Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Chút chuyện nhỏ này đột nhiên phát sinh chỉ làm cho xe ngựa của Du Nhiên đến chậm một chút, Du Nhiên quận chúa cũng không để ý, chỉ hỏi thị nữ vài câu, sau đó lại không có động tĩnh.
Thế tử Hạo Nhiên tựa hồ lại mang tâm tình rất tốt. Tần thống lĩnh nhân lúc hai tỷ muội của Vân Mộng Vũ đi rồi, vẫn đi theo phía sau thế tử Hạo Nhiên để lấy lòng. Thế tử nhìn hắn như thế cũng vui vẻ cho hắn nịnh hót, dù sao cũng chỉ là một con chó nhỏ làm việc cho hắn, hắn câu nệ làm gì?
Dân chúng xung quanh cũng không đặt việc này ở trong lòng, dù sao sự tình cũng không liên quan đến mình, đương sự cũng đã đi rồi, bọn họ cũng không để ở trong lòng, mà là tiếp tục hưng phấn nhìn đoàn xe hoa lệ đi qua, hơn nữa thỉnh thoảng hưng phấn đàm luận vài câu.
Vân Mộng Vũ mang Lục Bình về phủ quận chúa, Hồng Mai đang ở trong phòng chuẩn bị tin tức, nhìn thấy tiểu thư cùng muội muội trở về thần sắc không thoải mái, vội vàng buông tin tức trong tay. Đi đến bên cạnh Vân Mộng Vũ hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Nhìn Hồng Mai đến, sắc mặt Vân Mộng Vũ dịu đi một chút, nàng gọi hạ nhân, trước hết dìu Lục Bình đi xuống nghỉ ngơi.
Nhìn Lục Bình được dìu xuống, trong mắt Hồng Mai hiện lên một chút lo lắng.
Nhìn thấy thần sắc của Hồng Mai, Vân Mộng Vũ kéo Hồng Mai ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, nàng kể mọi chuyện phát sinh ở trên đường cho Hồng Mai nghe.
Nghe xong sự tình, trong mắt Hồng Mai cũng hiện lên tia không vui. Nhưng là rất nhanh liền tan biến, nàng ngẩng đầu, ngữ khí ngoan dịu: “Lần này ít nhiều đều nhờ tiểu thư cứu giúp, muội muội mới không có việc gì, nàng tính tình hoạt bát sáng sủa. Lần này chuyện xảy ra cũng là do muội muội quá mức hiếu động, lại mang đến phiền toái lớn như vậy cho tiểu thư, tiểu thư không nên để trong lòng.”
Nghe Hồng Mai nói, nàng biết kỳ thật trong lòng Hồng Mai chắc chắn là có oán giận tên thống lĩnh kia, nhưng vì không muốn nàng phiền muộn, dù sao thế lực của Hứa vương cũng sâu không lường được, ngay cả đương kim hoàng đế cũng phải kiêng kị. Nhưng sao nàng có thể bỏ qua cho người dám ăn hiếp người nhà của nàng chứ?
Nàng nhẹ nhàng kéo tay Hồng Mai, ôn nhu nói: “Hồng Mai, về sau chớ nên khách khí như vậy, bằng không ta sẽ buồn. Ngươi cùng Lục Bình bị ủy khuất, cũng giống như muội muội của ta bị ủy khuất, thân làm tỷ tỷ như ta sao lại ngồi yên mà không để ý? Hôm nay bởi vì ở trên đường, lại không rõ Hứa vương là người ra sao, cho nên ta cũng không có tùy tiện động vào. Nhưng chuyện này ta không cho qua. Hồng Mai tin ta, ta nhất định có thể giúp Lục Bình trả thù, hơn nữa ta cũng sẽ không lưu tình.”
Vân Mộng Vũ nói xong mang theo ánh mắt chân thành nhìn Hồng Mai.
Hồng Mai nghe xong, nhất thời cảm thấy mắt đã ươn ướt, nàng cũng không nói lời khách sáo. Bởi vì trong lòng nàng, nàng tin tưởng tiểu thư của nàng là lợi hại nhất. Chỉ cần tiểu thư nói được là được, ngay từ đầu nàng nói vậy là sợ gây thêm rắc rối cho tiểu thư. Nhưng bây giờ nếu tiểu thư đã nói như thế, tất nhiên là tiểu thư có thể làm được.
Nhìn băn khoăn trong mắt Hồng Mai tiêu tán, nàng mới mở miệng nói: “Hồng Mai ngươi đi thăm Lục Bình đi, an ủi nàng, hôm nay nàng chắc rất sợ hãi. Chuyện còn lại ta sẽ xử lý.”
Hồng Mai lên tiếng cáo lui, Vân Mộng Vũ đứng dậy, đứng trước cửa sổ, khẽ đánh chuông, lập tức có hai người áo xám đi ra. Hai người mặc một thân xám, trên mặt nhìn không ra thần sắc, vẻ mặt thản nhiên. Hai người vừa thấy Vân Mộng Vũ, lập tức quỳ rạp xuống đất, chờ đợi mệnh lệnh.
“Các ngươi lập tức đi Linh Lung các thu thập tin tức về Tần thống lĩnh dưới trướng của Hứa vương.”
Vân Mộng Vũ dứt lời, hai cái người áo xám trong nháy mắt đã biến mất.
Vân Mộng Vũ đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không động đậy, nàng biết Hứa vương này cực kỳ không đơn giản, có thể nói là sâu không lường được. Nhưng thế thì sao chứ, ăn hiếp người của nàng, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng phải trả giá.
Thời gian lặng yên trôi qua, trong nháy mắt, sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống.
Vân Mộng Vũ ngồi chơi cờ một mình trong phòng, nàng thích lúc không làm gì thì chơi cờ một mình, như vậy có thể giữ được tâm tình bình thản, xử lý sự tình mới có thể sáng suốt.
Lúc sắp chiếu tướng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
“Vào đi.”
Vân Mộng Vũ buông quân cờ trong tay, giương mắt nhìn nha hoàn đi vào. Nha hoàn vừa vào, thỉnh an xong, bẩm: “Hồi bẩm quận chúa, bên ngoài có công công đến từ hoàng cung truyền khẩu dụ của Hoàng thượng. Nói đêm nay Hoàng thượng mở tiệc trong cung cho Hứa vương đón gió tẩy trần, đặc biệt mời Liên Tinh quận chúa cùng quận chúa người đến dự tiệc.”
Nghe nha hoàn bẩm báo, khóe miệng Vân Mộng Vũ nổi lên ý cười không rõ, tựa tiếu phi tiếu nói: “Đi nói cho công công biết, ta cùng tỷ tỷ đã bị cảm phong hàn, bị trúng gió, tối nay không thể đến được, mong hoàng thượng thứ lỗi.”
Nha hoàn nghe Vân Mộng Vũ nói xong, liền lui xuống.
Vân Mộng Vũ ngồi trong phòng, cầm một quân cờ trong tay tinh tế thưởng thức.
Trong mắt lạnh như băng, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng sâu.
Hứa thị quả nhiên là gia đình lớn a, lúc vào kinh thì phô trương không thua gì hoàng đế xuất hành. Hiện tại lại muốn cử hành yến hội long trọng tiếp đãi, còn muốn nàng cùng tỷ tỷ đi, quả thực là si tâm vọng tưởng.
Muốn nàng đi tham gia yến tiệc đón gió gì đó của bọn họ, không có cửa đâu.
Muốn tỷ tỷ đi, lại không có khả năng. Tỷ tỷ tính tình trong trẻo, lạnh lùng, luôn luôn không thích những thứ đó. Huống chi trong hoàng cung còn có một lão bất tử nhìn tỷ tỷ như hổ rình mồi, nàng không dám mạo hiểm.
Nàng không gây chuyện, nhưng nếu chọc vào nàng, nàng cũng không phải thánh mẫu, nàng sẽ cho bọn họ phải trả giá thật thê thảm.
Buổi tối, Vân Mộng Vũ nhìn tư liệu trong tay, sắc mặt thâm trầm.
Tần thống lĩnh, tên là Tần Ngũ, vốn là một tiểu binh, nhưng hắn dựa vào khả năng nịnh hót của mình, mới có vị trí ngày hôm nay. Hơn nữa hắn cũng được Hứa Hạo Nhiên trọng dụng, bởi vì hắn thường xuyên giúp Hứa Hạo Nhiên làm một số chuyện ám muội. Mà chính hắn cũng là một tiểu nhân cực kỳ xấu xa, thích nhất là đùa bỡn nữ nhân, nữ tử bị hắn làm nhục không dưới trăm người.
Hay cho một thống lĩnh thị vệ, hay cho một tên cầm thú.
Hôm nay là yến tiệc đón gió, cầm thú kia khẳng định rất vui vẻ, dù sao cũng được coi là tâm phúc của thế tử cùng Hứa vương, chắc chắn sẽ có không ít người nịnh hót hắn. Vậy thì cứ cho hắn vui vẻ một chút, đợi lát nữa, nàng sẽ khiến cho hắn đẹp mặt.
Buổi tối, tan tiệc, Tần Ngũ cùng Hứa Hạo Nhiên hồi Hứa vương phủ.
“Tần Ngũ a, ngươi nói xem trong Yến kinh này có nơi nào là tốt nhất?”
Hứa Hạo Nhiên trên yến hội có uống chút rượu, bây giờ đã có chút men say, nhất thời không nghĩ sẽ về sớm, nên hỏi trong thành có nơi nào tốt.
“Nói đến địa phương tốt, thì Hồng Diễm lâu ở Yến kinh là tuyệt nhất a.” Tần Ngũ lập tức lấy lòng đem nơi hắn biết nói ra, “Hồng Diễm lâu! Hồng Diễm lâu!” Vừa nghe đến tên này, Hứa Hạo Nhiên lập tức biết đây nhất định là thanh lâu, hơn nữa Tần Ngũ lại khẳng định là thanh lâu có danh tiếng. Hắn thì thào nhớ kỹ Hồng Diễm lâu, trong lòng cũng là muốn xem thử nữ tử của Yến kinh có khác gì so với nơi hắn ở không.
Vừa thấy thế tử có hứng thú nhớ kỹ tên Hồng Diễm lâu, biết thế tử cảm thấy hứng thú, hắn vội vàng châm thêm lửa.
“Thế tử, Hồng Diễm lâu này phi thường nổi danh, có thể nói là hồng lâu đứng nhất Yến kinh. Hồng lâu này nổi danh như vậy không những vì nó bố trí không giống người thường, trọng yếu nhất là hoa khôi thần bí trong Hồng Diễm lâu. Hoa khôi này múa cực kỳ đẹp, làm cho người ta khó quên. Mà kỳ lạ nhất là chưa có người nào có thể thấy mặt của nàng, nhưng mọi người đều truyền tai nhau nàng có dung nhan khuynh thành tuyệt sắc.”
“Khuynh thành tuyệt sắc? Bản thế tử lại muốn nhìn xem có thật là khuynh thành tuyệt sắc hay không? Đi, chúng ta đến để ngắm hoa khôi kia đi.” Hứa Hạo Nhiên vừa nghe, nhất thời cũng hiểu được hoa khôi thần bí này có ý gì, nên muốn đi ngắm thử.
Trước tiên Hứa Hạo Nhiên quay đầu bảo thị vệ tùy tùng đi về trước, mà hắn và Tần Ngũ lại cưỡi ngựa đi về phía Hồng Diễm lâu.
Hai người mang tâm tình tốt đến Hồng Diễm lâu, thình lình trên đường bị người khác ngăn cản.
Hứa Hạo Nhiên và Tần Ngũ ghìm ngựa lại, đứng giữa đường.
Sau khi dừng ngựa, hắn nhìn chăm chú phía trước, trước mặt bọn họ có một đám người mặc y bào xám cản đường đi. Những người áo xám này tay cầm kiếm, hướng mũi kiếm chỉ về bọn họ, hiển nhiên là không có ý tốt.
Nhìn tình huống này, Hứa Hạo Nhiên híp mắt lại, hiện lên tia nguy hiểm, muốn giết người.
Hắn nhìn đám người này, bọn họ đều mang tướng mạo bình thường. Lại tiếp tục nhìn kỹ, thấy sau lưng những người này còn có một người đang đứng. Người nọ mặc áo trắng như tuyết, lúc này đang cúi đầu, cho nên không nhìn rõ tướng mạo. Đây chính là thủ lĩnh của họ đi.
Hứa Hạo Nhiên nghĩ đến thế lực có y bào xám, đột nhiên trong đầu lóe lên.
Thiên Binh các!
Là tổ chức xuất hiện nhuốm máu vào đêm hôm đó ở Yến kinh.
Là tổ chức khiến cho thất quốc ai cũng kính nể.
Mà đêm đó các chủ Thiên Binh các, Vấn Thiên xuất hiện đã tạo nên truyền kỳ.
Nghe đồn hắn mưu kế vô song, nghe đồn hắn võ công cao cường.
Có thể nói các chủ Vấn Thiên xuất hiện như một bí ẩn.
Các chủ Thiên Binh các này, ngay cả phụ vương mưu lược hơn người cũng nhìn không ra, nhìn không ra được hắn vì sao lại đấu tranh giúp Sở quốc, vì sao lại giữ lại Vân Mộ. Hiển nhiên bọn họ cũng không biết cả nhà Vân Mộ đã chết.
Trong mắt Hứa Hạo Nhiên mang vẻ suy tư, trong phút chốc im lặng. Hắn đang tự hỏi Thiên Binh các muốn làm gì, hắn không nhớ rõ hắn đã từng đắc tội với Thiên Binh các lúc nào?
Mà Tần Ngũ sau lưng Hứa Hạo Nhiên lúc này cũng mang ánh mắt vui sướng khi nhìn những người chặn đường kia. Trong mắt hắn, võ công của thế tử luôn luôn không có đối thủ. Cho nên lúc hắn nhìn thủ lĩnh và những người áo xám không biết sống chết đến từ đâu lại dám chặn đường hắn, hắn muốn bật cười. Thế tử luôn luôn tàn nhẫn thị sát, bọn họ lại dám cản đường của thế tử, quả thực là muốn chết.
Lúc Tần Ngũ nghĩ đến thế tử chắc chắn sẽ xông lên giết sạch bọn chúng, lại nghe được thanh âm khách khí của thế tử vang lên bên tai.
“Không biết các chủ ngăn cản tại hạ, là có chuyện gì?” Hứa Hạo Nhiên lúc này gặp các chủ Thiên Binh các cũng không dám xưng bản thế tử, hắn tuy rằng cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng cũng không đến mức không coi ai ra gì. Mà vị các chủ này, phụ vương cũng kính sợ hắn ba phần, cho nên hắn chỉ có thể hạ thấp mình.
“Sự tình là như vậy, bản các chủ hôm nay tâm tình không tốt, cho nên ở đây ngắm trăng nhưng chủ tớ các người cứ chạy thẳng tới đây, cái này làm cho bản các chủ mang tâm tình không tốt. Hứa thế tử, ngươi nói xem thử việc này nên làm thế nào cho phải?” Vân Mộng Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, ngữ khí bất mãn nói.
Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy các chủ mặt áo trắng ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn mặt nạ hình con bướm làm từ bạch ngọc tinh xảo, lại bị lời nói của hắn làm cho tức giận muốn động thủ.
Đây là muốn nói cái gì chứ?
Đây là đường đi a!
Hay cho một lý do tâm tình không tốt, ngắm trăng trên đường đi. Đã vậy thì thôi, lại còn dám nói hắn và Tần Ngũ làm ảnh hưởng đến hắn, thật là hơi quá đáng. (Sally: chị cũng quá ko thiện lương rồi, lần trước tâm tình không tốt đi cướp quốc khố, lần này lại tâm tình ko tốt a)
Nếu người bình thường mà nói, hắn sẽ trực tiếp giết chết tên đó. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, ai kêu đó là các chủ của Thiên Binh các chứ.
Hứa Hạo Nhiên nở một nụ cười cứng ngắc, muốn mở miệng nói hai câu, để không khí hòa hoãn lại, không ngờ Tần Ngũ nói ra một câu.
“Ngươi dám hỗn xược như thế? Dám nói chuyện với thế tử như vậy, quả thực là không muốn sống nữa. Mau dập đầu xin lỗi thế tử, nếu không thì đừng mong sống sót.” Tần Ngũ nói xong khẽ hất cằm, miệt thị nhìn Vân Mộng Vũ.
Nghe nói như thế, Hứa Hạo Nhiên vừa rồi cười trừ, bây giờ thì so với khóc còn khó coi hơn. Tần Ngũ này mọi ngày bình thường đều rất hiểu chuyện, hôm nay hắn bị làm sao vậy? Hắn thật muốn rút lưỡi của y.
Tần Ngũ cũng thật có chút oan uổng, lúc hắn nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ. Từ hướng của hắn nhìn qua vừa vặn có thể thấy mặt nạ bạch ngọc của Vân Mộng Vũ. Mặt nạ bạch ngọc được ánh trăng chiếu xuống, nổi lên nhiều điểm nhu hòa gợn sóng, nhất thời làm cho hắn ngây người. Cho nên hắn mới không nghe thế tử nói chuyện, nếu không, hắn lúc bình thường, làm sao có thể không phát hiện ra thân phận của nam tử áo trắng kia không bình thường, không phải là người có thể đắc tội.
Lúc hắn phục hồi tinh thần lại, vừa vặn nghe được nam tử áo trắng nói chuyện, nhất thời cảm thấy cơ hội đã tới. Lập tức cáo mượn oai hùm lên giọng, giành lấy hảo cảm của thế tử.
Tần Ngũ lại không biết vì câu nói này của hắn mà hắn phải trả giá bằng máu.
Hứa Hạo Nhiên trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, trong lòng hắn bây giờ rất bất mãn với Tần Ngũ. Hắn đã tính, nếu đêm nay an toàn chạy thoát, hắn chắc chắn sẽ rút gân Tần Ngũ.
Nghe tên thống lĩnh cầm thú không biết sống chết kia dám lên tiếng mắng nàng, ánh mắt nàng càng lạnh, bắt đầu nói ra những lời sắc bén.
“Hứa thế tử quả nhiên là lợi hại a, lại không thèm đặt Thiên Binh các ở trong mắt. Ngay cả thuộc hạ của ngươi lại dám nhục mạ bản các chủ như thế. Như thế nào, Hứa vương phủ muốn đối địch với Thiên Binh các sao?”
Lúc này, Tần Ngũ nghe rõ từng lời của Vân Mộng Vũ. Nghe xong, sắc mặt hắn trắng bệch.
Thiên Binh các? Các chủ?
Hắn không thể tin ngẩng đầu nhìn nam tử áo trắng, thế nhưng cảm thấy giờ phút này Diêm vương đang vẫy gọi, ánh mắt đó không có độ ấm, làm hắn run rẫy.
Lúc này, hắn biết hắn đã chọc vào đại họa, toàn thân không ngừng run rẩy, nhịn không được nhìn thế tử cầu cứu. Mà Hứa Hạo Nhiên bây giờ làm sao có thời gian để ý đến sự sống chết của hắn, hắn đang tìm cách để thoát thân.
Trong lòng hắn nghĩ xong, ngữ khí khách khí: “Các chủ đã hiểu lầm, bởi vì tên cẩu nô tài này hôm nay có uống chút rượu nên mới ăn nói lộn xộn như vậy, các chủ không cần để ý. Nếu các chủ vẫn cảm thấy không thoải mái, cẩu nô tài này, các chủ muốn xử lí ra sao thì tùy.”
“Như thế nào, thế tử nghĩ chỉ đưa ra một tên cẩu nô tài đưa cho ta là xem như mọi chuyện chấm dứt sao?”
Lúc Hứa Hạo Nhiên nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết, một thanh âm không mặn không nhạt truyền đến.
Nghe được lời này, Hứa Hạo Nhiên âm thầm nắm chặt tay, trong lòng tức giận dị thường.
Đúng là tai họa bất ngờ, các chủ này sao lại làm càn như vậy, hắn (Hứa Hạo Nhiên) lại chưa đắc tội hắn (Vân Mông Vũ). Hôm nay, đến tột cùng là hắn muốn làm cái gì?
Hứa Hạo Nhiên phẫn nộ, hắn muốn xông lên động thủ với các chủ kia một trận, nhưng hắn biết hắn không thể. Nếu không, hắn so với chết còn thảm hơn. Hắn chỉ có thể đè ép cơn giận trong lòng lại, bình tĩnh nói: “Vậy các chủ muốn giải quyết như thế nào, tại hạ nhất định sẽ tuân theo.”
Hứa Hạo Nhiên dứt lời, mắt nhìn chằm chằm nam tử đứng sau lưng đám người mặc áo xám kia, thấy nam tử mang vẻ khó xử, sau đó hơi khó xử nói: “Thôi, bởi vì các ngươi quấy rầy, bản các chủ cảm thấy tâm tình đã bị ảnh hưởng, cũng không cần luyện công. Mà bản các chủ nghe nói Hứa vương phủ các ngươi có Tam Khỏa Thanh Tâm Quả, bản các chủ biết vật này trân quý dị thường, cho nên cũng không làm khó dễ ngươi, ngươi cho ta mượn một viên, việc này coi như cho qua.”
Nghe nam tử áo trắng nói muốn Tam Khỏa Thanh Tâm Quả, Hứa Hạo Nhiên thiếu chút nữa hộc máu.
Các chủ này rõ ràng là muốn ăn cướp, thứ hắn muốn là Tam Khỏa Thanh Tâm Quả rất trân quý của Hứa vương phủ.
Nhưng tình thế bây giờ hắn không thể không đồng ý, hắn chỉ có thể cắn răng nói: “Được, trong vòng ba ngày tại hạ chắc chắn sẽ đưa Tam Khỏa Thanh Tâm Quả đến tay các chủ. Như vậy không biết bây giờ tại hạ có thể đi hay không?”
“Có thể, đương nhiên có thể đi. Bản các chủ cũng muốn mượn nô tài của thế tử một chút, sáng sớm mai sẽ trả lại.”
“Các chủ cứ việc lấy đi, tại hạ còn có việc xin cáo lui trước.” Hứa Hạo Nhiên nói xong cũng không quay đầu nhìn lại.
Trong mắt hắn ngay cả Tam Khỏa Thanh Tâm Quả cũng đưa cho các chủ kia, huống chi là một nô tài. Hắn bây giờ nên chạy nhanh ra khỏi đây, nếu hắn còn đứng đó thêm chút nữa chắc chắn sẽ nổi điên a.
Nhìn bóng dáng xa dần của thế tử, Tần Ngũ cảm thấy nỗi sợ hãi không ngừng lan ra. Hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy các chủ áo trắng từng bước một đi tới, từng bước một đến gần hắn. Mặt nạ bạch ngọc tinh xảo, trong trẻo nhưng lạnh lùng tao nhã.
Vân Mộng Vũ lúc này mang ánh mắt trầm như nước, hờ hững đến gần tên cầm thú kia, lúc khoảng cách chỉ còn năm bước, đột nhiên ngừng lại.
Tần Ngũ sợ đến mức nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Các chủ đại nhân, ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta đi. Các chủ…….”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng, ngay sau đó người đã ngã nhào xuống đất. Hắn kinh hãi nhìn bốn lỗ máu trên người, hai tay hai chân của hắn đã bị cắt bỏ. Hắn căn bản không có cảm giác được các chủ kia ra tay như thế nào, tốc độ thật sự đáng sợ a.
Hắn nhìn thân ảnh thanh diễm dưới ánh trăng, bây giờ lại mang vẻ ma mị làm người ta sợ hãi. Theo bản năng, Tần Ngũ lết về sau. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, hắn muốn rời xa nơi này.
Nhưng Vân Mộng Vũ sao lại cho hắn như mong muốn được, Vân Mộng Vũ từng bước đi đến trước mặt hắn, nhấc chân lên giẫm lên tay hắn, nghiền thật mạnh.
Nhất thời xương cốt vỡ vụn, trên ngã tư đường im lặng dị thường.
Tần Ngũ còn chưa có phản ứng, lại bị một trận đau nhức ập đến. Tần Ngũ bây giờ thật sự muốn chết cũng không chết được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử áo trắng dùng hai chân giẫm lên hắn.
Vân Mộng Vũ không chỉ báo thù cho Lục Bình mà còn muốn báo thù cho hàng trăm nữ tử bị hắn hãm hại.
Vân Mộng Vũ nhấc chân lên, đột nhiên xoay người, nhìn đám người áo xám ra lệnh: “Đem thứ cầm thú này đi lấy cung (khẩu cung) cho ta, xong việc đuổi về Hứa vương phủ. Cũng nói cho thế tử biết, đêm nay nô tài này làm việc thay ta rất vất vả, bản các chủ cũng rất vừa lòng, hy vọng thế tử có thể khen ngợi.”
Vân Mộng Vũ dứt lời, Tần Ngũ ngất xỉu đã được thuộc hạ của Thiên Binh các mang đi.
Nàng cũng không phải là người lương thiện, buông tha tên cầm thú này. Mà là cái loại người bẩn thỉu này, nàng không muốn đụng đến. Hơn nữa nàng cho người đuổi hắn về Hứa vương phủ, lại nói những lời lúc nãy. Thế tử kia vừa nhìn liền biết là người lòng dạ hẹp hòi, tâm ngoan thủ lạt. Hắn vừa thấy Tần Ngũ tất nhiên sẽ nhớ lại sự nhục nhã đêm nay, như vậy chắc chắn sẽ trút toàn bộ oán giận lên người của Tần Ngũ. Thủ đoạn của Hứa Hạo Nhiên so với nàng ngoan độc hơn gấp trăm lần, như vậy thì việc gì nàng phải động tay vào?
Giải quyết thống lĩnh cầm thú kia, sự hờn dỗi trong lòng Vân Mộng Vũ mới được tiêu tan, nàng mang tâm tình vui vẻ chậm rãi trở về Tâm Mộng cư, lúc chuẩn bị về phòng, phát hiện đèn trong phòng tỷ tỷ còn sáng, trong lòng nghi ngờ nên đi lên gõ cửa.
“Tỷ tỷ, ta là Vũ nhi, ta có thể vào không?”
Vân Mộng Vũ dứt lời, nghe được thanh âm bước chân, cửa nhanh chóng được mở ra.
Nàng nhìn tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ mang bộ dáng có rất nhiều tâm sự.
Nàng theo tỷ tỷ ngồi xuống bàn, A Mi nhìn muội muội muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Vân Mộng Vũ thấy tỷ tỷ như thế, trong lòng biết tỷ tỷ chắc chắn có việc muốn nói, liền ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì cứ nói đi.”
Nghe muội muội nói xong, A Mi nhìn muội muội thật lâu, sau đó cúi đầu, rầu rĩ nói: “Vũ nhi, tỷ tỷ phải đi.”
“Cái gì?” Vân Mộng Vũ bị lời này làm cho cả kinh.
Tỷ tỷ phải đi, trong một lúc, nàng khó có thể chấp nhận, dù sao nàng cũng mới vừa gặp được tỷ tỷ. Tỷ tỷ lại nhân lúc nàng không còn ai thân thích mà rời đi.