Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 70: A, đầu heo!

Ngày hôm sau, trong đại sảnh nhà trọ.

“Phu nhân, lần này mọi người trong Lam gia có thể bình yên vô sự toàn nhờ vào phu nhân và Long công tử tương trợ, ân đức này, không gì có thể báo đáp.”

Mọi người trong Lam gia đã giải hết độc trong người, không quên lần nữa đa tạ.

“Lam gia chủ đừng khách khí, huống chi ngươi đã đa tạ ta.”

Lam gia chủ hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó liền hiểu được, nàng nói chính là Địa Hỏa Sí Diễm.

“Cái này không là gì, có cái gì quan trọng hơn sinh mạng?” Lam gia chủ cười cười “Không biết phu nhân dự tính đi đâu?”

Ánh mắt Vân Khê lóe lên, bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để nói rõ tình hình thực tế sao.

“Ta cùng Đại công tử Hách Liên gia tộc có chút giao tình, nghe nói hắn sắp kế nhiệm gia chủ, cho nên đến đó chúc mừng.”

Lam gia chủ vui mừng “Thì ra là vậy! Chúng ta cũng tính đi đến gia tộc Hách Liên, vậy không bằng chúng ta cùng nhau đi, cũng có thế chiếu cố lẫn nhau?”

“Được.” Vân Khê khẽ nói, vui vẻ đáp ứng. Nàng sở dĩ đi theo bọn họ không chỉ là muốn tìm ra kẻ nội gián mà còn muốn biết tung tích của Lam Mộ Hiên, nàng cảm thấy đoàn người của Lam Mộ Hiên nhất định là nửa đường gặp chuyện cho nên mới chậm trễ hành trình. Đang nói chuyện không biết ở đâu xuất hiện ám khí, hướng bàn nơi Vân Khê và Lam gia chủ bay đến.

“Cẩn thận!”

Mọi người trong bàn đều lắc mình về phía sau tránh.

“Phập!”

Một cây tiêu cắm trên mặt bàn, trên đó còn có một miếng vải trắng.

Mọi người quay lại nhìn, nhưng không phát hiện tung tích người phóng tiêu.

Lam gia chủ ngó mảnh vải, sắc mặt biến hóa “Người nào? Rốt cuộc là người nào bắt tiểu nhi?” Âm thanh của Lam gia chủ phẫn nộ truyền ra ngoài, tựa hồ là cố ý nói cho người nào đó nghe.

Vân Khê nghe vậy, trong lòng ngẩn ra, liền hỏi “Lam gia chủ, Lam Mộ Hiên hắn sao rồi?”

Lam gia chủ lo lắng, cầm lấy mảnh vải đưa cho nàng.

Vân Khê nhận lấy, chân mày liền nhíu lại, mâu quang đột nhiên căng thẳng, toát ra hơi thở lạnh lùng. Thì ra là đối phương bắt Lam Mộ Hiên, truyền tin tới bảo Lam gia trao đổi thần khí. Bọn họ chỉ cho thời gian hai ngày, địa điểm là rừng Bạch Hổ, không có điều kiện khác. Nàng dự cảm quả nhiên không sai, Tiểu Hiên Tử quả nhiên xảy ra chuyện. Người phía sau rốt cuộc là ai?

“Người đâu mau đuổi theo, hắn nhất định chưa đi xa.” Lam gia chủ hạ lệnh, sắc mặt từ nóng giận chuyển qua lạnh lùng.

“Đại ca, trước hết hãy bình tĩnh đã, đối phương yêu cầu dùng thần khí trao đổi Mộ Hiên, điều này cho thấy trước mắt Mộ Hiên an toàn. Chúng ta trước hãy đồng ý, chờ đến lúc trao đổi con tin, chúng ta ra tay thu phục bọn hắn, nhân cơ hội cứu Mộ Hiên.” Người nói là nhị đệ của Lam gia chủ, Lam Nhị gia.

Một bên Lam Tam gia phủ quyết “Không thể làm như vậy! Thần khí chính là thực lực của Lam gia, nếu đem thần khí giao ra vậy ngày sau Lam gia làm sao đứng vững được nữa, mặc cho người ta ăn hiếp sao?”

“Chẳng lẽ chúng ta không cứu tính mạng của Mộ Hiên sao? Huống chi…” Lam Nhị gia tính nói lại thôi, cùng Lam gia chủ liếc mắt một cái, lời nói cuối cùng cũng bị nuốt xuống.

“Huống chi cái gì? Thần khí chính là đời đời truyền lại, nếu bị mất ai có thể chịu trách nhiệm?” Lam Tam gia vẫn kiên trì, giọng nói cố chấp “Đại ca, thần khí nếu là mất trên tay ngươi, vậy ngươi chính là tội nhân của Lam gia, ngươi đảm đương được việc này sao?”

“Ngươi, chúng ta chính là nhị thúc cùng tam thúc của Mộ Hiên, chẳng lẽ để mặc tính mạng của Mộ Hiên không để ý?” Lam Nhị gia nói.

Hai người tranh luận không ngừng, Lam gia chủ nhíu mày quát “Được rồi! Các ngươi tất cả im miệng cho ta! Chuyện này ta sẽ bàn cùng các vị trưởng lão và Thái thượng trưởng lão rồi quyết định.”

Lam gia chủ rời đi cùng mấy vị trưởng lão và Thái thượng trưởng lão nghị sự, Lam Linh Nhi cũng vội vàng đi theo.

Lam Nhị gia cùng Lam tam gia trừng mắt liếc nhau rồi mỗi người tự đi về phòng mình.

Một bàn giờ chỉ còn lại Long Thiên Thần cùng Vân Khê đang ngồi.

“Đại tẩu, tên tiểu tử Lam Mộ Hiên kia bị bắt thật sao? Hắn không phải ở cùng Mộ lão sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng bị bắt?”

“Có khả năng này” Vân Khê trả lời có chút không yên lòng, trong lòng nhớ đến những chuyện khác.

“Đại tẩu, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Tiểu Hiên Tử là người duy nhất trong Lam gia có thể khởi động thần khí, đây là bí mật Lam gia, rất ít người biết. Người này trùng hợp lại bắt Tiểu Hiên Tử uy hiếp gia chủ của Lam gia, có thể thấy người này nếu không phải ngẫu nhiên, thì hắn căn bản biết bí mật này.”

“Ý của ngươi là bắt Lam Mộ Hiên là trong số ít người của Lam gia biết bí mật đó? Đây không phải là chuyện đơn giản sao? Lam gia chủ tự nhiên sẽ biết trong Lam gia ai biết bí mật này, tùy tiện kiểm tra một chút là ra ngay.”

“Trước mắt tung tích của Tiểu Hiên Tử không rõ, không nên đả thảo kinh xà. Như vậy, ngươi chú ý người Lam gia, nhất là người thường đi ra ngoài, xem hướng đi của bọn hắn.” Nàng mơ hồ cảm thấy phi tiêu kia chính là từ trong đại sảnh này phát ra, nếu không, không thể nào nàng dò không ra hướng người chạy trốn.”

“Người Lam gia nhiều như vậy, một mình ta làm sao để ý hết được?”

“Ai bảo ngươi đều đi theo? Ngươi cho là đệ tử bình thường có thể biết cơ mật Lam gia sao?” Vân Khê cho hắn ánh mắt khinh thường, suy tư một lúc “Được rồi, ngươi giúp ta canh chừng Lam Nhị gia cùng Lam Tam gia.”

Hai người kia đột nhiên nhảy ra vì chuyện của Lam Mộ Hiên tranh luận không dứt, ai giữ ý nấy, thật là có chuyện kì lạ. Nàng không thể không nghi ngờ bọn họ.

“Được rồi! Vậy còn ngươi? Đại tẩu ngươi làm gì?”

Vân Khê nhún nhún vai “Ta đi ra ngoài tản bộ.”

Long Thiên Thần bĩu môi, cảm giất rất là bất công, tại sao hắn phải đi theo dõi mà nàng lại thoải mái đi dạo xung quanh?

Đồng Mã là biên giới giữa Ngạo Thiên quốc, Đông Lăng quốc, Nam Hi quốc cùng Bắc Tương quốc, nếu muốn đi qua Đông Lăng quốc phải đi qua nơi này, trấn nhỏ này cực kỳ náo nhiệt cùng phồn hoa, người đến từ các quốc gia thường xuyên lui tới. Tùy tiện đứng giữa đường cái, bên cạnh có ba nhóm thì có ít nhất hai nhóm đến từ các quốc gia khác nhau.

Vân Khê đi dạo trên đường cái, vừa suy nghĩ chuyện của Lam gia, vừa lo lắng an nguy của Tiểu Mặc, mi tâm từ từ nhíu chặt.

Bân cạnh thỉnh thoảng có người đi qua chạm phải, nàng cũng hồn nhiên không để ý, cho đến lúc nàng đụng phải bức tường người, mới hồi thần. Đưa mắt nhìn lên, lơ đãng nhìn thấy một đôi con ngươi trong sáng, đúng vậy, là một đôi con ngươi trong sáng tĩnh lặng.

Vân Khê quen biết nhiều người, nhưng chưa từng thấy qua người có con mắt tĩnh lặng như vậy, không có nửa điểm tạp chất, ánh mắt hắn trong suốt.

Hơi sửng sốt, lần nữa nhìn kỹ đối phương ít nhất cũng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dung mạo có chút tục tằng, lỗ chân lông trên da mặt hơi to, trên tay hắn cầm một cây kiếm nặng. Nhìn thoáng qua, hắn chính là điển hình của vũ phu, nhưng nhìn kỹ lại, trên người hắn thấy được phong thái của đại hiệp.

Đây là một loại trực giác, nhìn xuyên thấu con ngươi của hắn, được “đọc” bằng trực giác.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?”

Vân Khê ngây ngốc, lúng túng cười “Thật xin lỗi, ta thất thần.”

Người nọ gật đầu, lập tức quay đầu nhìn hướng khác, lúc hắn quay đi Vân Khê thấy được ống tay áo của hắn có thêu hoa văn Kim Đao.

Kim Đao? Chẳng lẽ một trong thập đại gia tộc – Đao gia? Lông mày nàng hơi nhíu lại, cũng quay đầu lại nhìn, bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn người.

Chỉ thấy người phía trước rất đông, đưa mắt nhìn lại, một đám người bắt đầu đi. Khó trách nàng đụng phải người, thì ra phía trước người rất đông.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng lẩm bẩm.

Vị huynh đài phía trước kia nghe vậy, quay đầu lại, hảo tâm giải thích cho nàng: “Đó là đoàn người Doãn gia nghe nói ở trong rừng Bạch Hổ tìm được bảo tàng, phía trước bảo tàng bị vài con mãnh hổ trông chừng, bọn họ vì muốn lấy bảo tàng xông vào đã chết rất nhiều cao thủ. Bọn họ hiện tại vì muốn đoạt bảo tàng nên triệu tập rất nhiều cao thủ cùng đi đối phó với mấy con mãnh hổ vì người Doãn gia báo thù. Cho nên bọn họ ở đây kêu gọi, muốn lôi kéo càng nhiều cao thủ càng tốt, hai ngày sau tiến vào rừng Bạch Hổ.”

“Hai ngày sau, rừng Bạch Hổ?” Làm sao lại trùng hợp như vậy? Lại trùng với thời gian, địa điểm trao đổi Tiểu Hiên Tử, đến cuối cùng là trùng hợp hay do có người cố ý xếp đặt?

“Bọn họ nói là đi đánh hổ, kỳ thật là vì bảo tàng kia. Mọi người nghe nói bảo tàng trong rừng Bạch Hổ cũng gia nhập, nhất là về thập đại gia tộc cũng có không ít cao thủ, đại bộ phận người gia nhập đội ngũ đánh hổ đều có ý đồ.”

“Kia huynh đài, ngươi sao không tham gia?” Vân Khê liếc nhìn cổ áo của hắn, nơi đó đồng dạng được thêu một thanh kim đao, nếu nàng đoán không sai hắn là người của Đao gia, nếu người trong thập đại gia tộc đều đi, hắn không có lý do không đi.

“Lòng người hiểm ác, cõi đời này làm gì có người ngại nhiều bạc? Bất quá lần nầy ta đi cũng không phải vì bảo tàng mà là hoài nghi đây là một âm mưu.”

“Âm mưu? Sao huynh đài lại nói thế?” Vân Khê nhìn lại ánh mắt hắn, chứa đầy cảm xúc.

“Doãn gia bị mãnh hổ gây thương tích, đây cũng không phải chuyện gì vẻ vang, nếu là người khác đã che dấu, đằng này lại gióng trống khua chiêng rầm rộ cho người ta biết Doãn gia bọn họ ở rừng Bạch Hổ bị tổn thương. Ngươi nói, bọn họ làm như vậy, không phải có âm mưu hay sao?”

“Huynh đài quả nhiên ánh mắt sắc bén, có thể thấy rõ mọi việc, vậy ngươi cho rằng mục đích của bọn họ là gì?” Ánh mắt Vân Khê chợt lóe, trong miệng mặc dù hỏi nhưng trong lòng đã có sẵn đáp án của chính mình. Mặc dù cũng không rõ hoàn toàn nhưng nàng có thể khẳng định đây là một âm mưu. Vô luận là hướng về Lam gia hay về phía thập đại gia tộc mà đến, nàng ngửi thấy trong không khí nổi lên mùi vị âm mưu.

Người nọ sảng khoái cười “Tiểu huynh đệ cũng là người thông tuệ, ta nghĩ trong lòng ngươi nhất định đã có đáp án.” Nói xong hắn cầm đao cất bước rời đi.

Vân khê đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, không khỏi lâm vào trầm tư.

Tiểu viện Thánh Cung, Vân Tiểu Mặc còn đang trong giấc mộng, đã bị một trận tiếng gõ cửa làm thức tỉnh.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện Phong gia gia đã đi mất, trên khuôn mặt nhỏ không khỏi lộ ra tia mất mát. Tay nhỏ bé vươn ra khỏi chăn chạm đến vị trí ở đầu giường còn ấm, trên khuôn mặt mất mát không khỏi lộ ra nụ cười. Hắn biết, Phong gia gia không lừa hắn, vẫn ở trong đây cùng với hắn.

“Vân Tiểu Mặc, ngươi nghe kỹ cho ta! Nếu như hôm nay ngươi còn không đi học, ngươi sớm dọn dẹp, chuẩn bị bị đuổi ra khỏi Thánh Cung đi!”

“Ta chưa bao giờ thấy đệ tử nào như ngươi! Cho là sau lưng có chỗ dựa là Phù trưởng lão, ngươi không thèm nhìn đến các sư huynh, ngỗ nghịch không nghe lời sao? Ta nói cho ngươi biết, trong vòng thời gian ngắn ngươi không học xong thánh ngữ, đừng mơ tưởng ngươi được tham gia tranh cử tôn giả.”

“….”

Ngoài cửa, thanh âm tức giận của Phương Chung cứ lải nhải.

Vân Tiểu Mặc vô tội xoa nhẹ con mắt, cũng không phải hắn không muốn đi học mà là thân bất do kỷ thôi.

Tiểu Bạch ngồi ở cuối giường tu luyện suốt cả một đêm, bụng càng ngày càng căng. Nó mơ hồ biến thành quả khí cầu màu trắng, chỉ cần gió thổi nhẹ có thể bay.

“Vân Tiểu Mặc, ngươi nhanh mở cửa ra cho ta, nếu không ta phá cửa vào!” Ngoài cửa âm thanh Phương Chung ngày càng tức giận.

“Tới liền!” Vân Tiểu Mặc không thể làm gì khác là xuống giường mở cửa.

Mới tới nửa đường, cửa đã bị mở ra.

Cửa vừa mở ra, một trận gió lùa vào, đem Tiểu Bạch đang ngồi cuối giường thổi lên, Tiểu Bạch không còn cảm giác cứ như vậy bị gió thổi bay lên không trung lơ lửng, giống như u hồn.

“Vân Tiểu Mặc, ngươi” Phương Chung đang định hướng Vân Tiểu Mặc mắng to, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy vật trắng đang lơ lửng trong không trung, hắn ngẩn người, bật thốt lên “Này cái quái gì? Vân Tiểu Mặc ngươi đang làm cái quái gì đó?”

Vân Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn lại, cũng ngẩn ngơ, nhức đầu, đưa tay bắt Tiểu Bạch.

Hắn bổ nhào về phía trước làm cho gió càng thổi bay Tiểu Bạch ra khỏi cửa phòng.

“Tiểu Bạch, ngươi đi đâu vậy?” Tiểu Mặc nhấc chân rượt theo.

Phương Chung lắc đầu, Tiểu Bạch? Đó chính là thú sủng của tiểu tử thúi đó? Làm gì mấy ngày nay không thấy, bây giờ thành bộ dáng đó?

“Vân Tiểu Mặc, ngươi đứng lại cho ta! Ngươi chưa mặc áo ngoài đã chạy ra rồi, ngươi nếu lại nghỉ học, cẩn thận ta…”Hắn bước ra khỏi phòng đuổi theo, ai ngờ vừa bước ra, liền đụng phải quả cầu trắng, hóa ra Tiểu Bạch bị gió bên ngoài thổi ngược vào.

Thật đúng lúc, vừa đụng trúng cái bụng phình to của Tiểu Bạch.

“Phốc nhất nhất”

Từ trong miệng Tiểu Bạch ói ra một đám khí bẩn phun đầy mặt Phương Chung!

Trong khí bẩn có lẫn chút lửa* nóng, khuôn mặt Phương Chung chạm phải khí bẩn cực nóng, khuôn mặt nhất thời phồng lên, như là bị phun một tầng sơn nóng, vô cùng thê thảm. (*trong người TB có lửa sẵn)

“A! Chết tiệt, đau chết ta….”

Sau khi Tiểu Bạch nuốt Thần Long Đan, toàn thân tiến hành trao đổi chất rất lớn, Thần Long Đan hoàn toàn bị hấp thụ, những thứ bài tiết ra ngoài tụ lại trong bụng nó bây giờ toàn bộ phun ra hết, Tiểu Bạch chợt cảm thấy thân hình nhẹ nhàng, thần trí cũng khôi phục.

Mở mất ra, lại nhìn thấy khuôn mặt như vậy, Tiểu Bạch la hoảng lên, bị hù sợ nhảy lên: “A, đầu heo!”

Thân thể Tiểu Bạch linh hoạt nhảy lên, rơi vào trong ngực Vân Tiểu Mặc, nó co lại thân thể nhỏ bé, sợ hãi nhìn cái đầu heo kia, còn tưởng rằng mình nhìn thấy quỷ.

Phương Chung bị nó làm như vậy còn bị nó la là đầu heo? Toàn thân đau đớn cùng tức giận nổi lên, hắn tàn bạo bước đến.

Vân Tiểu Mặc che chở cho Tiểu Bạch, nhìn ánh mắt tàn bạo của Phương Chung hắn nuốt nước miếng, hảo tâm nhắc nhở “Phương sư huynh, nhanh đi xem đại phu đi, hiện tại chữa vẫn còn kịp…”

“Ngươi, các ngươi, chờ đó cho ta!” Phương Chung chịu không nổi cái đống trên mặt rất đau vội vàng chạy đi tìm đại phu. Khuôn mặt hắn mặc dù dung mạo không bằng Phan An, nhưng cũng là khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, nếu thật sự bị hủy, về sau hắn sống thế nào?

Vân Tiểu Mặc le lưỡi, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ? Mới vừa rồi như vậy thật dọa người.”

“Ngô, ta không sao, ta chỉ là tiêu hóa Thần Long Đan thôi.”

“Vậy bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Cảm giác thật tốt! Có muốn ta biến thân cho ngươi xem không?” Tiểu Bạch có chút khẩn trương.

Vân Tiểu Mặc vội vàng ngăn: “Không cần, không cần! Nơi này hiện tại rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể cho người khác biết ngươi có thể biến thành rồng.”

Trải qua chuyện dạy dỗ của Tống Tu, hắn hiện tại hận không thể đem Tiểu Bạch giấu đi, không thể cho kẻ nào thấy được bộ dáng nó biến thân không thôi lại có người tranh đoạt Tiểu Bạch.

Sau khi nghỉ ngơi sửa sang lại, Vân Tiểu Mặc đúng giờ đi học.

Hiên Viên Nghễ Nhi thấy hắn bình yên vô sự, trong lòng rất là vui vẻ, nhiệt tình nói cho hắn nghe bài dạy của thầy hai ngày trước, cùng với nội dung bài giảng ngày hôm nay.

Tây Môn Huyền Phong trước sau như một, đối với người nào cũng lạnh nhạt.

Ba người chờ đã lâu vẫn không thấy Phương Chung đến dạy, lại thấy sư đệ của Phương Chung- Trình Tề đến dạy thay.

Trình Tề vừa tiến vào, sắc mặt bất thiện liếc về phía Vân Tiểu Mặc.

“Ngươi, bước ra sau lớp đứng, tự kiểm điểm! Không có mệnh lệnh của ta, không được rời khỏi học đường nửa bước.”

Vân Tiểu Mặc nháy mắt mấy cái, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, không biết mình làm sai chuyện gì?

“Làm sao? Ta còn phải đưa ngươi đi hay sao? Ta cho tới bây giờ chưa thấy đệ tử nào như ngươi, dám ra tay độc ác với sư phụ của mình? Xem ta như thế nào dạy ngươi, thật là một đệ tử xấu xa.” Trình Tề chỉ mấy bước đến trước mặt Vân Tiểu Mặc, cánh tay giơ cao hướng hai má của Vân Tiểu Mặc đánh xuống.

Bàn tay nhỏ bé của Vân Tiểu Mặc nắm chặt, hắn làm sao có thể vô duyên vô cớ bị đánh?

Ngay lúc chuẩn bị phản kích, lúc này, có người đột nhiên hô “Dừng tay!”

Trình Tề ngây ngốc quay đầu nhìn phía ngoài cửa, lại thấy một nhóm người mặc áo trên tay có thêu phù hiệu, phía trên ghi “Tiểu đội duy trì trật tự.”

Trình Tề nhìn thấy bọn họ, đáy lòng không khỏi lay động, nghĩ mình lại phạm sai lầm rồi? Không thể, hắn bây giờ là làm theo lẽ thường, nói không phải thánh ngữ, cũng theo lẽ thường mà làm, không có đụng đến đội duy trì trật tự a.

“Các vị sư huynh, không biết các người tới lần này là vì chuyện gì?” Thái độ trong nháy mắt trở nên ân cần, chẳng khác nào con chó nhỏ, không dám có nửa điểm định làm sai.

Người dẫn đầu đi vào trong phòng, nhìn thấy Vân Tiểu Mặc, thái độ của hắn chỉ trong nửa khắc liền trở nên giống như Trình Tề.

“Đội trưởng, nghe nói người trở lại, làm sao không đi kiếm chúng tiểu nhân? Chúng tiểu nhân nhớ người muốn chết.”

Đám người phía sau cũng đồng thanh tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy! Đội trưởng, chúng tiểu nhân đều nhớ người muốn chết!”

Đây là cái tình huống gì?

Trình Tề ngây dại cả người.