Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 88: Thần Khí Thứ Tư Tới Tay!

Mạnh Lạc Thu do dự mi tâm căng thẳng, gần như hạ quyết tâm thật lớn:

“Tốt! cứ như vậy đi”

Nghe được tên trưởng lão nói ra hai chữ thần khí tinh thần của đám người Vân Khê không khỏi rung lên, nàng cũng muốn nhìn xem một chút thần khí của Mạnh gia đến tột cùng là cái dạng gì, có cùng với ba thần khí nàng lấy lúc trước, đều là trang sức trên người nữ tử hay không?

Vân khê ở tại chổ đứng lên đưa mắt trông về phía xa, chổ ngay chính giữa tay của Mạnh Lạc Thu bổng dưng có thêm một thứ đồ vật. Nhìn kỹ rõ ràng đây là một chiếc nhẫn hoa văn cổ xưa ở trên đó làm cho ta cảm giác thấy nó có chiều dày lịch sử. Từ xa nhìn lại có một đạo ánh sáng màu trắng quây xung quanh nó, tia sáng thánh khiết quen thuộc làm cho Vân Khê chắc chắn nó là thần khí.

Thần khí Mạnh gia.

Nhiều điểm hưng phấn trong đáy mắt nàng tụ lại cùng bộc phát, con mắt liếc một cái nàng đã coi nó phải là vật trong tay mình.

Chẳng qua là phải làm thế nào để có được thần khí trong tay mà không bị mọi người chỉ trích đây?

“Xem ra chỉ có Mạnh Lạc Thu mới là người duy nhất có thể khởi động được thần khí Mạnh gia, chỉ tiếc trên người hắn không có dị năng đặc thù cho nên rất ít người biết chuyện này vậy cũng không có gì là lạ” Đoan Mộc Hùng như có điều suy nghĩ.

“Tại sao trên người truyền nhân Mạnh gia không có dị năng đặc thù?” Vân Khê khó hiểu.

“Lão phu từng đọc ở điển tịch của gia tộc có ghi lại một đoạn miêu tả như vầy, nói rằng thập đại thần khí là xuất phát từ tay của một vị huyền giả chí tôn, hắn đem máu của mình dung nhập vào bên trong của thần khí rồi thêm vào bí pháp làm cho thập đại thần khí chia ra nhận thức thập đại gia tộc làm chủ. Nhưng vì thần khí không phải từ thiên địa tạo hóa sinh ra mà là do người tạo ra nên thần khí cũng có tuổi thọ giới hạn”

“Căn cứ lão phu nghiên cứu thần khí truyền tới thế hệ này uy lực của nó đã giảm đi không bằng lúc trước. Rất nhiều gia tộc truyền nhân điều là nữ tử càng thêm chứng minh suy đoán của lão phu là đúng. Phải biết rằng truyền nhân sở hữu thần khí cho tới bây giờ điều là huyết mạch tương truyền, nếu thế hệ này truyền nhân là nữ tử như vậy đại biểu cho huyết mạch truyền từ đời trước của Mạnh gia cũng phải từ một nữ tử. Nhưng người Mạnh gia không cam lòng kết cuộc như vậy, cho nên bọn họ dùng phương thức họ hàng gần kết thông gia với nhau làm cho hai dòng máu có khe hở sanh ra con nối dòng giống như ý của họ mong muốn. Vì Mạnh gia bảo lưu lại huyết mạch truyền nhân, nhưng ở thế hệ này tư chất của truyền nhân chẳng những bình thường hơn nữa còn làm mất đi dị năng của truyền nhân trong gia tộc”

“Nghĩa phụ, ý của ngài nói là tuổi thọ của thần khí đã gần tới cực hạn? Như vậy bọn họ chỉ có thể sử dụng được thêm mấy lần nữa thôi hả?” Vân khê cảm thấy thần khí sắp nắm trong tay dột nhiên biến thành phế phẩm tâm tình có chút phức tạp.

Trong khi hai người đang nói chuyện, chính giữa đàn bạch hổ có một đạo ánh sáng nổ tung lên.

Đó là lực lượng của thần khí!

“Tất cả mọi người đừng hoảng hốt, tập trung lại ở một chổ” Tiếng nói Long Thiên Tuyệt lộ ra thần thái khí định thần nhàn, thanh âm của hắn phảng phất ra như một loại ma lực làm cho các đệ tử vốn bị vây trong bối rối liền bình tĩnh trở lại giống như hướng hắn dựa dẫm.

Một đạo kim quang mỏng manh từ trong cơ thể Long Thiên Tuyệt bắn ra phân nữa thân thể, đem người Lăng Thiên Cung cùng những người xung quanh bao gồm cả nhóm thần long bao phủ ở tại bên trong kim quang.

“Phanh!”

Từng tiếng va chạm kịch liệt.

Màu vàng của hình cầu chấn động, phía bên ngoài một mảnh hổn độn giống như ngày tận thế.

Vân Khê lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Long Thiên Tuyệt, sắc mặt hắn khẽ biến đôi môi rung rẫy quả nhiên lực lượng thân khí đã ảnh hưởng đến hắn. Nàng một chưởng đánh ra bắn vào huyệt Bách Hội của hắn đem huyền lực của mình truyền vào bên trong giúp đỡ hắn, mặc dù lực lượng không quan trọng so ra không bằng với lực lượng của hắn chống đỡ nhưng quyết cùng hắn chống đỡ tới cùng.

Ở phía sau của nàng có hai cổ lực đạo từ phía sau lưng nàng truyền đến, nàng quay đầu lại liền thấy con ngươi Đoan Mộc Hùng mĩm cười cùng với cái nón màu đen của Độc Cô Mưu.

“Long tôn chủ để cho Đao mỗ tới giúp ngươi một tay!” Đao Phong đánh ra một chưởng cũng đem huyền lực của mình đánh vào bên trong người Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt khẽ cong môi ánh mắt rủ xuống hai đầu chân mày nhướng lên, lực lượng lần nữa bộc phát.

Năm người hợp lực quả cầu màu vàng lần nữa ổn định không hề rung động.

Hổn độn lực lượng hướng đi rồi hướng về, đem toàn bộ bầu trời Bạch Hổ lâm bao phủ bởi màu trắng dị quang.

“Đây là cái gì?”

Một đám người ngựa đứng trên đường cái trong đó có năm người, ba người mặt áo màu trắng hai người mặc áo màu đen mọi người ở trong tư thế oai hùng cao ngất nổi bật bất phàm vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Cầm đầu là một lão giả đưa mắt nhìn dãy bạch quang di chuyển, ánh mắt sắc bén trở nên lợi hại, hắn cuối đầu rồi cười lạnh đứng lên: “Lão phu cũng biết Dạ Thập Thất đang nói dối, lần này nếu không phải tự mình đi đến thiếu chút nữa bị cái miệng hắn lừa dối rồi, ở phương hướng Bạch Hổ lâm có người sử dụng thần khí lần này phải đem người này bắt gọn! Huyễn Dạ Tinh Hãi công khai bao che người tự tiện dùng thần khí, lần này bị chúng ta bắt được, xem hắn như thế nào hướng trưởng lão tam đại thánh địa giải thích?”

Trong đó có một hắc bào nam tử lên tiếng: “Huyễn Dạ Tinh Hải ở trong tam đại thánh địa cũng đã gần trăm năm, cũng nên thay đổi gương mặt mới rồi!”

Khuôn mặt hắc bào nam tử trở nên lãnh khốc mà tà tứ.

“Nghe nói lần trước người sử dụng thần khí xuất hiện ở phụ cận Lăng Thiên Cung. Sư huynh ngươi đoán thử xem lần này có thể hay không là cùng một người?” Hai gã áo bào màu trắng tương đối trẻ tuổi thấp giọng ghé tai thì thầm.

“Có lẽ vậy…” Nam tử có vóc dáng tương đối cao gầy tùy hứng trả lời, ánh mắt từ từ thâm thúy phượng mâu như mực, ánh mắt như ngôi sao sáng phi thường lạnh lùng cùng cao quý.

Hắn đưa mắt nhìn nơi bạch quang dâng lên cao, đáy mắt nồng đậm quay cuồng làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư của hắn.

“Đi, đi Bạch Hổ lâm” Lão giả áo trắng ra lệnh một tiếng còn lại bốn người theo sát mà đi hướng Bạch Hổ lâm xuất phát.

Phía ngoài quả cầu, không khí hổn độn dần tán đi lộ ra hài cốt chất đầy đất.

Một cái nhìn lại khắp nơi điều là thi thể Bạch Hổ, không khí trầm lặng bao phủ tất cả mọi người.

Long Thiên Tuyệt vung ống tay áo lên thu hồi kim quang bao phủ, đưa mắt nhìn về cảnh vật trước mắt môi mỏng nhếch lên ánh mắt lóe lên tinh quang.

“Vân Hộ pháp đi xem xem còn có người nào sống hay không?”

“Tôn chủ, Mạnh Lạc Thu bị lực lượng thần khí phản phệ nên đã chết, hiện trường không còn người nào sống toàn bộ điều chết hết” Sau khi Vân hộ pháp dò xét hiện trường rồi trả lời.

Mọi người hút không khí không khỏi rùng mình một cái.

Lực lượng thần khí quả thực rất đáng sợ, một khi sơ xuất dùng kết quả là cùng đồng quy vu tận.

“Đúng như lời nghĩa phụ nói, Mạnh gia sớm đã suy bại” Vân Khê khom người nhặt lên chiếc nhẫn đã bị bụi đất bao phủ một nữa, chiếc nhẫn vốn lờ mờ bổng nhiên vụt sáng phảng phất như thấy được chủ nhân của nó lại một lần nữa hiện ra sức sống bừng bừng trên mặt.

“Vật nhỏ, ngươi cũng muốn theo ta phải không? Cho dù tuổi thọ của ngươi sắp hết ta cũng sẽ đem ngươi tha hồ tỏa sáng đến giây phút cuối cùng” Vân Khê hướng nó lầm bầm lầu bầu, dưới tay mắt mọi người đông đủ nàng không có lấy máu chít lên nó nhưng nàng cảm nhận sự khát vọng cùng cảm ứng của thần khí.

Nó sớm muộn gì cũng thuộc về nàng!

“Đáng tiếc! Mạnh gia coi như từ nay thối lui ra khỏi hàng ngũ thập đại gia tộc” Đoan Mộc Hùng cảm than mà thở dài.

“Nghĩa phụ, ngài cũng biết chuyện tiểu Tĩnh trên người có dị năng?” Vân Khê đột nhiên nhớ tới chuyện này không khỏi hỏi tới.

Đoan Mộc Hùng ánh mắt dần ảm đạm ngưng trọng thần sắc nói: “Tiểu Tĩnh mới ra đời đã có chứa thiên nhãn, cũng chính là vì vậy lão phu liền biết nó chính là hy vọng tương lai của Đoan Mộc gia nên đã đem chuyện này che giấu xuống. Lần đầu tiên lão phu đại khai sát giới là ngày đó đem tất cả mụ bà cùng hạ nhân điều giết chết hết!”

Vân Khê cũng cả kinh, thì ra mọi người điều ích kỷ, vì muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ hắn có thể không do dự mà lạm sát kẻ vô tội. Mặc dù là nghe rất tàn nhẫn nhưng nàng có thể hiểu hắn, ví như nếu có một ngày nào đó tiểu Mặc ở vào tình cảnh như vậy thì nàng cũng không chút do dự hóa thân thành tu la huy kiếm chém chết hết thảy,khiến cho hết thảy tội ác đổ dồn vào mình, nàng muốn cho hài tử của mình một mãnh yên lành thánh khiết không hy vọng bất kỳ tội ác nào đến làm vấy bẩn tâm hồn thuần khiết ấy.

Đoan Mộc Hùng thở dài tiếp tục nói: “Ở Đoan Mộc gia chúng ta đời trước có xuất hiện mấy vị có thiên nhãn từ tổ tiên có thể đoán trước tương lai. Nhưng có thiên phú như thế đồng thời tuổi thọ của họ cũng giảm xuống. Theo ta được biết trong số bọn họ tuổi thọ dài nhất cũng không quá hai mươi tuổi”

Đoan Mộc Hùng ánh mắt từ ái nhìn về phía Đoan Mộc Tĩnh đang cùng tiểu Mặc tay nắm tay song vai nhau mà đứng, rồi không tiếng động mà thở dài nói:

“Tiểu Tĩnh khi còn nhỏ đã chịu nhiều khổ nạn, thân thể nhiều bệnh tật thường hay gặp ác mộng, những thứ ấy cùng nàng có thiên nhãn đoán trước tương lai là có liên quan nhưng cũng tổn hại tuổi thọ của nàng. Nếu có thể lão phu thật hy vọng là nàng không cần có thiên phú như vậy”

“Nghĩa phụ đã đem tiểu Tĩnh bảo hộ rất khá rồi” Vân Khê hướng Đoan Mộc Tĩnh quăng ánh mắt nhiều phần thương hại.

“Mấy năm nay thiên nhãn của nàng cũng điều che giấu rất khá, theo lão phu căn cứ chứng tích với nhóm người có thiên nhãn đã ghi lại, nên tính ra khi nàng tròn sáu tuổi thiên nhãn của nàng sẽ xuất hiện lại, đáng tiếc là lão phu đã muộn một bước”

“Nghe nói Đoan Mộc gia ở trên Long Tường đại lục chính là một gia tộc khổng lồ, Đoan Mộc tiền bối có từng nghĩ sẽ trở lại Long Tường đại lục không?” Long Thiên Tuyệt nói.

“Ngươi nói cũng đúng, Đoan Mộc gia chúng ta nguyên lai trên Long Tường đại lục chính là một gia tộc khổng lồ. Bởi vì có một chút biến cố trong gia tộc chính thống nên đã phân chia ra một nhóm gian khổ đi qua Ngạo Thiên đại lục. Nếu như có thể lão phu hy vọng có thể mang theo tiểu Tĩnh trở lại Long Tường đại lục nhận tổ quy tông”

“Vậy thì tốt quá, đến lúc đó nghĩa phụ cùng tiểu Tĩnh sẽ cùng chúng ta đồng hành” Vân Khê nói.

“Các ngươi thật sự chắc chắn?” Đoan Mộc Hùng mâu quang cơ trí chớp động tựa hồ cũng không kinh ngạc trong lòng cũng đã có nguyên do.

Vân Khê cười một tiếng, nói lúc này thì còn quá sớm. Khi nàng có lòng tin sẽ nắm chắc thì nhất định sẽ thu thập đủ thập đại thần khí mở đường đi về phía Long Tường đại lục là điều tất yếu.

“ưm” một tiếng kêu rên ở phía bên cạnh truyền đến, mặc dù rất nhẹ nhưng Vân Khê rất nhạy cảm có thể nhận ra.

Nàng ngẫng đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, chống lại ánh mắt miễn cưỡng cười của hắn, trong nội tâm nàng dâng lên lo lắng. Mặc dù thực lực của hắn đã thăng lên đến huyền tôn, cả Ngạo Thiên đại lục có thể tổn thương được hắn phải đếm trên đầu ngón tay nhưng đối mặt với lực lượng thần khí hắn chỉ là một phàm nhân làm sao có thể ngang bằng?”

“Không có gì đáng ngại” Long Thiên Tuyệt nhìn thấu nàng đang lo lắng liền nhẹ giọng an ủi.

Trước Bạch Hổ lâm nguy cơ tứ phía, lòng người phải bình tỉnh, lúc này hắn là niềm tin cho tất cả mọi người nên tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

“Không được gạt ta” Vân Khê nhẹ giọng nói.

Long Thiên Tuyệt nắm tay nàng ôn nhu cười nói: “Ta khi nào lừa gạt nàng?”

Vân Khê nghe hắn nói như thế dung nhan tuyệt sắc từ từ dãn ra nỡ ra một nụ cười an lòng.

“Long tôn chủ, muội tử, nơi này xảy ra một biến cố lớn ta sợ con tin sẽ phải chịu ảnh hưởng, không bằng chúng ta ngay tại nơi này chia ra hành động chờ sau khi mọi chuyện thành công sẽ tùy thời tụ hợp lại, như thế nào?” Đao Phong nhăn đôi long mày rậm lại lo lắng nói.

Vân Khê nói: “Thế cũng tốt, ngươi giải Liễu gia chủ đi trước tìm Đao Lão gia tử còn lại chúng ta giải Doãn gia chủ đi tìm tiểu Hiên tử, sau khi mọi chuyện thành công liền trở lại nơi này hội hợp”

“Tốt! Phải bảo trọng!”

Đao gia được Đao Phong dẫn dắt đi giải Liễu gia chủ cùng hai đứa con song sinh của hắn hướng phía nam cánh rừng đi tới nhóm người Vân Khê thì theo hương bắc mà đi. Cũng không biết có phải là do người giật dây cố ý đem Đao lão gia chủ cùng Lam Mộ Hiên nhốt ở hai phương hướng khác nhau, trống đánh xuôi kèn thổi ngược thậm chí là ngay cả chổ giam giữ Dung gia chủ cũng cách chổ bọn họ khá xa. Mục đích đã quá rõ rang, là muốn tách thực lực bọn họ ra để từng bước đánh bại.

Song cho dù hiểu rõ mưu đồ của đối phương, bọn họ cũng không có biện pháp, ai biểu con tin đang bị nắm giữ ở trong tay của đối phương.

Cánh rừng đi ngày càng sâu, cây cối cổ thụ cùng dây leo sum xuê quấn quanh nhau cản trở đường đi.

Gió lớn gào thét trong không khí có mấy phần tia quỷ dị.

“Đang ở phía trước cách đó không xa trong sơn động! Long tôn chủ, lão phu đã đem các ngươi dẫn tới có thể cho lão phu rời đi hay không?” Doãn gia chủ hai mắt liếc xung quanh cẩn thận dò hỏi.

“ Thần khí của Liễu gia, Mạnh gia các ngươi điều rơi vào trong tay người của thánh cung?” Long Thiên Tuyệt như tảng đá ngàn năm lạnh lùng, nhưng nụ cười trên mặt không giảm, đáy mắt như băng tuyết che giấu.

“Dạ, đúng vậy!” Doãn gia chủ sắc mặt chuyển biến khó lường không khỏi liếc về phía phương hướng, hai chân chếch đi tỏ ý muốn chạy trốn.

Long Thiên Tuyệt khẽ bước lên một bước đưa tay bắt lấy cổ tay của hắn nhah chóng chế trụ kinh mạch khóe miệng nhếch lên nói: “Doãn gia chủ, hiện tại trên người ngươi không có thần khí một mình đi lại trong Bạch Hổ lâm quả thật là rất nguy hiểm. Cho ngươi dẫn đường lập được công lao vất vã, bọn ta làm sao không thể không chiếu cố tánh mạng của ngươi để ngươi một mình mạo hiểm rời đi đây?”

“Vân hộ pháp, cố gắng mà phụng bồi Doãn gia chủ, hắn mà có nửa phần tổn thương bổn tôn sẽ đem ngươi ra mà hỏi tội”

Vân hộ pháp cười hắc hắc ngay sau đó bắt được cánh tay khác của Doãn gia chủ, kẹp lấy hắn hướng phía trước mà đi, nói: “Doãn gia chủ nhất định đối với địa hình phía trước vô cùng quen thuộc, xin mời Doãn gia chủ tiếp tục ở phía trước dẫn đường cho đến khi chúng ta tìm được Lam gia thiếu chủ”

“Ta…” Doãn gia chủ muốn tránh khỏi hắn quay đầu lại, chống lại ánh mắt lạnh lùng làm hắn cả kinh vội vàng thu lại thanh âm không dám nói thêm bất kỳ điều gì nữa.

“Doãn gia chủ, xin mời” Vân hộ pháp trong tay thầm vận nội công, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt gợn sóng, làm cho Doãn gia chủ ở trong đáy lòng thầm mắng.

Biết rõ phía trước có giăng bẫy nhưng hắn lại không thể bỏ bọn họ lại đươc, đây là cái thói đời gì?

Không còn cách nào khác Doãn gia chủ chỉ có thể mang mặt đau khổ, trong lòng buồn bực bước về phía trước, chỉ hy vọng mình còn có thể nhớ rỏ vị trí của từng cạm bẫy ở đâu.