Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 43: Tới cửa cầu hôn

Năm người ngồi quây trước bàn như đang dự tiệc cưới, nhìn cao lương mỹ vị nóng hổi, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên. Có lẽ vì thường ngày tính tình Vân Khê thật quá mức mạnh mẽ, cho nên dù ai cũng không cách nào tin tưởng nàng lại có thể làm ra một bàn thức ăn đầy đủ hương vị như vậy.

Long Thiên Tuyệt dẫn đầu cầm đũa, gắp lên một ít cá dầm tương dấm chua (1) đặc biệt làm vì hắn, còn chưa nếm đến, thì vẻ mặt hắn đã say mê.

“Đây là món ăn đầu tiên phu nhân đặc biệt chế biến ra, thật là có chút không nỡ ăn a.” Vừa nói, hắn cố ý hướng Hách Liên Tử Phong ném đi một cái nhìn, rõ ràng cực kỳ đắc ý.

Hách Liên Tử Phong cũng bắt đầu động đũa, ưu nhã gắp một miếng nấm, mắt nhìn thẳng nói: “Yên tâm, sẽ không ai cùng ngươi đoạt, dĩa cá dấm rất thích hợp với ngươi.” Ngụ ý, ngươi nghĩ ăn dấm, bản thân ăn đi, hắn sẽ không phụng bồi.

Phong hộ pháp tu luyện chưa thành đạo, không kiềm chế được phun ra tiếng cười.

Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, ý vị nhẹ than: “Cũng đúng, có người nào đó muốn ăn cũng không ăn được.”

Hắn ưu nhã chấp đũa, nếm thử một miếng, vội vàng khen: “Ăn ngon! Vị thật tươi ngon, đúng là cực phẩm nhân gian.”

“Phu nhân, tài nấu nướng của nàng thật tốt, vi phu ngày sau thật có phúc.” Hắn nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Vân Khê, khóe miệng kéo thật cao, cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhưng cũng chẳng che đi được vẻ tao nhã.

Vân Khê khẽ trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng đáy lòng thật sự rất ngọt, giãy khỏi tay hắn, gắp lên một khối thịt cá, trực tiếp đưa vào trong miệng của hắn.

“Vậy ngươi nên ăn nhiều một chút, lấp kín mồm lại luôn đi!”

Long Thiên Tuyệt chậm rãi nhai nhai, trên dung nhan tuấn mỹ lộ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, thần thái sáng láng, tâm tình cực kỳ sung sướng.

Hách Liên Tử Phong chợt ngừng chấp đũa trong tay, lông mày rũ xuống, nơi lông mi xẹt qua một chút ảm đạm, bộ mặt lạnh lùng càng trở nên căng thẳng.

Vân Khê trong lúc vô tình liếc mắt, phát hiện tâm tình hắn khác thường, ánh mắt nàng lóe lên, hướng trong chén Hách Liên Tử Phong gắp vào một khối thịt gà, mỉm cười nói: “Hách Liên đại ca, ngươi cũng ăn nhiều một chút.”

Hách Liên Tử Phong hơi ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt hiện lên mấy phần ôn nhu.

Long Thiên Tuyệt hướng Hách Liên Tử Phong liếc mắt một cái, ánh mắt khẽ đổi, lặng lẽ hướng thức ăn trong chén Vân Khê gắp, khoé môi thủy chung nhếch nhẹ, biểu hiện tâm tình của hắn thật rất tốt.

Nơi cửa sổ đột nhiên bay tới một con bồ câu đưa tin.

Phong hộ pháp mang bồ câu đưa tin tới, nói ” Tôn chủ, là thư Độc Cô Mưu truyền đến.”

Ngón tay thon dài của Long Thiên Tuyệt nhẹ giơ lên, nhận lấy lá thư, hí mắt xem.

“Thiên Tuyệt, như thế nào? Hắn tìm được Tiểu Mặc không? Tiểu Mặc có phải bình an vô sự hay không?” Tin lần này của Độc Cô Mưu nhất định là cùng Tiểu Mặc có liên quan, Vân Khê thực có chút khẩn trương.

Long Thiên Tuyệt khẽ vuốt tay nàng, giọng an ủi, lên tiếng thì thầm: “Tiểu Mặc tìm được Đông Phương Vân Tường rồi, bình yên vô sự, hoàng đế Đông Lăng quốc thoái vị, Đông Phương Vân Tường kế nhiệm ngôi vị hoàng đế.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút ít kinh ngạc về tin tức kia.

“Không nghĩ tới Đông Phương Vân Tường lại thành hoàng đế Đông Lăng quốc.” Vân Khê chỉ cảm thấy thế thay đổi không ngừng, không thể nào lường trước được.

Long Thiên Tuyệt cũng là lẳng lặng cười một tiếng, chỉ nói: “Có lẽ là trong lúc vô tình nàng tạo cơ hội cho hắn.”

Nếu không phải Vân Khê luyện chế thành Cửu Chuyển Thái Cực đan, bệnh của Đông Phương Vân Tường làm sao có thể trị lành? Hắn như thế nào có năng lực đi lên ngôi vị hoàng đế của Đông Lăng quốc?

Phải biết rằng trong năm quốc gia ở Ngạo Thiên quốc, thực lực của Đông Lăng quốc thật sự rất mạnh, Đông Phương Vân Tường lại là hoàng đế Đông Lăng quốc, nếu hắn có dã tâm, hoàn toàn có năng lực thống nhất Ngạo Thiên đại lục.

Tất cả mọi chuyện này, đều từ công Vân Khê chế dược.

Vân Khê khẽ giương môi nói: “Đông Phương Vân Tường vốn cơ trí trầm ổn, có tài mưu lược, ngày xưa hắn bất quá là bởi vì thân thể suy yếu, cho là mình không cách nào làm được, cho nên mới chết tâm, không kể thế sự. Hiện nay sức khoẻ của hắn khang phục, có tư chất cách tranh hùng, cho nên lặng lẽ không cho ai biết, đứng ra kiến lập sự nghiệp một phen, nói vậy hắn bây giờ nhất định là hô phong hoán vũ, dù sao hắn cũng là nhân trung long phượng, hắn vốn chẳng phải nhân vật tầm thường.”

“Nàng cũng thật hiểu hắn.” Ngữ khí của Long Thiên Tuyệt có chút chua, hắn cũng không quên ánh mắt của Đông Phương Vân Tường mỗi lần nhìn nàng, đó là ánh mắt một người đàn ông nhìn nữ nhân mình thích.

Vân Khê bất đắc dĩ khẽ liếc mắt trừng hắn một cái, quả nhiên là lúc nàng nấu món cá đã cho quá nhiều dấm rồi, lúc này mới khiến cho mùi chua bay đầy bàn a.

“Ta xem ngươi đừng ăn món cá này thêm nữa, ăn những món khác đi.” Nàng vươn tay đoạt dĩa thức ăn.

Long Thiên Tuyệt chặn tay nàng lại, môi khẽ cong, nói: “Đừng, đây là nàng tự mình làm cho ta nếm, ta muốn đem chúng ăn sạch sẽ.”

Không có biện pháp ngăn hắn, Vân Khê chỉ đành phải hé miệng cười khẽ.

Trong đêm xuân, gió khẽ thổi, mang theo cảm giác tươi mát, không khí thoảng mùi hoa mai, bóng đêm mê ly.

Cách tiểu viện không xa có một con dòng suối nhỏ, nước suối lẳng lặng đắm chìm trong bóng đêm dưới ánh sáng mờ ảo của bóng trăng.

Bên con suối nhỏ, Long Thiên Tuyệt tùy ý nằm dưới đất, tư thái biếng nhác mà ưu nhã. Cả người Vân Khê nép trong ngực hắn, vừa thỏa thích hít hơi thở nam tính của riêng hắn, vừa ngẩng đầu ngắm sao trên trời.

Khó có được buổi tối tuyệt vời như thế này, hai người ôm nhau, lẳng lặng hưởng thụ giờ phút yên lặng, ấm áp này.

Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn người trong ngực, nhìn sợi tóc trên trán nàng bị gió đêm nhẹ nhàng thổi lên, nghịch ngợm bay trong gió, trong đôi con ngươi đen nhánh của hắn bật ra ánh sáng nhu hòa. Cúi đầu, từ cái trán trơn bóng của nàng đến gò má trắng mịn, tinh vi như gốm sứ qua xương quai xanh hoàn mỹ, hết hôn rồi lại ngậm.

Tới chỗ mẫn cảm của nàng, trong miệng Vân Khê phát ra cười khanh khách liên tiếp, theo gió đêm lan truyền ra xa. Hơi thở của nàng dần dồn dập.

Gió hôm nay, hết sức ngọt ngào.

Nơi chân trời, một vì sao rơi xẹt qua màn trời, kéo theo một vệt dài, biến mất ở phía chân trời.

Vân Khê đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn lên nơi lưu tinh vừa biến mất, vội vàng chắp tay trước ngực ước nguyện: “Ta hi vọng người một nhà chúng ta vĩnh viễn có cuộc sống hạnh phúc chung một chỗ...”

“Khê nhi, nàng đang làm cái gì đấy?” Một tay Long Thiên Tuyệt chống đất, nhướng người, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.

Vân Khê kéo môi nhẹ cười nói: “Ước nguyện a! Chàng không biết hướng về phía sao băng ước nguyện rất linh sao?”

“Thật vậy a?” đuôi lông mày Long Thiên Tuyệt khẽ nhếch, chỉ về ngôi sao băng khác nơi chân trời, nói: “Nàng còn có thể ước thêm một nguyện vọng khác.”

Hắn vừa nói, vừa thầm cầu nguyện trong lòng: “Hi vọng trên mặt Khê nhi vĩnh viễn đều có nụ cười sáng rỡ!”

Vân Khê vỗ một tiếng, một lần nữa chắp tay trước ngực: “Ta hi vọng Hách Liên đại ca có thể chân chính vui vẻ, sớm ngày tìm được hạnh phúc thuộc về hắn.” Thanh âm nàng khấn nguyện nhẹ nhàng, thánh thót ở trong bầu trời đêm như tiếng hót của hoàng oanh vang vọng, trong bóng đêm mông lung càng thêm say mê.

Trong bóng tối, có bóng người lay nhẹ.

Long Thiên Tuyệt hơi ngẩn ra, chợt một tay kéo nàng vào trong lòng, cầm đặt trên tóc của nàng, ánh mắt cũng trở nên sâu kín phiêu hướng về góc tối. Không cần đoán, hắn cũng biết đến tột cùng là người nào ẩn thân nơi đó.

Vân Khê hơi di chuyển thân thể, ở trong ngực hắn tìm tư thế thoải mái nhất, bình yên hưởng thụ sự ấm áp của hắn. Không lâu sau, nàng từ từ nhắm nghiền hai mắt, dựa vào ngực hắn ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

Vân Khê nhớ không rõ nàng làm như thế nào trở lại giường ngủ, đợi sau khi nàng tỉnh lại, phát hiện một phong thư của Hách Liên Tử Phong để lại ngoài cửa. Đêm qua, hắn rời đi, ước hẹn cùng bọn họ sẽ lại gặp mặt tại gia tộc Hách Liên ở Đông Lăng quốc, tham gia nghi thức hắn kế nhiệm gia chủ.

Cách ngày diễn ra nghi thức kế nhiệm gia chủ của Hách Liên Tử Phong còn không tới mười ngày, hắn nói phải trước trở lại gia tộc Hách Liên để chuẩn bị, đều này cũng là thật bình thường, ai có thể đoán trước trong lúc này có thể hay không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn? Cẩn thận như hắn, tự nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ một cái nào chi tiết nhỏ, cho đến khi bảo đảm nghi thức kế nhiệm của hắn được thuận lợi tiến hành mới thôi.

Lại một lần nữa đi tới Tư Đồ phủ, Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt trở về với khuôn mặt của chính mình, lấy thân phận thực sự ra mặt, đi theo còn có Băng hộ pháp cùng Phong hộ pháp. Khi bốn người cùng xuất hiện ở Tư Đồ phủ, thực sự làm cho Tư Đồ phủ vừa trải qua một trận hạo kiếp kinh sợ không dứt, cho là Lăng Thiên Cung muốn nhân cơ hội cháy nhà mà hôi của, bất quá thật ra thì cũng không sai biệt lắm lắm, quả thực chuyện bọn hắn định làm đích xác chẳng khác chuyện cháy nhà hôi của là mấy.

“Ngươi nói cái gì? Các ngươi là nhắc tới hôn sự?” Tư Đồ Khôi cơ hồ cho là lỗ tai của mình có vấn đề.

Vân Khê thanh thản ngồi uống trà, đuôi lông mày khẽ nhếch nói: “Tư Đồ gia chủ nghe không sai, ta là thay thế đường ca Vân Thanh, đến Tư Đồ phủ cầu hôn. Ta chính là người của Vân gia, gả cho Long Thiên Tuyệt, cho nên chuyện của Vân gia cũng chính là chuyện của Lăng Thiên Cung. Đường ca của ta không tiện tự mình đến cầu hôn, cho nên không thể làm gì khác hơn là để ta cùng phu quân của ta thay mặt, biểu đạt thành ý của chúng ta.”

Long Thiên Tuyệt ngồi ở bên người của nàng, hơi hơi cong môi, thì ra cái gọi là bí mật của nàng, chính là đến đây cầu hôn! Nàng cũng thật hư hỏng, mới vừa đoạt thần khí của người ta, đem Tư Đồ gia chủ chọc giận gần chết, hiện tại vòng trở lại cầu hôn, thật là xấu xa nhưng lại đáng yêu cực kì.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

(1)Món cá dầm dấm đây…..Chẹp chẹp….*nước miếng chảy*

Hắn an tĩnh ngồi một bên, không muốn mở miệng chen vào nói, có đôi khi nghe nàng trêu cợt người khác, cũng là chuyện rất thú vị.

Tư Đồ Khôi không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt: “Hừ, mơ tưởng! Từ trước ta đã không đồng ý hôn sự của Vân Thanh cùng Mẫn Mẫn, chính là bởi vì Vân gia thế đơn lực bạc, căn bản không xứng với Tư Đồ gia tộc chúng ta. Hiện tại Vân gia cùng Lăng Thiên Cung có liên quan, ta đây càng không thể đem Mẫn Mẫn gả cho Vân Thanh, Tư Đồ gia tộc chúng ta chính là danh môn chính phái, tuyệt sẽ không cùng tà phái có bất kỳ dính líu nào.”

“Ngươi xác định sao?” Vân Khê cố ý dừng một chút, nhẹ nhàng cười nói: “Có thể Tư Đồ gia chủ còn chưa ra đường lớn đi dạo rồi? Hiện tại trên đường lớn, khắp nơi đều ở truyền bá lời đồn đãi, nói thần khí của Tư Đồ gia tộc bị trộm rồi, người có thể mở ra lực lượng thần khí là Đại tiểu thư Tư Đồ gia cũng mất tích. Không có thần khí cùng người mở ra phong ấn của thần khí, hiện nay Tư Đồ gia tộc cũng giống như một cái thùng rỗng, thử hỏi dưới tình hình như thế, Tư Đồ gia chủ thật quyết định muốn cùng Lăng Thiên Cung chúng ta đối địch sao?”

“Cái gì?” Tư Đồ Khôi kinh hãi, đột nhiên nhảy dựng lên, hắn không thể tin được, chuyện cơ mật như thế, lại đã truyền đến khắp phố phường. Nếu tất cả mọi người trong Ngạo Thiên đại lục biết được tin tức kia, như vậy Tư Đồ gia tộc còn có tư cách gì đứng trong hàng thập đại gia tộc?

“Chuyện này là thật sao?” Hắn như cũ không thể tin được.

“Gia chủ nếu không tin lời ta nói, có thể hỏi những người khác, gần hai ngày nay, chắc cũng có hạ nhân đi trên phố chứ?” Lời nói của Vân Khê hiện lên vẻ tự tin tuyệt đối, bởi vì tin tức kia chính là nàng cho người truyền đi, tự nhiên sẽ không có giả.

Tư Đồ Khôi ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lúc này nói mấy chữ: “Xin lỗi không tiếp được”, liền vội vã rời đi phòng khách, đi tìm hiểu chuyện này là thật hay giả.

Hồi lâu, Tư Đồ Khôi trở về, cùng đi còn có mấy vị thái thượng trưởng lão, trên mặt mỗi người đều có chút ít ngưng trọng.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt liếc nhau một cái, tâm ý tương thông, ngồi an tĩnh đợi bọn họ mở miệng trước.

“Long tôn chủ, về hôn sự của tiểu nữ, ta nghĩ chúng ta còn cần hảo hảo thương lượng lại một chút...” Tư Đồ Khôi tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Long Thiên Tuyệt tự nhiên đứng lên, vẩy nhẹ ống tay áo nói: “Khê nhi, thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, đường ca nàng cần gì cố chấp cùng Tư Đồ gia kết làm thân thích đây? Bổn Tôn còn có nhiều việc muốn xử lý, cũng không có thời gian tốn phí ở nơi này.”

Vân Khê hơi ngẩn ra, rất nhanh hiểu ý tứ của hắn, hắn đây là nghĩ đóng một vai phản diện đây. Nàng nhẹ chớp mắt, hạ thấp thanh âm, khẩn cầu: “Thiên Tuyệt, đây cũng là quan hệ đến hôn nhân đại sự của đường ca ta, không phải là trò đùa. Chàng cũng biết, nếu hắn không có cách nào cưới được Tư Đồ tiểu thư, hắn sẽ không thể biến thành vị tướng quân anh tuấn trẻ tuổi của trước đây nữa, cả người hắn coi như là hoàn toàn bị phá hủy. Chàng có lẽ căn bản không cách nào cảm nhận được sự si tình của hắn đối với Tư Đồ tiểu thư......”

“Đủ rồi! Nàng đã là người của Lăng Thiên Cung, cũng chính là người của Long gia, vì sao còn khắp nơi suy nghĩ thay Vân gia? Bổn Tôn chính là tôn chủ Lăng Thiên Cung, hôm nay cùng nàng tới Tư Đồ gia, đã là cho nàng đủ mặt mũi cùng kiên nhẫn. Chẳng lẽ nàng còn muốn để cho Bổn Tôn nhìn sắc mặt Tư Đồ gia mà hành sự?” Long Thiên Tuyệt bực tức phất tay áo, lộ ra một bộ dạng tức giận.

Ở trước mắt đám người Tư Đồ Khôi, trong lòng mọi người đều cân nhắc, âm thầm tính toán.

“Thiên Tuyệt, ta đáp ứng đường ca rồi, nhất định phải cho cầu hôn với Đại tiểu thư Tư Đồ gia, ta không thể nuốt lời.” Vân Khê mâu quang rưng rưng, có chút ủy khuất nói.

Ánh mắt Long Thiên Tuyệt mềm nhũn, dịu dàng vuốt vuốt đầu của nàng, nhỏ nhẹ nói: “Tốt lắm, nàng đã nghĩ hoàn thành tâm nguyện của đường ca nàng, như vậy Bổn Tôn sẽ thành toàn cho nàng. Hôm nay Bổn Tôn tất phải để cho người của Tư Đồ gia đáp ứng cửa hôn sự này, nếu không chấp nhận, Bổn Tôn tựu sai người diệt Tư Đồ gia, dù sao Bổn Tôn cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện như vậy.”

Mâu quang lạnh lùng vứt sang mấy người Tư Đồ Khôi, mang theo một cổ uy hiếp cực kỳ bá đạo.

Tư Đồ Khôi cùng mấy vị thái thượng trưởng lão liếc nhau nhìn nhau, thấy dưới đáy mắt mỗi người đều có lo lắng cùng lưỡng lự. Đúng là tình cảnh Tư Đồ gia tộc hiện nay thật đáng lo ngại, nếu Lăng Thiên Cung muốn diệt Tư Đồ gia tộc, quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng Lăng Thiên Cung dù sao cũng là tà phái, nếu cùng bọn hắn kết thông gia rồi, như vậy bọn họ cũng không cách nào đặt chân vào thập đại gia tộc, cân nhắc hơn thua, thật sự khó có thể quyết đoán.

“Thiên Tuyệt, chàng cần gì tức giận như vậy? Năm đó thảm án diệt môn của Thượng Quan gia tộc rõ ràng cùng chàng không liên quan, chàng vì sao phải thừa nhận? Năm đó người sát hại Thượng Quan gia tộc rõ ràng chính là Thánh cung thi khôi *, có liên quan gì tới chàng đâu? Nghe nói những thi khôi kia sức lực vô cùng lớn, chỉ công không thủ, có khí lực vô tận, không ngại tiêu hao, nếu không phải như thế, với thực lực Thượng Quan gia tộc, làm sao có thể ở trong thời gian thật ngắn thiếu chút nữa bị diệt tộc rồi?” (* con rối làm từ người chết)

“Thánh cung đem tội diệt môn của Thượng Quan gia tộc giá họa cho chàng, mục đích đúng là muốn mượn tay thập đại gia tộc trừ đi chàng, chàng sao có thể tự mình thừa nhận, để cho âm mưu của Thánh cung được thành công đây?”

“Ta nghe nói năm đó Thánh cung chỉ nuôi một ít thi khôi, những ngày gần đây lại bắt đầu đi ra ngoài vi loạn, lúc trước đã ra tay với người của Doãn gia tộc, kế tiếp nói không chừng cũng sẽ hạ thủ đối với những gia tộc khác trong thập đại gia tộc đây.”

“Phân biệt thi khôi, biện pháp tốt nhất chính là xem ánh mắt bọn hắn, ánh mắt mỗi người bọn họ đều trống rỗng không có tiêu cự, cho dù bị đâm bị thương, bọn họ cũng không cảm giác được đau đớn.”

Vân Khê nhẹ nhàng khuyên nhủ, lời nàng nói ra cực giống như là lời khuyên, kì thực là muốn đánh chú ý lên người Tư Đồ gia, Lăng Thiên Cung cũng không phải là tà phái như trong tưởng tượng của bọn họ, thích lạm sát kẻ vô tội, cũng là gián tiếp vì nghĩ cho thanh danh của Long Thiên Tuyệt. Trên lưng hắn đeo tội sát hại Thượng Quan gia tộc nhiều năm như vậy, thật sự quá oan rồi, cũng nên đến lúc rửa đi danh xưng Tà Tôn rồi.

Long Thiên Tuyệt nhìn nàng, vành mắt có chút nóng lên, trong lòng không khỏi cảm động.

Thật ra thì hắn đã hoàn toàn không để ý đến cái hư danh này rồi, cũng cảm thấy không cần thiết giải thích những gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng bây giờ sự thật từ trong miệng nàng nói ra ngoài, làm cho trong lòng hắn hiện lên sự ấm áp vô hạn, lúc này đây, vô luận những người khác có tin hắn hay không, hắn cũng không để ý, chỉ cần nàng tin hắn, vậy là đủ rồi.

Tư Đồ Khôi nghe vậy, đột nhiên trợn to hai mắt, kinh hô: “Chuyện này thật không? Năm đó kẻ diệt cả nhà Thượng Quan không phải là Long Thiên Tuyệt, mà là do Thánh cung thi khôi?” Đối với thi khôi mà Vân Khê vừa miêu tả, hắn dĩ nhiên rõ ràng, chính là bởi vì những người đáng sợ này, cho nên Tư Đồ gia bọn họ mới tổn thất thảm như vậy.

Mấy vị thái thượng trưởng lão cũng nhìn lẫn nhau một cái, suy tư tính toán.

“Không ngại nói cho các ngươi biết, năm đó hắn chính là Thiên Long tôn giả của Thánh cung!” Theo ngón tay của Vân Khê hướng tới Long Thiên Tuyệt, ném ra một cái tin tức có sức công phá mãnh liệt hơn cả thuốc nổ.

“Ngươi, ngươi là Thiên Long tôn giả?” Tư Đồ Khôi giật mình kinh hải.

Trong lúc đó, thần sắc một vị thái thượng trưởng lão lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, lên tiếng nói: “Lão phu ngày xưa từng thấy tận mắt Thiên Long tôn giả, lúc trước lão phu vẫn cảm thấy ngươi nhìn rất quen mắt, thì ra các ngươi thật sự là cùng một người.”

Nghe hắn nói như thế, những người khác cũng không có bất kỳ hoài nghi nào nữa.

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói năm đó Thiên Long tôn giả bị đuổi ra khỏi Thánh cung, bị Thánh cung truy sát…..” Tư Đồ Khôi nghi ngờ nói.

“Không sai! Thiên Tuyệt chính là bởi vì phát hiện Cung chủ Thánh cung bí mật nuôi thi khôi, cho nên bị Thánh cung đuổi giết, hắn lúc ấy bị trọng thương, không chỗ để đi, cho nên phải ẩn náu dưới sự che giấu của bằng hữu tốt là Đại thiếu gia Thượng Quan gia. Ai ngờ Thánh cung biết được chỗ hắn ẩn thân, liền phái người đến đó đuổi giết, còn muốn diệt người của Thượng Quan gia tộc từ trên xuống dưới, không lưu một mảnh, lúc ấy mới có thảm án diệt môn Thượng Quan gia.”

“Thử nghĩ, ngay lúc đó, Thiên Long tôn giả mới vừa rời đi Thánh cung, làm sao có thế lực riêng của mình? Chỉ bằng sức một mình hắn, làm thế nào đem Thượng Quan gia tộc huỷ đi? Đây hoàn toàn chính là vu oan giá họa!” Vân Khê bực tức nói.

“Vậy Đại tiểu thư Thượng Quan gia đâu? Năm đó nghe nói Thiên Long tôn giả vì cường hôn Thượng Quan tiểu thư, cho nên mới diệt cả nhà Thượng Quan gia tộc.” Tư Đồ Khôi đối với Long Thiên Tuyệt đã thay đổi cách xưng hô, đối với Lăng Thiên Cung Cung chủ mà nói, thân phận Thiên Long tôn giả được nhân sĩ giang hồ tôn sùng nhiều hơn. Rõ ràng, thái độ của Tư Đồ Khôi đối với hắn cũng thay đổi rất nhiều, hắn không tin Thiên Long tôn giả ngày xưa được vạn dân ca tụng cùng kính ngưỡng chính là kẻ lạm sát vô tội, cuồng sát nhân.

“Các ngươi cảm thấy điều này có thể sao? Nếu hắn thật vì cường hôn Thượng Quan tiểu thư, cho nên mới diệt cả nhà Thượng Quan gia tộc, như vậy giờ phút này đứng ở bên cạnh hắn vì sao lại là ta, mà không phải Thượng Quan tiểu thư?” Vân Khê nhẹ nhàng mà nhếch môi, tiếp tục nói: “Thượng Quan tiểu thư chính là thân muội muội của Thượng Quan Đại thiếu gia, Thượng Quan Đại thiếu gia trước khi chết, đem muội muội của mình phó thác cho Thiên Tuyệt, để cho hắn hảo hảo mà chiếu cố. Hiện tại, Thượng Quan tiểu thư đang sống rất tốt ở Lăng Thiên Cung, các ngươi nếu không phải tin lời ta nói, có thể mời Thượng Quan tiểu thư đến đây đối chất.”