Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Hai ngày sau khi vào Hứa vương phủ, bởi vì Quỳnh Hoa yến đến, nàng cũng phải đi chuẩn bị, cho nên nàng cũng không đến phủ của Hứa vương nữa. Nàng ở trong phủ quận chúa tự nhủ đợi đến khi Quỳnh Hoa yến bắt đầu nhất định phải tìm một cơ hội nói chuyện với Tây Lâm Hạo, mời hắn bớt chút thời gian để chữa trị tay của Du Nhiên.
Bởi vì Quỳnh Hoa yến đến, sứ thần của các quốc gia đều đã đến đông đủ. Lần này người mà các quốc gia phái tới có thể nói đều là người rất quan trọng trong nước, vì vậy Quỳnh Hoa yến lần này cũng được tổ chức long trọng nhất từ trước đến nay.
Quân quốc lần này đến là Quân hoàng Quân Lãnh Mạc, Quân Lãnh Mạc đến làm cho toàn hoàng thất Sở quốc đều khẩn trương. Quân quốc Đế vương là người luôn lạnh lùng khí phách nhất thất quốc, vậy mà hôm nay lại đích thân tới Quỳnh Hoa yến của Sở quốc, chiếm hết mặt mũi của Sở quốc.
Hạo quốc lần này đến là Quân chủ, Hạo quốc Quân chủ Hạo Hàn tự mình đến Sở quốc. Hắn đến làm cho hoàng thất Sở quốc cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì chuyện của Sở Minh An, Sở quốc vẫn chưa nói rõ với Hạo quốc. Dù sao Sở Minh An cũng là cháu ngoại của Hạo hoàng, mà mẹ con bọn họ bây giờ một người thì đã chết, một người thì sống chết không rõ, Sở Phách Thiên cảm thấy xấu hổ khi nhìn mặt Hạo hoàng.
Đông quốc lần này đến là thái tử Đông Thành Vũ, Đông Thành Vũ nghe nói là người tính tình âm trầm khó đoán. Mà bây giờ ở biên giới của Sở quốc và Đông quốc lại có ma sát lớn, điều này làm cho Sở Phách Thiên đối với hắn cũng có thái độ không thích. Khi thì thân cận, có vẻ dối trá, khi lại xa cách, như tỏ vẻ không coi ai ra gì.
Đến từ Miền Nam là Nhiếp chính vương Nam Thiếu Dục, là Hoàng đế nhỏ tuổi của miền Nam. Nam Thiếu Dục này rất có danh tiếng ở thất quốc, bởi vì hắn làm người rất trượng nghĩa, từng giúp đỡ không ít người, bởi vậy bằng hữu của hắn cũng có thể nói là rộng khắp thiên hạ. Mà hắn còn có một truyền kỳ, vương phi của hắn là một sơn tặc, hắn chỉ có một thê tử duy nhất, không có một tiểu thiếp nào.
Đến từ Tây quốc là thần y nổi tiếng nhất thiên hạ Hạo vương Tây Lâm Hạo, Tây Lâm Hạo này cũng là một người rất kỳ lạ. Từ nhỏ hắn không thích cuộc sống trong hoàng cung, lúc bảy tuổi hắn trốn ra khỏi nhà, kết quả gặp được y thần vô danh, lại bái người này làm sư phụ. Mười năm sau, thiên hạ lại có một thần y khác ở tuổi thiếu niên.
Đến từ Bắc quốc là Bắc hoàng Bắc Ngạo Thế, Bắc Ngạo Thế này cũng là người khá nổi danh. Tính ra thì hơn hai mươi năm trước thiên hạ chỉ có sáu quốc gia, tức là Quân, Sở, Hạo, Đông, Tây, Nam, không có Bắc quốc. Bắc Ngạo Thế này lại dựa vào năng lực của chính mình và một thanh kiếm thành lập Bắc quốc nơi hoang vu hẻo lánh. Vừa thành lập, Bắc quốc khốn khổ không chịu nổi, may mà Bắc Ngạo Thế nhờ trời phú lại có mưu lược hơn người. Hắn mang theo thần dân cuả hắn, gieo trồng một loại cây kì lạ, gọi là Linh Thủy Đằng. Cây này một khi được bán ra, rất được hoan nghênh. Bởi vì nó có thể nâng cao tác dụng của dược liệu. Mà Bắc quốc lại nhờ vào cây Linh Thủy Đằng, tạm thời vượt qua thời kì gian khổ. Sau này, Bắc Ngạo Thế lại không ngừng trồng nhiều loại cây mới lạ khác, dần dần Bắc quốc càng ngày càng hưng thịnh. Bắt đầu được lục quốc chú ý tới. Lục quốc cũng thay đổi thành thất quốc.
Sự thay đổi này liên quan đến trận đấu xếp hạng của lục quốc.
Lục quốc thi đấu, tức là các quốc gia tranh đoạt theo thứ tự. Nếu quốc gia nào thắng thì quốc gia được xếp thứ vị cao, còn quốc gia nào thua thì bị đá khỏi trận đấu, nhưng được đấu thêm trận phụ để giành các xếp hạng còn lại. Bắc quốc là ví dụ thật hiếm có, bởi vì lần đó Bắc quốc và Miền Nam có lực lượng ngang nhau, cho nên khó có thể phân thắng bại, cuối cùng mới có thất quốc như bây giờ.
Cuộc thi đấu của thất quốc diễn ra mười năm một lần, bây giờ cũng còn không tới hai năm nữa sẽ được tổ chức tiếp.
Lần này thất quốc gặp nhau tại Quỳnh Hoa yến, những người đến tham dự là những người có quyền cao chức trọng, hoặc là người có danh tiếng cực cao. Nhất là có thể nhìn thấy tình hình của các quốc gia khác nhau, trao đổi chút ít, thứ hai là bày ra thế lực và sự uy dũng của các quốc gia.
Gần đây dân chúng Yến kinh đều hưng phấn dị thường, đám người kia đối với bọn họ mà nói đều là người trong truyền thuyết, bây giờ lại hội tụ tại Yến kinh. Trong khoảng thời gian này cũng tăng cường phòng vệ trong thành. Sở quốc trong khoảng thời gian này cũng có thể nói là khá ổn định. Dù sao đây cũng là lúc thất quốc hội tụ, Hứa vương không dám giở trò sau lưng. Bằng không, hắn sẽ là tội nhân thiên cổ. Bởi vì đây không chỉ làm cho Sở quốc lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, mà còn có khả năng sẽ bị quốc gia khác nhân cơ hội chèn ép hoặc làm ngư ông đắc lợi. Hơn nữa làm cho Sở quốc thân là nước chủ nhà mà để xảy ra hỗn loạn, đó mới thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.
Trước đêm diễn ra Quỳnh Hoa yến, các nơi đều tích cực chuẩn bị, lúc này Vân Mộng Vũ đứng bên cửa sổ một mình, trong lòng nghĩ rất nhiều chuyện lung tung.
Quỳnh Hoa yến, nàng nên làm gì đây?
Quỳnh Hoa yến chia làm ba ngày, ngày đầu tiên là tiệc tối, để tiếp đãi các quốc gia. Trong Sở quốc chỉ có quan viên tam phẩm trở lên mới được tham gia. Những ngày còn lại là các nước biểu diễn tài nghệ. Mà nước biểu diễn đầu tiên là Sở quốc do những người tài nghệ phi phàm trổ rài. Quỳnh Hoa yến cử hành vào buổi tối, ban ngày Sở Phách Thiên và các đại biểu của quốc gia thương lượng một số chuyện quốc sự hoặc là cùng bọn họ ngắm cảnh ở Yến kinh.
Kỳ thật đây cũng coi như là sự đánh giá trước khi thi đấu của thất quốc, đánh giá tài nghệ các quốc gia.
Sở quốc phái ra ba người biểu diễn, chính là nàng, Du Nhiên và Tâm Lan. Nhưng bây giờ Du Nhiên đã bị thương như vậy, nên không thể biểu diễn. Bây giờ Du Nhiên có thể nói là giống như một thiên kim tiểu thư của nhà quan.
Nghĩ vậy, trong lòng Vân Mộng Vũ cảm thấy có chút khó chịu, nàng được tham gia Quỳnh Hoa yến, nhưng Du Nhiên lại cứu nàng mà không thể đi.
Nàng nên đi, hay là không đi đây?
Lúc trong lòng đang có sự do dự, đột nhiên trong đầu nhớ tới mẹ đã từng nói một câu.
“Nghệ thuật luôn có linh hồn, không thể có hành vi nào khác mà làm bẩn nó.”
Đúng vậy, nếu nàng từ bỏ hoặc không dốc hết sức lực, chẳng phải là bôi nhọ nghệ thuật hay sao?
Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện của một mình nàng, mà liên quan đến vinh dự của Sở quốc. Nàng làm sao có thể bởi vì ý nghĩ cá nhân mình mà làm ảnh hưởng đến Sở quốc chứ?
Hơn nữa Du Nhiên chắc cũng sẽ không hy vọng nàng bỏ cuộc vì tay nàng ấy bị thương?
Ngày tiếp theo, chỉ mới ban ngày nhưng dân chúng của Yến kinh đều tập trung hết về ngã tư đường. Bởi vì các đại biểu của quốc gia đều muốn cưỡi ngựa hoặc cho xe ngựa đi qua ngã tư, đi vào hoàng cung, chuẩn bị tham gia tiệc tối.
Dân chúng Yến kinh lâm vào sự cuồng nhiệt không thể khống chế, mặc dù có người bọn họ vẫn chưa thấy mặt. Nhưng chỉ cần một khắc như vậy, bọn họ có thể trong khoảng cách gần như vậy với những người trong truyền thuyết này thì cũng đủ làm bọn họ tự hào cả đời.
Buổi tối, bóng đêm buông xuống, trong hoàng cung là một cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Trong khoảng sân rộng lớn vô cùng trong cung điện, bởi vì vị trí của nơi này rất tốt. Chung quanh là núi giả, hồ nước, khung cảnh tuyệt đẹp hợp lòng người, nên được Sở Phách Thiên chú ý, cải tạo thành sân để cử hành Quỳnh Hoa yến.
Xung quanh, hoa Đằng được kết thành một vòng thật lớn, lại dùng hoa Đằng và các loại hoa tươi kết thành một cánh cổng thật đẹp. Các cung nữ có dung mạo xinh xắn đều xếp hàng đứng xung quanh, đầu đội vòng hoa, cầm cờ các quốc gia hoan nghênh đại biểu các nước.
Ở trên cao treo một tầng vải đỏ, chính giữa là một đài cao thật lớn, là nơi để biểu diễn tài nghệ. Trên đài cao bốn góc là bốn Trụ Tử, trên bốn Trụ Tử đều có những màu sắc khác nhau, trên đó có treo một số chuông nhỏ. Bốn Trụ Tử đều được cột những tấm lụa dài được căng ra đến giữa đài cao rồi kết thành một đóa Hoa Quỳnh thật lớn. Mà trên bốn Trụ Tử đều thả đèn kéo quân, trên đèn có đủ thứ hình dáng như hình con bướm, phượng hoàng, ngôi sao, ánh trăng. Bởi vậy ở đây tạo thành những tia sáng đẹp mắt. Toàn bộ được trang trí tựa như ảo mộng, đẹp lộng lẫy. Ánh trăng khẽ di chuyển kia, ngôi sao sáng xoay tròn trên kia, phượng hoàng nơi đó, con bướm khẽ bay lượn, ở trong bóng đêm, tất cả đều mang vẻ đẹp xa hoa.
Hai bên là hai dãy bàn thật dài được làm từ bạch ngọc, ngay cả ghế cũng được chế thành từ ngọc. Vị trí chính giữa là lấy bạch ngọc hiếm có chế tạo thành một cái bàn rất dài, trên bàn khắc những hình thù kì lạ. Nhìn kỹ cách chạm trổ kia, thì chắc chắn sẽ biết là được bàn tay của người nổi tiếng nhất nơi đây làm ra. Dãy bàn dài này quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không thể soi mói.
Tất nhiên, cái bàn được chế tạo tỉ mỉ từ bạch ngọc là vì đại biểu của lục quốc và Sở Phách Thiên mà chuẩn bị. Thái hậu Sở quốc, phi tần cùng với gia đình của các quan viên, và những người đi theo các đại biểu của lục quốc đều được xếp ngồi dưới bàn này.
Bốn phía trên mặt hồ cũng được trang trí các loại hoa đăng xinh đẹp, màu sắc sặc sỡ, toàn bộ số hoa đăng được đốt đèn làm cả mặt hồ bừng sáng.
Lúc này mọi người cũng đã đến khá đông đủ, vị trí cũng được các cung nữ sắp xếp cẩn thận. Bây giờ chỉ còn thiếu đại biểu của lục quốc và Sở hoàng mà thôi.
Vân Mộng Vũ ngồi phía trên, dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn mọi thứ xung quanh, mùi hoa bay tán loạn, thanh âm thanh thúy liên tục vang lên. Ở cổ đại có thể xây dựng nên một không khí như thế này quả thật là rất khó. Tuy rằng so với hiện đại, có thể còn làm tốt hơn như thế này. Nhưng ở cổ đại nơi mà khoa học kỹ thuật chưa phát triển, có thể làm thành như vậy thì đã quá tốt rồi. Xem ra, lần này Sở Phách Thiên đối với Quỳnh Hoa yến rất coi trọng. Nên mới tiêu phí nhiều tâm tư như vậy, từ lựa chọn nơi tổ chức đến công đoạn trang trí đều bỏ ra công phu cùng tâm huyết rất lớn.
Xem ra Sở Phách Thiên vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn tranh giành thứ hạng cao hơn trong thất quốc. Xem ra Sở Phách Thiên này có tâm tư cẩn thận, ý tưởng lớn mật, cũng không biết là hắn lấy đâu ra sự tự tin lớn như vậy?
Vân Mộng Vũ nhìn trên đài cao, lại nhìn hoa Đằng ở bốn phía, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại trên mặt hồ. Lúc này mặt hồ rất yên tĩnh khác với cảnh tượng náo nhiệt nơi đây. Xem tất cả cảnh vật nơi đây xong, nàng di chuyển ánh mắt nhìn những người đến hôm nay. Hôm nay nàng được ngồi bên cạnh Mộc Phong biểu ca, mà Du Nhiên lại ngồi trên bọn họ, bởi vì địa vị của Hứa vương ở Sở quốc tất nhiên là không nhỏ chút nào. Nàng giương mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Du Nhiên, trong lòng cảm thấy rất băn khoăn. Ngay lúc nàng nhìn Du Nhiên, Du Nhiên cũng quay lại, hơn nữa còn cười lên một nụ cười yếu ớt. Nhìn Du Nhiên như vậy, nàng cũng khẽ mỉm cười đáp lại, cười xong, nàng nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn khuôn mặt tuyệt sắc tái nhợt của Du Nhiên kia.
Vừa cúi đầu một lúc, đột nhiên xung quanh chợt im lặng, trong lòng thầm nghĩ, chắc là đại biểu của lục quốc và Sở Phách Thiên đã đến.
Quả nhiên, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bảy người vào cổng. Mọi người đều đứng dậy hành lễ, quỳ trên mặt đất, đợi bọn họ ngồi xuống, mới đứng lên.
Vân Mộng Vũ đứng lên, ngồi ở vị trí của mình, lặng lẽ giương mắt nhìn về bảy người trên kia. Một bên xem, một bên thầm nghĩ, phong thủy cổ đại thật tốt. Hôm nay vì Sở quốc là chủ nhà, cho nên Sở Phách Thiên ngồi ở chính giữa. Sau đó dựa theo bảng xếp hạng tám năm trước của thất quốc mà sắp xếp. Quân quốc Quân Lãnh Mạc ngồi phía trên bên trái Sở Phách Thiên, Hạo quốc Hạo Hàn ngồi phía trên bên phải của Sở Phách Thiên, Đông quốc Đông Thành Vũ ngồi bên trái Quân Lạnh Mạc, Miền Nam _ Nam Thiếu Dục ngồi bên phải Hạo Hàn, Tây quốc Tây Lâm Hạo ngồi bên trái Đông Thành Vũ, Bắc quốc Bắc Ngạo Thế ngồi bên phải Nam Thiếu Dục.
Vân Mộng Vũ nhìn vị trí của bọn họ, coi như là đã nắm được vị trí và tên của bọn họ. Nhìn nhìn, nàng cảm thấy có chút không đúng. Nhìn kỹ lại, rốt cục cũng phát hiện ra điểm không đúng, thì ra là trừ bỏ Sở Phách Thiên, Đông Thành Vũ, lại có một gương mặt quen thuộc.
Gương mặt quen thuộc kia lại chính là vị đại phu nàng đã gặp qua hai lần, hơn nữa lần thứ hai nàng lại trốn trong nhà của hắn. Nhớ tới chuyện kia, nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, dám trèo tường đột nhập vào nhà người khác. Lần trước hắn cho nàng một ít dược liệu, mà nàng cũng không hỏi danh tính của hắn, bây giờ nghĩ lại quả thật có chút thất lễ. Bất quá, bây giờ cũng đã biết danh tính của hắn, hắn, ngồi ở vị trí kia là Tây quốc, như vậy hắn là?
Tây Lâm Hạo!
Trời ạ? Đây có được xem như là ‘đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu’. (Đi mòn dép tìm kiếm cũng không được gì, đến khi không chú ý tới tự nhiên xuất hiện không tốn phí chút công sức nào.)
Thì ra thần y Tây Lâm Hạo mà nàng vẫn luôn tìm kiếm, là người nàng có quen biết. Bây giờ thì tốt quá rồi, nàng cũng coi như đã gặp hắn hai lần, coi như là có một chút hữu tình. Như vậy, hắn tốt bụng như thế, tất nhiên sẽ chữa trị cho tay của Du Nhiên. Chuyện bây giờ nàng cần phải làm là tìm một cơ hội thương lượng cùng hắn.
Trong lòng nghĩ như vậy, sự buồn bực trong nhiều ngày nay cũng giảm bớt không ít. Nàng giương mắt nhìn về phía hắn, phát hiện hắn lại đang nhìn nàng. Nàng vội vàng nở nụ cười, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho hắn, sau đó mới nhờ hắn giúp nàng……
Vân Mộng Vũ cười với Tây Lâm Hạo xong liền cúi đầu, thưởng thức một chút đồ ăn trên bàn.
Mà Tây Lâm Hạo bây giờ lại có cảm giác lâng lâng như đang trên mây. Hắn chỉ nhàm chán nhìn xung quanh, không nghĩ tới là sẽ thấy nữ tử mà hắn luôn mong nhớ ngày đêm. Vốn hắn còn nghĩ rằng có lẽ là do hắn quá nhớ nàng nên mới sinh ra ảo giác. Nhưng khi hắn nhìn lại, xác nhận nàng quả thật là nữ tử không biết tên mà hắn luôn mong nhớ ngày đên, trong lòng nhất thời mừng như điên. Không nghĩ tới hắn đã tìm bao lâu nay, muốn mang theo sự tiếc nuối rời xa Sở quốc. Không nghĩ tới hôm nay đã được nhìn thấy, hơn nữa, nữ tử kia nhìn hắn nở nụ cười. Rồi sau đó, lại ngượng ngùng cúi đầu. Đây có phải là nàng cũng có tâm tư đối với hắn hay không?
Trong lòng nghĩ như thế, khóe miệng nở ra nụ cười thật tươi. Tây Lâm Hạo cười lại làm cho Đông Thành Vũ ngồi bên cạnh hắn có một trận run rẩy.
Đông Thành Vũ không nói gì mà nhìn theo ánh mắt của Tây Lâm Hạo, nhìn thấy một nữ tử đang cúi đầu ăn. Bởi vì nàng cúi đầu, cho nên không thấy rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy nàng mặc bộ quần áo màu lam. Nhìn như vậy, Đông Thành Vũ mang ánh mắt ái muội nhìn cẩm bào màu lam trên người Tây Lâm Hạo. Xem ra hai người kia có vấn đề, bọn họ có quan hệ như thế nào? Còn có, không phải nghe đồn thần y Tây Lâm Hạo có tấm lòng bồ tát sao, không cầu gì cả? Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra? Ánh mắt không tự giác lại nhìn về phía Tây Lâm Hạo, mà Tây Lâm Hạo vẫn cứ cười một cách ngây ngô. Nhìn hắn như vậy, Đông Thành Vũ cảm thấy vị giác của mình đã bị ảnh hưởng, nên xoay người qua, không nhìn hắn nữa. (Sally: ta rất thích anh Hạo này, nhưng rất tiếc đây không phải NP, anh cũng không phải N9, đành ngậm ngùi đau khổ a.)
Trên bàn trừ bỏ Tây Lâm Hạo không được bình thường, còn có một người khác cũng không bình thương chút nào, cảm xúc của hắn lại ngược lại với Tây Lâm Hạo.
Sở Hiên ngồi ở phía dưới bây giờ trong lòng có sự phiền chán nói không nên lời. Hắn vốn muốn nhìn nàng một chút, kết quả lại đúng lúc thấy nàng nhìn người khác nở nụ cười. Hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, lại nhìn thấy tên thần y Tây Lâm Hạo. Hơn nữa hắn cũng cười với nàng, trong mắt hắn lại vô cùng ôn nhu nhìn nàng. Lại phát hiện bọn họ mặc quần áo có màu sắc giống nhau. Chuyện này, hắn không bình tĩnh. Đây là do bọn họ hẹn ước, hay chỉ là trùng hợp?
May mà định lực của hắn luôn tốt, cho nên trên mặt cũng không nhìn ra cái gì, vẫn là bộ dáng thanh cao như cũ. Nhưng trong lòng lại cảm giác khó chịu như bị mèo cào. Hắn rất muốn đi hỏi bọn họ có quan hệ gì, nhưng hắn không thể. Hắn bây giờ chỉ có thể đè nén cảm xúc khó chịu ở trong lòng xuống.
Mà các quan viên ngồi bên cạnh hắn có chút buồn bực, đột nhiên bọn họ có cảm giác lạnh, một đám đều buồn bực không thôi, không rõ đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra là Hiên vương cao cao tại thượng trên kia lại đang ăn dấm chua.
Mà Hứa Du Nhiên bên kia cũng đang nhìn Sở Hiên, khi nàng ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn tựa hồ đang tức giận. Nàng thích Sở Hiên, tất nhiên là đối với nhất cử nhất động của hắn đều quan sát tỉ mỉ, rõ như lòng bàn tay. Khi nàng phát hiện hắn tức giận, nàng cũng sẽ buồn bực. Nàng và Hiên ca ca sống trên đảo nhiều năm nay, cho tới bây giờ không thấy được vẻ mặt của hắn có sự biến hóa. Nhưng bây giờ Hiên ca ca mất hứng là vì cái gì? Hay là khi nàng ở nhà, Hiên ca ca đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết sao?
Vân Mộng Vũ không biết cái mỉm cười của nàng sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, bây giờ tâm tình nàng đang rất mà tốt ăn một chút.
Ngồi phía dưới, các quan viên đặc phái viên đều nhỏ giọng đàm luận một số việc vặt, người ngồi ở chính giữa của thất quốc thì đang đàm luận về chuyện quốc gia đại sự.
Sở Phách Thiên hôm nay có vẻ rất tích cực, không ngừng đàm luận về chuyện thống trị với những người cầm quyền của các quốc gia khác.
Đối với chuyện hắn đàm luận, mấy người khác đều mang bộ dáng thiếu hứng thú. Sở Phách Thiên nhìn thấy tình huống tẻ ngắt này, trong lòng không hờn giận, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Ngay lúc hắn ảo não, đột nhiên truyền đến thanh âm của Đông quốc Thái tử Đông Thành Vũ.
“Đúng rồi, Sở hoàng, ngươi cùng Hạo hoàng coi như là quan hệ thông gia, nhưng sao các người trông có vẻ không thân thiết nhỉ?”
Vừa nghe xong, sắc mặt của Sở Phách Thiên lập tức trở nên rất khó coi. Đông Thành Vũ này sao lại không an phận một chút, bây giờ hắn đang ở Sở quốc chứ không phải Đông quốc. Nhưng bây giờ hắn cũng không dám làm gì với hắn ta. Bằng không sẽ không có phong độ của đại quốc.
Vì thế Sở Phách Thiên cố nén tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đông quốc thái tử sao lại quan tâm đến chuyện này a? Bây giờ là Quỳnh Hoa yến, là lúc thất quốc hội tụ. Chúng ta nên đàm luận một số chuyện đại sự mới đúng, thân là chủ nhà như ta sao lại đàm luận chuyện vặt đó chứ?”
Nghe nói như thế, trong mắt Hạo Hàn lóe lên tia tức giận, trong lòng mắng to. Sở Phách Thiên này dám nói đây là chuyện vặt, hắn thật muốn dùng một đao giết tên súc sinh Sở Phách Thiên này.
Sở Phách Thiên vừa mới nói xong, Đông Thành Vũ liền nở nụ cười. Tiếng cười kia nghe vào tai Sở Phách Thiên mang theo sự châm chọc.
Tuy rằng trong lòng Sở Phách Thiên rất phẫn nộ, nhưng bây giờ hắn phải nhẫn nại. Bởi vì công chúa của Hạo quốc sớm đã chết, mà đứa con duy nhất nàng để lại là người mà mấy ngày trước trộm tất cả trân bảo trong cung chạy thoát. Đến nay cũng không tìm thấy người, trân bảo cũng không tìm thấy. Tuy rằng trân bảo này đối với tài chính của Sở quốc không bị ảnh hưởng gì, nhưng Sở quốc chỉ giống như một ông chủ có tiền. Chỉ có tiền, không có trân bảo. Nếu như liên minh với nước khác, Sở quốc của bọn họ ngay cả sính lễ cũng tìm không ra.
Mà bây giờ lại nói chuyện đó với Hạo Hàn, đây không phải là tự làm cho mình không vui sao? Không chỉ có làm cho quan hệ với Hạo quốc càng xấu hơn, hơn nữa cũng sẽ làm trò cười cho thất quốc.
Nhìn Sở Phách Thiên không nói tiếp, Đông Thành Vũ cũng không để ý Sở Phách Thiên nữa. Hắn muốn làm ông ta phẫn nộ trong lòng, làm ông ta chịu khổ sở. Hắn đối với Sở Phách Thiên này rất phản cảm, năng lực của Sở Phách Thiên chỉ có thể xem là bình thường, khi còn trẻ thì đúng là rất có năng lực, nhưng càng già lại càng ham hưởng lạc. Sở quốc có thể được như ngày hôm nay, cũng là nhờ phu nhân thần bí của năm xưa.
“Nghe nói cách đây vài ngày Sở quốc có thẩm tra một đại án kinh thiên động địa, là về một đôi quận chúa song sinh tuyệt sắc?” Ngay lúc không khí có chút quái dị, Nam Thiếu Dục đột nhiên nói chuyện.
Mà mọi người nghe xong cũng không thấy kì lạ, Nam Thiếu Dục này cũng là người hành xử rất kỳ lạ. Nếu không cũng sẽ không lấy một sơn tặc làm vợ, lại chỉ cưới một mình nữ tử này. Nam Thiếu Dục luôn luôn thích xem náo nhiệt, nhất là đối với đồ vật đẹp, nhưng hắn chỉ thuần túy thưởng thức, tuyệt đối không có một chút lòng riêng.
Nghe hắn hỏi xong, sắc mặt của Sở Phách Thiên mới dịu đi một ít. Tuy rằng nói án oan này đối với hình ảnh của Sở quốc vẫn không tốt lắm, nhưng khi nói đến quận chúa song sinh tuyệt sắc, cũng coi như là rất đáng khen.
Vì thế Sở Phách Thiên mang vẻ mặt tươi cười nói.
“Đúng vậy, hai tỷ muội song sinh này dung mạo tuyệt đối xứng với bốn chữ khuynh quốc khuynh thành. Nhất là muội muội Vân Mộng Vũ lại kinh tài tuyệt diễm, bất kể là văn chương hay tài nghệ đều vô cùng am hiểu.” Sở Phách Thiên không nói A Mi, lại cực lực khen Vân Mộng Vũ, trong lòng vẫn có chút tâm tư.
Hắn không khen A Mi là sợ đến lúc đó những người ở đây muốn cầu hôn A Mi, vì vậy trong lòng hắn muốn chặt đứt tư tưởng đó, hắn tuyệt đối không cho phép. Mà khen Vân Mộng Vũ là bởi vì cảm thấy rất có mặt mũi, ám chỉ Sở quốc bọn họ nhân tài đông đúc, nhất định là sẽ thi triển tài nghệ ở Quỳnh Hoa yến.
Nghe xong, Nam Thiếu Dục lại cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp: “Vân Mộng Vũ kia có tài nghệ gì là tốt nhất?”
Tốt nhất sao? Hỏi như thế thật là làm cho Sở Phách Thiên nghi hoặc? Hắn nhớ rõ Vân Mộng Vũ thư pháp, thi từ, kì nghệ, cầm nghệ đều đứng nhất, hơn nữa mọi thứ đều phi thường kinh diễm, trong lúc nhất thời cũng không biết nàng tốt nhất về cái gì?
“Việc này, ta trong lúc nhất thời cũng không biết nàng tốt nhất về cái nào. Từ thư pháp, thi từ, kì nghệ, cầm nghệ đều đứng nhất Yến kinh này, thật đúng là không thể phân biệt được cái nào lợi hại hơn?” Sở Phách Thiên có chút khó xử nói.
Lúc này trong lòng Sở Phách Thiên cực kỳ đắc ý, ở Quỳnh Hoa yến này, Sở quốc bọn họ là một quốc gia không hề thất bại.
“Phải không? Thế gian còn có nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy sao, hơn nữa lại tinh thông nhiều tài nghệ như vậy. Nếu là thật, Nam Thiếu Dục ta nhất định phải thưởng thức nàng biểu diễn. Đúng rồi, Vân Mộng Vũ có biểu diễn vào ngày thứ ba không?” Nam Thiếu Dục mang vẻ mặt và bộ dáng hứng thú, nói đến câu sau đột nhiên nhớ đến trọng điểm, vội hỏi một câu.
“Đó là đương nhiên. Kỳ thật cũng có một nữ tử cực kỳ xuất sắc cũng muốn biểu diễn, nhưng bởi tay nàng bị thương, cho nên lần này không tham gia.” Sở Phách Thiên tiếc nuối nói.
“Còn nữa sao, ý của Sở hoàng là Hứa Du Nhiên sao?” Nam Thiếu Dục tò mò hỏi. Nam Thiếu Dục gần đây đã điều tra rõ ràng những người tài hoa ở Sở quốc.
“Đúng vậy, Du Nhiên cũng là nữ tử tài nghệ phi phàm.” Sở Phách Thiên cao hứng nói.
Những người khác ở đây đối với chuyện này lại không có hứng thú, Bắc Ngạo Thế chỉ đến xem cách quản lý của Sở quốc, xem cuộc sống của dân chúng ở Sở quốc. Hạo Hàn đến đây chỉ là do Quỳnh Hoa yến này, trong lòng hắn đối với Sở Phách Thiên là hận cực, làm sao có tâm tình nghe hắn nói về nữ tử này nọ? Tây Lâm Hạo cũng không nghe bọn họ nói gì, lúc này trong lòng hắn chỉ có nụ cười của nữ tử kia. Quân Lãnh Mạc mặc dù có nghe, nhưng cũng không cảm thấy hứng thú. Lúc nghe thấy hai chữ cầm nghệ, trong đầu không tự giác hiện lên nữ tử ở chùa Hàn Sơn ngày ấy. Khi đánh đàn lộ ra khí chất bình tĩnh, gặp địch lại bình tĩnh cơ trí, một màn này không tự giác hiện ra trước mắt hắn. Đáng tiếc hắn không có hứng thú nhìn xuống phía dưới, nếu không hắn sẽ phát hiện nữ tử kia cũng có mặt hôm nay.
Mà Đông Thành Vũ lúc này nhìn Sở Phách Thiên vui tươi hớn hở khen nữ tử của Sở quốc, trong lòng cảm thấy cực kỳ phiền chán. Vì thế hắn cụp mắt xuống, bắt đầu suy nghĩ chuyện khác. Hắn nghĩ nghĩ, trong đầu liền hiện lên hoa khôi nhanh mồm nhanh miệng ở Hồng Diễm lâu.
Đông Thành Vũ trong lòng nghĩ, cũng muốn tối nay đến thăm nàng, để phòng ngừa hoa khôi kia mắng hắn sau lưng……
Tiệc tối hôm nay cũng đã xong, đại biểu của lục quốc và Sở hoàng đã đi trước.
Lúc rời đi, Tây Lâm Hạo yên lặng nhìn nữ tử kia một cái, lại dở khóc dở cười phát hiện nữ tử kia lại đang ngủ gà ngủ gật. Vì thế hắn chỉ có thể sủng nịch lắc đầu, sau đó đi khỏi nơi đây.
Mà Vân Mộng Vũ thật sự là rất nhàm chán, nên mới ngủ gật. Đợi yến hội chấm dứt, Mộc Phong biểu ca lay nàng tỉnh, nàng vội vàng nhìn lên phía trên. Kết quả lại phát hiện trên kia trống trơn, trong lúc nhất thời trong lòng nhịn không được thầm mắng chính mình, tại sao lại ngủ gật lúc này chứ? Đành phải đợi đến ngày mai kiếm cơ hội khác.
Vân Mộng Vũ đứng dậy, lại nhìn thấy Du Nhiên đi tới. Vì thế nàng quay đầu cho biểu ca đi trước, Mộc Phong dặn dò nàng phải cẩn thận rồi đi trước.
Vân Mộng Vũ mỉm cười chào hỏi Hứa Du Nhiên.
Hứa Du Nhiên đi đến bên cạnh của nàng bất đắc dĩ nói: “Phán Vũ quận chúa của ta ơi, sao ngươi lại có thể ngủ ở yến hội được chứ?”
“A, cái kia a. Thật sự là vì yến hội rất nhàm chán, ta thật sự rất buồn ngủ, cho nên ta cứ nhắm mắt lại thôi.” Nghe được Hứa Du Nhiên hỏi, Vân Mộng Vũ cười khẽ nói.
“Ngươi a!” Hứa Du Nhiên bất đắc dĩ cười nói.
Vân Mộng Vũ đang muốn về cùng Du Nhiên, khi ngẩng đầu lại phát hiện Du Nhiên nhìn về hướng khác. Nàng tò mò nhìn theo, cũng phát hiện thì ra là Sở Hiên đi đến bên này.
Nhìn thấy Sở Hiên, nàng đột nhiên phát hiện đã lâu nàng không thấy hắn. Nhất thời nhịn không được nhìn vài lần, lại bị âm thanh ôn nhu gọi Hiên ca ca bên cạnh ngăn cản.
Hiên ca ca?
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Du Nhiên mang ánh mắt ôn nhu nhìn Sở Hiên, mà thanh âm Hiên ca ca là nàng ấy gọi. Bọn họ có quan hệ gì? Du Nhiên lại gọi hắn thân thiết như vậy.
Trong lòng nàng mang vẻ nghi hoặc, cũng nhìn thấy Sở Hiên đi tới. Sở Hiên đi đến trước mặt Du Nhiên hỏi một câu, “Tay ngươi có khá hơn chút nào không?”
“Tay của ta đã tốt hơn nhiều, cảm ơn Hiên ca ca quan tâm.” Du Nhiên mang vẻ mặt tươi cười nhẹ giọng nói.
Lúc Du Nhiên vừa dứt lời, Sở Hiên lập tức rời đi.
Tuy rằng bọn họ chỉ nói hai câu, nhưng hai câu này làm cho Vân Mộng Vũ kinh hãi. Nàng giả vờ mang khuôn mặt tươi cười hỏi: “Du Nhiên, ngươi quen biết Hiên vương sao?”
“Đúng vậy, ta và Hiên ca ca quen nhau từ rất sớm.” Nghe xong lời này, sắc mặt Vân Mộng Vũ có chút tái nhợt.
Nàng đột nhiên lấy tay vỗ đầu, miễn cưỡng cười nhìn Du Nhiên nói: “Du Nhiên, vừa rồi ở trên yến hội, ta có uống vài chén rượu, bây giờ cảm thấy đầu có chút choáng váng. Ta không đi dạo với ngươi được, ta phải về trước.”
Nghe xong, Hứa Du Nhiên cảm thấy có vấn đề, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra. Hơn nữa còn thân thiết hỏi: “Mộng Vũ, có khỏe không? Có nghiêm trọng không?”
“Không có việc gì, về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi.” Vân Mộng Vũ nói.
“Vậy được rồi, vậy ngươi nhanh chóng trở về đi.” Hứa Du Nhiên ôn nhu trả lời.
Vì thế Vân Mộng Vũ nhanh chóng rời khỏi, bước chân càng nhanh hơn.
Nhìn Vân Mộng Vũ như vậy, trong lòng Hứa Du Nhiên càng nghi hoặc. Ngay từ đầu Vân Mộng Vũ rất tốt, hình như là từ lúc Hiên ca ca lại đây về sau mới biến thành như vậy. Như vậy nàng cũng thích Hiên ca ca, xem ra sau này nàng cần phải chú ý đến nàng ta nhiều hơn.
Trong mắt Hứa Du Nhiên hiện lên tia tàn nhẫn, Hiên ca ca là của một mình nàng, cho nên người nào mơ ước đến hắn, nàng sẽ không buông tha dễ dàng.
Vân Mộng Vũ mang theo tâm tư bối rối trở về quận chúa phủ, vì phân tán lực chú ý, nàng lấy cờ ra đánh. Dần dần, lòng của nàng mới khôi phục sự yên tĩnh.
Đêm khuya, trong một căn phòng ở Hồng Diễm lâu.
Linh Lung một mình đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng trên trời, trong đầu cũng nghĩ vài chuyện.
Từng, nàng là người thích lãng mạn.
Từng, nàng đối với tương lai tràn đầy hy vọng tốt đẹp.
Từng, nàng chờ mong cùng thanh mai trúc mã sống cả đời với nhau.
Nhưng đồng thời, từng, cà nhà nàng chết sạch.
Từng, nàng trôi dạt khắp nơi.
Từng, nàng gặp rất nhiều chuyện khủng khiếp.
Từng, nàng lưu lạc nơi phong trần.
Mà bây giờ đã hai năm rồi, hắn sao có thể nhận ra nàng chứ?
Kìm lòng không được, tay trái của nàng nhẹ nhàng xoa mặt mình. Cho dù đã là hai năm, nàng vẫn mang khuôn mặt xa lạ như cũ.
Hắn tới Sở quốc, lại tới Hồng Diễm lâu. Kỳ thật nàng không nên có hy vọng, đời này nàng có thể gặp lại hắn đây không phải là do ông trời thương xót sao? Có thể lại nhìn thấy dung nhan tuấn tú kia, có thể nhìn thấy hắn đứng trước mặt nàng, đây không phải là tốt lắm rồi sao?
Trong lòng không ngừng an ủi chính mình, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống.
Ngay lúc nàng bi thương, bên tai truyền đến một thanh âm, làm cho nàng cứ nghĩ mình bị ảo giác.
“Chỉ nhi?” Đông Thành Vũ nhìn nàng thật lâu, nhìn thấy nàng rơi lệ, cảm thấy biểu tình kia cực kỳ giống Chỉ nhi của hắn. Nên hắn nhịn không được nhảy xuống, kích động vào phòng của nàng, thâm tình nói.
Linh Lung nghĩ đây chỉ là ảo giác, nhưng khi nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, nàng mới phát thì ra hắn thật sự đã đến bên cạnh nàng.
Nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, nàng rất muốn giống như trước, bổ nhào vào lòng hắn kể khổ. Nói cho hắn, nàng là Chỉ nhi của hắn. Nói cho hắn, nàng chịu khổ rất nhiều. Nhưng nàng không thể, dung nhan này của nàng làm sao hắn có thể tin tưởng. Mà nàng lại đang lưu lạc nơi phong trần. Nàng như vậy làm sao có thể xứng với người cao cao tại thượng như hắn?
Nàng lau khô nước mắt, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Vị công tử này đêm khuya xâm nhập khuê phòng của nữ tử, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”
Nghe được lời nói lạnh lùng của nàng, Đông Thành Vũ cũng phát hiện mình nhận sai người. Trong lòng Đông Thành Vũ cũng ảo não, gần đây không biết làm sao vậy, cứ luôn nhớ đến Chỉ nhi, bây giờ lại nhận nhầm nữ tử khác là Chỉ nhi. Hắn thật muốn đánh chính mình một cái tát, Chỉ nhi cao quý như vậy, thánh khiết như thế, hắn làm sao có thể tưởng tượng ra nữ tử thanh lâu là nàng được chứ.
Đông Thành Vũ tự mắng mình một chút, sau đó lại khôi phục khôi phục khí phách đàng hoàng ngày thường của mình. Hắn trêu tức nói: “Bản công tử đến đây, lại nhìn thấy cô nương một mình ngắm trăng thương tâm rơi lệ. Bản công tử là người thương hoa tiếc ngọc, thật sự không đành lòng, nên muốn an ủi cô nương vài câu. Cũng không nghĩ lại bị cô nương đưa cho một tội danh, thật sự là oan uổng a.”
Nghe hắn nói, trong lòng Linh Lung nhịn không được nở nụ cười. Hắn vẫn giống như trước đây, nói năng ngọt như vậy, không biết hắn đối với nữ tử nào cũng vậy hay sao?
Nghĩ đến có khả năng hắn đối với nữ tử nào cũng là như thế, sắc mặt không khỏi âm trầm vài phần. Nàng bắt đầu xuất khẩu phản kích: “Công tử đều dùng chiêu này để dỗ dành nữ tử sao? Lúc nào cũng đợi đến nửa đêm xâm nhập vào khuê phòng của nữ tử sao?”
Nghe được thanh âm mang theo sự tức giận của nàng, Đông Thành Vũ nhất thời có chút ngây ngẩn cả người. Nàng đang tức giận, vì sao hắn lại cảm thấy đương nhiên. Hơn nữa hắn lại cảm thấy ngữ khí của nàng rất quen thuộc. Thật sự là gặp quỷ, hắn có thể xác định hắn chưa bao giờ gặp nàng, vì sao lại cảm thấy nàng quen thuộc được?
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Đông Thành Vũ và thần sắc nghi hoặc trong mắt hắn, trong lòng Linh Lung thầm hô không tốt. Nàng đã không tự giác biểu lộ cảm xúc với hắn, không tốt rồi, nếu để hắn nhìn ra sơ hở, thì không tốt rồi.
Vì thế Linh Lung chuyển hoán thần sắc, khinh thường nói: “Công tử dùng chiêu này cũng quá cũ rồi. Ở Hồng Diễm lâu lâu như vậy, dạng kỹ xảo gì bổn cô nương lại chưa thấy qua, công tử lần sau tìm phương pháp mới thì tốt hơn.”
Nghe xong, trong mắt Đông Thành Vũ hiện lên thần sắc chán ghét. Nhất thời mất đi hứng thú. Vì thế chế giễu nói: “Phải không? Nếu cô nương đã mở miệng nói như thế, bản công tử ở lại cũng vô dụng. Được rồi, bản công tử trở về, suy nghĩ thêm ý tưởng mới, đến lúc đó sẽ đến thăm cô nương. Cáo từ, bản công tử đi trước.”
Dứt lời, Đông Thành Vũ đã ra khỏi phòng, bay vút vài cái thì không thấy bóng dáng.
Nhất thời trong phòng chỉ còn một mình Linh Lung, nàng như người mất đi khí lực toàn thân ngã xuống đất, nước mắt trên mặt lại thi nhau rơi xuống.
Nàng nên làm gì bây giờ? Nàng nên làm gì bây giờ? Ai có thể chỉ cho nàng, nàng nên làm như thế nào mới không bị thống khổ như vậy?
Bóng đêm tan hết, một ngày mới lại bắt đầu.
Ban ngày Vân Mộng Vũ không có việc gì chỉ ngồi đợi ở trong phủ quận chúa, gọi Lục Bình đến bên cạnh, nghe nàng ta nháo một hơi.
“Tiểu thư, ngươi biết không? Thì ra Nhiếp chính vương ở Miền nam lấy sơn tặc làm Vương phi a. Hơn nữa lại làm cho người ta khó có thể tin là hắn đường đường là một vương gia nhưng chỉ có một nữ nhân duy nhất. Trời ạ, quả thực là không thể tin.”
Nghe Lục Bình nói xong, nói đến Nam Thiếu Dục, nàng cũng bắt đầu bùng phát.
“Trời ạ, Lục Bình ngươi có thể đừng thêm câu ‘Tiểu thư, ngươi biết không?’ ở đầu mỗi câu được không?”
“Vì sao a?” Lục Bình buồn bực nói.
“Ta không muốn nghe, còn nữa, ngươi sắp hỏi ‘vì sao’ gần mười vạn lần rồi đó.” Vân Mộng Vũ buồn cười nói.
“Mười vạn câu hỏi vì sao, làm sao có thể có nhiều câu hỏi ‘vì sao’ như vậy? Thật sự là thần kỳ. Tiểu thư, mười vạn câu hỏi ‘vì sao’ kia người đều trả lời được sao?”
Nghe những lời này của Lục Bình, Vân Mộng Vũ muốn té xỉu. Nha đầu này sao lại đáng yêu như vậy, đáng yêu đến nỗi nàng muốn đưa nàng xuyên qua. Cho nàng đến hiện đại, mua cho nàng quyển sách mười vạn câu hỏi vì sao. Sau đó sẽ đưa nàng trở về, như vậy nàng sẽ không hỏi nhiều vấn đề kỳ quái như thế nữa.
Nhìn tiểu thư không nói gì, mà lấy tay xoa đầu. Lục Bình lập tức khẩn trương xông tới, hỏi: “Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Vì sao lấy tay xoa đầu, có phải không thoải mái hay không?”
Nghe được nửa câu đầu, Vân Mộng Vũ còn muốn trả lời là ta không sao. Nhưng nghe đến nửa câu sau lại là câu hỏi ‘vì sao’, nàng thật muốn bổ đầu Lục Bình ra xem, nhìn xem bên trong có gì không? Nếu không làm sao có thể như đứa trẻ con suốt ngày hỏi ‘vì sao’ chứ?
Lúc Vân Mộng Vũ đang buồn bực, Hồng Mai cầm một phong thơ đi vào.
Vân Mộng Vũ tò mò tiếp nhận, là Đông Thành Vũ gửi đến.