Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 1 - Chương 12: Ta chính là vương pháp

Chương 12: Ta chính là vương pháp Editor: Dung Nhi Từ tiệm may mặc đi ra ngoài, Vân Khê bỗng cảm giác được ánh mắt của người đi trên đường có chút không đúng….

“Nhìn xem, nàng chính là Vân gia Đại tiểu thư! Hài tử bên người nàng chính là đứa con riêng sao, tin đồn quả nhiên là thật a.”

“Vô liêm sỉ! Đã có hôn ước cùng Tĩnh vương gia lại còn lén cùng dã nam nhân tằng tịu với nhau, loại nữ nhân này phải cho ngâm vào lồng heo đi.”

“Nhìn dã chủng kia đi! Đã lớn như vậy rồi, không biết là hài tử của ai, nếu Tĩnh vương gia biết chuyện này rồi, khẳng định là tức điên lên được.”

“Vô sỉ a, bại hoại a, nàng quả thực chính là sỉ nhục của Nam Hi quốc chúng ta!”

“………..”

Vân Tiểu Mặc kéo kéo góc áo Vân Khê, nhướng mày lên hỏi: “Mẫu thân, bọn họ nói dã chủng là chỉ con sao? Rốt cuộc cái gì là dã chủng hả mẫu thân?”

Quanh thân sát khí không ngừng khuếch tán, Vân Khê lần này thực sự tức giận rồi, rốt cuộc là người nào có dụng tâm hiểm ác như thế, nàng mới tiến vào tiệm may mặc không tới nửa canh giờ, bên ngoài đã có biến hóa long trời lở đất, nhất định là có người có dụng ý cố tình tung lời đồn, làm cho nàng chịu ngàn người chỉ trỏ, không có cách nào sống ở Nam Hi quốc nữa.

Người nào cùng nàng có thù hận lớn như vậy, không hy vọng nàng trở lại Vân gia đây? Đáp án đúng là đã rõ ràng a!

Dám nói con của nàng là dã chủng, thì phải trả giá thật nhiều!

Vân Khê nhếch khóe môi, ôn nhu nở nụ cười, nhìn nhi tử nói: “Tiểu Mặc, đi, đi thử thêm hai bộ quần áo nữa.”

Nàng vừa quay đầu lại nhìn về phía Đông Phương Vân Tường: “Đông Phương công tử, làm phiền ngươi đi với Tiểu Mặc.”

Đông Phương Vân Tường hiểu ý, đưa tay kéo tay của Vân Tiểu Mặc, một lần nữa trở về tiệm may mặc. Lúc bước vào cửa, hắn nhìn nàng thật sâu, trong ánh mắt có chút phức tạp.

Vân Tiểu Mặc cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, bình thường khi mẫu thân cười đến càng ôn nhu thì hậu quả lại càng đáng sợ, nên lúc Đông Phương Vân Tường dẫn đi, cậu cũng không dám hỏi nhiều nữa, chỉ ngoan ngoãn đi theo Đông Phương Vân Tường vào trong quán.

Cánh cửa ở phía sau đóng lại, Vân Khê khẽ nhắm mắt, rồi một lần nữa mở ra, đáy mắt rực rỡ thủy quang, nàng cười càng thêm sáng lạn, làm cho người dân vây quanh có chút hoảng thần trong nháy mắt, khó trách Vân gia Đại tiểu thư có danh xưngđệ nhất mỹ nhân Nam Hi quốc, tin đồn này quả nhiên không phải giả a!

Đám người của Lý Lộc cùng Long Thiên Thần nhìn nét mặt tươi cười của nàng, mọi người dựng cả tóc gáy, không rét mà run, thật đáng sợ! Đại tỷ, xin ngươi đừng có cười như vậy được không!

“Chư vị, các ngươi đoán không sai, ta chính là Vân gia Đại tiểu thư Vân Khê. Rất cảm tạ mọi người chú ý đến ta, không nghĩ tới vừa mới vào thành đã được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh như vậy, thật là vinh hạnh a!”

“Thật là không biết xấu hổ! Cùng dã nam nhân tư thông, còn dám mang theo dã chủng trở lại, phải kéo nàng đi ngâm lồng heo a!”

“Đúng vậy! Làm ra chuyện đồi phong bại tục cỡ này, quả thực là mất hết mặt mũi của nữ nhân……”

“…………..”

Lại là một lượt ngôn ngữ công kích diễn ra sôi sục.

Vân Khê thủy chung vẫn mỉm cười nhìn mọi người, người khác nghị luận về nàng, người khác mắng nàng tiện nhân, còn có người nói nhi tử nàng là dã chủng, nàng sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng.

Người dân đang mắng đến cao hứng, bỗng nhiên cảm giác được không khí không đúng, mọi người từ từ dừng lại, chờ lúc kịp phản ứng, thì phát hiện ở hai đầu đường cái đã bị người ta vây quanh. Đám người vây quanh ở hai đầu đường cái từ từ tiến sát lại, khiến cho bọn hắn bị ép sát vào phía giữa, có mấy người định xông ra, cũng bị người ta đánh cho trở lại.

“Vân Khê ngươi muốn làm gì? Bản thân làm chuyện không có mặt mũi gặp người, chẳng lẽ còn sợ người ta nói sao?”

“Đúng vậy! Miệng ở trên người bọn ta, bọn ta muốn nói cái gì thì nói cái đó, chẳng lẽ ngươi muốn đem toàn bộ chúng ta giết sao? Thấm Dương thành còn có vương pháp!”

“Cứu mạng a, nhanh đi gọi người của quan phủ đến! Vân Khê muốn giết người diệt khẩu a!”

Vân Khê đứng móc móc lỗ tai, âm thầm hướng Lý Lộc đưa ánh mắt, rất nhanh sau đó những người nói mạnh mẽ này bị sơn tặc kéo ra ngoài hành hung một trận, miệng còn rớt đầy răng.

Những người khác thấy cảnh tượng này, mọi người không khỏi lặng im không lên tiếng, không dám phát thanh âm gì nữa.

Quá máu tanh, quá bạo lực rồi!

Vốn là cả con đường đang ầm ầm, thoáng chốc trở nên vô cùng an tĩnh.

Những người ở bên trong tửu lâu ra bên ngoài xem náo nhiệt cũng rối rít ngừng nghị luận, sợ họa bay tới thân.

Long Thiên Thần ôm kiếm đứng ở một bên, ở trường hợp không có cao thủ nào, bình thường hắn sẽ không tham gia những cuộc chiến đấucấp thấp này. Nhưng ở sâu trong con ngươi đen đã nhúc nhích ngọn lửa hưng phấn, quả nhiên là cực kì thú vị, nữ nhân này quả thực là to gan lớn mật, ngay cả người đi đường trong Nam Hi thành thủ đô cũng dám chặn lại dạy dỗ, dưới gầm trời này sợ là tìm không ra người thứ hai!

Đáng tiếc, vẫn còn có những người không thức thời, mạnh mẽ ra mặt kêu ầm lên: “Vân Khê, ngươi dung túng thủ hạ trước mặt mọi người đánh người, rốt cuộc có còn vương pháp hay không hả?”

Hơi chuyển động đôi mắt đẹp, Vân Khê hướng về phía người vừa nói chuyện nhìn sang, nàng từng bước đến gần, tư thái ưu nhã cao quý vô cùng, khóe miệng hàm ý cười nhẹ nhàng, chói lọi hơn cảloài hoa xuân rực rỡ nhất.

Nam tử vừa lên nhìn nàng từng bước đến gần, chỉ cảm thấy một cỗ bức nhân khí thế nghênh tới, cổ của hắn không biết bị thứ gì ngăn chặn,nên không thể tìm lại được thanh âm của bản thân.

Nàng đến gần một bước, hắn lui về sau một bước, cho đến khi sau lưng của hắn đụng phải bức tường kín, không còn đường thồi lui nữa.

“Ngươi nói vương pháp sao? Hôm nay ta liền dạy cho các ngươi biết, rốt cuộc cái gì mới là vương pháp!”

“Lý Lộc, người này miệng đầy ô ngôn, giữ lại miệng của hắn cũng không có chỗ dùng, giúp hắn một chút đi!”

Nam tử kia đáy lòng kinh hãi, vừa định kêu cứu mạng, thì miệng đã bị người ta hung hăng đánh một quyền, hai chiếc răng cửa gãy rụng, từ trong miệng hắn phun ra ngoài. Không đợi cho hắn thở gấp, lại đến thêm hai quyền nữa.

Trên đường cái chỉ có tiếng nam tử kêu rên cùng tiếng xương cốt gãy vỡ, thê thảm vô cùng làm người ta không nỡ nhìn!

“Các ngươi nhớ kĩ cho ta, từ thời khắc Vân Khê ta bước vào Thấm Dương thành, thì ta chính là vương pháp của Thấm Dương thành!”

Vân Khê bước chân di động một chút, đi về phương hướng mấy người khác trong đám người, những người kia vừa mới mắng nàng hung hăng nhất, nàng vẫn còn nhớ rõ ràng.

Thấy nàng hướng về phía bọn họ đi tới, mọi người bị làm cho sợ đến mức lui về phía sau, nữ nhân này quá bạo lực rồi, căn bản không đem vương pháp để vào mắt.

“Mới vừa rồi ta nhớ ngươi mắng con ta là dã chủng a? Ngươi thật giống như mắng rất thích ý a?”

“Không, không phải là ta!” nam nhân bị nàng chỉ sợ đến sắc mặt trắng bệch, đưa tay chỉ người bên cạnh vội vàng nói: “Là ta nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, mới tin là thật, lúc đầu ta cũng không biết chuyện này, là hắn đầu độc ta, ta mới phạm sai lầm nói những lời đó.”

“Ngươi nói nhảm! Ta, ta cũng là nghe người khác nói…….” người bị hắn chỉ đó cũng quýnh lên, tiện tay quơ quơ hướng một người bên cạnh chỉ vào nói: “Đúng, chính là hắn! Ta là nghe hắn nói!”

“Không phải là ta! Là hắn!”

“Là hắn!”

“Là nàng!”

“Là nàng!”

“………….”

Trong khoảng thời gian ngắn, cả con đường mọi người vạch trần lẫn nhau,để mình phủi sạch quan hệ, giống như là hiệu ứng quân bài Đôminô, lời truyền bá liền nhìn một cái không sót gì.