đến bây giờ cũng còn không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì đâu?

Một lúc trước còn coi nàng là ân nhân cứu mạng, hướng nàng đưa ra bàn tay thân thiện, trong nháy mắt liền nhìn nàng như không khí, vứt tới thảo nguyên, nàng chính là nghĩ đến vỡ não cũng sẽ không nghĩ thông suốt nguyên nhân trong chuyện này.

Không thèm để ý tới nàng nữa, Vân Khê tăng nhanh bước đi, theo sát ở phía sau Chiến Thiên Dực, rời đi đại đường nơi khảo hạch.